Chìa Khóa Tình Yêu

Chương 30: Xóa bỏ kí ức



Hân Di đưa tay cầm chiếc chìa khóa trước ngực, cô giựt mạnh làm sợi dây đứt lìa, trên cổ tạo thành một lằng đỏ rỉ máu. Will kinh ngạc nhìn cô, Hân Di quay người ra phía xa, vung tay ném mạnh sợi dây về phía trước, anh không kịp ngăn lại.

"Tiểu Di."

"Quá khứ nên quên đi, còn tương lai... hy vọng sẽ không có anh trong đó. Will, tôi hiện tại là bạn gái của Trạch Hy, anh ấy rất tốt với tôi. Anh nghĩ vì một chút kỉ niệm ngày xưa tôi lại bỏ qua một người đàn ông như anh ấy."

Will nhìn về phía xa, sợi dây kia chính là mối liên kết giữa anh và cô, cô dứt đoạn vứt nó đi, chẳng phải là vứt bỏ đi tình cảm kia. Khi anh còn chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, cô đã nói tiếp.

"Tôi không hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này, nhưng cũng đúng lúc chúng ta nên kết thúc mọi thứ trong quá khứ, đúng không Will. Anh muốn gắn kết sao, hoàn toàn vô nghĩa, tôi không còn là Tiểu Di, anh không còn là cậu bé hàng xóm của tôi. Anh quay về Thượng Hải, tôi sống hạnh phúc cùng Trạch Hy, dù sao thì anh cũng chỉ yêu một Tiểu Di ngây ngô đáng yêu, không phải là tôi."

Mặc những lời cô nói khiến Will tổn thương ra sao, mặc cho cô đã vứt bỏ mọi kỉ niệm tốt đẹp. Anh bước đến gần cô, nhìn vết thương trên cổ cô rỉ máu mà lo lắng: "Có đau không, em muốn vứt hết cũng được, chỉ là đừng khiến bản thân bị thương tổn. Tôi không thể chịu nổi khi em chịu thêm bất cứ tổn thương nào. Em muốn tương lai của em không có tôi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng em hãy nhớ, tôi sẽ luôn luôn dõi theo em. Em quyết định rời xa tôi, tôi chỉ cho phép em hạnh phúc, nếu em dám đau khổ, tôi sẽ không để em được quyền lựa chọn."

Anh nói rồi bước chân đi, cô nhìn theo anh rồi cũng rời đi, sợi dây vẫn còn nắm chặt trong tay. Sợi dây này, cô sao có thể vứt, chỉ là cô muốn anh quên cô đi, cô không hề xứng đáng.

Cô quay về nhà, trước cửa đã treo bông băng, Will vẫn vậy luôn suy nghĩ cho cô. Cô quay đầu nhìn về phía sau, không một bóng người. Anh có lẽ đã rời đi, anh là nói đuợc làm được, cô bước vào bên trong căn hộ, nơi Trạch Hy vẫn đang đợi cô về.

"Em đi đâu về vậy?"

"Em đi vứt rác."

Trạch Hy hơi gật đầu, anh tiếp tục nhìn vào những thiết kế trên bàn. Hiện tại Trạch Thị đang rất bận, xem ra cô đi vứt rác lâu như vậy anh cũng không hay biết.

"Là thiết kế mới sao?"

"Đây là thiết kế của Lan Chi, năng lực của cô ấy rất tốt. Những thiết kế của cô ấy rất sáng tạo và tinh tế."

Hân Di cầm nhũng bản vẽ của Lan Chi xem qua. Cô nhận ra những bản vẽ này dường như đều tương đồng với những bản vẽ của cô trên giấy, những bài tập mà Lan Chi đã giao cho cô.

"Trạch Hy, anh sẽ sử dụng nó cho sản phẩm mới?"

Trạch Hy gật đầu: "Hội đồng cũng đã thông qua."

"Tất cả đều là thiết kế của chị Lan Chi ư?"

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Cô lắc đầu, hơi cuời đi đến phòng khách ngồi xuống. Suy nghĩ về Lan Chi, vì sao chị ấy là lấy những ý tưởng của cô. Chuyện này nên làm rõ ràng trước khi để người thứ ba biết đuợc.

"Helen, em bị sao vậy?"

Trạch Hy nhìn thấy vết thương trên cổ cô liền lo lắng hỏi. Cô quay lại hơi cười: "Chỉ là bị va chạm ngoài cửa, so với những gì em đã trải qua truớc kia thì nó có đáng gì."

Trạch Hy đưa tay từ phía sau ôm lấy cô nói: "Quên nó đi, hãy nhìn về phía trước, anh sẽ không để em gặp phải bất kì tổn thương nào."

Cô nhắm mắt lại, dong lệ tuông rơi xuống khỏi khóe mắt. Kí ức một lần nữa ùa về, mẹ, bà ngoại, Will, mẹ con của Hân Dư, những kẻ đã cưỡng bức cô. Đâu phải muốn quên thì sẽ có thể quên.

"Trạch Hy, anh vì sao lại tốt với em như vậy. Anh có biết một chút gì về em sao? Anh có biết quá khứ em ra sao hay không, anh có biết em rất không xứng đáng với tình cảm của anh."

Trạch Hy lắc đầu đáp: "Yêu một người cần phải có lý do ư, anh yêu em chính là không hề có bất cứ lí do nào. Em còn nhớ cô người mẫu A Lan lần đó em gặp ở nhà hàng, anh thích cô ta vì gương mặt cô ta rất đẹp, anh thích cô diễn viên Như Cầu vì ngực cô ta to, anh thích cô thư kí Tiêu Hà vì mông cô ta rất căng. Nhưng cái loại tình cảm có lý do chính là rất dễ nhàm chán. Anh sẽ gặp hàng tá cô gái dẹp hơn, ngực to hơn, mông căng hơn các cô ấy. Còn em, là yêu không hề có lý do, bởi vậy anh không thể rời mắt khỏi em, không thể có cô gái nào so sánh đuợc với em."

Hân Di nghe câu trả lời biến thái của Trạch Hy cũng bật cười.

"Con người của Trạch Hy anh đó, có thể bớt biến thái được không"

"Anh biến thái khi nào chứ."

"Cái gì mà mông căng, ngực to, anh chọn bạn gái hay chọn người mẫu hả?".

"Em ganh tỵ đó sao?"

"Anh nằm mơ."

Trạch Hy bắt đầu trêu cô, Hân Di đỏ mặt bỏ về phòng. Hôm nay dường như anh ta rất là rãnh rỗi.

Đúng như lời anh nói, từ sau ngày hôm đó anh không còn xuất hiện trước mắt cô thêm lần nào nữa. Cô lại tìm thông tin anh qua mạng, lại không hề có chút tin tức mới nào. Cô ngồi trong văn phòng của Trạch Hy, vài ngày gần đây cô không gặp Lan Chi vì chị ấy bận việc mẫu mới của công ty. Cô lại muốn hỏi về những mẫu thiết kế.

Điện thoại cô reo lên, là số của Bụng Bự.

"Mình nghe đây."

"Tiểu Di, cậu đang ở đâu?"

"Mình đang ở Trạch Thị."

"Mình cũng đang ở Trạch Thị, cậu đang ở đâu mình sẽ đi đến chổ cậu."

"À, mình sẽ đi đến chổ cậu, như vậy thuận tiện hơn." - Cô nhìn xung quanh vội nói.

Khi cô cúp máy, điện thoại của cô lại rung lên. Là số điện thoại từ Thượng Hải gọi đến, phân vân vài giây, Hân Di cuối cùng cũng nghe máy.

"Cô là Helen."

"Vâng. Xin lối cô là ai?"

"Tôi là Alex, là thư kí của giám đốc E.L Thượng Hải William Harper."

"Cô gọi cho tôi có việc gì?"

"Giám đốc đến Nhật để gặp cô nhưng hiện tại tôi không thể liên lạc được với cậu ấy, cậu ấy đã gặp cô hay chưa, cô xó biết hiện tại giám đốc đang ở đâu hay không?"

"Tôi có gặp anh ấy, nhưng chúng tôi đã chia tay vài ngày trước."

"Vâng, xin lỗi đã phiền cô. Nếu giám đốc có liên lạc với cô, phiền cô thông báo giúp tôi."

"Vâng, tôi sẽ làm vậy."

Cô cứ nghĩ anh đã quay về Thượng Hải, về việc không thể liên lạc đuợc trong lòng cũng có chút lo lắng.

"Tiểu Di, mình ở đây." - Minh Quân đưa tay gọi cô, gương mặt đầy nét cuời.

"Cậu tìm mình có việc gì không?" - Cô đi về phía Minh Quân, vừa đi vừa hỏi.

"Mình muốn mời cậu đi ăn trưa thôi, cậu có thời gian không?"

Cô gật đầu. Sau đó điện thoại lại có một tin nhắn hình ảnh. Là hình Will trên người đầy máu, cô hơi run rẩy khi đọc đuợc lời nhắn.

"Bụng Bự, thật xin lỗi, mình có việc phải đi trước, hôm khác mình sẽ mời." - Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi Trạch Thị, vừa đi vừa bấm gọi lại số điện thoại xa lạ kia nhưng không ai nghe máy.

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô không chần chừ mà nghe máy. Giọng nói này đã bị chỉnh đi.

"Nếu muốn giữ mạng hắn ta, hãy phá hủy mọi thứ của Trạch Thị."

Cô bàng hoàng lùi lại vài bước. Cô sao có thể phá bỏ mọi cố gắng của Trạch Hy, nhưng cô không biết bản thân phải làm sao để cứu được anh.

"Tôi... tôi không phải là người của Trạch Thị, tôi làm sao có thể chứ." - Cô run rẩy.

"Nếu như cô muốn, không gì là không thể Helen à. Cô hãy nhớ mạng sống của hắn ta đang nằm trong tay cô. Tôi tin cô đủ thông minh để hiểu bản thân cô, điều gì là nên làm, điều gì là không nên."

Hân Di không còn đứng vững, cô phải làm sao? Nếu cô mang chuyện này nói với Trạch Hy, Will sẽ gặp nguy hiểm, lại nghĩ họ có mối quan hệ thông mấy tốt, cô lại càng không thể nói ra. Nhưng phá Trạch Thị, cô làm sao có thể.

Tại một căn phòng nhỏ, chỉ có chiếc đèn đung đưa, tiếng máu nhỏ giọt lách tách trên sàn, tiếng sắt thép va vào nhau ken két. Will tỉnh lại, bốn phía đều là bóng đen, chỉ một chút ánh sáng le lói trên đỉnh đầu nóng rực. Anh đau đớn mở mắt, nhìn bọn người đang ngồi phía trước chơi đánh bài.

"Mày là người của ai, hả?"

"Không giấu gì mày, một thằng nhãi ranh sắp chết. Trạch thiếu gia đã ra lệnh bắt mày gây khó dễ cho E.L, sau đó thì "cạch". - hắn vừa nói vừa đưa tay lên cổ, ra hiệu giết.

"Là Trạch Hy."

Tên đại ca vỗ tay: "Trach thiếu gia còn nói, chuyện này có trách thì trách anh ta quá yêu cô gái tên Helen, anh ta cũng muốn cho mày đường sống cô ấy muốn mày chết, mày làm sao có thể sống."

Anh không tin lời bọn chúng, chỉ nghĩ Trạch Hy bịa chuyện để anh hiểu nhầm cô. Anh không tin cô lại căm ghét anh, càng không tin cô muốn giết anh.