Chỉ Vì Yêu

Chương 14: Cám ơn em đã sinh con



Về đến chung cư vào lúc khá muộn, khi ấy DungDịch đã thiu thiu thiếp ngủ mất rồi.

Dung Lỗi bế con trai lên nhà, để con nằm trong phòng ngủ chính.

Trải qua một ngày mệt mỏi rã rời, vừa buông cái túi xuống, Cố Minh Châu liền đitắm rửa. Tắm xong, cô ra ngoài với chiếc khăn bông mềm mại khô ráo, vừa đi vừalau tóc. Dưới ánh đèn vàng dìu dịu trong phòng ngủ, cô chợt thấy khuôn mặtnghiêng nghiêng của người đàn ông cô yêu, anh quỳ bên giường, tay cầm khăn lauchùi rửa ráy chân tay cho con, trong khi nó vẫn đang ngủ ngon lành.

“Để em làm cho.” Cố Minh Châu ngồi xuống giường, tay xoa nắn bả vai anh, “Anhđi tắm đi, xem trên người có chỗ nào bị bầm không, lát nữa em lấy rượu thuốcxoa bóp cho.”

“Không sao. Bị thương nhẹ ấy mà, mấy ngày là khỏi.” Dung Lỗi đưa cô chiếc khănmặt rồi đứng dậy, không quên vuốt ve gò má trái của cỗ, “Vẫn còn sưng đấy, cóđau không?”

Cố Minh Châu ấn vào tay anh, cười lém lỉnh bảo, “Phải gọi hôm nay là Ngày củanhững ông bố ấy nhỉ?”

Dung Lỗi cũng bật cười, đoạn nhéo cằm cô.

Tắm táp qua loa xong, lúc ra ngoài anh rón rén leo lên giường, Cố Minh Châuđang nằm mê man, nhưng mệt quá nên giấc không sâu. Nghe tiếng kéo rèm, cô bènmở mắt thấy anh dợm quay người, toan tắt đèn. Biết cô chưa ngủ, anh liền nhoẻncười ngoắc tay gọi cô.

Cố Minh Châu khẽ khàng bò qua người con trai, nằm xuống bên cạnh Dung Lỗi. Anhtắt đèn, ngả người xuống giường, kéo cô vào lòng mình, tay chân vắt chéo kẹpchặt rồi thoải mái trút tiếng thở dài.

Cô nghe lưng mình nóng hầm hập. Vòng tay chắc khỏe ấm áp của anh như truyềnnăng lượng sang cô. Cố Minh Châu thấy vững dạ, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.Bên cạnh cô, Dung Lỗi vẫn thao láo, anh miết lên miết xuống trên cơ thể cô, gợitiếng sột soạt.

Bụng bảo dạ chắc anh vẫn còn dư âm của màn kích thích hồi tối nên cô cũng xốclại tinh thần ngay tức thì, đoạn quay người rúc vào lòng anh, tay trượt dần xuốngdưới. Song Dung Lỗi đã dằn tay cô lại, anh bấm nhẹ vào lòng bàn tay cô, mãi saumới kéo tay cô lên, áp vào bờ môi mình, âu yếm đặt một nụ hôn. Cố Minh Châu“hử?” một tiếng như thể hỏi dò.

“Thôi, hôm nay em mệt rồi.” Dung Lỗi thở dài, ân cần bảo.

Do chứng khó ngủ của Dung Lỗi nên phòng ngủ lắp rèm rất dày, kéo hết mấy lớprèm thì trong phòng tối như bưng. Trong màn đêm đặc quánh ấy, cả hai đều nhìnthấy con ngươi sáng như sao của người kia.

“Nói cho anh nghe đi.” Dung Lỗi khom mình, mặt anh kề mặt cô, mũi anh cọ vàomũi cô, “Nói anh nghe... sao em lại đặt tên con là Dung Dịch?”

“Cũng chẳng có gì đâu, tại nghe xuôi tai mà.” Cố Minh Châu áp sát vào mặt anh.

“Vậy những chuyện khác thì sao... lúc em mang thai con, lúc mới sinh, lần đầubiết nói, lần đầu biết đi... kể hết cho anh nghe đi.”

“Ôi trời... những lần ấy em đều quay lại cả. Em biết thể nào anh cũng thíchxem.” Cố Minh Châu nhoẻn miệng cười thật tươi, “Bao giờ em tìm lại, bật cho anhxem.”

“Ừ. Thế lúc sinh con, em có đau không?”

“Không, gây mê toàn thân mà, có cảm giác gì đâu.” Cố Minh Châu cầm tay anh đặtvào vết sẹo dưới bụng, “Thực ra lúc thai được mấy tháng tuổi thì có hơi khóchịu... hồi đó bữa nào Lộ Hân Nam cũng phải làm cho em mấy món liền, cứ ăn lànôn, nôn xong lại đói.”

Dung Lỗi hít hà một hơi, đoạn bảo, “... Anh phải cảm ơn Lộ Hân Nam mới được.”

Anh nói hết mực chân thành, đột nhiên lại gợi Cố Minh Châu nhớ đến chuyệnPhương Phi Trì, cô chớp ngay lấy cơ hội, bóng gió gần xa, “Ờ... thương aithương cả đường đi lối về, anh có thể bỏ qua cho Phương Phi Trì được không?”

“... Vậy em có thể thôi nhắc tới người đàn ông khác khi đang nằm trên giườngcủa anh, trong vòng tay của anh được không?” Dung Lỗi cáu kỉnh, anh dằn cơngiận xuống, may thay chưa giở giọng ngay tại trận đấy.

Cố Minh Châu biết lỡ lời nên im bặt. Thay vào đó cô bèn nũng nịu cắn cằm anh.

Dung Lỗi giận lắm, anh cúi đầu ngấu nghiến hôn cô, cho đến khi nào không thởnổi nữa thì thôi, sau lại chuyển sang mút mát từng li từng tí một.

“Anh thích Dung Dịch lắm, cám ơn em đã sinh con cho anh.” Anh lí nhí nói.

Cố Minh Châu vươn tay siết chặt eo anh, kéo cơ thể hai người càng thêm gần gũi,“Thực ra... lúc đó, chỉ cần em nghĩ đến việc mình đang mang thai đứa con củaanh. Bao giờ nó lớn lên với khuôn mặt giống anh như tạc hoặc có tính khí cáukỉnh y chang anh, là em lại cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời, chẳng việc gìtuyệt vời hơn việc đó. Đá ạ, em không dối anh đâu, không phải vì một mình anhmà em mới giữ lại đứa con này. Lúc đó em đã nghĩ, mình đã sinh con cho anh ấy,dầu kiếp này không còn gặp mặt nhau nữa thì ít ra trong quãng đời còn lại, mìnhcũng không cảm thấy quá buồn.” Như được cởi tấm lòng, Cố Minh Châu bèn dốc cạntất cả tâm tư của mình, lan man một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Dung Lỗi lắng nghe rồi ôm người phụ nữ đã thở đều đều ấy vào lòng, tiện tay kéochăn cho đứa con trai đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Anh vân vê vành tai mịnmàng của cô, lòng ngẫm lại những chuyện đã qua, về cô, về mối tình nhập nhằngyêu hận giữa hai người.

Đêm về khuya, trong căn phòng vắng nghe tiếng thở đều đều, Dung Lỗi dần trôivào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Dung Dịch là người đầu tiên mở mắt.

Chẳng rõ cậu nhỏ này được di truyền cái tính nóng nảy từ ai mà mới sáng ngày rađã quạu quọ rồi. Cậu nhỏ tỉnh dậy, thấy mình xoãi tay xoãi chân chiếm hết phânnửa giường, còn bố mẹ thì nằm quấn lấy nhau trong góc, đã thế, người mẹ thânyêu còn quay mông về phía cậu, Dung Dịch đâm bực mình, bực lắm cơ.

Đêm qua Dung Lỗi không dùng thuốc an thần nên giấc ngủ không sâu. Dung Dịch vừatrở mình ngồi dậy, giường hơi rung rung là anh đã choàng tỉnh. Mở mắt thấy cậucon trai đang sưng sỉa mặt mày, đáng yêu quá chừng.

Anh đặt ngón trỏ lên môi làm dấu bảo “suỵt, khẽ chứ” rồi ngoắc tay gọi contrai. Đột nhiên Dung Dịch quên béng mất hai chữ “khí phách” viết thế nào, nóchẳng khác nào một chú cún con hơn hớn nhổm dậy theo tiếng gọi của chủ.

Dung Lỗi nhích ra mép giường, chừa chỗ cho Dung Dịch leo sang. Thằng bé chenvào giữa bố và mẹ, bụng dạ hả hê khôn xiết.

Nhìn khuôn mặt búng ra sữa, nét nào ra nét ấy, mái tóc rối bù như tổ quạ của nómà Dung Lỗi tưởng như nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương, lòng anhlâng lâng một cảm xúc khó tả.

Chẳng thiết ngủ nữa, hai bố con quay sang rì rầm tâm sự. Với vốn kiến thức gặthái được sau nhiều năm du học, Dung Lỗi kể cho con trai nghe nào là phong cảnhcác nước, nào là bí quyết điều khiển mô hình máy bay chiến đấu thế hệ mới nhất.Dung Dịch ngẩn người lắng nghe, cái mồm há hốc ra từ lúc nào cũng chẳng rõ. Hồilâu sau, nó phải dùng đến ánh mắt sùng bái để bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mìnhvới bố. Nó gẩy râu bố, cười tít mắt bảo: “Bố ơi, bố tuyệt vời y như chú Wallaceí!”

“Nhầm to, bố tuyệt vời hơn chú ấy nhiều!” Dung Lỗi phản bác lại với thái độkhông bằng lòng, tiện thể cốc cho đứa con trai một cái thật nhẹ.

“Không!” Dung Dịch nghiêm túc tuôn một tràng tiếng Anh: “Thượng đế rất côngbằng, ông ấy cho bố thứ gì thì nhất định sẽ lấy đi thứ khác. Con quý bố và chúWallace nhiều như nhau, nhưng mẹ mến bố nhiều hơn chú Wallace, thế nên thế nàocũng có chỗ bố không bằng chú ấy!”

Qua khuôn mặt nhỏ của cậu con trai, Dung Lỗi nheo mắt liếc nhìn ai đó vẫn nằmim lìm như đang ngủ say, “Mẹ con nói thế à?”

Dung Dịch lắc đầu, “Con tự thấy thế! Con hỏi dì Hải Đường rồi nhưng dì ấy bảotrẻ con không nên nói những chuyện này.”

Dung Lỗi nhéo mũi con trai, “Dì Hải Đường nói phải đấy!”

“Nhưng bố ơi, rốt cuộc bố kém chú Wallace ở chỗ nào nhỉ?” Tinh thần ham học hỏivà khám phá của anh bạn trẻ Dung Dịch thật mãnh liệt.

“Bố nghĩ, chắc là ở thời gian.” Dung Lỗi cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, “Chúấy biết con sớm hơn bố những năm năm, đối với bố mà nói, được tận mắt thấy conlớn lên từng ngày cho đến bây giờ, đấy là một điều rất đáng giá, bố tình nguyệnbỏ ra nhiều thứ để đánh đổi. Tiếc là không thể.”

Với tuổi đời non nớt của Dung Dịch thì dĩ nhiên chuyện này chẳng khác nào vịtnghe sấm, thế nên đòi hỏi nó phải tập trung cao độ và rồi chẳng rõ kinh mạchnào vừa được đả thông tư tưởng mà cái mông núng nính hếch lên kèm luôn mộttiếng “xì hơi” rõ kêu.

Đến lúc này thì Cố Minh Châu không thể giả vờ giả vịt thêm được nữa. Buộc lòngcô phải tung chăn ra, tìm lại chút không khí trong lành. Trút được một hơi thởdài, cô liền xoay người cuốn theo cái chăn lăn ra mép giường. Dung Lỗi cũng lăntheo cô; anh vừa nện thình thịch xuống giường vừa phá lên cười sằng sặc.

Dung Dịch vừa sượng vừa tức, nó phồng mang trợn má, bật dậy từ đống chăn đệm“sặc mùi” đoạn nhảy phắt khỏi giường, lạch bà lạch bạch chạy vào nhà vệ sinh để“đi vũ trụ”.

Mấy ngày sau đó, ngày nào cũng như ngày nào Cố Minh Châu phải tất bật từ sángsám đến tối mịt, lo chuẩn bị đám cưới cho Cố Yên với sự trợ giúp của công tychuyên tổ chức sự kiện. Những tối không phải tiếp khách, cô và Dung Lỗi thườngluân phiên đưa Dung Dịch về nhà ông bà nội hoặc ghé viện điều dưỡng đằng ôngngoại ăn cơm.

Dung Dịch được gửi đến một trường tiểu học gần nhà. Cũng bởi mọi người không rõtrình độ tiếng Trung của Dung Dịch ở mức nào nên đành để thằng bé làm học sinhdự thính lớp một. Bên cạnh sự thông minh thì Dung Dịch cũng khá hiếu động, chỉmấy ngày nó đã nhanh chóng hòa nhập cùng các bạn.

Dung Lỗi vẫn theo guồng quay “sáng sớm ra khỏi nhà, tối mịt mới lọ mọ mò về”như trước đây. Nhờ phương thức phát triển đổi mới của anh mà Hữu Dung đã dầndần bộc lộ thế mạnh.

Chẳng bao lâu sau đó, sự kiện nhà thiết kế thời trang mang đẳng cấp thế giớiMerry hạ cánh xuống thành phố C đã làm chấn động toàn bộ ngành thời trang ChâuÁ. Merry Trương, hay Trương Quỳnh, một người Pháp gốc Hoa sinh ra và lớn lêntại Pháp, năm hai mươi tuổi chị đã đồng thời giật giải quán quân cả hai hạngmục thiết kế trang phục và thiết kế trang sức trong cuộc thi thiết kế tầm cỡquốc tế, kể từ đó Merry Trương là cái tên quyền lực nhất của làng thời trangthế giới suốt một thập kỷ. Chị chính là huyền thoại mà mỗi khi nhắc đến, phầnlớn các nhà thiết kế thời trang trên toàn thế giới đều bày tỏ sự ngưỡng mộ vàthán phục.

Trải qua biết bao gian truân, Lộ Hân Nam mới mời được vị Phật sống này đến, lẽđương nhiên buổi công diễn mở màn phải làm sao cho thật hoành tráng. Đó là lýdo mà bữa tiệc chiêu đãi long trọng tối nay là sự hội tụ đầy đủ của giới thượnglưu, giới giải trí cùng ngành thời trang toàn thành phố.

Phóng viên đứng tác nghiệp đông như quân Nguyên. Hết chính khách nổi tiếng nàyxuất hiện, lại đến tốp ngôi sao điện ảnh hay người mẫu nọ, và cả những nhân vậtđình đám nhất làng thời trang cũng lũ lượt góp mặt khiến ánh đèn flash phải thinhau nhấp nháy không một phút ngơi nghỉ. Trong khung cảnh tiệc tùng linh đìnhnày đâu đâu cũng râm ran tiếng nói cười, tưởng chừng kéo dài bất tận.

Dĩ nhiên Cố Minh Châu cũng có mặt để ủng hộ bạn mình. Bữa nay, bộ đầm ngắn màuđen không mấy nổi bật mà cô cố tình chọn cho mình đã giúp cô gần như ẩn mìnhtrong một rừng hương sắc kiêu sa.

Đáng lẽ Lộ Hân Nam nhờ cô mời Cố Yên và Lương Phi Phàm đến tham dự nhưng suy đitính lại thì tình hình đôi trẻ dạo gần đây có vẻ căng, về sau cô đành mời vợchồng Lý Vi Nhiên và Tần Tang đến thay, thêm vào đó còn có sự hiện diện của KỷNam và Tần Tống.

Dung Lỗi cũng nhận được thiệp mời, song từ trước đến nay anh vốn không thíchxuất đầu lộ diện trong những bữa tiệc kiểu này; huống hồ dạo gần đây hễ tan làmlà anh chỉ muốn phi ngay về nhà. Bây giờ ngoại trừ chơi với con trai ra, chẳngcòn thú vui nào đủ sức hấp dẫn anh. Cố Minh Châu biết thể nào hôm nay Nguyễn Hạcũng ở đó, nên sự vắng mặt của anh càng khiến cô nhẹ lòng.

Tần Tang là con gái thứ ba trong đại gia đình nhà họ Tang, lại thêm mối quan hệhơi nhập nhằng với Lí Vi Nhiên, Tần Tống và một chàng công tử con nhà gia thếtên Trình Hạo, thành thử ai nấy có mặt ngày hôm nay đều biết tiếng cô. Ngặt nỗiTần Tang rất ít khi xuất hiện công khai trong những bữa tiệc kiểu này, thậm chỉđám cưới cũng không làm rình rang, thế nên sự xuất hiện của cô vào tối hôm nayđã trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Vẫn dáng vẻ hiền lành của một chàng công tử anh tuấn kiệt xuất, nom Lý Vi Nhiênthật lịch lãm trong bộ lễ phục màu bạc được đặt cắt may riêng. Khoác tay đi bêncạnh cậu là một Tần Tang lộng lẫy với bộ đầm dài quét đất, màu hồng phấn, khoebờ vai trần gợi cảm, khiến quan khách ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ: “Quả đúnglà nghiêng nước nghiêng thành.”

Cô nàng tomboy - Kỷ Nam xuất hiện trong bộ vest đuôi tôm màu đen tuyền nom thậtbảnh bao. Chỉ bằng dáng vẻ hai tay đút túi quần và nụ cười duyên nơi khóe miệngmà dọc đường tiến vào hội trường theo cặp đôi Lý Vi Nhiên - Tần Tang, Kỷ Nam đãhạ gục không ít người, bao gồm cả nam lẫn nữ.

Tụt lại phía sau cùng là Tần Tống, vẫn cái vẻ trẻ trung tuấn tú, thêm vài phầnlả lơi chẳng khác xưa tẹo nào. Tần Tống tươi cười, khoác tay Lý Di Nhiên đivào, bữa nay Lý Di Nhiên diện một bộ đầm dài chấm gối màu hồng.

Ba vị thiếu gia của Lương Thị vừa đặt chân vào đại sảnh, lập tức có phục vụbưng rượu tới tận nơi. Lý Di Nhiên liếc mắt nhìn quanh, thấy Cố Minh Châu đangđứng cạnh tháp sâm-banh. khuôn mặt cô bé xụ xuống trong tức thì.

Cô bé nhích lại gần Tần Tang, kề tai thì thào mấy câu làm Tần Tang sau mộtthoáng ngạc nhiên thì bụm miệng cười, đoạn quay sang nói nhỏ gì đó với Lý ViNhiên. Lý Vi Nhiên nhướn mày, kế đó lại lắc đầu nguầy nguậy, người ngoài nhìnvào chỉ thấy Tần Tang đấm nhẹ lên cánh tay anh ta một cái, bất ngờ Lý Vi Nhiênnhoẻn miệng cười trông thật dịu dàng.

Tối nay Nguyễn Hạ đảm nhận công việc đón tiếp khách khứa. Trên người cô là bộđầm ngắn màu hồng có đuôi váy bồng bềnh lả lướt, tự tay cô thiết kế. Mái tócbuộc hơi rối, song cũng không làm mất đi vẻ ngọt ngào quyến rũ, nom chẳng khácnào một búp sen tinh khôi. Trong đám khách khứa tấp nập, có không ít anh chàngphải ngoái nhìn theo.

Trình Quang đứng một lúc rồi mải lo đi giúp Lộ Hân Nam, bỏ lại Cố Minh Châu lẻbóng một mình. Cô từ từ thưởng thức ly rượu anh đào đang cầm trên tay, miên mannghĩ ngợi nhưng mắt vẫn dõi theo bóng Nguyễn Hạ đang nhiệt tình đưa đón kháchkhứa.

“Chị Minh Châu.” Bỗng bên tai có tiếng gọi lanh lảnh. Nỗi bực dọc trong ngườitạm lắng xuống, Cố Minh Châu ngoái đầu, cười thật tươi, “Tang Tang.”

Tần Tang mỉm cười đứng đó, Lý Di Nhiên cúi gằm mặt, ngượng nghịu núp sau cô ly.Cố Minh Châu biết tỏng vì sao hai chị em nhà này lại tìm mình - Chẳng là lầntrước trong đám cưới của Cao Hạnh, Lý Di Nhiên vô tình làm đau chân cô nên bâygiờ phải kéo Tần Tang ra dàn hòa.

“Hôm nay Di Nhiên xinh nhỉ!” Cố Minh Châu bắt chuyện với con bé bằng thái độhòa nhã cởi mở. Kể từ lúc nhận ra cách xử sự của mình với Điền Tư Tư là saitrái thì cô cũng chẳng còn chấp Lý Di Nhiên làm gì nữa.

Lý Di Nhiên hẵng còn trẻ con, thấy Cố Minh Châu tỏ ra thân thiện như thế, conbé cũng bớt lo. Nó nhìn bà chị dâu đứng cạnh, lại ngó sang Cố Minh Châu, về saumới le lưỡi bảo, “Em xin lỗi chị Minh Châu, lần đó em không hề cố ý. Em sợ chịgiận nên không dám tới thăm nom, chị cho em xin lỗi!”

Tần Tang cũng cười bảo, “Hôm nọ, Vi Nhiên còn bảo nhóc này đổi tính rồi hay saoấy, dạo gần đây không thấy giở trò quậy phá gì nữa. Em đang tự hỏi tự dưng hômnay nó lại nằng nặc đòi đến đây, hóa ra đến để chịu tội. Thôi thì em cũng chẳngnhiều chuyện làm gì, hiện giờ Vi Nhiên đang mắc kẹt, chứ lát nữa nhất định anhấy sẽ qua để tạ lỗi với chị!”

Được lời như cởi tấc lòng, Tần Tang nói dứt câu thì ai nấy đều bật cười. Vừahay có người phục vụ đi ngang qua, Cố Minh Châu đổi ly rượu mới cho Tần Tang vàLý Di Nhiên, cả ba cùng chạm ly: “Chẳng đâu xa, hồi bằng tuổi Di Nhiên, chịcũng vụng chẳng kém gì ai. Thực ra hôm đó nhìn thì có vẻ to tát vậy thôi, chứchỉ mấy ngày là khỏi. Đấy, chân chị có thấy gì nữa đâu.” Cố Minh Châu nhấp ngụmrượu rồi hơi chìa chân ra khoe, “Với cả, chị cũng nhận được hoa em gửi tới côngty rồi, hoa đẹp lắm, cám ơn em!”

Lý Di Nhiên nghe cô nói thế thì rụt đầu le lưỡi, cười toe toét.

Lúc này, đèn đóm trong đại sánh được tắt bớt đi, chỉ để lại một luồng đèn pharọi xuống hai nhân vật chính là Lộ Hân Nam và Merry vừa xuất hiện trên sânkhấu.

Lộ Hân Nam mặc một bộ xường xám truyền thống bằng lụa cao cấp có hoa văn lộnglẫy và đường cắt may tinh tế. Bộ xường xám ôm sát cơ thể, tôn vinh đường congtự nhiên, khuy chặn và đường xẻ tà kết hợp hài hòa, ngay từ cái nhìn đầu tiênđã khêu gợi trí tò mò của người ngắm nhìn, kể như nhìn kỹ thì sẽ càng thêm phầnbất ngờ. Mái tóc buông rủ cùng lớp trang điểm khéo léo hài hòa đã giúp cô ấykhông bị lu mờ khi sánh vai cùng nữ hoàng của làng thời trang.

Vào lúc Trương Quỳnh xuất hiện, thậm chí người ta còn chẳng hề để ý xem chị ănvận ra sao, dường như váy áo hay phụ kiện đối với chị mà nói đã trở thành thứquá đỗi tầm thường, ấn tượng đầu tiên chị mang lại cho người nhìn đó là một khíchất đặc biệt khó tả mà chỉ chị mới có. Chị không vì những ánh mắt hiếu kỳ phíadưới sân khấu mà trở nên lo lắng hoặc kiêu ngạo. Như thế tách biệt với thế giannày... không một danh xưng nào có thể gọi tên sự tồn tại ấy.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu chia sẻ với quan khách những hoạtđộng gần đây của Trương Quỳnh, đôi lần hội trường như vỡ òa trong tiếng vỗ tay tánthưởng hoặc có khi không hẹn mà cùng ồ lên một tràng kinh ngạc.

Lộ Hân Nam nói nhỏ với người đứng kế bên, ngay sau đó Nguyễn Hạ được mời lênsân khấu đứng cạnh Merry. Thấy cô bé cúi lưng thì thầm trao đổi với Merry, CốMinh Châu đoán chừng Lộ Hân Nam đã cố tình chỉ định Nguyễn Hạ làm phiên dịchcho Merry.

Cố Minh Châu dõi theo sân khấu từ một vị trí khá xa, trong lòng tự dưng dânglên biết bao cảm xúc đan xen khó tả, dường như là vui, là thanh thản nhưng cũngcó cả... ngưỡng mộ. Nói cho cùng thì cô cũng từng nuôi trong mình một ước mơấy.

“Tang Tang, sao giờ nhỉ?” Tâm trí Cố Minh Châu như để đâu đâu, không hiểu saocô lại có thể hỏi một câu đường đột đến thế.

Vậy mà Tần Tang cũng không hề thắc mắc kiểu “gì cơ?” hoặc “ai?”

“chỗ nào?”, dường như nụ cười chúm chím và dáng vẻ bình thản ấy luôn tồn tạinơi cô, “Gặp sao hay vậy.”

Cố Minh Châu tự lẩm nhẩm với mình bốn chữ ấy, đoạn chậm rãi nhấp một hớp rượu,sau quay ra cười rõ tươi, “Tang Tang này, chẳng trách đang yên đang lành ViNhiên lại phải làm ầm lên vì cô.”

Tần Tang mỉm cười, tay áp lên má, toan mở miệng nói thì bất ngờ bị một ngườiđàn ông rảo bước ngang qua quệt phải, khiến người hơi lảo đảo.

Vẫn kiểu ăn diện phong lưu hào sảng như thường ngày, nhưng hôm nay, nom vẻ mặtPhương Phi Trì có phần luống cuống vội vã. Anh lịch sự đỡ khuỷu tay Tần Tang,đoạn ngập ngừng bảo, “Xin lỗi, cô không sao chứ?” Tần Tang rụt tay lại, mỉmcười lắc đầu.

“Phi Trì!” Từ đầu chí cuối, Cố Minh Châu luôn đứng sau tháp sâm banh nên nãygiờ Phương Phi Trì không để ý thấy cô, “Anh sao rồi? Đi đâu mà vội thế, hay xảyra chuyện gì à?”

Thấy cô, Phương Phi Trì cũng hơi bất ngờ. Ánh mắt anh lóe lên, ngẫm ngợi mộtthoáng rồi bảo cô: “Hải Đường vừa gọi cho anh, anh cả dang ở chỗ con bé, giờ...anh ấy đang đánh nhau với bạn trai nó. Nghe bảo cả Dung Lỗi cũng có mặt ở đó.”

Nghe anh kể thế, cô lập tức theo anh đến đó.

Ngoài cửa khách sạn, giám đốc đã đứng chờ sẵn từ bao giờ, ông ta luýnh quýnhdẫn bọn họ vào thang máy. Lên đến tầng của Diên và Hải Đường, ngay từ đằng xabọn họ đã nghe rõ từng tiếng “binh binh bang bang.”

Thoạt đầu còn tưởng Phương Thị Quốc đang gây gổ với Diên, nhưng đến cửa phòngrồi mới biết, hóa ra Dung Lỗi và Diên đang quần nhau, quả là cảnh tượng khiếnCố Minh Châu giật thót mình.

Nhiều đồ đạc trong phòng bị xô đổ, thậm chí là tan tành xác pháo. Dưới nền nhà,bên cạnh đám đổ vỡ là mấy nhân viên bảo vệ bị ăn đòn oan, cái tội dám chạy vàocan ngăn nên bây giờ mới nằm rúm ró rên rỉ ở đó. Ai cũng nhận ra Diên đangtrong cơn lồng lộn, mắt cậu ta long lên sòng sọc chẳng khác nào một con sư tửđiên.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dung Lỗi khi khống chế con sư tử này, Cố Minh Châukhông khỏi rùng mình - trước đây anh từng dọa sẽ bóp chết cô, xem ra, việc đóđối với anh quả nhiên dễ như bỡn!

Lần theo ánh mắt sục sôi của cậu ta, Cố Minh Châu thấy Phương Thị Quốc đangchễm chệ trên chiếc ghế quý phi đã đi tong một chân. Đôi chân dài của anh tachống trên sàn nhà, dáng ngồi ấy toát lên vẻ tôn quý và thư thái thật chẳng gìdiễn tả nổi. Hải Đường đứng trước mặt anh ta, chếch ngang với Diên và Dung Lỗi,cô bé lạnh lùng ngày nào giờ đang thút thít, tay cầm khăn mặt chấm lên vếtthương nơi khóe mắt Phương Thị Quốc. Phương Thị Quốc ngước lên nhìn cô, nụ cườiphớt trên môi cùng ánh mắt đượm đầy trìu mến.

Phương Phi Trì chau mày, bỏ lại Cố Minh Châu một bên, anh tiến vào phòng. Saumấy câu hỏi han cô em họ, anh cúi người xem xét vết thương của anh trai, thếrồi ánh mắt vốn tĩnh lặng thường ngày trở nên đanh sắc. Anh đứng thẳng lưng,quay người sải bước về một bên phòng, nơi đó, Dung Lỗi đang giữ chặt Diên khôngcho cậu ta bổ nhào vào Phương Thị Quốc.

Chân vẫn sải bước, tay cởi áo khoác, ánh mắt Phương Phi Trì càng lúc càng dữdằn. Khi đã áp sát đối phương, anh lạnh lùng cất giọng: “Dung Lỗi, phiền cậutránh ra một bên!”

Vẻ mặt Dung Lỗi thoáng ngỡ ngàng, nhưng dần dần, đôi con ngươi đen láy nheolại, sắc bén.

Diên cướp thời cơ vùng ra, song bị Dung Lỗi thụi cho một quả như trời giáng vàobụng, xây xẩm cả mặt mày. Khi cậu ta vẫn còn đang ôm bụng, Dung Lỗi liền đẩycậu ta dạt về phía bảo vệ đang nằm gần đó, tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt lạnhlùng nhìn Phương Phi Trì đang dãn gân cốt.

Thấy thế, Phương Phi Trì cũng khá sững sờ, thế rồi như sực hiểu ra, anh tanhếch khóe môi. Đôi mắt lóe lên, lộ rõ vẻ khát máu.

Dung Lỗi thong thả cởi cúc măng sét, xắn tay áo, “Muốn đánh nhau à?” Nghe chấtgiọng trầm thấp sặc mùi dọa dẫm của anh mà trái tim ai đó đang đứng ngoài cửarun lên lẩy bẩy, “Lẽ nào... anh không biết tôi muốn giã cho anh một trận từ lâulắm rồi?”

Lời còn chưa dứt, nắm đấm đã vung ra. Với sự cảnh giác sẵn có, Phương Phi Trìné về đằng sau, chân đứng vững như bàn thạch, vẻ nôn nóng háo hức trong ánh mắtnhư bùng nổ. Ngay tức thì, mặt anh ta đanh lại, nom như một con sói dữ tợn hiếuchiến.

Hai người xáp vào nhau, khó mà can được. Nắm đấm của Dung Lỗi đủ mạnh để khiếnngười kia váng vất mất mấy giây. Nhưng Phương Phi Trì cũng thuộc dạng nhanhnhẹn, nhát nào nhát nấy đánh rất cật lực, quyết ăn thua kỳ được thì thôi.

Khi cơn đau dần qua, lại không có ai cản trở nữa, Diên mới sải bước về phía HảiĐường. Ánh mắt dịu dàng thiết tha, tràn đầy trìu mến của Phương Thị Quốc thoắtcái đã vụt tắt, anh ta đứng bật dậy, kéo cô em họ không cùng huyết thống vớimình, giấu ra phía sau lưng.

Giám đốc khách sạn cuống lên như đỉa phải vôi, bên này là hai vị công tử nhà họPhương, bên kia là cậu con cả nhà họ Dung, bây giờ nhỡ có có thất lễ với bênnào thì ngàn lần chết cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Bụng bảo dạ, cứ cái đà này thể nào cũng to chuyện, Cố Minh Châu đành dũng cảmra mặt, cô gằn giọng quát đám bảo vệ nhát như thỏ đế kia giữ Diên lại. Cô sảibước vào phòng, lôi Hải Đường ra một góc, khẩn thiết hói: “Đã xảy ra chuyện gìhả?”

Hải Đường cúi gằm mặt, quệt nước mắt, sụt sịt bảo, “Không có gì ạ.”

Cố Minh Châu nghiến răng kèn kẹt, “Này Triệu Hải Đường, chị nói để cô biết, đờicô chẳng có nổi mấy cái bảy năm để hao phí cho việc trốn tránh đâu! Tốt nhất làhãy đối diện với sự thật đi!”

Hải Đường cắn chặt răng, lì lợm quay mặt đi, nhưng không ngờ lại quay về phíađám bảo vệ, bắt gặp ánh mắt đỏ quạch đầy tuyệt vọng của Diên, cô như choángváng thần hồn.

Trong chuyện tình yêu, phụ nữ vô cùng nhạy bén, chỉ một ánh mắt lơ đễnh của HảiĐường thôi đã đủ để Cố Minh Châu đoán ra, trái tim cô ấy trao về ai. Bỏ lại saulưng hai kẻ đang đắm đuối nhìn nhau, Cố Minh Châu tiến về phía Phương Thị Quốc.

Lúc này, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Phương Thị Quốc đã lấy lại bình tĩnh,nhưng thực chất lòng anh lại ngổn ngang muôn mối ưu tư khó nói nên lời. Ngườinhà bưng bít mọi thông tin về Hải Đường không để anh hay, đến nỗi tận ngày hômnay, anh mới biết cô ấy đã trở lại.

Dường như cái thời trai trẻ ngông cuồng đang tìm về với anh, suốt quãng đườngchạy thục mạng đến đây, chỉ vì người ấy mà con tim anh lơ lửng trong hoan hỉ,anh thiết tha muốn gặp cô, muốn ôm cô, mong sao vĩnh viễn đừng chia ly.

Nhưng khi bàn tay run run đẩy mở cánh cửa chẳng hiểu cớ sao lại không cài then,anh đã nhìn thấy: cô bé con mà anh hằng nâng niu yêu thương từ bé cho đến lúcnảy nở tình cảm - đang bị một gã lai căng ôm mông ấn vào tường... để hôn. Đôichân thon dài ôm quắp lấy bờ hông săn chắc của gã như đâm vào mắt anh, chúngsiết chặt, siết rất chặt.

Trong căn phòng, không gian tĩnh lặng tới độ thậm chí Phương Thị Quốc còn ngherõ mồn một từng nhịp trống ngực dồn dập, và cả, những tiếng rên rỉ gợi dục haytiếng trao đổi nước bọt ướt át mùi mẫn đến mức chói tai - gây rối loạn nhịp timanh.

Tất cả những thứ đó đã khiến mọi lý trí trong anh bay biến đi đâu mất hết.

Trải qua một trận ầm ĩ, lúc này anh đã tỉnh táo hơn. Cố Minh Châu đã nói hếtsức rõ ràng, nhà họ Phương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, bây giờ mà còn gây thùchuốc oán với cả Dung Lỗi nữa thì trận chiến này càng khó đánh.

“Anh giữ Phương Phi Trì, tôi can Dung Lỗi! Mau!” Hai gã đàn ông đằng kia đãtặng nhau phải đến mấy cú đấm, làm Cố Minh Châu sôi hết cả ruột gan. Phương ThịQuốc bỏ khăn mặt xuống, đứng lên toan can ngăn.

Từ xưa đến nay Phương Phi Trì vẫn luôn kính trọng ông anh cả cùng cha khác mẹnày, thấy anh xông ra, động tác của Phương Phi Trì không khỏi trù trừ. Nhanhnhư chớp, Cố Minh Châu xả thân lao vào giữa. Cả Dung Lỗi lần Phương Phi Trì đềusợ làm cô bị thương, thành thử không hẹn mà cùng dừng tay một lúc.

Cố Minh Châu siết chặt vòng eo Dung Lỗi, bám dính lấy ngực anh, mãi cho đến khihơi thở lấy lại nhịp bình ổn, máu trong người thôi sục sôi. Cô vuốt nhẹ lênlưng anh, vỗ về.

Lồng ngực Dung Lỗi nhấp nhô theo từng nhịp thở, song ánh mắt lại vô cùng bìnhtĩnh. Dù đang ôm chặt lấy anh, nhưng cơ thể cô không ngừng run lên, lời tuyênbố thẳng thừng không cần biểu lộ bằng lời của cô như tiếp theo sức mạnh chophép anh nhìn thẳng vào Phương Phi Trì bằng ánh mắt điềm tĩnh.

Trong cơn thở dốc, ánh mắt Phương Phi Trì vẫn nhìn xoáy vào tấm lưng của ngườiphụ nữ đang chiếm trọn lồng ngực Dung Lỗi. Tóc mái bết mồ hôi, rủ xuống chekhuất đôi mắt khiến sắc mặt anh càng thêm phần bi đát.

Cái nhìn của Dung Lỗi như có hình có dạng, anh nghe trong lòng âm ỉ một nỗiđau.

“Chúng ta nói chuyện đã.” Cơn tức giận qua đi và Phương Thị Quốc lại trở về vớidáng vẻ nho nhã trầm tĩnh. Kéo cậu em trai sang một bên, anh bước đến trước mặtDiên, bình tĩnh nói đôi điều.

Vốn liếng tiếng Trung của Diên khá còm cõi, Dung Lỗi đành buông Cố Minh Châu rađể qua bên đó làm phiên dịch cho cậu ta. Diên cũng chẳng phải loại chày cối bỗbã, nghe Dung Lỗi nói xong, cậu ta buông tiếng cười khẩy, “Fine!”

Thấy Phương Phi Trì dợm đi theo, Dung Lỗi lo lát nữa Diên sẽ ăn đủ với hai anhem nhà họ, anh bèn bảo Cố Minh Châu về trước, còn mình thì đi theo trông chừng.

Cố Minh Châu không yên tâm cho lắm, nhưng ngặt nỗi, những chuyện kiểu này khôngthích hợp để phụ nữ xen vào. Cố Minh Châu chỉ còn nước căn dặn Dung Lỗi hếtđiều là đừng có mà đánh nhau nữa, rồi cô mới chịu để anh đi.

Suốt buổi tối, Dung Dịch khấp khởi ngồi nhà đợi bố về để chơi xếp hình với nónhưng đợi mãi mà chẳng thấy bố về, bực không thể tả. Lúc tắm nó còn hậm hực đổnước lênh láng ra sàn nhà tắm. Cố Minh Châu mới chỉ gắt có mấy câu, thằng bé đãsưng sỉa mặt mày bốc máy gọi ngay cho ông ngoại để mách léo. Cái tính hờn lẫynày đích thị là bản sao của ai đó rồi, không lệch đi đâu được.

Cố Minh Châu hằm hằm xắn tay áo toan dọa nó. Dung Dịch là đứa thông minh, ắthiểu “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, đành xụ mặt leo lên giường, đi ngủ.

Quá nửa đêm Dung Lỗi mới lọ mọ mò về, vác theo tấm thân sặc sụa mùi rượu.

Cố Minh Châu chuẩn bị nước tắm cho anh, nhưng thay vì đi tắm, anh lại ngồi ỳtrên giá dép ngoài bậu cửa, vẫn cái kiểu cười cợt nhả và ánh mắt sàm sỡ ẩn chứatoàn những thứ chẳng lấy gì làm trong sáng.

Cố Minh Châu đâm bực mình, “Uống với ai mà gớm vậy? Diên à?”

Dung Lỗi lắc đầu, làn môi mỏng gợi cảm hơi hé mở để lọt ra ba chữ: “Phương PhiTrì.”

Cố Minh Châu quắc mắt lườm anh, bấm bụng nghĩ lão này lại lảm nhảm lúc say rồiđây. Cô tới kéo anh dậy rồi dìu con ma men chân nam đá chân chiêu vào nhà tắm.

“Thắng lỏi con ấy mới gọi là say bí tỉ, lúc anh về rồi mà hắn vẫn nằm vật ởđấy, gào thét inh ỏi...” Dung Lỗi phá lên cười, nửa thân người đè lên cô, mộttay nghịch ngợm sờ soạng ngực cô, tay kia ngó ngoáy lần mò lên xuống dọc theosống lưng, cái miệng nồng nặc mùi rượu sấn sổ ấp vào mặt cô hít lấy hít để, đầulưỡi nóng hôi hổi chốc chốc lại liếm láp vành tai mịn màng của cô, “Này! Hômnay gắng mà hầu hạ anh đây cho tử tế, nghe chưa...”

Cố Minh Châu hừ mũi, Dung Lỗi bèn siết chặt cằm cô, đoạn bảo: “Nghe chưa?” Khổnỗi con ma men này đã say đến mức chẳng còn biết thương hoa tiếc ngọc là gì,làm cô đau nhói.

Cố Minh Châu nhăn nhó vùng ra, bụng bảo dạ phải dần cho lão này một trận nênthân nhưng lại sợ ồn ào làm thằng bé con tỉnh giấc. Thấy anh vẫn lèm bèm khôngngừng, cô sốt hết cả ruột, đành ậm ừ lấy lệ.

Dung Dịch đang ngủ trong phòng, Cố Minh Châu bèn đẩy anh vào phòng tắm ở gianbên cạnh. Nào ngờ tốc độ cởi đồ của cô chỉ đáng xách dép cho con sâu rượu kia.Trong khi áo sơ mi của anh mới nới được một nửa thì cơ thể cô đã trần như nhộngbởi bàn tay của anh.

“Tắm trước đã...” Cố Minh Châu vùng vằng, bàn tay vọc nước lạnh vỗ đôm đốp mấycái thật lực lên mặt anh rồi vội vội vàng vàng mặc lại áo xống cho tử tế.

Khuỷu tay anh đỡ chân cô, miệng lầu bầu còn ngưòi thì sán lại gần, giam giữ côtrong một không gian cố định được tạo ra bởi chính cơ thể anh và bức tường phíasau. Tuy ngứa mắt với bộ váy ngủ của cô kinh khủng nhưng để thúc được vào thìanh phải giải quyết cái quần lót bên dưới bằng cách lột phắt nó trước đã.

Thấy mình rơi vào tình thế bất lợi, Cố Minh Châu vội vàng giơ cờ trắng, đoạnrót mật vào tai anh mấy câu mà đến chính cô cũng phải đỏ mặt. Dung Lỗi phải vậndụng toàn bộ chút lí trí và tỉnh táo cuối cùng của mình để ngẫm ngợi về điềunày, anh hỏi với vẻ nghi ngờ lồ lộ trên mặt: “... Thật không đấỵ?”

Cố Minh Châu gật đầu như giã tỏi.

Anh toét miệng cười rất chi nham nhở rồi buông cô ra, kế đó chẳng cần ai giụcanh đã nhảy tót vào bồn tắm, hì hục kì cọ từ đầu đến chân.

Cố Minh Châu lấy khăn bông và áo tắm để sang một bên cho anh, cô tranh thủ rangoài chuẩn bị giường chiếu, sang phòng ngủ chính kiểm tra xem đứa con đã ngủsay chưa, khóa cửa nẻo thật cẩn thận rồi mới trở vào bếp pha trà giã rượu, vừađổ nước xong cũng là lúc cánh cửa nhà tắm bật mở, cô nhô đầu ra xem thì thấyDung Lỗi đã lù lù xuất hiện bên ngoài, mồm gào tướng lên: “Đâu rồi? Đâu rồi?!”

Cô đặt vội bình trà xuống, hớt hải chạy ra ngoài, bịt ngay mồm anh lại “Gào cáigì! Sợ Dung Dịch không biết anh sắp làm trò mèo gì à?!”

Thấy cô, Dung Lỗi liền trưng ngay cái vẻ cười cợt trơ trẽn. Mái tóc còn ướtnguyên, nước thi nhau nhỏ tong tong nhưng mặc kệ, anh vẫn lao tới hôn cô tớitấp: “Vợ ơi ngửi xem anh có thơm không này...”

Cố Minh Châu nín cười, ngửa về đằng sau, anh được đà gặm luôn chiếc cằm xinhxắn của cô. Sau mấy câu lảm nhảm, anh vòng tay ra sau gáy đỡ lấy cô, miệng vẫnchăm chỉ hôn, tay không quên lần mò quần áo.

Hai tấm thân quấn lấy nhau, chuyển phòng khách vào đến buồng ngủ nhỏ mà khônghề gây một tiếng động.

Cánh cửa vừa khép lại, Dung Lỗi đã nóng lòng ấn cô áp vào lưng cửa, cánh tayrắn chắc nâng cô lên, bên dưới, anh rướn người đẩy một cú thật mạnh.

Cố Minh Châu chưa sẵn sàng, miệng khẽ rên lên đau đớn. Song Dung Lỗi đã chẳngcòn biết trời trăng gì nữa, eo cô bị anh đè nghiến vào cánh cửa, anh tấn côngnhanh như vũ bão.

Đỡ háo được một lúc, anh mới sực nhớ ra chuyện chính, anh bèn rút ra, dứ côphải thực hiện lời hứa vừa nãy. Cố Minh Châu nhìn cái thứ bóng nhẫy ấy, mặtnhăn như bị, “Dung Lỗi, đồ chết tiệt... anh có hiểu trình tự trước sau là thếnào không hả?”

Dung Lỗi mặc kệ, anh hất tóc, đoạn nheo mắt dọa cô: “Hoặc bây giờ làm cái nàyhoặc cả đêm em sẽ chết với anh!”

Cố Minh Châu chẳng lạ gì tính anh, cái gã đang phát rồ phát dại này thừa sứclàm những chuyện khiến người ta phải lộn ruột. Cô hậm hực lườm nguýt, người tựavào cửa trượt dần xuống, quỳ trước hạ bộ của anh, hai tay cầm thứ đó lên, miệnghơi hé mở nhưng trước tiên vẫn phải lau qua cái đống dấp dính bóng lưỡng ấy đã.

Tư thế của cô khiến anh không sao kìm nổi mình. Giờ lại thêm đôi bàn tay mềmmại mải miết chà xát nữa, quả thực anh chịu hết nổi, thiếu điều xuất ngay tạitrận. Anh hít thật sâu, ghìm cơn hưng phấn, ưỡn hông dứ cái mình đến trước mặtcô, ra chiều giục giã.

Cố Minh Châu bặm môi, hậm hực nghĩ bụng: Cứ lên cơn đi! Mai tỉnh rượu rồi sẽbiết tay bà!

Lên dây cót tinh thần xong, cô bèn nhắm mắt nhắm mũi, há miệng ngậm cái củaanh.

Dung Lỗi cảm nhận được sự hưng phấn tột đỉnh. Cô ấy đang quỳ ở đó, đầu đưa vềphía trước rồi đưa về phía sau nhịp nhàng, từng cơn khoái cảm ngất ngây đangcuồn cuộn dâng trào. Nhưng chỉ được một lúc, lát sau anh đã thấy không đủkhoái, anh bèn giành thế chủ động bằng cách đưa tay giữ đầu cô và tự mình tăngtốc phần hông.

Hành động thô bạo của anh khiến Cố Minh Châu suýt chết vì nghẹn, cô chỉ cònbiết ú ở mấy tiếng phản đối, tay cố đẩy hông anh ra mà không được. Dung Lỗinhắm nghiền mắt, hơi thở dồn dập, nhịp độ thêm nhanh và mạnh. Phần nhạy cảmnhất của anh đang chạm vào hàm trên của cô ấy, chà sát được một chặp thì haibên thắt lưng đột nhiên tê dại hẳn đi, có thứ cảm giác sung sướng ngất ngâyđang chạy rần rần từ dưới chạy lên, kế đó là một cái rùng mình rõ mạnh.

Anh chỉ kịp đẩy cô ra đồng thời thu mình về. Giờ đây đầu óc anh trống rỗng, chỉcòn biết ngửa cổ, rên một tiếng thật dài.

Sướng quá, quá đã... tay tự xoa vuốt níu kéo cảm giác ngất ngư, sau một phúthưởng thụ, mình mẩy tê tái vì sướng, dường như anh đã thoát khỏi men say.

Lúc mở mắt thấy Cố Minh Châu nhũn như con chi chi quỳ dưới sàn nhà, đôi gò máđỏ ửng, cái miệng hồng thắm vừa ướt đẫm vừa sưng vếu, đôi mắt ầng ậng nước củacô ánh lên cái nhìn tóe lửa, cơ thể ngọc ngà hứng trọn cái đống bầy hầy củaanh.

Nhưng cái tư thế này cộng với khuôn mặt hằm hằm giận dữ rất chi yêu kiều của côchỉ càng khiến Dung Lỗi thêm nóng người.

Đêm đó, đích thân Dung Lỗi đã dạy cho Cố Minh Châu biết thế nào là “mặt ngườimình thú”.