Chiếc Còi Trắng

Chương 17



Kết quả kiểm tra đến năm giờ chiều mới có, thời gian trống rỗng Lý Mạn không biết đuổi đi thế nào, cô cũng không muốn gặp lại Lý Kiến Trung, càng không muốn để mẹ cô gặp lại ông, tính khí mẹ cô tốt, dù cho gặp phải cũng chẳng bị kích thích, nhưng cô rất ghét tình cảnh như vậy.

Lý Mạn nhớ lâu rồi không đi dạo với mẹ, dường như lâu rồi mẹ cô không mua quần áo.

Hai người đi dạo một vòng cửa hàng tổng hợp, cơm trưa cũng ăn ở một phòng hạng sang, Hoàng Mỹ Phượng mặc dù vay mượn, nhưng thỉnh thoảng ra ngoài ăn chơi với con gái đều rất hào phóng, đây là điều Lý Mạn dạy bà, khi cần vui vẻ thì phải vui vẻ.

Mặt trời tầm bốn, năm giờ có phần nhạt nhòa, nhưng ánh sáng vẫn tươi tắn.

Lý Mạn bảo Hoàng Mỹ Phượng ngồi ở hành lang đợi cô, cô một mình vào phòng làm việc của bác sĩ.

Hoàng Mỹ Phượng ngồi trên ghế vẻ mặt dần ảm đạm.

Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, chỉ có điều cần phải kiên trì uống thuốc.

Cái gai trong lòng Lý Mạn cuối cùng cũng được rút ra, bước ra khỏi phòng làm việc hàng chân mày đều mang theo ý cười.

Khi còn bé luôn mang theo nhưng ước mơ mong biến thành hiện thực, hôm nay cô chỉ mong cơ thể mẹ mình được khỏe mạnh, dù sao thì trên đời này người con gái nào cũng lòng thành kính nguyện đơn giản như vậy thôi.

Hoàng Mỹ Phượng nghe được kết quả hiểu ý cười một tiếng, ôm cánh tay Lý Mạn, hai người đi về nhà không nhanh không chậm.

Người trên xe buýt không nhiều, ánh mặt trời vàng ruộm phủ xuống toàn bộ buồng xe, có một đoạn đường tương đối khó đi, cả chiếc xe lắc lư chao đảo, khuỷu tay Lý Mạn chống trên khung cửa sổ, từ từ nhắm mắt, trên đoạn đường gồng ghềnh này ý nghĩ hỗn tạp ập đến.

Chạng vạng tối, đám mây nơi chân trời dần tối, Bùi Nghiệp Khôn và Bùi Giang ngồi trong sân ăn cơm, một mâm cơm với dưa xào đậu nành, một cái lỗ tai heo, hai chai bia, đủ cho hai người đàn ông ăn một lúc lâu.

Bố con họ vốn ít lời, Bùi Giang muốn nói vài câu với con trai, nhưng không tìm được đề tài, chỉ có thể nhắc đến vấn đề hôn nhân, Bùi Nghiệp Khôn dường như cắm rễ ở Đồng Thành sống chết không muốn quay về, ban đầu ông còn nổi giận, sau đó thấy anh phát triển không tệ nên không xen vào, Bùi Nghiệp Khôn từ nhỏ đã rất khó quản, nhưng mà vấn đề cưới vợ này thật khiến cho người ta đau đầu.

Bùi Giang vừa nhếch miệng, không phát ra được một âm tiết nào, Bùi Nghiệp Khôn liền nói: “Con biết bố muốn nói gì, đừng có dính vào chuyện của con.”

“Cái gì mà đừng xía vào, bố là bố con, chuyện khác bố không quan tâm đến con, chỉ hỏi con chuyện kết hôn, càng kéo dài về sau càng khó tìm, chúng ta không phải là nhà giàu có, không kéo nổi. Con quên rồi à, mấy năm trước con đưa cô gái kia về, sau đó không phải là hỏng à.”

Bùi Nghiệp Khôn nhấc một bên chân mày cười nhạt nhẽo, không muốn nói về chuyện này với Bùi Giang.

Lý Mạn quay về, từ xa xa đã trông thấy anh, hai người đều rất bình tĩnh.

Sau khi ăn xong, Bùi Giang sang nhà hàng xóm tản bộ, Bùi Nghiệp Khôn đứng trong sân cạnh cây ngọc lan trắng ăn kem, ngón tay không ngưng nghỉ, gửi tin nhắn cho Lý Mạn hỏi cô có muốn ăn không.

Lý Mạn vừa dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Hoàng Mỹ Phượng đang thưởng thức chiến lợi phẩm hôm nay, cứ nhất mực nói mấy bộ quần áo này mua có lợi ích thiết thực, Lý Mạn quan sát màn hình di động rồi đặt xuống, có phần thất thần, nhưng cũng phụ họa nói mấy bộ quần áo đó mua rất đáng tiền.

Hoàng Mỹ Phượng liếc mắt một cái là thông tỏ, nói chân thành: “Mẹ biết trong lòng con tự có chừng mực, phần tình cảm ấy có thể xử lý tốt, nhưng mẹ không thể khiến hai đứa ngay cả bạn cũng không thể làm, Nghiệp Khôn tìm con thì con đi đi, sau khi ăn đi tản bộ tán gẫu vài câu là chuyện thường tình thôi.”

Lý Mạn biết mẹ mình tin tưởng mình tuyệt đối, cũng không muốn khiến cô đoạn tuyệt quan hệ để từ đó làm cho bản thân sống càng hẹp hòi, nhưng càng như thế thì sức nặng trên đôi vai càng nặng trịch hơn, giống như chỉ cần không để ý bước một bước xéo thì trời đất sẽ bị hủy diệt ngay.

Lý Mạn vẫn ra ngoài tìm anh, Bùi Nghiệp Khôn đứng ở đó đợi cô, thấy cô đi ra cong khóe môi, đung đưa que kem trong tay.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Đi tiêu hóa chút nào.”

Hai người đi về hướng rưng cây hải đường, đường mòn ở nông thôn có dựng thưa thớt vài cây đèn đường, nhưng chẳng được tốt.

Cây kem muối bị Bùi Nghiệp Khôn cắn vài cái là hết, anh ném que đi, nói miễn cưỡng: “Khi còn bé năm hào là mua được một cây, bây giờ phải một tệ.”

Lý Mạn ăn gì đó không giống anh, khi cô ăn cái miệng tương đối nhỏ nhắn.

Cô nói: “Xã hội tiến bộ, hoạt động nhân sinh được nâng cao, vật giá tăng lên, không có gì sai trái cả.”

Bùi Nghiệp Khôn mượn ánh trăng quan sát cô, cái miệng nhỏ nhắn lấp lánh ngậm khối đá trắng tinh, một bên que kem bị chảy nước vì nhiệt độ có hơi cao, cần cổ trắng như tuyết đường cong đẹp đẽ, con ngươi anh bỗng đục xuống, trong đầu thoáng qua một vài ý tưởng kích thích xấu xa.

Lý Mạn cảm giác được ánh mắt anh, cô không nhìn anh, cứ như thế đi thẳng về phía trước.

Bùi Nghiệp Khôn nhét hai tay vào túi, nói: “Hôm nay đi dạo phố với mẹ em à?” Giọng nói có hơi khàn.

Còn thừa lại nửa cây, Lý Mạn không còn khẩu vị, tay cô cầm như thế, ném không ném mà ăn cũng không ăn, Bùi Nghiệp Khôn liếc sang cô, tự nhiên cầm que kem của cô rồi cắn chỗ cô vừa cắn.

Lý Mạn hơi ngẩn ra, thật ra hai người đều hiểu, hành động đó có phần vượt quá ranh giới, cũng không còn nhỏ bé gì nữa.

Anh làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì, Lý Mạn vờ như không quan tâm, nói: “Đưa mẹ em đi bệnh viện tái khám.”

“Tái khám? Dì bị bệnh? Bệnh gì?”

“Giống như ông nội anh.”

Bùi Nghiệp Khôn hơi ngạc nhiên, “Ung thư phổi?”

Lý Mạn nói: “Giai đoạn đầu, vẫn chữa được, lần này đến kiểm tra không lớn lắm, không sao.”

“Vậy thì tốt, không sao thì tốt rồi, tôi thấy mẹ anh lăng xăng chạy tới chạy lui, hay là nghỉ ngơi cho khỏe đi, không phải em cũng làm việc rồi sao, dì ấy không cần liều mạng như vậy.”

“Em cũng khuyên mẹ như vậy, nhưng mẹ em nhìn thì mềm, thật ra lại rất cố chấp.”

Bùi Nghiệp Khôn cắn que kem, tiếng cót két, phần đá trong miệng gồ lên một bên mặt, anh nói: “Nhìn thấy ngay, tính cách em và mẹ em giống nhau.” Gương mặt nhìn thì yếu đuối, xương cốt lại phải gọi là cứng rắn, có thể bẩy được địa cầu lên nhưng không bẩy nổi cô.

Có một đập nhỏ được xây dựng bằng xi măng dọc theo kênh đào, Lý Mạn bước đi mà sống lưng đổ mồ hôi, dựa ngồi trên con đê, tối nay trời oi bức, không có gió, bụi lau sậy bên cạnh vẫn không lay động.

Bùi Nghiệp Khôn dựa bên cạnh cô, hai người im lặng rất lâu anh mới phá vỡ sự im lặng này, nói: “Bố tôi giục tôi cưới vợ, giới thiệu cho tôi vài người, em nói tôi có nên đi không?”

Anh nói tùy tiện, nhưng lại mang theo vài phần dò xét.

Từ sau khi gặp nhau ở Đồng Thành Lý Mạn luôn mất kiểm soát mà tiến gần đến anh, có khi hoàn toàn bị mất lý trí, nhưng lôi lại những lời Hoàng Mỹ Phượng nói vào tối qua, những điều đạo đức mà cô luôn hiểu rõ lại được in vào lòng cô.

Lý Mạn nghiêng đầu sang một bên, nói: “Anh nên kết hôn rồi, có thể thử một lần.”

“Thế à?” Bùi Nghiệp Khôn cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy thì phải thử chút thôi.”

Bùi Nghiệp Khôn lấy thuốc lá, một điếu rồi hai điếu, sau khi hút bốn năm điếu, Lý Mạn nói phải về, anh vẫn dựa vào đó không động đậy.

Lý Mạn nói: “Vậy em đi trước.”

“Tùy em.”

Lý Mạn đưa lưng về phía em, cũng chỉ sửng sốt một giây sau đó rời đi ngay, nhìn không có chút lưu luyến nào.

Bùi Nghiệp Khôn nhìn đăm dăm bóng lưng cô, dần dần biến mất trong đêm tối.

Anh hơi gạt tàn tro thuốc lá, khép nửa mắt, nói rất nhỏ: “Thứ ông đây có chính là thời gian, sẽ từ từ với em.”

Con vịt chết vì to mồm, một ngày nào đó anh sẽ cạy cái miệng kia của cô ra, để cho cô biết mùi vị không đồng nhất với trái tim là thế nào.

Cuối tháng bảy, hôn lễ của Tiền Giang Hải được tổ chức ở trung tâm thành phố, khách sạn thế kỷ Đào Nguyên, hôn lễ làm trong một ngày.

Khoảng thời gian ấy Lý Mạn vẫn bận rộn chuyện dạy kèm, còn gắng sức phớt lờ Bùi Nghiệp Khôn, Bùi Nghiệp Khôn giúp Tiền Giang Hải tổ chức chương trình kết hôn, hai người họ lâu ngày không gặp mặt, Lý Mạn không muốn tham dự hôn lễ ấy, nhưng giữa cô và Bùi Nghiệp Khôn thực sự không phát sinh chuyện gì, không cần phải tránh mặt anh trong mọi chuyện, cô chỉ muốn được tự nhiên thôi.

Đoàn bạn bè thân thiết của đàn trai vào khách sạn ở trước một ngày, trừ phụ rễ ra còn vài người bạn, Lý Mạn là một trong số đó, đến lúc đó đi theo đón cô dâu.

Tiền Giang Hải rất rộng rãi, thuê cho mỗi người một gian phòng.

Ban ngày Lý Mạn dạy bù tại nhà cho học sinh, tan lớp liền vội vàng thu dọn đồ đạc chạy đến trung tâm thành phố, đến lúc ấy chỉ còn lại ánh nắng chiều.

Bùi Nghiệp Khôn ở phòng khách của khách sạn đợi cô, cầm chứng minh của cô mở một phòng.

Khách sạn năm sao phòng ốc rất sạch sẽ ngăn nắp, trang hoàng sắp xếp nhã nhặn, mặt bàn và góc tường không có một tia bụi bặm.

Lý Mạn đặt đồ xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Bùi Nghiệp Khôn dựa vào cạnh cửa phòng vệ sinh, nói: “Tôi ở 507, ngay bên cạnh em, có chuyện gì gọi tôi.”

Lý Mạn khẽ ừm một tiếng.

Tiền Giang Hải từ gian phòng kế bên chạy qua, nói: “Tiệc độc thân tối nay tới bến luôn, đến quán rượu chơi, Tiểu Mạn đi cùng nhé.”

Lý Mạn buộc tóc lên, tát nước lạnh lên mặt, cơn nóng nhất thời tan biến, cô nói: “Anh không sợ bỏ lỡ hôn lễ à, giống như chương trình hài kịch trong ti vi đấy, uống nhiều rồi đến hôn lễ ngũ quên luôn.”

“Trời, sao uống suốt đêm, chỉ chơi hai ba tiếng thôi, mấy ngày qua anh em giúp anh chuẩn bị hôn lễ cự khổ rồi, thả lỏng chút thôi.”

Lý Mạn nói: “Em không đi, hôm nay em mệt, muốn đi ngủ sớm.”

Tiền Giang Hải: “Cũng được, nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai ăn vận xinh đẹp vào hôn lễ cứ việc hơi.”

Lý Mạn cười một tiếng.

Cô mang theo một bộ quần áo để thay, một cái váy ngắn màu trắng.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Tắm xong chưa, sang phòng tôi, có đồ cho em.”

Lý Mạn buông khăn lông đi ra ngoài với anh.

Tiền Giang Hải muốn vào trong cùng xem, nhưng bị tiếng cửa đóng sầm nhốt ở ngoài.

Bùi Nghiệp Khôn cầm cái túi đầu giuồng ném cho Lý Mạn, anh đặt mông ngồi xuống giường, nói: “Mở ra xem đi.”

Là một cái váy màu đen, chiều dài trên đầu gối một chút, còn có một đôi giày cao gót.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Sợ em ngực nhỏ không mang vừa, nên có mua miếng độn ngực, ở bên trong.”

Lý Mạn lôi ra nhìn, quả nhiên là miếng độn ngực.

Cô nói: “Anh tự đi mua?”

“Nếu không thì đâu ra, từ trên trời rơi xuống?”

Lý Mạn bối rối nhìn anh, khó có thể tưởng tượng ra một người đàn ông lớn xác cao một mét tám ở trong cửa hàng phụ nữ chọn trái chọn phải, cuối cùng không quên mua hai miếng độn ngực.

“Váy xinh lắm.” Cô nói.

Bùi Nghiệp Khôn nói ngông cuồng: “Mắt của ông đây có thể kém được ư.”

“Anh biết kích cỡ của em?”

“Em cùng lắm chỉ cúp B thôi, có thể thành cỡ C không, nhỏ vậy mà.”

Lý Mạn: “Em nói kích thước giày.”

Bùi Nghiệp Khôn: “Em có cái gì mà tôi không biết.” Sớm muộn gì thì trên mặt có bao nhiêu sợi lông anh cũng đếm rõ thôi.

Lý Mạn bỏ lại váy vào trong túi giấy, nói: “Buổi tối đi chơi thì canh chừng cái tay.”

“Ôi, phớt lờ không để ý đến tôi mấy ngày qua, giờ biết quan tâm tôi?”

Lý Mạn: “…”

Bùi Nghiệp Khôn đứng dựa vào đầu giường, trong tay nghịch bật lửa, tiếng lạch cạch. Lý Mạn đứng dưới ngọn đèn nhỏ, màu sắc ánh đèn ấm áp làm mềm mại đường nét của cô, sợi tóc dính nước dán vào bên tai, lộ ra vài phần quyến rũ, quần bò ôm sát đôi chân thẳng tắp.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Buổi tối nếu có người có gõ em đừng mở.”

Lý Mạn gật đầu, “Được rồi, em về phòng đây.”

Gấp cái gì, nói thêm vài câu với tôi thì thế nào, sợ tôi ăn em à?”

Lý Mạn: “Gần đây nghỉ ngơi không tốt, muốn đi ngủ sớm.”

Trong mũi Bùi Nghiệp Khôn phát ra một tiếng hừ khẽ, giương mắt nhìn cô, trên mặt viết đầy chữ ông đây sẽ tin em à?