Chiếc Còi Trắng

Chương 16



Khoảng thời gian bận rộn ấy cuối cùng cũng chấm dứt ở đây, Hoàng Mỹ Phượng gửi tiền vào ngân hàng xong quay về thì trùng hợp gặp Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn xuống khỏi xe taxi.

Từ sau khi Bùi Nghiệp Khôn quay về, anh và Lý Mạn rất gần nhau, có lẽ hàng xóm láng giềng không thèm để ý đến hoặc cảm thấy không có gì khác thường, dù sao hai đứa nhỏ từ bé đã lớn lên cùng nhau, tình cảm tốt, tất cả hành đồng dường như cũng là chuyện thường tình, nhưng Hoàng Mỹ Phượng đều thu hết vào mắt, tâm tư của con gái mình sao có thể chỉ hiểu được một hai phần, đặc biệt vào ngày ấy sau khi bà thấy cô và Bùi Nghiệp Khôn nắm tay nhau.

Ăn cơm tối xong, hai mẹ con lên ban công hóng mát, vùng nông thôn không giống với thành thị, không có đèn đuốc sáng trưng cảnh đêm huy hoàng, trong bóng tối vô tận chỉ có ngọn đèn của những căn nhà gần kề, yên tĩnh trong lành, chân trời đầy sao còn lóe sáng hơn cả thành phố sáng ngời.

Lý Mạn bổ dưa hấu rồi cắm tăm xỉa răng đưa cho Hoàng Mỹ Phượng, nói: “Tối hôm qua con đã liên lạc với nhà họ Lục rồi, ngày mốt bắt đầu đi dạy kèm tại nhà, làm khoảng hai mươi ngày, giữa tháng tám con về Đồng Thành, lúc ấy trường học cũng vừa mở hai lớp bổ túc.”

“Con định nhất quyết ở lại đó à?”

“Vâng.”

Hoàng Mỹ Phượng nói: “Con nói thật với mẹ đi, ban đầu khi thi đại học bên đó không phải vì thằng nhóc Nghiệp Khôn đúng không?”

Lý Mạn nhìn chăm chú xa xăm, một mảng màu tối kịt, cô nói: “Không phải.” Nhưng chất giọng thấp đã bán đứng cô.

Hoàng Mỹ Phượng thở dài, nói: “Thằng nhóc Nghiệp Không tướng mạo cái gì cũng tốt, nhìn người cũng thấy có tinh thần tiến thủ, đầu tiên không nói đến gia đình nhà nó, thì nói đến trình độ học vấn và công việc của nó, con cảm thấy xứng không? Mẹ vốn không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của con, mẹ biết những điều này con cũng hiểu. Nhưng vẫn muốn nói với con, thời đại lúc này đã cởi mở, tiến bộ rồi, không giống như thời mẹ còn trẻ, khi đó chuyện tự do yêu đương rất khó khăn, đa số vẫn nghe người nhà, có vài người chịu đựng thì chịu đựng luôn cả đời, có người đập đầu chết thì cũng chết. Giống như mẹ và bố con, may mà trong nhà có một chút tiền, con từ bé đã không chịu cực khổ gì, con nói con muốn tìm người con yêu, mẹ rất ủng hộ, nhưng mẹ cũng hy vọng con tìm được một người xứng đôi vừa lứa, kết hôn là chuyện của hai gia đình. Thật ra thời đại này vẫn chú trọng chuyện môn đăng hộ đối, đối phương có quá nhiều tiền con gả vào đó cuộc sống không được thuận lợi, đối phương quá nghèo thì con sống sẽ chịu khổ, vẫn nên tìm người có điều kiện một chút thì hơn. Con cảm thấy mẹ ích kỷ cũng được, muốn sỉ diện cũng được, nhưng nếu con và Nghiệp Khôn về một nhà, một người là sinh viên đại học, một người tốt nghiệp trường nghề lại đi yêu nhau, người khác sẽ nói chúng ta thế nào, mẹ đi ra ngoài sẽ bị người ta nói vào nói ra.”

Những lời bà nói Lý Mạn hiểu hết, nếu như không hiểu, thì những năm qua cô đã không dừng lại ở mức yêu thầm.

Con người sống cả đời, không thể làm hài lòng với tất cả, mỗi một người đều bị quy tắc thế tục trói buộc, có được bao nhiêu người bất chấp tất cả mà thoát ra được. Cô lại không phải là cô gái đang trong giai đoạn trưởng thành, cô không làm được chuyện vì tình yêu mà bỏ đi mọi sự, thực tế ràng buộc đã khóa chặt hai chân cô.

Lý Mạn vuốt tóc ra sau tai, khẽ nhíu đôi chân mày một cái rất nhẹ, cô nói bình tĩnh: “Con và anh ấy không quen nhau, hôm nay cùng 9di gặp bạn của anh ấy, ngày trước từng chơi chung.”

“Mẹ biết các con không quen nhau, chỉ muốn nói thế với con, giữ đạo lý đó trong lòng mà suy ngẫm. Thằng bé Nghiệp Khôn, từ nhỏ đã chẳng dễ dàng gì, mẹ cũng đau lòng thay nó, mẹ nó qua đời sớm, bác Bùi lại cưới dì Cố, người ngoài nhìn thấy thì là người một nhà, nhưng thật ra chẳng gần nhau, mẹ nhớ lúc ấy Cố Lan không thèm nhìn mặt Nghiệp Khôn, tội thằng bé.”

Lý Mạn yên lặng ngồi nghe, gió đêm ấm áp, bỗng như sinh ra ảo giác, giống như được quay về tuổi thơ.

Có lẽ do tuổi tác, Hoàng Mỹ Phượng nhắc lại chuyện cũ thì không dừng lại được, bà nói: “Khi đó con còn nhỏ, vẫn còn nằm trong nôi, Nghiệp Khôn chừng sáu, bảy tuổi, thường xuyên sang nhà chúng ta chơi, người lớn ngồi một bên nói chuyện, còn thằng bé chơi với con, quan hệ của mẹ và bố con lúc ấy cũng xem như hòa thuận, cũng rất thích thằng bé, ăn gì ngon đều mang sang cho nó một ít, đứa nhỏ này thông minh, khiến ai cũng yêu quý. Bác Bùi là một người thô kệch, không có học thức, vợ đi để lại con trai, đàn ông không cẩn thận không quan tâm đến đứa nhỉ, sau đó Cố Lan gả vào, đợi Nghiệp Khôn xem như hỏng hoàn toàn. May mà, bây giờ lớn lên lại không phải là người xấu xa gì, cũng coi như có ý chí.”

Lý Mạn nói: “Mẹ của anh ấy nhìn thế nào ạ?”

“Con trai giống mẹ là tốt, dáng dấp Nghiệp Khôn đàng hoàng, mẹ nó là một mỹ nhân đấy.”

Đến tận bây giờ Lý Mạn chưa từng thấy mẹ anh, rất nhiều điều được biết qua lời người lớn, mẹ anh hình như ra đi lúc anh năm tuổi, nghe nói là trên chuyến tàu trở về Giang Châu, chuyến tàu bị tông vào phần đuôi, xảy ra bất ngờ, Bùi Nghiệp Khôn lúc ấy cũng trên chuyến xe, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhặt về được cái mạng.

Lý Mạn biết, sỡ dĩ anh chọn làm việc ở đường sắt là vì nguyên nhân này. Nhưng đó thực sự là một chuyện cực khổ, công việc ấy, đặc biệt là phần công việc ấy, đến già được bao nhiêu người khỏe mạnh.

Hai mẹ con lục đục trò chuyện rất lâu, là lần tâm sự lâu dài hiếm có trong mấy năm qua.

Hoàng Mỹ Phượng không nhắc lại chuyện yêu đương nữa, bà biết trong lòng Lý Mạn sẽ suy xét đến, từ nhỏ cô đã rất độc lập và có quan niệm chính kiến trái phải, điều Hoàng Mỹ Phượng đau lòng duy nhất là tính tình bướng bỉnh của cô tất cả là do bà và Lý Kiến Trung mà ra, bà không cho cô một gia đình hoàn chỉnh thậm chí là một tuổi thơ tươi đẹp, may mà Lý Mạn chưa từng làm chuyện gì khác thường, luôn khiến cho bà yên tâm.

Trước khi đi ngủ Lý Mạn nói: “Sáng mai con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra. Mẹ, sau này đừng làm những việc này nữa, ngày nào cũng đi sớm về muộn không tốt cho cơ thể, thế chẳng phải thuốc kia thành công cốc hết à?”

Hoàng Mỹ Phượng ngoài miệng đồng ý,, nhưng trong lòng còn tính toán xem thiếu bao nhiêu tiền để có thể mua nhà một phòng ngủ một phòng khách cho Lý Mạn.

Lý Mạn nằm trên giường, không ngủ được, có thể là do xúc giác gặp vấn đề, lớp chiếu trúc dưới người cứ cồm cộm, trằn trọc trở mình vài lần cô đành mở đèn giường ngồi bật dậy.

Ánh đèn thu hút côn trùng, chẳng bao lâu sau bên cạnh rèm cửa có vài con đậu lên.

Hàn Phó Minh gia cảnh tương đối giàu có, chàng trai tốt nghiệp đại học Thanh Hoa làm IT, giám đốc tiêu thụ làm trong bộ phận nhà nước, những người ấy đều phù hợp với yêu cầu của mẹ.

Cô không phải là chưa từng thử mở một cuộc sống mới, cũng rất cố gắng thử khiến bản thân mình yêu Hàn Phó Minh, đáng tiếc thứ tình yên này hẹp hòi và ích kỷ, trái tim chỉ có thể dành cho một người, muốn thu hồi chỉ có thể trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, tất cả mùi vị Lý Mạn đều đã trải qua, người đau thương dù có khó khăn vẫn tiến về phía trước.

Lý Mạn muốn mở điện thoại lên, nhưng đen ngòm, hết pin, cô cắm sạc thì nhảy ra vài tin nhắn weixin, đều là của Bùi Nghiệp Khôn.

Không biết anh sưu tầm được ở đâu gói biểu cảm, tất cả liên quan đến heo.

Anh nói: Nhìn giống hệt em.

Tin nhắn khoảng một giờ trước.

Lý Mạn xem qua mỗi cái biểu cảm, thậm chí còn tải xuống.

Cô nhắn lại một dãy dấu chấm lửng.

Bùi Nghiệp Khôn nhanh chóng trả lời, hỏi: “Em và mẹ em ngồi trên ban công nói chuyện gì?

Cô đáp lại: “Không có gì.

Lý Mạn nhìn chằm chằm màn hình rồi trèo xuống giường, lấy thuốc lá trong túi xách ra, bật lửa châm một điếu, cô rít hai hơi rồi nhả khói ra, nỗi buồn giữa hàng lông mày dường như phai nhạt đôi chút.

Điện thoại di động rung hai cái, anh nói: “Em đến cửa sổ nhìn sang tôi bên này.

Lý Mạn kẹp thuốc đi tới cửa sổ nhìn về phía Đông.

Ánh trăng trong vắt, bóng mây âm u lượn lờ, mờ mịt, dưới ánh trăng u ám anh đứng dưới tầng trệt dựa vào bức tường trong khu nhà cũ kỹ, ánh đèn từ màn hình điện thoại di động chiếu vào mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn Lý Mạn.

Lý Mạn thả ngón tay kẹp thước lá xuống.

Bùi Nghiệp Khôn nói: Tôi thấy hết rồi, mắt tôi tinh tường, lại bị tôi bắt được rồi.

Lý Mạn trả lời: Là nhanh chống muỗi, vừa đốt, bên ngoài cửa sổ nhiều côn trùng quá.

Bùi Nghiệp Khôn chợt cười một tiếng, trả lời: Vậy thì cứ xem là nhanh chống muỗi đi.

Lý Mạn: Đêm hôm khuya khoắt, anh đứng đó làm gì?

Bùi Nghiệp Khôn: Đi vệ sinh.

Lý Mạn: …

Bùi Nghiệp Khôn: Được rồi, bây giờ người tôi cũng nhìn thấy rồi, ngủ ngon.

Anh phất tay với Lý Mạn, nghiêng đầu đi vào trong phòng.

Lý Mạn nhắn lại một câu ngủ ngon, dựa bên cửa sổ hút hết điếu thuốc còn thừa.

Sáng sớm ngày hôm sau Lý Mạn hẹn trước với bác sĩ làm kiểm tra, nửa năm trước khi Hoàng Mỹ Phượng ho ra máu thì phát hiện ra ung thư phổi gian đoạn đầu, giống như một hạt giống vừa nảy mầm, thậm chí không cần mang ra đất, đây là may mắn trong bất hạnh, có thể dùng thuốc trị được.

Nửa năm ấy vừa hay là quãng thời gian Lý Mạn bận rộn làm luận văn tốt nghiệp, cho nên ở Đồng Thành không về, làm xong việc ở trường, sáu tháng sau quay về, sắc mặt Hoàng Mỹ Phượng nhìn qua vẫn đỏ thắm, không có gì khó chịu, chuyến này cô thuyết phục bà đi làm kiểm tra xác định có bệnh hay không để còn chữa kịp, nếu không trong lòng giống như luôn mang theo gai nhọn.

Hoàng Mỹ Phượng say máu, rút máu xong cả người mơ mơ màng màng, Lý Mạn đỡ bà ra ghế ngoài hành lang ngồi nghỉ ngơi, cô phải đi lấy thuốc, thuốc này phải uống cả năm, ở nhà chẳng còn lại bao nhiêu.

Bệnh viện người đến kẻ đi, cảm giác hít thở không được trọn vẹn.

Khi Lý Mạn đi lên lầu lấy thuốc gặp phải một người, người nọ lập tức nhận ra cô ngay, thân thiết gọi một tiếng Tiểu Mạn.

Lý Mạn ngẫm nghĩ mất một lúc, không có chút ấn tượng nào.

Người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân, đi đứng không được nhanh nhẹn, nói: “Bác là bác Dương, nhận ra không? Khi cháu còn bé bác thường đến nhà cháu ăn cơm.”

Vừa nói đến đó, Lý Mạn nhớ lại đôi chút. Ông ta là bạn của Lý Kiến Trung.

Người đàn ông nói: “Sao cháu lại ở bệnh viện? Bị bệnh à?”

Lý Mạn không muốn trò chuyện nhiều, nói: “Vâng, hơi lên cơn sốt.”

“Mùa hè sốt cao khó chịu lắm, phải tự cẩn thận chút.”

Theo lễ phép, Lý Mạn nói: “Bác Dương gặp bệnh gì thế ạ?”

“Cơ thể người già chịu không nổi bệnh tật, khoảng thời gian trước gặp tai nạn giao thông, không có gì nghiêm trọng, chỉ là chèn ép đến dây thần kinh, đi đứng không được linh hoạt.”

“Lão Dương!” Vừa dứt lời, cách đó không xa vang lên giọng nói của một người đàn ông khác.

Lý Mạn ưỡn thẳng lưng, âm thanh này quen thuộc đến lạ.

“Ôi chào, bố cháu đến.”

Hoàng Mỹ Phượng hoàn toàn không đoán được rằng Lý Mạn sẽ ở đây, còn đứng chung với lão Dương, lần trước gặp mặt là đầu năm trước.

Lý Kiến Trung nói: “Lão Dương, tôi nói hai câu với con gái tôi, một lúc nữa lại tìm ông.”

Lý Mạn giữ mặt mũi cho ông, đợi người đi rồi mới nói: “Tôi với ông không có gì để nói.”

Thấy trong tay cô cầm thuốc men, Lý Kiến Trung hỏi: “Con bị bệnh hay là mẹ con…”

“Không liên quan đến ông.” Lý Mạn không thèm nhìn ông, vòng qua người ông đi lên lầu.

Lý Kiến Trung đuổi theo, ông cũng là người đã năm mươi lăm tuổi, nhưng không thấy già, mặc âu phục mang giày da, là dáng vẻ của một người làm ăn,

“Tiểu Mạn, không thể nói vài câu với bố được sao?”

Ở khúc rẽ cầu thang, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh, trên lớp cửa tích tụ một lớp bụi mỏng, ánh mặt trời liền trở nên đục ngầu.

Lý Mạn dừng chân lại, nói: “Được, vậy ông nói đi, tôi nghe.”

Lý Kiến Trung nghẹn họng, lời muốn nói không phải là câu ân cần hỏi han.

Lý Kiến Trung nói: “Những chuyện cũ năm xưa ấy bố đã giãi thích với con rất nhiều lần rồi, con vẫn oán hận bố như thế, bố cũng chẳng muốn nói thêm, chuyện đã xảy ra rồi, bố không hối hận. Huyết mạch tương liên, chúng ta mãi mãi là bố con, con mãi mãi là con gái của bố.”

Lý Mạn: “Tôi đâu có không thừa nhận ông là bố tôi.”

“Bố đã bước vào nửa đời còn lại của con người rồi, con cũng là đứa con duy nhất của bố, đã nhiều năm thế rồi, bố hy vọng có một ngày trong lúc vô tình gặp nhau, ví dụ như hôm nay, hy vọng chúng ta có thể hòa hợp trò chuyện đôi ba câu.”

“Hòa hợp? Nguyện vọng của ông không khỏi khiến người khác khó chịu.” Giọng cô bình tĩnh sắc bén giống như lưỡi dao lóe sáng lên.

Trên tầng có người đi xuống, hai người tạm thời yên lặng.

Đợi người ta đi, Lý Mạn nói: “Chút chuyện quá khứ ấy tôi không muốn nói đi nói lại nhiều. Giống như ông nói, chuyện đã xảy ra rồi, mỗi người tự đi đường của họ.”

Lý Kiến Trung nói: “Bố không muốn quan hệ giữa chúng ta căng thẳng như vậy, lúc trước con còn nhỏ, bố biết con sẽ không hiểu được. Nhưng bây giờ có thể đổi một góc khác để suy nghĩ không?”

Lý Mạn nói: “Ông biết tội hận gì ông không?”

Lý Kiến Trung khẽ run, chẳng lẽ Lý Mạn không phải hận vì ông li hôn sao?

Lý Mạn tựa như biết ông đang nghĩ gì, ánh mắt cô dời sang khung cửa sổ thủy tinh, trên ô cửa có một tấm mạng nhện nho nhỏ.

Cô nói: “Hôn nhân của ông và mẹ không dựa trên tình yêu, vượt qua không được thì ly hôn, có thể trước đó tôi không thể hiểu được, nhưng là bây giờ thì tôi hiểu được một chút, có lẽ việc oán trách ông vài năm qua đã phai nhạt. Có thể ông là như thế. Tôi cái gì cũng biết, bắt đầu từ khi đi nhà trẻ tôi đã biết hết.”

Đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa, câu nói ấy quả thật không sai chút nào.

Ông không thể trung thành với hôn nhân, một lần rồi hai lần mẹ cô đều chọn cách tha thứ nhẫn nhịn, không phải là vì bà, là con người nhiều lần sẽ mất hết ý chí, là mẹ cô, hay là Lý Mạn cô cũng thế.

Thêm một điều nữa là bởi vì ông vì người người nữ kia mà nói ly hôn, chạy về phía giao lộ tình yêu của ông, nhiều năm oán hận được tích lũy cuối cùng bùng nổ trong một cái chớp mắt.

Chịu đựng và tha thứ bao nhiêu lần cuối cùng đổi lấy vẫn là sự phản bội.

Thấy ông trợn mắt há hốc, khóe miệng Lý Mạn giương lên một nụ cười chế nhạo, nhưng nhanh chóng bị ánh mặt trời xóa sạch, cô nói: “Tôi có thể làm được, giống như bây giờ đã là cuộc đối thoại rất hòa hợp rồi.”

Lý Kiến Trung há hốc mồm, dường như không biết phải làm thế nào, nói: “Do bố không tốt.”

Lý Mạn nói: “Dù thế nào thì vẫn còn có người.”

Cô đi, Lý Kiến Trung cúi đầu không đuổi theo.