Chỉ Vì Yêu Em

Chương 11: Đã trở về



Vào đến phòng 201, mọi người đều bất ngờ khi thấy So Hee bước vào, ngày đầu tiên cô đi học thôi nhưng đã rất nhiều người ở trường biết về cô qua câu chuyện lúc nãy. Cô gái này dám gây chuyện với công chúa. Trong đó có 1 đôi mắt như ăn tươi nuốt sống nhìn cô. Cô vẫn không thèm để ý 1 ai, nhẹ nhàng lướt qua mọi người, đảo mắt một vòng rồi dừng lại hàng ghế cuối cùng, cô từ từ đi lại, chọn cho mình chỗ sát cửa sổ mà ngồi xuống. Cả lớp lại một phen hỗn loạn. Chỗ ngồi đó... Cả lớp bắt đầu bàn tán về học sinh mới tại sao không đến phòng giáo vụ rồi mới đến lớp cùng giáo viên chứ, tại sao lại ngang nhiên vào lớp thế này. So Hee vẫn lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, mặc kệ cho họ bàn tán. Cô thà chịu ngồi đây cho bạn cùng lớp bàn tán thắc mắc còn hơn là đến phòng giáo vụ ngồi để cho những giáo viên kia hỏi đủ thứ câu hỏi: Nào là em là thiên kim nhà ai, gia đình em là tài phiệt hay trọc phú, rồi nào là em làm sao vào được trường này,... Cô quá hiểu vì 10 năm trước cô đã biết.

Rất nhanh sau đó giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp, giáo viên của lớp 3A này là nữ (mình giải thích 1 chút: Jota Red là trường có đủ 3 cấp học, cấp1, cấp 2 và cấp3. Cấp 3 được chia thành 3 khối, khối 1, khối 2 và khối 3 tương đương với lớp 10, lớp 11, lớp 12. Lớp 3A này thuộc khối 3 = lớp 12.), cô vui vẻ cười với cả lớp, sau đó giọng nói rành mạch giớ thiệu:

- Hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Bạn ấy mới từ Mỹ về. -Cô giáo ngừng 1 chút đôi mắt đảo quanh rồi dừng ở chỗ So Hee, cô giáo tiếp tục: - Em giới thiệu 1 chút về mình cho cả lớp biết đi nào học sinh mới.

-Chào mọi người, mình tên Kim So Hee, mình không có gì nổi bật nên mọi người không cần để ý đến mình. - Cô nhanh chóng đứng lên giới thiệu qua loa rồi lại ngồi xuống.

Cả lớp và giáo viên chủ nhiệm bị 1 phen ngao ngán trước màng giới thiệu có 1 không 2 của cô. Cũng rất nhanh sau đó tiết học bắt đầu nên không ai để ý đến cô nữa.

Hai tiết học đã trôi qua, giờ giải lao tới,người thì ra ngoài, người thì đi căn-teen. So He vẫn ngồi tại chỗ lấy điện thoại ra nhắn tin.

"Chú ngủ chưa?"

(Tại vì Kim Won đang ở Mỹ, nên giờ ở Mỹ và ở nơi So Hee khác nhau, ban ngày bên này là bên Mỹ trời đã tối nên So Hee mới hỏi vậy.)

Cũng rất nhanh cô đã nhận được tin nhắn trả lời:

"Theo giờ của con?"

So Hee cắn môi, trong đầu thầm cáu "Con thật chịu hết nổi chú luôn á chú Won, toàn hỏi những câu có câu trả lời." Nghĩ rồi cô lại gửi tin nhắn đi:

" Dạ vâng."

Cô cắn môi, mỉm cười nhẹ, đẹp mê người. Cô vẫn cúi mặt vào cái điện thoại mà không để ý bên cạnh mình đã có người ngồi xuống. Lúc này cô cũng chẳng để ý được bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về phía bàn của cô. Một nữ học sinh ngồi phía trên của cô quay xuống, giọng nói có chút e sợ nhắc nhở So Hee:

- Mình nghĩ cậu nên đổi chỗ đi, chỗ này là của hoàng...

Cô bạn kia chưa dứt lời thì So Hee đã lên tiếng:

-Có mấy người?

Cô vừa hỏi vừa bấm điên thoại, vẫn không để ý xung quanh.

- Có 1 người.- Cô bạn kia vẫn e dè đáp.

- Bàn này có 2 chỗ. -So Hee miệng thản nhiên trả lời mà mắt vẫn đặt ở cái điện thoại.

Sự thản nhiên, vô lo của So Hee làm cô bạn 1 phen hoảng sợ, còn người ngồi kế bên cô thì nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô gái bàn trên, nhận được ánh mắt sắc lạnh ấy của anh, cô bạn ấy run nhẹ lên, nuốt nước miếng rồi quay lên. Còn So Hee thì vẫn không rời mắt khỏi cái điện thoại. Tin nhắn trả lời đến:

" Con giỏi! Biết chú đang ở đâu không mà dám vâng?"

" Uy... chú quá khen, được chú dạy dỗ nên con càng giỏi ấy mà."- So Hee lém lỉnh vừa cười vừa gửi tin nhắn đi.

" Đợi chú về rồi sẽ dạy bảo con đàng hoàng hơn." -Tin nhắn trả lời.

" Được, được, chú mau về dạy dỗ con đi... con cũng mong chờ đây. So Hee nhớ chú Won rồi!" - Tin nhắn có ý đùa cợt của cô gửi đi, nhưng đó là sự thật, cô bắt đầu cảm thấy nhớ.

" Giỏi lắm......." - Tin nhắn trả lời.

Vừa lúc đó tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, mọi người từ tứ phía vội vã đổ vào lớp. So Hee thở dài:" sao vào lớp nhanh thế?" Cô vừa nghĩ vừa bấm tin nhắn gửi đi:

"Ahihi. Thôi con vào học rồi. Chú dạy dỗ con để sau đi nhaaa... Bye Bye."

Tin nhắn gửi xong, cô cất điện thoại vào cặp, lôi sách vở cho môn học xắp học để ngay ngắn lên bàn. Tay chống cằm, đôi mắt tinh anh nhìn ra cửa sổ mặc kệ người ngồi bên cạnh cô đăng nhìn cô 1 cách đăm chiêu. Chàng trai ấy nhìn cô không rời, ấn đường khẽ nhíu lại rồi từ từ dãn ra, đôi môi cũng khẽ hiện lên 1 ý cười, mắt vẫn không rời khỏi cô. "Người con gái này, hết cầm điện thoại giờ lại nhìn ra cửa sổ, không hề để ý đến mình, từ trước đến nay chưa có 1 người con gái nào có thể thờ ơ với mình như vậy, như vậy, càng không có ai dám ngồi vào chỗ này."- Trong đầu chàn trai ấy suy nghĩ. Vậy mà So Hee đã làm đấy thôi.

Xung quanh thì không ngừng bàn tán "Học sinh mới đó là ai mà gan vậy?" " Cô ta là ai mà dám ngồi cạnh Hoàng tử chứ?"...bala...bala....

Rất nhanh sau đó giáo viên đã vào lớp, môn chuẩn bị học là môn tiếng anh.Sau khi cả lớp đứng lên chào, giáo viên tiếng anh cầm tờ danh sách học sinh trên tay, đôi mắt dừng ở dòng chữ " Học sinh mới:Kim So Hee. (Du học Mỹ trở về)." rồi cô giáo mỉm cười, đảo mắt 1 vòng quanh lớp, xác định xong vị trí, vị giáo viên ấy cất tiếng:

- Class we have a new student, right? ( lớp chúng ta có học sinh mới phải không?

- Yes. - Cả lớp đồng thanh đáp.

- Introduce a little goes public. ( Giới thiệu 1 chút đi nào.) - Vị giáo viên mỉm cười, hướng So Hee nhìn.

So Hee khẽ nhếch môi cười và cũng vui vẻ hợp tác, cô đứng lên, vui vẻ cất lời:

- Ma"am, I know the class and no more introduction, I"m Kim So Hee, wants to favor her. (Thưa cô, cả lớp đã biết em rồi, không cần phải giới thiệu nhiều nữa, em tên Kim So Hee, mong cô chiếu cố).

Màn giới thiệu ngắn gọn, dõng dạc mang chút ngang ngược nhưng phải nói là quá xúc tích, từng lời nói, từng ngữ âm, cả cách lên giọng xuống giọng không khác gì người bản địa của So Hee đã làm cho cô giáo 1 màn toát mồ hôi mà thầm mắng trong đầu: "Có cần nói tốt như vậy không chứ, lấy hết phần của giáo viên." Bởi vì giáo viên này là người trong nước học tiếng Anh rồi đi dạy, dù thuộc top giáo viên giỏi thì cũng không bằng So Hee được, So Hee đã sống bên Mỹ 10 năm cơ mà. (Hihi. Hee của mình thật đỉnh- tác giả tự luyến..) Lấy lại bình tĩnh, cô giáo vui vẻ tiếp tục lớp học. Chàng trai bên cạnh So Hee vẫn nhìn cô không rời.

Buổi học kết thúc, cả lớp lũ lượt kéo nhau ra về. So Hee cũng đứng dậy, đi vòng qua phía chàng trai bên cạnh để về, cô bước đi được 1 hai bước thì quay người lại, nhìn thẳng mặt con người luôn nhìn cô từ lúc ra chơi tới giờ, cất lời hỏi:

- Này cậu, tôi có gì mà cậu nhìn tôi mãi vậy? Không mỏi mắt sao?

Thấy cô hỏi mình như vậy, đôi môi cậu ta dương lên mang ý cười, nhìn cô mà đáp:

- Thú vị.

Nghe người con trai trước mặt mình ngang ngược nói như vậy, cô thở dài, nuốt 1 ngụm không khí, So Hee tiếp tục:

- Vậy sao? Còn cậu chẳng có tí thú vị nào cả.

Nhìn cách cô gái trước mặt thản nhiên đáp lại mình, không có chút run sợ, càng không có sự ngưỡng mộ trong đó, cậu ta bật cười thành tiếng:

- Tôi dở vậy sao? Tôi tên Mạnh Hạo Thiên, mong được giúp đỡ.

Cậu vừa nói vừa đưa tay ra. Mọi người xung quanh bị 1 phen hốt hoảng... đây là lần đầu tiên hoàng tử của họ chịu nói chuyện với con gái, mà còn trong trạng thái vui vẻ nữa.

- Không dám. Tôi đi trước.- So Hee nhàn nhạt đáp lại rồi quay người bỏ đi, bỏ mặt chàng trai đẹp hơn hoa đang đưa tay ý định bắt tay với cô.

Để lại sau lưng cô 1 đôi mắt đầy ý vị của Hạo Thiên nhìn theo, cậu mỉm cười, thầm nghĩ:" Cô gái này là ai đây? Buổi sáng thì dám gây chuyện với người mắc bệnh công chúa, bây giờ thì dám bơ đẹp mình?" Cũng để lại sau lưng bao nhiêu đôi mắt tò mò có, ngưỡng mộ có, mà ganh tị cũng có, mà trong đó có 1 đôi mắt tràn đầy lửa hận:"Mày hãy đợi đấy, dám quyến rũ hoàng tử sao?"- Ái Nhiên khẽ gừ lên.

So Hee ra đến cổng trường, cô đứng đợi. Cách đó không xa đôi mắt của 1 người vẫn dõi theo, Hạo Thiên đứng ung dung, hai tay trong túi quần nhìn cô, bỗng sau lưng cậu có một lực lớn nhảy lên, đu vào vai cậu.

- Hôm nay tao thấy hết rồi nha. Hòang tử của chúng ta đã động lòng phàm rồi,haha. - Đan Phong, bạn thân của Hạo Thiên cười lớn trêu ghẹo.- Còn đứng đây nhìn theo nữa, mau chạy đến hộ tống người ta về đi.- Cậu ta tiếp tục chọc ghẹo Hạo Thiên.

- Phàm tục. - Hạo Thiên lạnh nhạt đáp. Mắt vẫn không rời khỏi người con gái kia.

Lúc này So Hee đang đứng đợi người đến đón. Đứng cả 5 phút rồi vẫn chưa ai đến. So Hee thầm nghĩ " Lẽ nào tài xế không biết giờ mình tan học". Nghĩ rồi cô cầm điện thoại lên định bấm số gọi, thì điện thoại rung lên. Là chú Won. Cô nhấc máy. Một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Con định chờ đến bao lâu?"

- Sao chú biết con chờ?- Cô ngạc nhiên hỏi, rồi giật mình - A...Lẽ nào....

"Vẫn thói quen xấu không biết nhìn trước nhìn sau."- Chưa chờ So Hee dứt câu, Kim Won đã xen ngang.

Nghe đến đây, cô ngước nhìn, trước mặt cô là một chiếc Ferrari F60 America màu xanh bạc phiên bản giới hạn dừng ngay vệ đường từ khi nào. Khi chiếc xe này vừa xuất hiện thì đã thu hút mọi ánh nhìn từ người xung quanh, không ít người còn lấy điện thoại ra chụp hình lại vì đây là cơ hội quý giá khi được chiêm ngưỡng 1 siêu phẩm như thế này. Lúc này cánh cửa xe mở ra. Một đôi chân dài đầy vững trãi bước ra, từ từ cả 1 cơ thể bước ra. Là 1 chàng trai tầm 28 tuổi, diện trên mình là bộ tây phục sang trọng, thân hình cao hơn 1m8, chuẩn phong độ, với gương mặt đẹp không gì so sánh được, toàn thân anh toát ra khí thế ngời ngời, nếu như nói chiếc xe là siêu phẩm của thế giới thì chủ nhân của nó thuộc dạng siêu phẩm trong cực phẩm của nhân gian rồi. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, So Hee không khỏi kinh ngạc, đôi mắt So Hee sáng lên, khuôn miệng cười tươi để lộ ra 2 má lún đồng tiền đẹp chết người, phải nói lúc này cô đang vui không gì tả được, người cô nhớ nhất đã quay lại.

-CHÚ WON. -Cô vui mừng vừa chạy lại vừa cất tiếng gọi.

(Do là dạo này t/g bận quá, vừa học vừa đi làm nữa nên giam truyện của các bạn hơi lâu. Sáng nay được buổi rảnh rỗi nên up lên liền cho các bạn đấy ạ, t/g đền bù vào chương truyện này nha, chương này t/g viết dài hơn rất nhiều đấy. Các bn thông cảm cho t/g nha. Yêu các bn nhiều! <3 <3 <3)