Chí Tôn Phế Hậu

Chương 45



Đảo mắt đến Lễ hộiVu thuỷ, Vu Thuỷ chính là lễ hội trọng yếu của Đại Cảnh quốc, dựa theophong tục, nhà nhà đều phải quét dọn nhà cửa thật sạch sẽ, mang nước vào nhà rửa để rửa sạch đi mọi điều không may mắn trong một năm, để mongđổi lấy sự an tâm trong lòng.

Sơn trang nghỉ mát này cũng không nằm ngoại lệ, từ sáng sớm nhóm cung nhânđã quét tước hết mọi bụi bẩn trong sơn trang, mỗi người trên đó đều cầm trên tay một chậu nước, gặp người liền hắt vào, người bị hắt cũng không vì thế mà nổi giận, cùng nhau chúc tụng những lời chúc sức khoẻ, bìnhan và một năm vạn sự như ý.

Băng nhìn mọi người vui vẻ cười đùa hắt nước vào nhau mà không khỏi cảm thấy vui thêm, rời xa hoàng cung, ở nơi này mọi người hầu như đều thấy tĩnhtâm lại, dù cho ngày thường có như thế nào nhưng mà tại nơi này mọingười đều thấy vô cùng thoải mái thì phải.

Sáng sớm nàng vừa mới đứng dậy đã bị nhóm cung nhân đó hắt nước vào đến toàn thân đều ướt đẫm, nàng còn hoài nghi đám nô tài nhất định là đêm qua bị quỷ nhập vào rồi mới dám hắt nước vào người nàng như vậy, sau đó đượcLinh Nhi giải thích mới biết hắt nước là phong tục lâu đời của ĐạiCảnh, liền vui vẻ cười, bưng một chậu nước lớn cùng họ chơi trò hắtnước.

Ba ngày tiền, Hãn bộ mặt thần bí nói muốn cho nàng một cái bất ngờ, nàngthấy lạ nên không ngừng truy hỏi hắn, nhưng mà hắn chính là không chịucho nàng biết cái bất ngờ đó là gì, hôm nay là ngày thứ ba, nàng mongđợi đã ba ngày nay, nhưng mà hắn mới sáng sớm đã không thấy bong dáng,thật không biết cái hắn gọi là bất ngờ là cái gì mà lại làm thành bộdạng thần bí như vậy?

Nghe nói buổi chiều ở sơn trang tại sân hắn muốn thiết đãi yến tiệc với cácđại thần, biết rõ là nàng không thích đến những nơi đông người như vậynhưng mà vẫn cố ý dặn nàng phải mặc trang phục dự yến, chỉ cần nghĩ đếnmột người vô danh, phế hậu như nàng ngồi canh hắn để cho các đại thầndùng mọi ánh mắt phức tạp “ chiêm ngưỡng” thì Băng đã cảm thấy khó chịu. Nàng sợ chính là bản thân nàng vốn được sủng quen rồi không nhịn đượcmà bất bình hắt rượu lên hết các đại thần, nhưng mà hôm nay là lễ hội Vu thuỷ, rượu cũng được coi là nước, coi như nàng có hắt cũng là chúc phúc cho bọn họ một năm an lành, không bệnh tật là được rồi…

Hắn nói cái bất ngờ dành cho nàng là cái gì đây?

Thời gian tựa như bị đóng băng hết vậy, một ngày đối với nàng mà như đối với một thế kỷ trôi qua, chờ thật lâu mới đến giờ ăn trưa, món chính củabữa trưa hôm nay là là một loại nước sánh như cháo để trong lá sen, nóilà lễ hội lên có lẽ ngự thiện phòng cố ý trình bày khác đi cho mới mẻchức thực chất là nồi cháo được đặt trong một cái lá sen to, bên trongcó các loại hạt như đỗ xanh, hạt sen, đậu đỏ, đường phèn….. Điều đặctrưng là mùi lá sen ngấm vào hương vị của cháo tạo nên một tư vị tuyệthảo, ngay đến bản thân Băng vốn không có hứng thú với đồ ngọt cũng ănliền đến ba chén, nghe nói món này sau khi ăn lạnh lại có mùi vị khác lạ nữa nên nàng hưng phấn sai đám nô tài để liền mấy bát để buổi tối khiđi tiệc trở về nàng lại có thể ăn tiếp.

Linh Nhi cười nói:“Không cần tiểu thư phân phó, Linh Nhi đã sớm chuẩn bị sẵn một ít để tối tiểu thư có thể dùng rồi.”

“Đúng là Linh Nhi hiểu ta nhất! Nói ngươi thông minh quả không sai!”

“Tiểu thư……”

“ Hử?” Nha đầu hình như còn muốn nói gì nữa nhưng mà lại ngừng giữa chừng.

“Tiểu thư, kỳ thật Linh Nhi vẫn luôn thắc mắc vì sao mà người không thích gọi nô tỳ là Băng? Tên Băng có gì không tốt? Băng trong băng thanh ngọckhiết, Băng trong băng ngọc, Băng tuyết thông minh đều không phải có ýnghĩa rất hay sao?”

Băng giật mình, lúc ấy bản thân nàng vì không muốn có người trùng tên vớichính mình mà tuỳ tiện sửa lai tên của nàng, căn bản không thể nói chonàng biết nguyên nhân này, nhưng mà không ngờ nàng vẫn còn canh cánhtrong lòng…..

Nhưng mà giờ nghĩ lại mà nói, cái tên Băng này đối với nàng mà nói thì đó làbiểu tượng của sự hắc ám cùng sự chết choc, chính vì vậy trong tiềm thức của nàng thành một phản xạ bài xích cái tên này! Bởi chỉ cần nghĩ đếncái tên này nàng lại hình dung đến bao nhiều là trí nhớ kiến nàng khôngchịu nổi….

『 Băng, lần đầu tiên mà làm nhiệm vụ thật ít có người có thể làm hoàn hảo như vậy…』

『 Băng, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công không được thất bại……』

『 Băng, đi quyến rũ hắn, việc này với ngươi mà nói chỉ như đi ăn một bữa sáng….』

『 Băng, xử lý hắn……』

Xử lý hắn…… Xử lý hắn…… Xử lý hắn……

Băng rơi vào trong mê lộ, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng ra lệnh lãnh khốc, làm cho nàng có cảm giác như hiện tại là một giấc mộng, khitỉnh dậy nàng lại là một sát thủ lạnh như băng lúc trước. Nàng còn nhớrất rõ nụ cười của một nam nhân như ánh mặt trời, nàng theo uỷ thácphải giết hắn, thật lâu về sau, nàng hình như đã quên đi gương mặt hắnnhưng mà không thể nào quên được nụ cười đó, nhưng mà nàng có thể nhớ rõ tên hắn là “Đại đầu”……

“Tiểu thư! Tiểu thư người làm sao vậy?” Linh Nhi thấy nàng vẻ mặt hoảng hốt,sắc mặt ngày càng trắng bạch, ngay cả kêu nàng mấy câu liền cũng khôngthấy nàng đáp ứng, bị doạ kiến nàng không còn kiềm nén được bình tĩnh ,vội quay người lại nói với đám nô tài“Tiểu thư không tốt, nhanh đi mờingự y!”

“ vâng! Nô tỳ đi ngay!”

“Trở về! Đang yên đang lành cái gì mà mời ngự y, nha đầu kia ta chính làmuốn ngươi ngạc nhiên thôi!”Bỗng nhiên hoàn hồn Băng chớp mắt mới biếtmình đang ở đâu, đến khi Linh Nhi định gọi ngự y thì nàng mới chính thức có ý thức trở lại liền lấy cớ ngăn bọn họ lại.

“Nhưng mà sắc mặt của tiểu thư rất khó coi……”

“Ta không sao, chính là mới nhớ tới một số chuyện không hay mà thôi.” ThấyLinh Nhi còn muốn đi tiếp nàng liền chạy lại ngăn cản nàng không cho đinói: “Lúc này cũng không còn sớm, không bao lâu nữa sẽ tới giờ khai yến, ngươi tốt nhất là mau giúp ta chuẩn bị quần áo thì hơn!”

Có lẽ là Tào Hãn đã sớm phân phó nên các cung nữ cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bịtrang phục dự tiệc cho Băng từ trước đó khá lâu nên các nàng cứ thế lầnlượt các bước thực hiện việc thay trang phục và chải tóc cho Băng.

Đầu tiên các cung nữ tắm cho nàng với các loại dược liệu thơm nhất, sau đókhoác lên người nàng một bộ áo thêu phượng chỉ vàng, môi thấm son đỏ,xem đi xem lại và chỉnh sửa đầu tóc cho nàng xong thì vừa vặn là lúctrời tối. Đến cuối cùng Băng mới biết đồ mà nàng mặc không phải là lễphục của cung nhân bình thường, điều này không phải là từ khi nàng bịphế hay sao, nhưng với những hoạ tiết thêu phượng ở vạt áo và thắt lưngnày không phải là lễ phục chỉ hoàng hậu mới được phép mặc sao!!!

Mặc dù không biết dụng ý của Tào Hãn là gì, nhưng mà quần áo này nếu khôngphải do hắn phân phó thì các cung nữ nhất định không dám tự ý mặc chonàng. Băng mơ hồ đoán được gì đó nhưng bản thân nàng thật sự không dámnghĩ sâu hơn nữa mà chỉ cẩn thận đi từng bước tới chính điện, cả ngườinàng lúc này thật sự rất chói mắt, chỉ sợ không đi cẩn thận nàng bị đống vàng bạc trang sức trên người kéo ngã xuống thì không biết lúc ấy nênứng phó sao? Thật sự là bộ lễ phục này làm cho nàng sống dở chết dở!

Nhưng có lẽ không chỉ có nàng thắc mắc mà đám cung nữ cũng nhìn nàng không hề chớp mắt, như thể tất thảy đều bị choáng váng bởi dung mạo như tiên sa, hay nói khác là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhườngnguyệt thẹn của nàng. Băng biết chình mình hiện tại như thế nào, nhưngdấu dưới lớp trang phục đó là một linh hồn đang rất lo lắng, bất an,nhưng với đám người dưới và các quần thần thì sự ngạo ngễ của nàng không cho phép nàng thể hiện sự lo lắng ra mặt, thay và đó là sự kiều mị cùng uy nghiêm….

Băng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khóe môi mỉm cười, đi từng bước thong thả,trầm ổn, tiêu sái tiến vào bữa tiệc yến ở chính điện, trong phút chốcmọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn nàng, có người ánh mắt thân tình, có người ánh mắt ngưỡng mộ, có căm hận, có khinh bỉ, có kinh ngạc, ….và có cả đau đớn…

Mà giờ khắc này, trong mắt của nàng chỉ có duy nhất một người.Cho nên,nàng không nhìn tới bất luận kẻ nào, chỉ hướng ánh mắt đến người mà đang ngồi ở vị trí chính điện cao nhất kia, một thân long bào nhìn nàng mỉncười, đưa bàn tay to, động tác nho nhã ra đỡ lấy nàng ngồi cạnh hắn, quả thật là một khung cảnh chói mắt.

Tào Hãn âm trầm thâm thuý nhìn nàng không rời như thể đang thưởng thức vàca ngợi nàng, bên tai nàng vô cùng thân mật nói nhỏ:“Nhược Nghiên, chỉcó nàng mới xứng là quốc mẫu của Đại Cảnh.”

Băng không nói gì thay vào đó nàng lại mỉn cười, trong lòng càng thêm phầnkhẳng định dự đoán lúc trước của nàng là đúng, để nàng mặc trang phụchoàng hậu không phải là muốn ở buổi yến tiệc này khẳng định địa vị củanàng hay sao? Đây chính là kinh ngạc mà hắn muốn giành cho nàng sao…..?

Nhưng hắn đâu có biết rằng cái mà nàng muốn không phải là hư danh này a!

Yến tiệc mọi người địa vị cao thấp quả thật không ít, Hoa thái phi an vị ở phía bên phải bọn họ, mắt mang sự căm hận nhìn nàng, cố nhìn nàng vớiánh mắt châm chọc nhất có thể, Băng nhìn xuống phía dưới, trừ bỏ LâmDiễm cùng tân nương của hắn Vãn Tình thì đều là người có gương mặt trẻtuổi hoặc các đại thần các địa vị trong triều.

Theo bản năng nàng cố tránh đi cái nhìn đau đớn của Lâm Diễm dành cho nàng,thậm chí đến hôn lễ của hắn nàng cũng không dám đi vì không muốn cho mọi người thấy sự áy náy của nàng, Nhưng mà hắn mới cưới thê tử nhưng saolai nhìn đau đớn đến thế. Nếu để kẻ khác biết hắn nhìn nàng như thế thì mọi người trong ngoài cung nhất định là có chuyện đồn thổi bởi bọn họvốn được coi là một đôi trai tài gái sắc, tình chàng ý thiếp, nhất kiếnchung tình trong triều ai ai cũng biết. Tào Hãn chỉ hôn, nàng có tâmphối hợp, chẳng nhẽ chuyện này là sai? Vì sao ánh mắt hắn nhìn nàng lúcnày lại thống khổ đến vậy…

Trái lại thê tử của hắn lạ nhìn nàng với con mắt khác thường, khóe môi khẽnhếch lên cười, làm như thể rất hưng phấn mong chờ chuyện gì đó. Với sựnhạy cảm của mình nàng có thể cảm nhận được đó là một nữ tử thông minhtuyệt đỉnh, người như nàng ta tuyệt đối không hợp với một người như LâmDiễm vậy sao nàng lại đồng ý hôn sự này? Chẳng lẽ nàng ta không màngtới việc nàng và Lâm Diễm không có hợp nhau sao ? kết luận ánh mắt đóruốt cục mong chờ điều gì mà hưng phấn đến vậy?

“Chúng thần chúc hoàng hậu nương nương thiên tuế!” Mọi người ầm ầm chúc mừngBăng làm cho thoát khỏi những suy nghĩ triền miên đó, hoàn hồn , đến lúc này nàng mới biết vinh quang đã trở về với khối thân thể này, từ nay về sau nàng không còn là người vô danh vô phận nữa mà trọng đại đi lênngôi vị Hoàng hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất nước.Đáng lẽ ra nàngphải cảm thấy vô cùng vui sướng mới phải?

Nhưng mà vì sao nàng lại không cảm thấy hưng phấn một tí nào? Ngược lại nàng lại cảm thấy mất mát một cái gì đó? Hắn vĩnh viễn không bao giờ có thểhiểu được nàng, chỉ biết áp đặt mọi thứ lên nàng, tự cho là bản thânnàng muốn có được cái danh phận này lắm sao…

Quên đi, nàng còn có thể mong ước xa xôi gì chứ? Hắn có thể làm như thế này đối với hắn mà nói đã là không dễ dàng gì rồi….

“Tạ Hoàng Thượng!” Băng không muốn suy nghĩ thêm nữa cùng các đại thần đang quỳ dưới đó mà thi lễ, nhưng mà nàng cũng không muốn cho mọi người thấy mình quá hưng phấn với việc được mọi người tung hô, chỉ cung kính thilễ tạ ơn, Tào Hãn như cũ lại đứng lên đỡ lấy nàng đứng dậy nói:“Khôngcần đa lễ, nàng đứng lên đi! Hôm nay là ngày lễ hội vu thủy, trẫm cũngmong tất cả mọi người được an khang……” . Chỉ thấy các đại thần đồngloạt về chỗ ngồi rồi đồng thanh nói:“Tạ hoàng hậu nương nương!”

Băng rõ rang không có nói thêm lời nào, chỉ là mỉn cười ngồi xuống. Nam nhân bên cạnh nàng bàn tay to thô ráp vẫn không chịu buông cánh tay nhỏ bémảnh khảnh của nàng ra, từ đầu đến cuối đều không hề có ý muốn rời khỏitay nàng, làm cho nàng nhớ tới một câu ngạn ngữ: “ Nắm chặt tay, đi tớigiai lão!”. “Lão” đối với bọn họ mà nói sao mà xa xôi đến vậy, đến mộtlúc nào đó, nam nhân này vẫn là người ở lại bên cạnh nàng chứ?

Mọi việc cứ nên thuận theo tự nhiên, không nên cho bản thân mình ôm hy vọng quá lớn. Đối với bọn họ mà nói thì gian nan còn ở phía trước, hy vọngcàng lớn thì thất vọng càng nhiều, mọi việc cứ nên thuận theo tự nhiên….

Một ánh mắt khinh bỉ không che dấu bắn về phía nàng không kiêng nể, làm cho nàng kinh ngạc hướng về phía nam nhân đang ngồi phía đó, trên mặt cònmang theo sự khó hiểu, không hiểu vì sao mà hắn lại kinh bỉ nàng đếnvậy. Nam nhân đó có đôi lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt cũng khá là cânđối…nàng tự nhiên có cảm giác như rất quen thuộc….Nếu hắn có thể nở nụcười thì…

Hắn nở nụ cười, có một người khác kính rượu với hắn, hắn nhếch miệng lộ ra nụ cười sang sảng như ánh mặt trời….

“Đại đầu……” Băng vô ý thức thì thào.

Trên tay nàng tự nhiên thấy truyền đến một cái nắm hơi đau đau, kinh ngạcchuyển mi mắt trông thấy Tào Hãn mâu quang khẩn trương nhìn nàng, nàngnhẹ nhàng nhích tay một chút làm hắn ý thức được lực đạo nơi tay hắn mới nhẹ nhàng thả lỏng tay nàng.

Làm sao vậy? Nàng dùng ánh mắt hỏi.

“Nhược Nghiên, nàng mới gọi hắn là gì?” Tào Hãn trong lời nói lộ vẻ khẩntrương trầm thấp, vừa rồi hắn theo ánh mắt nàng mà quan sát, phục vị cho nàng nhưng mà nàng cũng không tỏ cảm giác gì gọi là vui mừng mà thayvào đó là vẻ mặt trầm tĩnh khó hiểu, vừa mới nhì thấy Tô Trản thì nàngliền kêu tên hắn như trước đây vẫn kêu….

Nàng đang nghĩ cái gì? Có phải nàng khôi phục trí nhớ?

“Đại đầu, người không thấy cái đầu của hắn rất lớn sao? Hắn là ai vậy?” Gọihắn là đại đầu vì vẻ ngoài của hắn so với “ đại đầu” ở kiếp trước củanàng có vẻ ngoài khá là giống nhau, nhưng vì sao Hãn lại có thái độ khẩn trương như vậy?

Tào Hãn chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, cười nói:“Hắn chính là tướng quân bữatrước đánh thắng mấy vạn đại quân của Nguyệt Quốc Tô Trản, hoàng hậuthấy đầu hắn lớn gọi như vậy cũng là chuẩn xác…. Đầu của hắn quả thậtkhông nhỏ……”

“Có lẽ quân địch chính là bị cái đầu của hắn doạ lên mới lui binh cũngnên!” Băng che miệng mà cười,“Xem ra hắn vì Hoàng Thượng phân ưu khôngít đâu! Thiếp nên kính hắn một ly mới phải!”

“Hoàng hậu chẳng lẽ chỉ kính ly với hắn thôi sao?” Tào Hãn lộ ra thần sắc ghen tỵ, khoé miệng gợi cong lên một nụ cười nghịch ngợm.

“Vậy thiếp kính Hoàng thượng một ly trước vậy!” Nàng cười một cách yểu điệunhìn hắn, bàn tay trắng như ngọc nâng ly rượu lưu ly lên cụng với hắnmột ngụm cạn hết chén rượu trên tay. Rượu này chắc là được làm từ tráilựu nên khá ngọt, hương vị quanh quẩn đầu lưỡi, nhưng mà khi rượu trôivào trong thì Băng lại cảm thấy vô cùng chuâ xót.

Tào Hãn cũng nâng chén uống cạn, hai người nhìn nhau cười.

Băng sau đó bình tĩnh đứng dậy, đại điện mọi người tất cả đều im lặng từtrên xuống dưới nhìn theo nàng. Băng chậm rãi đi xuống cầu thang, LinhNhi nhanh nhẹn bưng theo khay rượu theo sau nàng, đi qua phía Hoa TháiPhi nhìn thấy bà sắc mặt không tốt nhìn nàng không chớp mắt, nhưng nànglập tức đi đến chỗ Lâm Diễm cùng Vãn Tình ngồi, để Linh Nhi rót đầyrượu vào chén của mình, hướng về bọn họ cười nói:“ Nhân có ngày hội này, bản cung mới có dịp kính hai vị một lý, chú hai ngươi trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử.” Dứt lời, lại là ngẩng đầu một ngụm uống cạn.

Thấy Lâm Diễm bưng chén rượu cả người đều run run, Băng cảm thấy mình thậtsự là tàn nhẫn, nếu có thể, nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết hếtsự tình, nàng giờ đây không phải là Nhược Nghiên, buông xuôi mới chínhlà giải thoát cho cả hai, nhưng nàng lại không thể nói, nàng chỉ có thểhy vọng hắn có thể biết đường rút lui, để cho sự việc như vậy trôi vàodĩ vãng, nếu không thống khổ chính là ba người…

“Đa tạ hoàng hậu nương nương!”

Băng không khỏi nhíu mày nhìn người vừa nói, nữ nhân xinh đẹp kiều diễm nhưvậy nhưng mà nàng lại cảm thấy nàng ta có gì đó thật quỷ dị, âm mưu hiểm độc. Với sự tinh nhạy của bản thân nàng có thể cảm thấy nàng ta có khícủa một sát thủ nguy hiểm, giác quan đó cảnh báo nàng phải đề phòng mốinguy hiểm từ nàng….

Nhưng mà nhìn ký thì lại thấy nàng ta thật sự mền mại,có phong thái của mộttiểu thư quê các, sự lo sợ từ cảm giác của nàng cũng không còn nữa nhưthể mới chớp mắt một cái thì biến mất…Chẳng nhẽ vừa rồi nàng thật sự gặp ảo giác?

Khanh-ly rượu trong tay Băng chạm vào bàn gỗ tạo ra một tiếng kê không lớn không nhỏ làm Lâm Diễm ý thức được hành động của mình không ổn, vẻ mặt gượnggạo nói: “Phu quân say…… Hy vọng nương nương không lấy làm phiền lòng.”Vãn Tình thất thố nên Lâm Diễm vội vàng đỡ lời.

Băng gật đầu, nhanh chóng xoay người đi về phía bàn của Tô Trản đang ngồi.

Tô Trản như mãnh hổ tay cầm đùi dê xách rách một cách dễ dang sau đó cắnmột miếng thật lớn, thấy Băng đến bên bàn của hắn thì trợn tròn mắt đầykinh ngạc, đến ngay cả việc nuốt thịt hình như hắn cũng quên, cứ ngungốc như vậy nhìn Băng không nhúc nhích.

“Tô tướng quân.” Băng giơ ly rượu trong tay lên.

“Hoàng hậu nương nương.” Tô Trản tuỳ tiện nén đùi dê xuống, nuốt thịt đang ăn dở xuống sau đó chậm rãi đứng lên.

Băng cứ đứng đó nhìn hắn miệng đầy thức ăn mà cứ ra sức nuốt vào, nghĩ không may hắn vì thế mà nghẹn chết thì khoog biết Nguyệt Quốc đó thấy thếnào, chả phải cho bọn họ có cơ hội cười một trận ra trò sao…

“Tô tướng quân không sợ cường địch, dũng mãnh thiện chiến, đánh lui đạiquân của Nguyệt quốc, thật là rường cột nước nhà……”Nói như thể công laorất lớn, rượu đưa lên kính một ly nhưng mà trong đầu nàng không ngừnghỏi vì sao hắn lại có thái độ kinh bỉ nàng như vậy, nàng rốt cuộc đã làm gì đắc tội với hắn, đáng tiếc là không thể biết được tường tận mọichuyện!

“Ha ha! Hoàng hậu nương nương quá khen, bảo vệ quốc gia chính chức tráchcủa thần!” Tô Trản tự mãn cười to, một ngụm uống hết ly rượu trong tay.

Người nào đó ngồi trên cao không thể không thấy tò mò? Mới nói có mấy câu màsự việc đã thành như vậy, đã vậy lại còn làm cho Tô tướng quân như trẻcon cười lớn như vậy? Hắn thật sự muốn đến xem nàng làm cái gì mà thànhnhư vậy?

“Tô Trản, vừa nãy hoàng hậu nói ngươi có cái đầu lớn rất uy phong, làm choquân địch vì sợ mà bỏ chạy, trẫm ngẫm thấy cũng đúng, không bằng vậy đi, trẫm ban cho ngươi chức quan là Tướng đầu to, ngươi thấy thế nào?”TàoHãn ngồi ở trên cao trêu trọc nói xuống.

Tô Trản gãi đầu, hắc hắc cười:“Tạ Hoàng Thượng!”

Tô Trản tuổi trẻ như vậy mà đã được sắc phong đến hai chức đúng là chuyệnxưa nay chưa từng có, mọi người đề xúm vào nâng chén chúc mừng làm chođai điện càng thêm náo nhiệt.

“Uy! Đại đầu tướng quân, ngươi ở đây ngây ngô cười cái gì! Ta hỏi ngươi, tarốt cuộc đã làm sao đắc tội với ngươi, vừa rồi sao lại nhìn ta một cáchkhinh bỉ như vậy?”Thừa dịp âm thanh trong tiệc ồn ào, Băng đến gần TôTrản hỏi thẳng hắn vấn đề mà nàng muốn biết.

“Bởi vì ngươi thay lòng đổi dạ!” Tô Trản khiển trách trừng mắt nhìn nàng.

“Chúng ta đã từng quen biết sao?” Được, hắn có cái tư cách gì mà dám đến chỉtrích nàng! Nàng với hắn thân thuộc lắm sao? Cho đến tận bây giờ nàngchưa từng nghe Nhược Nghiên nhắc đến nhân vật hào kiệt như vậy.

“Trước đây có gặp qua vài lần, nhưng mà đại khái như thế nào chắc ngươi cũngkhông nhớ rõ, chỉ biết khi đó khi ngươi vừa nhìn thấy ta liền chỉ vàođầu ta và gọi ta là đại đầu……” Tô Trản than thở.

Băng bừng tỉnh, hoá ra thái độ khẩn chương của Tào Hãn lúc nãy là vì cái gì…

Hắn là đang lo sợ nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ, nhưng mà việc này có gì mà đáng sợ kia chứ? Nên biết cái gì thì nàng đều đã biết! Không phảichính hắn là người đã hãm hại Tề Lệ , phán tội thông đồng với địch phảnquốc? nam nhân ngốc này……

Đại điện phía trên là một cảnh hoà thuận vui vẻ giữa các đại thần, chè chén rượu ngon, quân thần cùng xem ca múa đúng là không khí của ngày hội.

Sau một hồi ca múa thì là trình diễn ảo thuật, hơn hai mươi người của rạpxiếc cùng ra trình diễn với muôn vàn tài nghệ đặc sắc, điều đáng nói lànhững người đó đều là những cô nương yểu điệu, tư sắc tuyệt mỹ, lúc baycao, lúc bay thấp làm không gian trở lên càng hoa lệ, kiến cho các đạithần nhất tề vỗ tay tán thưởng không ngừng.

Mỹ nhân quả thật có mị lực hấp dẫn vô cùng…

Nhưng mà dù có đẹp nhưng Băng cũng không mấy hứng thú thưởng thức, có chútmệt mỏi rã rời, vốn định dùng ánh mắt kích thích Hoa thái phi nhưng màcó lẽ bà bị Tào Hãn cảnh cáo nên không buồn quan tâm đến chính mình nữamà ngược lại hưng phấn ngồi xem ảo thuật.

Nhàm chán! Băng híp mắt miễn cưỡng ngồi xem ảo thuật bên cạnh Tào Hãn, chỉước tiệc nhanh kết thúc một chút để có thể chờ về ăn chè sen kia thôi.

“Linh Nhi, chè trong lá sen đó thật sự là ăn lạnh mới ngon sao?”

“ Chè sen?”

“uhm? Ngươi không phải nói là đã cố ý để lại một mâm chờ lạnh lại ăn tiếpsao?” Thấy Linh Nhi vẻ mặt mờ mịt không biết nàng đang nói chuyện gì,Băng kỳ quái hỏi ngược lại.

“Vâng, nô tỳ có để lại, nương nương trở về là có thể ăn!”

Băng ưng ý gật đầu, nhưng cảm giác Linh Nhi hình như có gì đó là lạ, nóichuyện cũng không lưu loát, nghĩ rằng có thể là nàng chưa từng thấy quayến tiệc lớn nên không muốn tiếp tục nghĩ nhiều