Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chương 6



Lễ đính hôn

Nhiễm Nhiễm đã luyện cách cười trước gương. Dù là khóe mép nhếch lên cỡ nàothì vẫn để lộ ra những chiếc răng một cách vừa mắt. Bởi thế, trai anhtuấn rắn rỏi, nữ yểu điệu xinh đẹp, đúng là một đôi tuyệt vời, đi tớiđâu cũng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Ra khỏibệnh viện, Thiệu Minh Trạch hỏi Nhiễm Nhiễm khi nào anh đến ra mắt bố mẹ cô thì thích hợp. Câu hỏi này khiến cho Nhiễm Nhiễm cảm thấy vô cùngkhó xử.

Chỗ bà Hàn còn dễ nói, muốn đến ra mắt chỉ cần gọi điện là được ngay. Nhưng chỗ ông Hạ Hồng Viễn thì phải làm thế nào? Từ khibiết Hạ Thần không phải là con trai ruột của mình, tuy không nói trắngra với bà Bành Tinh nhưng ông cũng rất ít khi về nhà. Đến công ty gặpmặt tất nhiên là không thích hợp rồi. Nhưng đến chỗ bồ nhí nào đó củaông Hạ Hồng Viễn để gặp thì càng không thích hợp.

Nhiễm Nhiễm cắn môi, vô cùng khó xử.

Thiệu Minh Trạch liếc mắt nhìn cô một cách khó hiểu:

- Sao thế?

Nhiễm Nhiễm có chút bối rối trả lời anh:

- Anh cũng biết, bố mẹ em đã sớm ly hôn… - Nửa câu sau không biết nênnói với anh thế nào. Nói thế nào đây? Nói tuy bố đã tái hôn nhưng bâygiờ không sống cùng người vợ ấy mà chung sống với mấy cô bồ nhí của ôngấy sao?

Thiệu Minh Trạch sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi như thể khéo hiểu lòng người:

- Là cần phải ra mắt ở hai nơi ư? Không sao, em cứ sắp xếp thời gian là được rồi.

Nhiễm Nhiễm chần chừ giây lát rồi gật đầu.

Nhưng thời gian gặp mặt lần này thật là quá khó sắp xếp. Trước đây, côsợ ông Hạ Hồng Viễn tìm đến nhắc chuyện Lâm Hướng An nên luôn cố tránhmặt, ngay cả công ty, cô cũng không dám tới, chỉ hận là ông Hạ Hồng Viễn không thể quên cô con gái này một lần nữa. Thấy không còn cách nàokhác, cô đành mặt dày đến tìm ông Hạ Hồng Viễn.

Khi nghe Nhiễm Nhiễm truyền đạt tin Thiệu Minh Trạch muốn đính hôn, ông Hạ Hồng Viễn tán thành ngay:

- Hai đứa đều không còn nhỏ nữa. Chuyện này đúng là cần làm sớm.

Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi ông xem gặp mặt ở đâu thì tiện.Lần này đến lượt ông Hạ Hồng Viễn khó xử. Ông ậm ừ mãi mà không thể nóiđược điều gì. Nhiễm Nhiễm nghĩ ra chủ ý, hay là hẹn ra ngoài ăn cơm, hai bên gặp nhau sẽ tiện hơn.

Ai ngờ ông Hạ Hồng Viễn không đồng ý. Ông đã gặp Thiệu Minh Trạch vài lần nhưng lần này không giống với những lần trước đây. Thiệu Minh Trạch đến ra mắt ông với tư cách con rể tươnglai, phải đến nhà ra mắt chính thức chứ. Ông nghĩ ngợi rồi hỏi NhiễmNhiễm:

- Mẹ con đang sống ở đâu? Con bàn với bà ấy xem có thểbảo Thiệu Minh Trạch đến chỗ bà ấy không? Bố cũng đến. Mọi người cùnggặp mặt.

Bà Hàn sống ở khu phố cổ. Căn nhà cũ của Hàn gia đã qua tay nhiều người, cuối cùng thì bà Hàn cũng mua lại được. Một mình bà sống ở ngôi nhà khá rộng rãi ấy.

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này quả là không tồi. Ít nhất, có thể giả vờ cho người ta thấy quan hệgiữa ông Hạ Hồng Viễn và bà Hàn rất tốt. Cô đồng ý với ý kiến của ông Hạ Hồng Viễn và đi tìm bà Hàn để bàn bạc. Bà Hàn nghe xong im lặng hồi lâu rồi chấp nhận lời đề nghị đó, chỉ có điều Nhiễm Nhiễm cần báo trướcthời gian hẹn để bà chuẩn bị. Nếu đã đến nhà thì kiểu gì cũng phải giữThiệu Minh Trạch ở lại ăn cơm mới được.

Vì lý do này, Nhiễm Nhiễmsắp xếp vào cuối tuần để mọi người đều có thể tranh thủ thời gian gặpmặt. Khi cô dẫn Thiệu Minh Trạch tới thì thấy xe của ông Hạ Hồng Viễncũng đỗ ở bên ngoài. Bà Hàn ra mở cửa đón, mỉm cười gật đầu với ThiệuMinh Trạch rồi quay sang bảo Nhiễm Nhiễm:

- Mẹ đang nấu dở mấy món trong bếp. Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi. Bố con cũng đang ở đó đấy.

Nói xong, bà quay vào bếp tất tả với việc nội trợ.

Mùi thức ăn thơm nức bay ra từ trong bếp, quẩn quanh đầu mũi khiếnNhiễm Nhiễm bất giác có chút ngẩn ngơ. Cô như được quay lại mười mấy năm trước, tan học về nhà, vừa bước vào cửa là có thể ngửi thấy mùi thơmcủa đồ ăn. Hồi ấy, bà Hàn thường ở trong bếp, thò đầu ra hỏi cô tìnhhình ở trường thế nào, rồi lại giục cô đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Thiệu Minh Trạch thấy Nhiễm Nhiễm có vẻ thất thần, lay lay cô, khẽ gọi:

- Nhiễm Nhiễm?

Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, mỉm cười, dẫn anh đi vào phòng khách.

Ông Hạ Hồng Viễn đang ngồi trong phòng khách đọc báo, thấy Nhiễm Nhiễmdẫn Thiệu Minh Trạch vào thì chỉ chào hỏi thân mật chứ không khách sáonhư mấy lần gặp trước đây, ngầm tỏ thân phận nhạc phụ tương lai với anh. Nhiễm Nhiễm nhìn mà chỉ thấy buồn cười, không kìm được lén quan sátphản ứng của Thiệu Minh Trạch, thấy anh ăn nói lễ phép, rất ra dáng conrể lần đầu ra mắt nhạc phụ.

Ông Hạ Hồng Viễn vốn cực kỳ hài lòng với người con rể này, bây giờ lại càng ưng ý hơn. Ông nói chuyện với ThiệuMinh Trạch từ tình hình kinh tế hiện nay tới chuyện quy hoạch địa chínhcủa thành phố. Khi bà Hàn gọi đi ăn cơm thì hai người đang nói chuyệnvới nhau vô cùng thân thiết.

Trên bàn ăn, bà Hàn cực kỳ kiệmlời, ánh mắt bà trở nên dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều. Bà cũngchẳng hề để ý đến những chuyện vặt vãnh, trên môi luôn mỉm cười nghe ông Hạ Hồng Viễn nói về ý nghĩa quan trọng của việc khai thác vùng ngậpnước ngoại ô phía nam với việc phát triển kinh tế của thành phố TâyBình.

Ông Hạ Hồng Viễn vờ như vô tư hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Không biết cậu có quan tâm đến mấy hạng mục quy hoạch ngoại ô phía nam đó không ?

Thiệu Minh Trạch từ tốn nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới ngẩng lên nhìn ông Hạ Hồng Viễn, mỉm cười đáp:

- Chuyện bên đó đều do bác cả nhà cháu xử lý. Cháu rất ít khi tham dự.Gần đây, cháu mới về công ty, còn rất nhiều việc vừa chuyển giao nên vẫn chưa quen lắm.

Ông Hạ Hồng Viễn gật đầu, chỉ bảo anh:

-Nên quan tâm một chút. Chú thấy các hạng mục bên đó rất có triển vọng.Nếu được thì cháu nên thử. Hãy tìm cơ hội nói chuyện với ông nội cháu.Nếu hai chúng ta có thể hợp tác thì thành phố Tây Bình này sẽ không cóđịch thủ đâu.

Thiệu Minh Trạch nở nụ cười hòa nhã, gật đầu.

Bà Hàn ngồi bên luôn im lặng, vì không muốn ông Hạ Hồng Viễn nói nhiềuvề chuyện này nên bà liền quay sang hỏi tình hình của mẹ Thiệu MinhTrạch, hỏi dạo này bà ấy có còn bị đau chân nữa không. Bà có quen mộtbác sĩ Đông y chuyên chữa đau lưng, đau chân rất giỏi. Thiệu Minh Trạchchẳng hề từ chối ý tốt của bà, anh cẩn thận ghi lại địa chỉ và số điệnthoại liên lạc của bác sĩ Đông y đó, nói nhất định sẽ đưa mẹ mình đến đó khám thử.

Bà Hàn mượn việc này gợi lại chuyện về quê lên núi năm xưa mà không kìm lòng được, nói:

- Trong mấy người bạn học cũ, mẹ cháu là người có sức khỏe kém nhất.May mà về thành phố sớm, nếu không thì chắc không thể chịu nổi. Nhưng mà bệnh tật thì vẫn chưa khỏi được.

Chủ đề câu chuyện bỗng chuyển sang hướng khác. Ông Hạ Hồng Viễn chớp chớp mắt, rốt cuộc là không nhắc gìđến mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam nữa. Bữa cơm kéo dài đến tận lúctrời tối. Ông Hạ Hồng Viễn dẫn Thiệu Minh Trạch ra phòng khách, NhiễmNhiễm đi theo bà Hàn vào bếp nói chuyện.

Bà Hàn lén liếc vào phòng khách, rồi quay sang khẽ dặn dò Nhiễm Nhiễm:

- Mau định ngày đi, như thế mọi chuyện mới tốt đẹp.

Bà luôn như vậy. Dù nói gì thì đều dùng câu trần thuật, rất hiếm khidùng câu hỏi. Dường như bà chưa bao giờ biết hỏi ý kiến người khác.Nhiễm Nhiễm đã sớm quen với điều này. Cô nghe nhưng không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu. Tuy bà Hàn không hài lòng với thái độ này của cô nhưng vẫn có thể cố gắng nhẫn nhịn. Lúc này, hai người đều không nói gì cả, ailàm việc của người nấy.

Trong phòng khách vọng lại tiếng nói chuyệncủa ông Hạ Hồng Viễn và Thiệu Minh Trạch. Tuy nghe không rõ nội dungnhưng có thể nhận ra giọng nói của hai người khác nhau, một cao mộtthấp, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sảng khoái của ông Hạ Hồng Viễn.Thiệu Minh Trạch cũng cười phụ theo, có điều nụ cười của anh rất nhẹ,như thể chỉ khẽ nhếch miệng cười cho xong chuyện vậy.

NhiễmNhiễm cúi đầu cần mẫn rửa hoa quả trong bồn. Dòng nước nhỏ dịu dàng chảy xuống mu bàn tay cô. Dường như dòng nước ấy có thể chạm đến trái timcon người, làm cho cả trái tim đều ngập tràn hơi ấm, xóa đi tất cả những mệt mỏi và bất an.

Dù tất cả chỉ là giả tưởng, cũng mong điều nàysẽ tiếp tục mãi. Nhiễm Nhiễm nghĩ, có một gia đình đầm ấm, có bố mẹ, cóchồng, tương lai còn có cả con cái nữa…

Chỉ là giả tưởng trước mắt này nhanh chóng bị người ta đập tan.

Thực ra, bà Bành Tinh biết rõ chuyện ông Hạ Hồng Viễn mấy năm nay đềukhông hề cắt đứt với những người đàn bà khác ở bên ngoài, nhưng bà đanglà vợ danh chính ngôn thuận của ông nên không thèm chấp đám đàn bà hạlưu đó. Đàn ông nào chẳng có lòng tham, được mấy ai không lăng nhăng này nọ chứ. Dù chơi bời trăng hoa thế nào, chỉ cần họ biết kín đáo và nghĩđến vợ là được rồi.

Nhưng một khi đàn ông bắt đầu to gan đến mức ban đêm cũng chẳng về nhà, chẳng thèm để ý đến vợ thì vấn đề đã trở nên vôcùng nghiêm trọng. Bà ta đã từng là ‘kẻ thứ ba’. Năm đó, bà ta tuổi trẻxuân sắc, thế mà điều bà ta lo sợ nhất cũng chính là lo có người phụ nữtuổi trẻ xuân sắc hơn thay thế vị trí của mình.

Đã lâu lắm rồi ôngHạ Hồng Viễn không về nhà. Ban đầu, bà ta nhẫn nhịn mong ông động lòng,rồi bà ta đến công ty làm loạn vài lần mà cũng chẳng thấy hiệu quả gì,nên cũng bắt đầu lo sợ. Nghe nói có người nhìn thấy xe của ông Hạ HồngViễn ở khu phố cổ, bà ta chẳng nghĩ ngợi gì liền tìm đến.

Bà Bành Tinh định cho cô ‘bồ nhí’ đó biết mặt, không ngờ lại gặp phải ‘bà vợ cũ’.

Thù mới hận cũ nhất tề dồn lên não, bà Bành Tinh chẳng nói lời nào đãlao thẳng vào nhà gây rối, chỉ vào mặt bà Hàn mà chửi mắng. Bảo bà Hànlà người không biết liêm sỉ, đàn ông đầy phố không tìm, lại đi dụ dỗchồng người khác. Tuy bà Hàn cư xử rất đàng hoàng, từ nhỏ đã được giáodục đầy đủ, chưa to tiếng với ai bao giờ, chỉ giận đến mức tái mặt, toàn thân run rẩy. Nhiễm Nhiễm ở trong bếp gọt hoa quả, tức quá cầm dao định xông ra thì bị Thiệu Minh Trạch giữ lại từ phía sau. Dù cô cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể vùng ra được khỏi tay anh.

Sự việctrở nên hết sức tồi tệ, ông Hạ Hồng Viễn cảm thấy mất thể diện vô cùng,ông tối sầm mặt kéo bà Bành Tinh ra, đẩy vào trong xe rồi chẳng nói lờinào, lập tức lái xe rời đi.

Nhiễm Nhiễm bị Thiệu Minh Trạch ngăn lại ở phòng khách. Anh ngoái nhìn ra cửa, chỉ thấy bà Hàn gầy gò, toàn thân đờ đẫn.

Thiệu Minh Trạch dần buông lỏng tay, khẽ thì thầm bên tai cô:

- Em đi an ủi mẹ một chút đi.

Nhiễm Nhiễm đứng sững người. Cô không biết nên đi an ủi mẹ mình thếnào. Lồng ngực cô như bị thứ gì đó lấp đầy. Nó dồn lên, ứ nơi vòm họngkhiến cô chẳng thể thốt nổi một câu. Nó khiến cô cảm thấy vô cùng khóchịu, nhưng không thể nào đẩy ra ngoài được. Cô hận là mình không thể òa khóc một trận.

Bà Hàn là người bình tĩnh lại đầu tiên. Khi xoayngười bước vào nhà thì sắc mặt bà đã trở lại như bình thường, như thểchưa có chuyện gì xảy ra, thần thái bà vô cùng bình tĩnh.

- Không còn sớm nữa. Mai hai đứa còn phải đi làm. Hai đứa về nghỉ sớm đi.

Thiệu Minh Trạch nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, ánh mắt như muốn thăm dò ýkiến. Không đợi Nhiễm Nhiễm nói, bà Hàn đã lên tiếng trước:

- Hôm nay mẹ hơi mệt, muốn được yên tĩnh một mình. Tiểu Thiệu, con cũng đưa Nhiễm Nhiễm về nhà đi.

Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới gật đầu, lịch sự chào bà Hàn, dẫn Nhiễm Nhiễm đang ngây người đi ra ngoài.

Đường sá ở khu phố cổ không tốt lắm, Thiệu Minh Trạch lái xe chầm chậm, thong thả đi qua con phố nhỏ dưới ánh đèn mờ tối. Thời gian còn sớm,trên phố vẫn đông người đi lại, họ túm năm tụm ba, có già có trẻ, cườinói vui vẻ. Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn ra ngoài xe, bỗng cô nói vu vơ:

- Nếu sau này có con, có bị đánh chết em cũng không bao giờ ly hôn. Cho dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, em cũng muốn cho con mình một giađình toàn vẹn.

Nét mặt cô tỏ vẻ bướng bỉnh, giọng nói có chútmạnh mẽ, như là đang nói cho anh nghe, như lại đang nói với chính mình.Đã lâu lắm rồi, Thiệu Minh Trạch không thấy dáng điệu như trẻ con ấy của cô, anh không chỉ bất ngờ mà tâm trạng cũng có phần phức tạp.

Vềphương diện tình cảm, anh có thể hiểu tại sao cô bỗng nhiên lại nói nhưvậy. Nhưng về mặt lý trí, anh lại muốn nói với cô, một gia đình toàn vẹn không nhất định là sẽ hạnh phúc. Một cuộc hôn nhân đau khổ càng khôngthể mang lại hạnh phúc cho con cái. Đau khổ sống với nhau, chi bằng hãychia tay để mỗi người tìm đến con đường hạnh phúc cho riêng mình.

Anh còn muốn nói với Nhiễm Nhiễm rằng, hạnh phúc vốn nằm trong tay củachính cô. Cô không có quyền yêu cầu người khác có trách nhiệm mang lạihạnh phúc cho mình, nhất là bố mẹ cô. Cô đã từng là trách nhiệm, nhưngkhông phải cuộc sống của họ. Họ có thể lựa chọn hy sinh vì cô, đồngthời, họ cũng có quyền đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh luận, anh khẽ thở dài, nói:

- Đừng quá ích kỷ, cũng đừng quá vô tâm.

Đúng vậy. Đừng quá ích kỷ, cũng đừng quá vô tâm.

Đừng làm người con quá ích kỷ, cũng đừng làm người bố người mẹ quá vôtâm. Mỗi người đều có sự độc lập của riêng mình, nếu không muốn sống vìngười khác thì đừng đem cuộc sống và hạnh phúc của mình ký thác lên thân kẻ khác.

Nhiễm Nhiễm không kìm được quay đầu lại nhìn anh. Lông mày anh vẫn đậm, đường nét trên gương mặt vẫn rắn rỏi như trước. Nhưngkhông hiểu tại sao, cô lại nhìn thấy nét dịu dàng và cảm thông trênkhuôn mặt anh.

Là cô nhầm ư?

Thấy cô nhìn mình vẻ hoang mang như vậy, Thiệu Minh Trạch không khỏi mềm lòng. Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, khẽ nói:

- Cô bé ngốc!

Dù vẻ bề ngoài, Nhiễm Nhiễm đã khéo léo tạo lớp ngụy trang là ngườichín chắn, nhưng suy nghĩ của cô vẫn như một cô bé ngốc nghếch chưatrưởng thành, sơ ý để lộ bản chất bên trong. Giống như cô trong đêmkhuya của nhiều năm trước, dù có đanh đá chua ngoa đến mấy cũng khôngche giấu nổi sự yếu đuối bất lực của bản thân. Cô chỉ có thể quay lại,òa khóc trong lòng bạn mình.

Nhiễm Nhiễm không ngờ anh sẽ nói như thế, nhất thời có chút sửng sốt, mãi sau mới khẽ nói:

- Nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta nên sớm đính hôn đi.

Thiệu Minh Trạch nhếch môi, trả lời rất ngắn gọn:

- Ừ.

Gặp mặt trưởng bối hai bên xong, việc còn lại vô cùng thuận lợi. Mấyngày sau, Nhiễm Nhiễm chìa thiệp mời dự tiệc đính hôn ra trước mặt MụcThanh. Mục Thanh há hốc miệng, tròn xoe mắt ngạc nhiên. Cô ấy lật đi lật lại tấm thiệp, đọc đến mấy lần mà vẫn kinh ngạc hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Có thật là cậu muốn kết hôn với anh ấy không? Sao nhanh thế?

- Là đính hôn, không phải kết hôn. – Nhiễm Nhiễm vặn lại.

Dù là đính hôn cũng có phần quá nhanh. Quen nhau chưa đến ba tháng,tính tình cũng chưa hiểu hết, sao có thể định chuyện hôn nhân được chứ?Mục Thanh nhìn Nhiễm Nhiễm, nghiêm túc nói:

- Cậu thật sự quyết định rồi sao? Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?

Nhiễm Nhiễm ngần ngừ một lát rồi gật đầu:

- Hôm khác, tớ sẽ giới thiệu hai người với nhau. Về tổng thể mà nói,con người anh ấy không tồi, khá chín chắn và có vẻ có trách nhiệm.

Mục Thanh chưa từng gặp Thiệu Minh Trạch, không biết rốt cuộc anh chínchắn đến mức nào. Cô ấy cũng không quan tâm đến điều này, chỉ là khôngkiềm chế được lại hỏi Nhiễm Nhiễm một lần nữa:

- Cậu thực sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? Không phải là do bà Hàn uy hiếp đấy chứ? Tớ nóicho cậu biết, hôn nhân là đại sự cả đời. Người ta không kết hôn chongười khác xem, để rồi cuối cùng lại rơi vào chữ “hôn” thứ hai. Thế nên, thà không có cả hai còn hơn [1].

[1] Chữ hôn thứ nhất là “kết hôn”, chữ hôn thứ hai là “ly hôn”.

Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, gõ vào đầu cô ấy, cười mắng:

- Thôi thôi. Cậu bớt trù ẻo tớ đi. Tớ còn chưa đính hôn mà cậu đã trùtớ gặp chữ “hôn” thứ hai rồi. Nếu tớ thật sự bị như cái miệng quạ củacậu trù ẻo thì tớ sẽ quay lại cắn cậu đấy.

Mục Thanh vội quay đầu, phì phì hai cái rồi tự tát vào miệng mình, lẩm bẩm:

- Lời trẻ không nghĩ, gió lớn thổi đi.

Nhiễm Nhiễm không tha cho bạn mà nhoài người nhìn lá thư đặt trên bàn của cô ấy, hỏi:

- Cậu lại viết thư cho hai người bạn nhỏ đó ư?

Mục Thanh gật đầu, cẩn thận gấp lá thư bỏ vào phong bì rồi dán lại. Từkhi đi làm, cô ấy bắt đầu giúp đỡ hai cô bé miền núi chuyện học hành. Dù là cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng cô ấy chưa lần nào quên gửi tiền về giúp chúng. Mỗi học kỳ, bọn trẻ luôn gửi thư kể tình hình học tậpcủa mình cho cô ấy biết. Mục Thanh đọc xong thư, đều viết trả lời chúng, lá thư nào cũng kín cả trang giấy. Có lúc thì trả lời mấy câu hỏi trong thư, có khi chỉ là tùy hứng kể vài câu chuyện trong cuộc sống.

Nhiễm Nhiễm thấy cô bạn làm việc đó một cách nghiêm túc liền than thở:

- Mong là hai cô bé đó có lương tâm, sau này đủ lông đủ cánh sẽ không quên cậu.

- Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện sau này chúng nhớ đến tớ. – Mục Thanhbỗng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Nhiễm: - Tớ hy vọng, sau nàychúng có khả năng cũng sẽ chìa tay ra giúp đỡ người khác.

Nhiễm Nhiễm gật đầu:

- Tớ hiểu. Ý cậu là cậu làm việc tốt không mong báo đáp, chỉ mong lòngtốt này có thể tiếp tục truyền đến cho người khác, đúng không?

- Thông minh. Chính là ý này đấy. – Mục Thanh cười nói.

Nhiễm Nhiễm đắc ý nhướng mày, nửa đùa nửa khen ngợi:

- Hi! Tấm lòng thật cao thượng!

Mục Thanh cười, lắc đầu:

- Điều này đâu có thể nói là cao thượng, chỉ có thể coi là khẳng địnhsự tồn tại của bản thân. Hoặc nói cách khác là tìm cách làm cho tâm hồnmình thanh thản. Chỉ khi thường xuyên làm những chuyện thế này mới cảmthấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa với xã hội thôi.

Khẳng định sự tồn tại của bản thân ư? Nhiễm Nhiễm hơi sững người, sau một hồi im lặng, cô bỗng nói:

- Mục Thanh, tớ thật sự cảm thấy cậu là một người rất tình cảm.

Mục Thanh hết sức khoa trương rùng mình, ôm lấy hai vai:

- Thôi nịnh bợ đi. Cậu chỉ được cái giỏi nịnh thôi. Chắc chắn là không có ý đồ gì tốt rồi. Nói mau, cậu muốn tớ làm gì nào?

Nhiễm Nhiễm bị cô ấy nói trúng ý định thì có chút ngượng ngùng:

- Không phải nịnh bợ, chỉ là tỏ lòng kính phục thôi. Thực ra cũng không có chuyện gì khác, mà là việc nằm trong tầm tay cậu thôi. Làm xongviệc, cậu cùng tớ đi sắm đồ nhé. Tớ vẫn chưa chọn được lễ phục cho buổiđính hôn.

- Không phải là đặt may sao? – Mục Thanh có chút bất ngờ.

- Thời gian gấp gáp quá nên mua cho nhanh.

Mục Thanh khẽ nhíu mày:

- Kể cả là đi mua cùng thì Thiệu Minh Trạch cũng phải đi cùng chứ.

Nhiễm Nhiễm tỏ ý không quan tâm, xua tay nói:

- Mấy ngày trước, anh ấy mới về công ty thay thế chức vụ của người anhhọ. Trên dưới có bao nhiêu con mắt nhìn vào, thực sự là rất bận. Tớ cứđi chọn trước, ưng ý thì bảo anh ấy đến thử là được mà.

Kẻ đương sựlà Thiệu Minh Trạch không thèm để ý mà Nhiễm Nhiễm đã muốn tự mình quyết định rồi sao? Mục Thanh chẳng tiện nói gì nữa, đành ngậm miệng đi cùngNhiễm Nhiễm. Hai người đi dạo phố từ tận 10h sáng đến 10h tối, Mục Thanh mệt quá, sắc mặt tái đi, ngồi xuống chiếc ghế bên đường, than vãn:

- Hạ Nhiễm Nhiễm cậu tha cho tớ đi. Các nhà tư bản cũng không tiêu tiền như cậu đâu. Cậu xem những thứ cậu mua đi. Cậu biến tớ thành phu khuânvác à? Ông già cho cậu bao nhiêu tiền thế? Xem cậu tiêu tiền kìa, có còn biết bản thân mang họ gì không đấy?

Nhiễm Nhiễm cũng mệt, nhưng vui là được.

Có lẽ ông Hạ Hồng Viễn vô cùng hài lòng với người con rể như Thiệu Minh Trạch, cũng không muốn mất mặt trước Thiệu gia nên ông rất hào phóng.Tuy nhiên đó không phải là điều khiến Nhiễm Nhiễm vui nhất, mà quantrọng là, cuối cùng ông Hạ Hồng Viễn đã không nhắc đến chuyện Lâm HướngAn trước mặt cô nữa. Dù ông nghĩ thế nào, ông muốn kết thông gia với nhà họ Thiệu cũng tốt, hay là quan tâm đến thể diện cho gái cũng được. Quan trọng là không nhắc đến chuyện Lâm Hướng An nữa.

Vì điều này mà tâm trạng Nhiễm Nhiễm tốt vô cùng, cô đem niềm vui sướng ấy đến buổi tiệc đính hôn.

Tiệc đính hôn có thể coi là hơi đơn giản. Chỉ mời người thân và họ hàng hai bên. Ông Hạ Hồng Viễn vốn có chút không hài lòng nhưng khi mẹ Thiệu Minh Trạch tặng bộ trang sức bằng đá ruby gia truyền cho Nhiễm Nhiễmtrước mặt mọi người thì chút không hài lòng của ông lập tức tan theo mây khói.

Đồ trang sức đáng giá bao nhiêu tiền không quan trọng, quantrọng là nó thể hiện thái độ của Thiệu gia. Ông Hạ Hồng Viễn không thiếu tiền nhưng thích cái thái độ này của nhà họ Thiệu.

Dù làchuyện gì cũng không thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, có ngườihài lòng, tất phải có kẻ bất mãn. Ông Thiệu Vân Bình ở trong giới kinhdoanh bao nhiêu năm nay nên đã sớm luyện được bản lĩnh không để lộ cảmxúc ra nét mặt. Nhưng Thiệu Minh Nguyên thì không có bản lĩnh ấy, nụcười của anh ta lộ rõ vẻ không tự nhiên.

Vợ chồng nhà chú ba vốnđịnh chỉ đến xem cho vui nhưng thấy mẹ Thiệu Minh Trạch tặng bộ đồ trang sức đó cho Nhiễm Nhiễm thì nụ cười trên môi thím ba cũng dần tắt.

Nhiễm Nhiễm đang cảm thấy sóng gió đang dần dần nổi lên thì nửa đùa nửa thật khẽ oán thán với Thiệu Minh Trạch:

- Haizzzz! Ông nội định làm gì đây? Ông nội định đỡ lưng cho anh hay cố ý đẩy anh vào vòng thù hận vậy?

Tặng cô quà như thế rõ ràng là muốn thông báo với mọi người rằng, Thiệu Minh Trạch sẽ là người kế thừa tương lai của Thiệu gia. Tuy hành độngnày thể hiện cho mọi người biết rằng ông nội Thiệu Minh Trạch rất coitrọng anh nhưng đồng thời cũng khiến cho ngọn lửa ghen tị của nhữngngười nhà họ Thiệu đều đổ lên một mình anh.

Thiệu Minh Trạch mỉm cười, cầm ly rượu nâng lên mời mọi người, thì thầm với cô:

- Cứ coi như một thử thách đi.

Anh có thể đoán được tâm ý của ông nội đến bảy, tám phần. Có lẽ ôngnhân lúc mình vẫn còn kiểm soát được tình hình mà đẩy mâu thuẫn trongnội bộ gia đình lên cực điểm, như vậy cái gì cần giải quyết thì sẽ giảiquyết. Nếu đến cả nội bộ gia đình nhà họ Thiệu mà cũng không thu xếp nổi thì ông ấy làm gì còn tư cách ngồi vào vị trí cao nhất của Tập đoànThiệu Thị chứ?

Hai người sánh vai đi kính rượu, Thiệu Minh Trạch dần thu lại vẻ cứng rắn, mạnh mẽ của những ngày trước, nét mặt dần hiện lên nụ cười nhẹ nhàng. Còn Nhiễm Nhiễm đã luyện cách cười trước gương. Dùlà khóe mép nhếch lên cỡ nào thì vẫn để lộ ra những chiếc răng một cáchvừa mắt. Bởi thế, trai anh tuấn rắn rỏi, nữ yểu điệu xinh đẹp, đúng làmột đôi tuyệt vời, đi tới đâu cũng nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọingười.

Tình cảnh ấy đã đập vào mắt Thiệu Minh Nguyên cách đó khôngxa. Anh ta chỉ cảm thấy lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, nétmặt căm hận càng khó có thể che giấu được. Thiệu Vân Bình đứng bên cạnhthấy anh ta như vậy, không kìm được, bước lại gần khẽ mắng:

- Đồ vô tích sự! Một chút chuyện vặt vãnh ấy mà cũng không giữ nổi trong lòng.

Thiệu Minh Nguyên hậm hực thu ánh nhìn, nói giọng bất bình, giận dữ:

- Bố, con đã hỏi kỹ Hân Nhiên rồi. Cô ấy vốn bị người ta lợi dụng thôi. Chuyện này rõ ràng là Thiệu Minh Trạch bày ra để khiêu khích con. Bốnhìn nó đắc ý chưa kìa.

Phương Hân Nhiên là người tình của ThiệuMinh Nguyên – nữ sinh mới tốt nghiệp. Cô ta vốn muốn mượn đường ThiệuMinh Nguyên để tìm một công việc nhàn hạ. Nào ngờ chưa làm được bao lâuthì bỗng nhảy qua công ty xuất nhập khẩu, sau đó vì công trạng, cô ta cố tình dây dưa lằng nhằng với Thiệu Minh Nguyên và lấy được hợp đồng đặthàng trên trăm triệu tệ của Thiệu thị. Không ngờ vấn đề lại nảy sinh ởhóa đơn đặt hàng. Sau khi vật liệu nhập kho mới phát hiện ra vấn đềnghiêm trọng nằm ở chất lượng. Tới khi Thiệu thị truy cứu trách nhiệmcủa đối phương thì công ty xuất nhập khẩu đó đã sớm mất tăm mất tích,chỉ còn lại một mình Phương Hân Nhiên ngờ ngờ nghệch nghệch.

Việc đã đến nước này, nếu Thiệu Minh Nguyên đứng ra nhận sai sót, chịutrách nhiệm thì thôi. Suy cho cùng, hợp đồng đặt hàng này cũng khôngphải là lớn so với Thiệu Thị. Nhưng điều đáng tiếc là, anh ta sai ở chỗvì muốn làm vui lòng người tình nên mới ký hợp đồng ấy. Bởi thế, anh tasợ người ta biết sai trái của mình nên muốn giấu nhẹm chuyện này đi. Vậy là những nguyên liệu không đạt chất lượng đã được đưa vào sản xuất rồiđưa ra thị trường...

Cuối cùng, sự việc không thể giấu nổi nữa màcòn rơi vào tình cảnh khó có thể cứu vãn. Ông nội Thiệu Minh Trạch tứcgiận đến nổi bệnh tim tái phát và được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngaytrong đêm. Thiệu Minh Nguyên cũng vì chuyện này mà bị cách chức vụ Phótổng giám đốc của Thiệu Thị. Còn Thiệu Minh Trạch thì quay về tập đoànThiệu Thị, một tay nắm giữ một nửa giang sơn Thiệu Thị.

Cho dùchuyện ấy có phải do Thiệu Minh Trạch cố ý hãm hại hay không, nhưngngười được lợi cuối cùng vẫn là anh. Chỉ dựa vào điều này, Thiệu MinhNguyên đã có lý do để hận anh đến tận xương tủy rồi.

Thiệu Vân Bình thấy con trai căm hận Thiệu Minh Trạch như vậy thì chỉ có thể mắng mỏ:

- Nó giăng bẫy cho con nhảy vào sao? Đừng trách người ta gian, muốntrách thì trách mình ngu xuẩn ấy. Có giỏi thì con cũng chơi lại nó mộtvố đi.

Thiệu Minh Nguyên trong lòng bất bình nhưng cũng không dámđôi co với bố, chỉ ấm ức cuối đầu. Thấy con trai như vậy, cơn giận củaThiệu Vân Bình cũng nguôi ngoai đi vài phần. Ông khẽ vỗ vai Minh Nguyên, dặn dò:

- Con đi tiếp bạn bè đi. Đừng để người khác cười chê mình.

Thiệu Minh Nguyên gật đầu, lấy lại tinh thần, đổi lấy ly rượu khác rồibước lại đám đông. Lúc này, ông Thiệu Vân Bình mới yên tâm và tiếp tụcđể ý tới ông nội cùng ông Hạ Hồng Viễn.

Ông nội Thiệu MinhTrạch mới bình phục, tinh thần chưa ổn định, mới tham dự bữa tiệc đượcmột lát đã cảm thấy mệt. Thiệu Vân Bình thấy vậy liền bước tới, khẽkhàng khuyên can:

- Bố, bố mới khỏe lại một chút, đừng để cơ thể mệt mỏi quá. Hay là bố đi nghỉ trước đi ạ. Ở đây có con giúp đỡ Minh Trạch rồi.

Đúng là ông nội đã cảm thấy mệt. Nghe vậy, ông khẽ gật đầu, quay đầuxin lỗi ông Hạ Hồng Viễn, để Thiệu Vân Bình thay mình tiếp khách, rồirời khỏi bữa tiệc để nghỉ ngơi.

Ông Hạ Hồng Viễn và Thiệu Vân Bìnhtừng có lần tiếp xúc với nhau, cả hai lại ngang vai vế nên nói chuyệncũng dễ dàng hơn nhiều. Hai người mới nói được vài câu, câu chuyện đãchuyển sang chủ đề mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam. Chợt nghe thấy cóngười đùa nói:

- Ai chẳng biết Thiệu gia và Hạ gia là hai nhàcó thực lực mạnh nhất chứ? Thật không ngờ hai nhà còn kết thông gia. Lần này thì tốt rồi, dù là dự án rơi vào tay ai thì cuối cùng cũng là vàomột nồi cả. Theo tôi thấy, tốt nhất là đừng cạnh tranh mà nên hợp tácvới nhau.

Thực ra ông Hạ Hồng Viễn vốn có ý hợp tác với Thiệu gia,chỉ ngại ở chỗ quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và Thiệu Vân Bình không tốt đẹp lắm, Thiệu Vân Bình sẽ không vui vẻ hợp tác nên ông cũng không định nói chuyện này với ông ta. Nghe người ta nói câu này, ông Hạ Hồng Viễnchỉ cười chứ không để tâm lắm. Nhưng ông Thiệu Vân Bình lại mỉm cười,nói:

- Ông Hạ, tôi cảm thấy ý kiến này không tồi.

Ông Hạ HồngViễn coi lời nói của ông ta như đùa mà chẳng hề để trong lòng. Ông chỉcười ha ha mấy tiếng đáp lại. Nào ngờ sau bữa tiệc đính hôn vài ngày,ông Thiệu Vân Bình đã chính thức hẹn ông Hạ Hồng Viễn để bàn chuyện hainhà hợp tác cùng lấy mảnh đất vùng ngoại ô phía nam.

Nhiễm Nhiễm nghe tin này liền báo cho Thiệu Minh Trạch biết. Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nói:

- Anh biết chuyện này rồi. Bác ấy đã hỏi ông nội và cũng hỏi qua ý kiến của anh. Với tình hình trước mắt mà nói, chuyện hợp tác đúng là đôi bên cùng có lợi, anh không có lý do gì để ngăn cản.

Hai nhà đã kếtthông gia thì chuyện hợp tác như thế đúng là nước chảy thành sông. Nhưng Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy bất an vô cùng. Cô chần chừ giây lát rồi không kìm được, hỏi:

- Bác cả anh có lòng tốt như vậy sao?

So vớiNhiễm Nhiễm, Thiệu Minh Trạch làm việc cẩn trọng và lý trí hơn nhiều.Trong chuyện này, ông Thiệu Vân Bình đã giơ cao ngọn cờ lợi ích củaThiệu thị, tỏ rõ hình tượng “bác cả” không vì chuyện riêng mà làm ảnhhưởng đến lợi ích công ty. Thế nên, tuy anh cũng hoài nghi động cơ củaThiệu Vân Bình nhưng khi chưa có chứng cứ chính xác, anh không thể nóigì được.

Thiệu Minh Trạch im lặng hồi lâu rồi mới an ủi cô:

-Hiện tại còn chưa thấy có chuyện gì. Huống hồ, chú Hạ không phải làngười bình thường. Chắc chắn chú ấy đã có tính toán lựa chọn thế nào làcó lợi nhất. Em không cần quá lo lắng.

Nhiễm Nhiễm gật đầu. Cô hiểumình có lo lắng cũng chẳng ích gì. Ông Hạ Hồng Viễn đã có ý hợp tác vớiThiệu thị từ lâu rồi. Bây giờ dễ dàng có được cơ hội tốt như vậy mở rangay trước mắt, tất nhiên ông sẽ không vì chút lo lắng của cô mà từ bỏ.Hơn nữa, chút lo lắng của cô cũng chẳng có chút cơ sở chắc chắn gì, nếucứ nói với ông Hạ Hồng Viễn như vậy thì chỉ tổ bị ông cười chê thôi.

Quả nhiên, cô vừa nhắc nhở bố mình cần đề phòng ông Thiệu Vân Bình thì ông Hạ Hồng Viễn bật cười, nói:

- Nhiễm Nhiễm, con nên nhớ, trên thế gian này, người không vị kỷ sẽ bịtrời chu đất diệt. Dù là quan hệ người thân cũng cần phải đề phòng lẫnnhau, chứ nói gì đến mối quan hệ thông gia như thế này. Lẽ nào chỉ vìphải đề phòng mà không làm được chuyện gì hay sao? Cho dù ý đồ của ôngThiệu Vân Bình là gì, chỉ cần có lợi cho chúng ta là được rồi. Hơn nữabây giờ, Thiệu gia vẫn chưa phải do ông ta làm chủ. Dù ông ta có cố gắng gây phong ba bão táp như thế nào vẫn phải nể mặt ông nội của MinhTrạch. Thế nên, chúng ta cần cảnh giác nhưng vẫn nên hợp tác trongchuyện này.

Nhiễm Nhiễm không đồng tình với ý kiến của ông HạHồng Viễn nhưng chẳng tìm được lý do để phản đối, đành im lặng. Ông HạHồng Viễn thấy cô như vậy, tâm tư cũng có phần phức tạp. Cô con gái nàycủa ông đủ thông minh, hành sự cũng cẩn thận, chỉ là không đủ quyếtđoán. Nếu cô là con trai thì có lẽ đã không có khuyết điểm ấy. Ông chỉbiết thầm thở dài, suy ngẫm một lát, lại nói:

- Nhiễm Nhiễm, conđừng xuống chi nhánh, ở lại tổng công ty với bố đi. Dự án ngoại ô phíanam sắp được triển khai. Đến lúc đó, công ty sẽ lập một nhóm dự thầuchuyên môn. Con tham gia vào đó nhé.

Nhiễm Nhiễm lập tức sững sờ, bố muốn cô vào nhóm dự thầu ư? Cô mới chân ướt chân ráo bước vào công ty,nếu tham gia vào nhóm thì có thể làm được gì chứ? Cô ngạc nhiên nhìn ông Hạ Hồng Viễn, hỏi:

- Bố bảo con vào nhóm dự thầu sao? Nhưng với những chuyện thế này, con có biết gì đâu.

Thái độ của ông Hạ Hồng Viễn hết sức kiên định, ông nghiêm mặt nói:

- Không biết thì có thể học, bố sẽ bảo Trần Lạc dẫn dắt con. Con có gìkhông hiểu thì có thể hỏi cậu ta. Đây là cơ hội hiếm có. Con phải nắmlấy nó. Làm tốt rồi thì sau này nó sẽ là kinh nghiệm của con. – Ông dừng lại, rồi lại nói những lời thành khẩn: - Nhiễm Nhiễm, bên cạnh bố đangthiếu người. Bố lại chỉ có một người con duy nhất. Không còn thời gianđể con từ từ học hỏi nữa, con chịu khó vất vả một chút được không?

Ông nói câu này như thể dốc hết ruột gan, khiến Nhiễm Nhiễm không khỏi có chút cảm động, cô gật đầu nhận lời:

- Vâng. Bố, con sẽ cố gắng hết sức. Nhưng con cũng phải nói trước. Conchưa từng tiếp xúc với công việc kiểu này, bây giờ đột nhiên bố bảo conlàm việc này rõ ràng là dồn ép con. Nếu con có làm không tốt thì bố cũng không được trách con đâu đấy.

Ông Hạ Hồng Viễn thấy cô chưa làm đã nghĩ đến đường lui thì phì cười, nói:

- Công ty có nhóm dự thầu chuyên môn, hơn nữa còn có Trần Lạc tham giadự án này. Có chuyện gì thì cậu ấy cũng có thể giải quyết. Con tham giavới tư cách là khâm sai đại thần, ai dám sai bảo con chứ? Con gái ngốc,con lo gì nào? Với lại, không hiểu thì có thể học hỏi mà. Bố sẽ bảo Trần Lạc đào tạo con trong thời gian ngắn.

Ông nói chuyện này hếtsức đơn giản nhưng Nhiễm Nhiễm chẳng thể nào yên tâm được. Cô nghĩ, chỉcó thời gian mấy ngày thì có thể đào tạo được gì chứ? Hơn nữa, Trần Lạccó lòng tốt đào tạo cô thì cùng lắm cũng chỉ đào tạo đến mức như anh tathôi.

Ai ngờ, khóa đào tạo này còn vất cả hơn cả ôn thi vào đại học năm đó!

Khóe môi Trần Lạc luôn hơi nhếch lên nở nụ cười, ý cười dịu dàng, trông thì có vẻ là người cực kỳ dễ gần, nhưng khi tiếp xúc thật sự cô mớibiết anh ta đúng là con hổ biết cười. Anh ta nói chuyện dịu dàng hơn bất kỳ ai, nhưng làm việc thì thủ đoạn chẳng ai bằng.

Từng chồng tàiliệu chất đầy trước mặt Nhiễm Nhiễm. Cô phải xem hết chồng này đến chồng khác. Hơn nữa, cô phải nói lại nội dung cho rõ ràng nên không phải chỉlà xem qua một lượt cho xong. Tuy Trần Lạc không yêu cầu cô nhớ nguyênvăn một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cô cũng phải đọc cho cẩn thận,ngẫm nghĩ cho thật hiểu, nhắc đến đâu cô cũng có thể nói được.

Từ trước đến giờ, mình chưa từng tiếp xúc với nhiều thứ như thế này, sao có thể đọc cẩn thận, ngẫm nghĩ cho thật hiểu chỉ trong phút chốc đượcchứ? Nhiễm Nhiễm thầm kêu gào. Cứ ngẩng đầu lên là cô trông thấy chồngtài liệu cao quá đầu, chỉ biết lẩm bẩm ca thán:

- Mình muốn làm cậu ấm cô chiêu ăn chơi hưởng lạc. Mình không muốn phải làm người phụ nữ mạnh mẽ mà phải chịu khổ sở thế này…

Trần Lạc ngồi cách đó không xa, thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, nghe những lời ca thán của cô. Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy bướctới, cúi xuống bên cô, dịu dàng hỏi:

- Sao thế? Có chỗ nào không hiểu à?

Không phải là có chỗ nào không hiểu, mà là quá nhiều chỗ không hiểu.Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Trần Lạc. Ánh mắt anh ta rất sáng, nụ cười ấm áp; còn ánh mắt cô lại mênh mông mờ mịt, vẻ mặt vô cùng khổ sở. TrầnLạc không nhịn được cười, đùa cô:

- Sao không nói gì thế? Đọc tài liệu đến mức đần người ra rồi hả? Hay là thấy trai đẹp nên choáng váng?

Lúc này Nhiễm Nhiễm mới xốc lại tinh thần, cô hùa theo câu nói của Trần Lạc, gật đầu, trả lời một cách nghiêm túc:

- Cho dù là trai đẹp nhưng gian khổ trước mắt đã làm tiêu tan hết sứchấp dẫn rồi. Đã lâu tôi không bị ép học kiểu này, giống hệt như kỳ thivào đại học ấy. Thầy Trần ơi, hai chúng ta có thể lén lút thương lượngmột chút được không, tôi tham gia vào dự án này cũng như một lớp mạ vàng trang trí, anh có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho tôi một con đường sốngđược không?

Trần Lạc mỉm cười, chậm rãi lắc đầu:

- Không được.

- Nghiêm khắc quá đấy! – Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng nhếch môi đáp một câu rồi cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay.

Tục ngữ có câu: “Khác ngành như cách sông cách núi”. Những kiến thức mà Nhiễm Nhiễm thu được trước đây thực sự không có tác dụng gì trong ngành bất động sản. Trong cuộc đời này, chuyện đổi nghề cũng giống như từngbước khó khăn vượt qua được dãy núi Himalaya. Cô có xuất sắc đến mấy, cố gắng như thế nào, nhưng nếu đã bắt tay vào công việc thì cũng đều cảmthấy mệt mỏi. Trong mười mấy ngày đào tạo ngắn ngủi, cho dù Nhiễm Nhiễmcó Trần Lạc chỉ dạy và buộc phải nhớ một đống kiến thức lý luận, nhưngcô chẳng có chút kinh nghiệm thực tiễn nào.