Chí Tôn

Chương 12: Lợi Trảo Hầu đấu với Tửu Tao Cẩu (Thượng)




- Đáng chết! Tiểu tử kia thật sự chạy vào, muộn như vậy còn tiến vào trong rừng rậm, muốn chết hay sao?

Nhân viên cửa hàng nhìn khu rừng rậm đang dần dần u ám, trong lòng vô lực mắng.

- Thật sự là kỳ quái, tên ranh con này tới đây làm gì?

Một âm thanh băng lãnh vang lên, rơi vào trong tay tên nhân viên cửa hàng.

Phát ra âm thanh, là một tên có mắt tam giác khí chất âm tàn độc ác. Dáng người của hắn cao gầy, cánh tay thon dài, bên hông buộc một túi da màu xanh lá. Lúc này ở bên cạnh, nhìn vào rừng rậm, như có điều suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

- Ngươi quản hắn làm khỉ gió gì! Còn mẹ nó, còn không mau đuổi theo, nếu chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm thì rất phiền toái.

Một chòm râu dài, bộ dáng và vẻ mặt hung tàn, trên lưng đeo một thanh quỷ đầu đại đao, bên hông treo một túi da màu đen, rống lớn nói.

Nhân viên cửa hàng không dám nhiều lời, có chút kinh hồn táng đảm nhìn hai người này. Thấy chòm râu dài nhìn hắn, lập tức nịnh nọt cười cười. Hai người này chính là ngự yêu sư, chiến lực viễn siêu mọi người, nếu mình không có mệnh lệnh của chưởng quầy, chắc chắn sẽ không động vào bọn họ.

- Nơi này có dấu vết bị giẫm qua rất mới.

Rất nhanh, có người phát hiện ra hành tung của Sở Vân.

- Xuất phát.

Nhân viên cửa hàng cũng muốn mau chóng giải quyết Sở Vân, cho nên đi về phía trước, đi vào trong rừng rậm. Theo sát phía sau chính là tên mắt tam giác, và tên chòm râu dài hùng hùng hổ hổ. Cuối cùng là tám tên tráng hán.

Rất nhanh, thân ảnh mọi người dần dần biến mất trong rừng rậm.

Mặt trời quyến luyến như không muốn biến mất, sao trời dần dần hiện ra. Bầu trời hôm nay nhiều mây, hiện ra một màu xanh đậm, màu của bầu trời còn ảm đạm hơn cả biển sâu.

Gió đêm thổi lất phất vào mặt Sở Vân, làn gió mang theo hơi ấm. Xung quanh dần dần an tĩnh lại, côn trùng bắt đầu ca xướng, rừng rậm mùa hè, bóng cây âm u, quang cảnh chung quanh giao thoa giữa sinh cơ và sát cơ.

Sở Vân leo lên một chỗ dốc, đưa mắt nhìn về trước, ký ức trong trí nhớ hơi khác với hiện giờ, chỉ chốc lát liền tìm được con đường nhỏ chính xác.

Lúc này hắn mới thở ra một hơi, ở kiếp trước hắn dùng hành động thực tế để chứng minh, con đường này có tính an toàn rất cao. Hắn có lòng tin, leo lên ngọn núi lửa vô danh kia.

Nhưng vào lúc này, một đàn chim bay vút lên bầu trời, bay quanh trên không trung, phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng lại không chịu đậu xuống.

- Sau lưng có người?

Sở Vân híp hai mắt. Đám chim trên bầu trời, hắn nhận ra, tên là Thiết Chủy Đại Điểu, là một loại có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, trong rừng rậm là yêu thú tương đối phổ thông.

Nhân loại có quy củ của nhân loại, rừng rậm cũng có pháp tắc của rừng rậm .

Thiết Chủy Đại Điểu sẽ không ngốc đến mức lựa chọn khu vực có hung thú qua lại, biến nó thành nơi nghỉ ngơi, làm tổ. Ở nơi này, cũng không có thiên địch của chúng yêu thú Cứ Xỉ Sâm Nhiễm đến săn mồi làm Thiết Chủy Đại Điểu kêu to.

Sở Vân dựa vào kinh nghiệm, liền kết luận được là cái gì đã quấy nhiễu đến sự yên tĩnh của rừng rậm, chính là nhân loại, hơn nữa nhìn phản ứng kịch liệt của Thiết Chủy Đại Điểu, nhân số còn không ít.

- Giao thủ!

Trong miệng Sở Vân thì thào, từ tiếng gió hắn nghe được âm thanh giao thủ. Sau khi Thiết Chủy Đại Điểu bị chọc giận, khởi xướng thế tấn công quần thể, uy thế lẫm lẫm, uy lực không thể khinh thường.

Một lát sau, Thiết Chủy Đại Điểu bay về phía bầu trời đêm, rất hiển nhiên là không địch lại người tới.

Cảnh đêm dần tối sầm lại, nhưng lại không che được con ngươi của Sở Vân, nó đang sáng lên!

Hắn căn cứ vào hiện tượng vừa rồi, hắn đã có kết luận sơ bộ, nhân số của đám người kia khoảng mười người, có được chiến lực ngự yêu sư sơ cấp, nếu không sẽ không dẫn phát được quy mô bạo động như thế, cũng không giành phần thắng dễ dàng như vậy, đuổi Thiết Chủy Đại Điểu ra khỏi sào huyệt của chúng.

Người đến là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại xuất hiện sau lưng của mình? Có liên quan đến mình sao?

Trong nháy mắt, trong đầu Sở Vân nhanh như tia chớp, vô số suy đoán và nghi hoặc ùn ùn tràn ra.

Thiết Chủy Đại Điểu lại chậm rãi bay trở về sào huyệt ân ái, ánh mắt Sở Vân ngưng tụ.

Đối phương đi rồi, đi nơi nào?

Trực giác trong nội tâm nói cho hắn biết, con mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào bản thân. Đột nhiên hắn nghĩ đến Thư phu nhân, không khỏi hít một hơi lãnh khí. Nếu đúng là thủ hạ do nàng phái tới, đây chính là cơ hội tốt, đuổi tận giết tuyệt. Đừng nói là ngự yêu sư, tráng hán cường tráng bình thương cũng có ba bốn người, Sở Vân muốn làm thịt chỉ sợ cũng ăn không tiêu.

Hiện tại, hắn vẫn chỉ là một hài tử mười ba tuổi mà thôi.

Tuy không đến mức tay trói gà còn không chặt, nhưng nếu so khí lực với một người trưởng thành, hắn nhất định bại hoàn toàn.

Lúc này một làn gió mát thổi tới, cũng thổi không tan hàn ý khắp người của hắn, cảm giác về nguy cơ trong nội tâm của hắn đại thịnh.

Lo trước lo sau, Sở Vân sau khi trọng sinh, tính tình ổn trọng mà cẩn thận. Một đạo quang mang trong mắt của hắn bắn ra, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.

- Ta nhớ gần nơi này hình như có một đầu Lợi Trảo Hầu, là một đầu tiểu yêu có tu vi đạt tới mười hai năm.

Trong lòng vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng Sở Vân xuất hiện.

- Lũ Thiết Chủy Đại Điểu đáng chết! Làm bại lộ nơi ẩn nấp của chúng ta rồi.

Nhân viên cửa hàng dính vết máu trên người, quần áo vốn hoàn hảo của hắn biến thánh rách mướp, hắn đang ẩn núp sau một tảng đá, trong miệng tức giận mắng chửi.

- Sợ cái gì, đối phương chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi. Nói không chừng, hắn thấy bên này có động tĩnh, đang tại tò mò chạy tới đây! Ha ha ha! Sau đó chỉ chờ chúng ta bắt lấy thôi.

Âm thanh của gã có chòm râu dài ngân cao, quanh quẩn trong rừng rậm, hù dọa đám chim.

Trong đầu nhân viên cửa hàng hiện lên hình ảnh Sở Vân lạnh nhạt tự nhiên, hai mắt như trêu tức, không khỏi lắc đầu. Hắn có một loại trực giác, đối phương rất khó đối phó. Muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ rất phiền toái.

- Câm miệng, chính là cái miệng của ngươi mà đám Thiết Chủy Đại Điểu mới bừng tỉnh. Trong rừng rậm này có không ít yêu thú hoang dại, nên cẩn thận thì tốt hơn.

Âm điệu của mắt tam giác chậm rãi, ngữ khí âm lãnh, nhìn về phía gã có chòm râu dài, biểu lộ bất mãn.

- Hừ!

Chòm râu dài hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn hạ thấp âm thanh. Hắn cũng biết rõ, tuy nơi này là gần ngoài rìa của rừng rậm, nhưng đúng là có không ít yêu thú hoang dại. Dùng thực lực của bọn họ, cũng cần phải chú ý.