Chí Tôn Phế Hậu

Chương 43



Hoa viên Cẩn vươngphủ, màu vàng của ánh dương bao trùm khắp khu vườn làm nhuộm đi màu xanh của lá, màu xanh tươi của lá và màu vàng tạo nên cho bất kỳ ai khi đứng trong khu vườn này cũng cảm thấy sự hoa lệ. Cách đó không xa, dưới bóng cây cổ thụ, có hai người, một đứng một quỳ, trầm mặc không nói lời nào.

Một trận gió thổi qua, lá cây lao xao rung động, trên những cành cây thỉnhthoảng lại có thêm tiếng ve kêu phá tan đi bầu không khí có vẻ nặng nềnơi đó.

“Vương gia, người thật sự muốn Vãn Tình gả cho Lâm Diễm? Xin người đi cầu xinHoàng Thượng thu hồi ý chỉ!” Úc VãTình quỳ gối trên cỏ, trong ánh mắtngoài sự ai oán còn có sự thống khổ tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.

“Vãn Tình, ngươi cũng đã đến lúc lập gia thất, Vân Sở tuổi trẻ đầy hứa hẹn,tiền đồ vô lượng, ngươi có thể gả cho hắn, đối với ngươi mà nói đó làmột cái phúc khí mà ngươi nhận được ,ta cũng vì muốn tốt cho ngươi……”Tào Triệt tựa mình vào thân cay, ánh mắt không chút để ý đến vẻ mặt biai của Vãn Tình, trên mặt vẫn tươi cười trước sau như một, mặt ngoài cóvẻ là thân thiết, thực tế xa cách muôn phần. Hắn đã hao tổn bao nhiêutâm trí mới có thể cho Hoàng huynh ban ra lệnh thánh chỉ này, hắn sao có thể cho phép nàng lâm trận lùi bước!

“Phúc khí?” Úc Vãn Tình đau khổ cười,“Vãn Tình tình nguyện không cần cái phúc khí đó! Vương gia, Vãn Tình không lấy chồng!” Nàng bỗng nhiên sinh ramột dũng khí muốn đối kháng lại hắn, giận đến nỗi đứng bật lên, ngưởimặt đối diện trực tiếp với Cẩn vương, ánh mắt biến đổi thành một ngườihung ác vạn phần.

Tào Triệt biết rõ nếu lúc này cứ bức nàng nữa thì càng làm cho nàng thêmnóng nảy, ngược lại chuyện tốt lại thành chuyện xấu, kết cục tàn khốcnên mới miễn cưỡng hướng về phía nàng mỉm cười nói:“Vãn Tình, cho dù làvì ta cũng không thể sao? Ngươi cũng biết tình cảnh hiện giờ của có baonhiêu gian nan? Tuy rằng những tin đồn đó đã dần được ổn định, nhưng màtrải qua việc này, hắn đã bắt đầu đề phòng ta…..Đây là thời điểm mấuchốt, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta?”

“Ta……” Úc Vãn Tình lâm vào thế khó sử, khi nghe hắn nói như vậy thì nàng làm sao có thể cự tuyệt lại hắn.

Từ ngày gặp hắn tới nay, cả tâm trí và trái tim của nàng đều dồn hết lênngười của hắn, có thể vì hắn mà vào sinh ra tử, vì hắn mà buông xuôi tất thảy, thậm chí không hỏi nguyên do vì hắn làm bất kỳ chuyện gì, vì đối với nàng mà nói hắn là tất cả, không có cách nào có thể khước từ hắn,nhưng mà nàng căn bản không bao giờ hối hận, vì nàng rất yêu hắn. Nàngchỉ mong tất cả việc làm của nàng đổi lại ở hắn một cái nhìn ấm áp, mộtánh mắt thâm tình, hoặc một chút gì đó quan tâm….

Vì hắn, nàng lặng yên không nói một tiếng tự động ly khai Minh Tinh lâu,mặc kệ mọi người ở đó lật tung trời đất tìm nàng, nàng cũng không mộtlần lộ diện.

Nàng thầm nghĩ sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh hắn, chẳng sợ không danh khôngphận, chẳng sợ vĩnh viễn không thể đường đường chính chính bước rangoài, nhưng mà nay hắn lại cố ý an bài cho nàng, cố ý đem nàng đến bêncạnh một nam nhân khác, muốn nàng đi nắm bắt trái tim người đó, tươnglai vì hắn mà thành phu nhân của người ta….

“Vãn Tình, Lâm gia đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự, ngươi gả qua đó nhất địnhkhông phải chịu uỷ khuất, đây cũng chính là việc cuối cùng ta muốn ngươi làm cho ta, mặc kệ thành bại, sau này ta sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của ngươi, ngươi chỉ cần sống thật tốt bên Vân Sở là được! Hắnnhất định sẽ đối sử tốt với ngươi!”

“Được, Vãn Tình tuân mệnh!” Úc Vãn Tình nước mắt rưng rưng đáp ứng Cẩn Vương,trong lòng quyết tâm, có thể vì hắn làm chuyện này nàng tuyệt đối khôngtừ.

Thánh chỉ ban hôn được công bố, Lâm Diễm thành thân với con gái chi phủ,nghĩa muội Cẩn Vương, thánh chỉ ban gia như ván đã đóng thuyền, nghe nói Lâm phủ đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, đây là việc dù không muốn nhưng màBăng cũng cảm thấy rất áy náy với Nhược Nghiên vì nàng ấy thật sự rấtyêu thương và quan tâm đến Lâm Diễm, muốn nàng ở bên chăm sóc cho LâmDiễm.

Nhưng mà nàng nghe nói tiểu thư Vãn Tình là con nhà khuê các, diện mạo, tàihoa cũng không hề tầm thường, hơn nữa đối với Lâm Diễm tình đầu ý hợpnên sự áy náy mới được giảm bớt phần nào. Đối với sự cần xin của NhượcNghiên trước khi biến mất nàng không thể cưỡng ép bản thân thực hiệnđược, nói chung thời gian có thể thay đổi tất cả, hắn cũng không có vẻgì là khó khăn lắm khi vượt qua được sự đau khổ khi nàng từ chối hắn,đối với hắn và nàng thì chuyện thành hôn này cũng là một chuyện tốt. Dùnàng không thể dành lại cho Nhược Nghiên một công đạo, nhưng mà cái màNhược Nghiên muốn nhất không phải là Lâm Diễm được hạnh phúc đo sao?

Với lại Băng cũng không cảm thấy lo lắng chuyện này do Cẩn Vương an bài với mục đích gì nữa, vì dù hắn có thần thông quảng đại cỡ nào thì cũngkhông thể làm cho một nam một nữ tự nhiên rung động sinh tình được.

Nói lại nếu vạn nhất chuyện này đúng là do Cẩn vương bố trí thật, nhưng màvới tính cách cố chấp của Lâm Diễm thì hắn nhất định không cho một nữnhân có quyền hành điều khiển ý chí hắn,khiến hắn phản bội lại hoàngthượng, huống chi hắn vốn thật sự rất yêu Nhược Nghiên, sao có thể làmchuyện gì mà tổn thương đến nàng được.

Hôm nay, một trận mưa rào đến làm xua đi cái nóng của mùa hè và làm khôngkhí tràn ngập sự tưoi mát, trời trong xanh, những hạt mưa xót lại trongkhông khí làm xuất hiện một dải cầu vồng bảy màu nhìn thật thích mắt.

Trong đình bên cạnh hồ nước,Tào Hãn, Tào Triệt huynh đệ ngồi cùng nhau thưởng trà, trầm mặc không có một ai nói gì, tựa như sau cơn mưa làm cho không khí thêm nặng nề, áp lực cho cả hai.

Tào Hãn ngưng trọng ngồi nhìn về phía Tào Triệt, chỉ thấy hắn vẫn như cũmột bộ mặt bất cần đời, không biết mục đích của hắn là gì, hành vi củahắn cũng thiếu phần tự nhiên không còn tùy hứng như trước, hắn bèn phátan bầu không khí trầm mặc nói: :“Ngươi ở phiền não cái gì vậy?”

“Hoàng huynh, ta……”

Tào Triệt muốn nói nhưng mà bộ dáng lại ấp úng làm cho Tào Hãn không hờnkhông giận mà tâm thắt lại, không biết từ khi nào tình cảm huynh đệ củahọ lại xấu đến vậy, nói chuyện mà còn ấp úng?

“Triệt, huynh đệ ta còn có gì mà không thể nói được nữa?”

Tào Triệt ngẩn ra, lắc đầu nói:“Đệ đang nghĩ lời nói của Mao Đại Đồng xemra thật giả khó lường, không thể phân biệt được đâu là thật là giả,nhưng mà trừ bỏ hắn ra thì không còn ai biết chuyện năm đó cả….”

“Nếu có là thật thì cũng không thể đối chứng, nếu mà có ai đó biết thì cũngđã bị ai đó trừ bỏ hết rồi?” Tào Hãn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằmánh mắt Tào Triệt, như thể muốn xem ánh mắt hắn có điều gì không bìnhthường.

“Hoàng huynh ý muốn nói…..”

“Ban đầu Lý công công ở Vinh Hỉ cung hầu hạ Thái phi có phải là ngươi đã ratay? Còn nữa, ngươi thật sự không bao giờ nghe qua loại thuốc có tên là‘Mười ngày mất hồn’?” Thái Hậu trộm long tráo phượng chuyện đó trừ bỏMao Đại Đồng biết thì làm gì còn chứng cứ, nhưng mà thuốc “Mười ngày mất hồn”, năm đó ngoài Chu Phi sử dụng ra thì chuyện đó hắn có biết đượcchuyện đo. Tuy sử sách có ghi là Chu Phi lâm bệnh chết nhưng mà sự thật là năm đó Phụ hoàng phát hiện ra nàng hạ độc chết Lâm Phi nên mới saingười ban thuốc độc cho nàng, ai biết được năm đó trước khi chết nàng có truyền lại phương thuốc “mười ngày mất hồn” cho Tào Triệt, để hắn cóthể bảo vệ bản thân chăng?

“Ta hiểu, hoàng huynh là cho rằng ta sớm biết Thái phi là mẹ đẻ người, chonên trước mới sai người giết Lí công công, sau đó nhân cơ hội dâng Tuyết liên liền hạ độc thuốc độc “mười ngày mất hồn” vào cho Thái phi?” TàoTriệt cười thê lương “Ta nếu nói là không biết, hoàng huynh có tin takhông?” đúng là trời trêu ngươi hắn, chuyện hắn không gây nên mà ai lạiâm thầm sắp đặt kế hoạch làm hại hắn, hắn cũng không có cách nào vạchtrần, đã thế kẻ đó lại có thể bức hắn đến con đường này, đã vậy hắn nhất định sẽ cùng kẻ đó chơi một hồi, xem ai mới là người cười cuối cùng.

“Vậy hoàng huynh cứ coi như chuyện này là do đệ làm đi?”

Tào Triệt chẳng thèm để ý đến bộ dáng của Tào Hãn, làm Tào Hãn bực giọngnói: “ Nếu làm là làm, không làm là không làm, cái gì coi như là ngươilàm?”

“Là ta làm, thỉnh hoàng huynh trách phạt.” Hoàng huynh tuy rằng không hờngiận nhưng mà cũng không có ý tứ muốn trách tội của hắn, chính điều nàylàm cho Tào Triệt không hề sợ hãi xin hắn trách phạt mình.

Hắn ngẩng đầu đứng dậy, làm bộ sẽ quỳ xuống, Tào Hãn bèn đỡ lấy nói ,“Tachưa từng nói qua là muốn trách phạt ngươi? Nếu là chỉ ngồi đây đổ tộicho nhau thì sao huynh đệ ta không cùng ngồi xuống thương lượng, khôngnên vì sự tình chưa rõ ràng mà làm bậy, nhớ lần sau không nên làm nhưvậy, biết chưa?”

Lần sau không nên làm như vậy? Nếu như lời nói của Mao Đại Đồng là đúng,thì thiếu chút nữa hắn đã hại chết mẹ đẻ của hoàng huynh! Lời nói nhưvậy phải chăng là muốn ám chỉ hắn nhất quyết lần sau không được phép tái phạm.

“Vâng! Hoàng huynh, là ta nhất thời làm loạn, cũng may còn chưa gây chuyện gì không thể cứu vãn được nữa.” Tào Triệt lộ ra vẻ mặt như thể rất hốihận,như thể muốn xác nhậnlaij xem Tào Hãn có chút nào để tâm chuyện nàykhông: “ Hoàng huynh, ta phạm vào cái sai lớn như vậy, ngươi thật sựkhông trách ta sao?”

Tào Hãn đứng lên, vỗ vỗ vai hắn,“Triệt, ngươi làm như vậy, tuy rằng khôngđược ổn, nhưng để giữ thể diện cho Hoàng thất, lần này ta không tráchngươi, về sau dù làm bất kỳ việc gì cũng cần cùng ta thương lượng, không nên cố tình làm bậy.”

“Vâng, đa tạ hoàng huynh!” Tào Triệt tràn ngập cảm kích ngưng thần nhìn phíahuynh trưởng, Tào Hãn tha thứ cho hắn kiến hắn hoài nghi, cho dù Tháiphi và hắn không có tình mẫu tử, nhưng mà nay chợt nghe được tin tức của mẹ đẻ, người bình thường còn khó có thể giữ được bình tĩnh huống chi là hắn? Đối với kẻ thù muốn giết mẹ hắn có thể khoan dung được sao?

“Việc này cứ thế mà cho qua đi! Thái phi vĩnh viễn vân là thái phi, để bà cảđời ở Vinh hỷ cung an dưỡng tuổi già là được!” Chuyện khi xưa không dưng lại xảy ra cũng là một điều tất yếu, vì cái kim trong bọc lâu ngày rồicũng lòi ra, với lại, từ bà hắn không hề cảm nhận được một chút gì gọilà sự thân thiện, trừ bỏ ấn tượng điên điên khùng khùng chính là khí thế kiến kẻ khác cảm thấy khó chịu, giống như tất thảy mọi người đều là kẻlàm cho số phận bà thành ra như vậy, càn quấy, không coi ai ra gì, vừakhông kiêng nể lập trường của hắn, cũng không giữ thể diện cho Hoànggia, cố ý cho nô tài lan truyền đi lời đồn, có thể thấy được bà là mộtngười có tâm địa hiểm ác!

Hoàng huynh lời này ý muốn nói là huynh sẽ không nhận người mẫu thân này? Tào Triệt hơi cúi mi mắt, thầm ngăn cản cho Tào Hãn thấy được sự vui mừngtrong ánh mắt của hắn, nếu mà Thái phi biết được ý này của hoàng thượngthì với tính cách kiêu ngạo như bà không biết là muốn nháo mọi chuyệnđến mức nào nữa!

“Hoàng Thượng, Tĩnh phi nương nương cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo Hoàng Thượng.”

“Nàng có chuyện gì?” Tào Triệt xoay mặt nhìn từ phía đình đến cuối khúc quanh của hồ nước,một thân ảnh mảnh mai đi đến như ánh tà dương sau cơn mưa,quần áo màu phấn lục bay theo gió cùng nước hồ xanh biếc hòa quện tựanhư một bức tranh tỷ mỉ sinh động làm cho thần thái người ta thấy vuisướng.

“Hồi Hoàng Thượng, nương nương chưa nói là chuyện gì, chỉ nói là có chuyệncực kì quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng, nô tài….”

“Đến bảo nàng đi lại đây đi!” Nhu Nghi có chuyện gì quan trọng mà lại muốnđích thân đến bẩm báo với hắn? Hy vọng không phải vì chuyện tỷ muội nhànàng chết mà chạy tới đây khóc lóc kể lể, cầu xin hắn cho một công đạo,nếu đúng là thế thì có lễ hắn từ trước đến nay đã nhìn nhầm nàng!

“Hoàng huynh, ta xin cáo lui trước.” Tào Triệt thấy hắn tuyên gặp cung phi,nếu chính mình ở lại chỗ này hóa ra là thành một người chứng kiến cảnhvợ chồng người ra tâm tình, thật là thừa thãi sao?

“Không cần, ngươi cứ ở lại đây, chắc không có gì cần phải giấu ngươi đâu.”

Tào Triệt đang định đứng dậy rời đi đành phải ngồi xuống, chẳng nhẽ hoàng huynh muốn cùng hắn nói chuyện gì đó.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an Vương gia.”

“Tĩnh phi đứng lên mà nói.” Tào Hãn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh đoan trang Tĩnhphi, thanh âm nhu hòa, nữ nhân này tuy rằng không có mỹ mạo tuyệt mỹ,nhưng mà tính tình của nàng lạnh lùng có vài phần giống Nhược Nghiên,cho nên hắn vẫn sủng ái nàng hơn so với các phi tần khác.

Tĩnh phi vẫn như cũ quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, cúi đầu không ngẩnglên nhìn hoàng thượng, dùng âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi nói:“Thần thiếpcó tội, xin Hoàng Thượng ban cho thần thiếp được chết.”

“Ngươi phạm vào tội gì mà yêu cầu trẫm ban cho ngươi cái chết?”

Âm thanh của nàng đang nhu hòa liền biến thành cứng rắn, ánh mắt cũng đãbiến đổi thành lạnh như băng, Tào Hãn nói: “ Có phải ngươi thấy tỷ muộicủa ngươi chết một cách oan khuất? Trẫm khuyên ngươi đừng có mà muốntrẫm dụng tâm vào việc đó, ngươi cho là chuyện các nàng ấy làm trẫmkhông có biết tí gì sao? Nói cho ngươi biết, nếu không có người xin chocác nàng từ trước thì trẫm đã sớm ban cho nàng ấy cái chết!” NhượcNghiên không nói, hắn chẳng lẽ lại không điều tra được? Nghĩ lại âm mưuthâm độc của các nàng muốn giết chết Nhược Nghiên ở Phượng Tường cung,còn cố ý muốn dựng hiện trường thành nàng treo cổ tự tử,hắn hận khônglập tức xử lăng trì các nàng!

“Hoàng Thượng! Thần thiếp không phải đến là để kêu oan cho tỷ muội, thần thiếp đến là để tự thú!”

“Tự thú?”

Tự thú? Không chỉ có Tào Hãn cảm thấy ngoài ý muốn, Tào Triệt đang làm bộkhông nghe bọn họ nói chuyện cũng phải giật mình chú ý đến lời nói củanàng.

“Vâng, thần thiếp đã phạm vào tội chết, Tuyết liên Vân Sơn bị hạ thuốc “ mười ngày mất hồn” , người làm là nô tỳ”.

“Người đó thật sự là ngươi?” Tào Hãn vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt bình tĩnh của Tĩnh Phi, không thể không thừa nhận, bản thânhắn từ trước tới giờ không thể nhìn thấu được nữ nhân này, cảm xúc củanàng, tâm tư của nàng, tất cả được che dấu dưới khuôn mặt trầm tĩnh đó,tựa như một đóa sen nước, luôn giữ nguyên một màu, rốt cục không biếtđược chỗ nào đậm , chỗ nào nhạt…

“Tĩnh phi nương nương……” Tào Triệt vừa muốn nói gì đó, liền đã bị ánh mắt đầy thâm ý của huynh trưởng ngăn lại, chỉ đành ngậm miệng không nói gì,trong lòng âm thầm cười khổ, Tĩnh phi này vì gì mà lại nói ra như vậy?Nếu thật sự nàng muốn tự thú thì sao không sớm nhận,cố tình đợi đến khihắn nhận thì nàng mới nói ra, việc này khiến hắn lâm vào thế khó sử, làm sao có thể giải thích mọi chuyện với hoàng huynh nữa đây.

“Vâng, tất cả là do thần thiếp gây lên, tỷ muội của thần thiếp thường xuyên bị Thái phi ngược đãi, nên thân thiếp sớm đã mang lòng oán hận, vừa vặnThái phi lệnh cho Nghi Đình bảo quản thuốc bổ, có một lần thần thiếpvụng trộm đột nhập vào Vinh Hỷ cung, làm như vẻ tò mò không biết tuyếtliên như thế nào, thừa dịp các nàng không để ý,liền hạ thuốc “mười ngàymất hồn” vào tuyết liên….Nô tỳ nghĩ chỉ cần Thái Phi chết, các nàng sẽkhông bị Thái phi gây khó dễ, không cần nhìn mặt thái phi mà sống….Không ngờ lại hại chết các nàng…”

“Nguyên lai là như vậy! Trẫm không ngờ một người luôn trầm mặc như Tĩnh Phi màcũng biết oán hận người khác?” Tào Hãn tựa tiếu phi tiếu nâng cằm Tĩnhphi lên, nhưng mà nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn vào hắn, vừa vặn hắn nhìn thấy sự bối rối chợt lóe lên như thể khi nhìn vào mặt của hắn nàng mất đi sự kiên định tựa tiếu phi tiếu nhấc tay gợi lên Tĩnh phi cằm,nâng lên nàng thủy chung buông xuống mặt, vừa vặn nhìn thấy nàng trongmắt chợt lóe rồi biến mất bối rối, nhìn kỹ khi lại chỉ còn một loại hắnxem không rõ kiên định.

“Hoàng Thượng,thần thiếp cũng là người,nên cũng có thất tình lục dục.” Tào Hãn thăm dò Tĩnh Phi với ánh mắt vô cùng lợi hại làm cho nàng vô cùng bấtan, hắn nhất định là không tin nàng.

“Tốt lắm, ngươi trở về chờ chỉ đi.” Tào Hãn buông cằm nàng ra, nhìn Tĩnh Phi thiếu chút nữa mất đà mà ngã ra đất, lại nhìn lén lút về phía người làm như vẻ không quan tâm đến chuyện này cao cao tại thượng Tào Triệt,không hiểu sao khăn tay trong tay nàng tự nhiên rơi xuống đất, khoé môi conglên làm cho người khác không hiểu đó có phải là do kinh hãi quá không mà nàng lại cười.

Tào Triệt cảm thấy có chút kỳ quái nhưng mà ý tứ của nàng hắn có thể hiểuđược, đúng là chuyện tốt thường không tự nhiên mà đến, nhưng mà phiềnnhiễu cứ tự nhiên ở đâu đến, quả thực là muốn trọc cho hắn thêm phiềntoái.

“Triệt, ngươi nói xem Tĩnh phi vì sao tự nhiên lại đến tự thú?” Tào Hãn đangcười, nhưng mà bất luận kẻ nào nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này thì chắcchắn không dám cười theo vì trong ánh mắt hắn chỉ có một thứ đó là sựtức giận đến cực điểm mà thôi.

“Rất đơn giản, bởi vì nàng rat ay nhưng mà lại hại nhầm chết tỷ muội củamình,trong lòng áy náy không yên, chính vì vậy àm cần được giải thoát,cho nên mới đến chỗ hoàng huynh mà tự thú.” Tào Triệt đứng đó cười, cười như thể đón được gió xuân về.

“Ngươi không phải nói toàn bộ sự việc là do ngươi làm sao?”

“Đó là hoàng huynh nói, ta chỉ không có phản bác lại thôi, bởi vì cho dù có nói, hoàng huynh cũng sẽ không tin, nếu hoàng huynh nhận định là talàm, ta thừa nhận là được, miễn cho hoàng huynh không cảm thấy áp lực là được.”

“Triệt……” Là hắn võ đoán, ngay cả cơ hội cãi lại cũng không muốn cho Triệt,mớivừa nãy hắn còn hoài nghi Triệt và Tĩnh phi có tư tình, nên Tĩnh phi mới mạo danh để nhận tội thay hắn…. Nếu sự tình đúng như Tĩnh phi nói, làbởi vì nàng oán hận Thái phi bạc đãi tỷ muội của nàng nên mới hạ thuốcđộc “ mười ngày mất hồn” lên Tuyết liên, nhưng mà thuốc độc đó số ngườibiết đến nó vốn rất ít, một người như nàng làm sao mà lại biết được?

“Hoàng huynh, tuy rằng người cho rằng sự tình là ta làm, nhưng vẫn chưa tráchtội, điều này quả thực là ta cảm thấy ngoài ý muốn, cũng rất cảm động,nhưng mà giờ đây ta cảm thấy kinh thành quá ngột ngạt cùng phiền muộn,trời lại nóng, ta nghĩ nhân chuyện này ta rời kinh thành đi du ngoạngiải sầu, xin hoàng huynh ân chuẩn.”

“Cũng tốt…… Ngươi đi ra ngoài giải sầu có lẽ lại là chuyện hay.” Hiển nhiênlà lòng nghi ngờ của hắn với Tào Triệt kiến hắn bị tổn thương không ít,trừ bỏ có thể đáp ứng điều kiện của hắn thì Tào Hãn cũng không còn cáchnào khác.

“Hoàng huynh bảo trọng! Ta sau khi đi, hôn sự của Vãn Tình cùng Vân Sở thỉnhhoàng huynh phải lo lắng thêm, dù sao nàng cũng là nghĩa muội của ta.”Nói xong, khom người thi lễ rồi quay người tiêu sái bước đi.

“Ngươi yên tâm đi! Ngươi chừng nào thì đi ta cho người tiễn đi!”

“Đa tạ hoàng huynh, không cần phiền phức đến vậy!” Tào Triệt không có quay đầu lại nhìn hắn mà nói chỉ là xua tay nói.

“Đi sớm về sớm a…”Tào Hãn nhìn bong Tào Triệt đi xa rồi thật lâu sau mới thì thầm nói.

Triệt đi rồi, nhìn cái bong của hắn có chút cô đơn, có chút suy sút…… Vì saohắn lại cẩm thấy có một dự cảm không yên trong lòng? Vì sao lại linhtình như đó là một dự cảm không tốt? Giống như thể Triệt đi là không bao giờ quay lại vậy…..Cho dù có trở về thì cũng không còn là hắn của trước kia nữa…

Tào Hãn sau khi nhìn bong Tào Triệt rời đi, lệnh cho đám nô tài lui đi hết, tự mình hắn ở lại thưởng trà đến tận lúc hoàng hôn,

“Tiểu thư, người phân phó ngự thiện phòng hầm canh gì vậy? Hương vị thơm quáa!” Linh Nhi hứng trí hít hít quanh nồi đồ ăn đầy hương thơm hấp dẫn,đôi mắt to trong veo không ngừng chuyển động vì tò mò.

“Đây là Tống la canh (ý như là món thịt bò xốt), một lát nữa ngươi cũng được nếm thử.” Băng đắc ý cười cười, nguyên bản là muốn tự mình vì hắn mànấu một nồi canh, nhưng mà đến ngự thiện phòng đại náo một hồi với củilửa, thật sự là nàng không thể nào nấu được nên chỉ có thể khoanh tayđứng nhìn, một bên chỉ đạo ngự thiện phòng sắp đặt các thứ giúp nàng nấu canh, tuy thiếu cà rốt và một số loại gia vị nhưng mà hiển nhiên khôngcó ảnh hưởng nhiều đến vị ngon của thịt bò, hắn nhất định là sẽ thích.

“Thật tốt quá, cáu này nhìn thật đẹp mắ, lại có mùi thơm thật hấp dẫn, làmcho người ta nhìn vào thật sự rất muốn ăn, Hoàng thượng mà biết đượctiểu thư vì người mà cố tình làm cho người nồi canh này, không biết làngười vui mừng đến nhường nào!”Linh Nhi đứng một bên chậc lưỡi cười, bộdạng thèm nhỏ rãi như đứa trẻ nhỏ đói bụng làm Băng không nhịn đượccười.

“Hoàng Thượng đang làm cái gì vậy? Khi nào thì trở về?”

“Tiểu thư chờ nha, nô tỳ đi hỏi thăm hộ người. “

“Đi thôi!”

Không đến một chén trà nhỏ, Linh Nhi đã vội vã trở về, khuôn mặt trắng nhợt, thở hổn hển như là một mạch chạy từ đó về đến đây.

“Làm sao vậy? Hoàng Thượng……” Linh Nhi tuy rằng trí tuệ hơn người, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ nên không biết khống chế cảm xúc, kinh nghiệm lại khôngcó, Băng thầm nghĩ sau này nàng nhất định giành thêm nhiều thời gian hảo hảo bồi dưỡng nàng, mặc kệ là phát sinh chuyện gì thì cũng không đượcđể cho người khác thấy được hỷ lộ ái ố trong mình.

“Không phải Hoàng Thượng, tiểu thư, là Tĩnh phi nương nương tự sát chết rồi……” Linh Nhi vỗ ngực há mồm thở dốc, ánh mắt tĩnh thật to, hiển nhiên làvừa rồi nghe được tin rất khủng khiếp.

“Tự sát? Nàng vì sao lại tự sát?” Tĩnh phi đó vốn trầm mặc như nước, nhấtđịnh không phải là một người dễ dàng tìm đến cái chết như vậy.

“Này…… Nô tỳ không biết được,nhưng mà nghe nói buổi chiều nàng có đi gặp Hoàng thượng và Cẩn Vương ở đình giữa hồ, sau đó người trở về cung điện nuốtkim, vừa mới đó bị người hầu phát hiện ra thì người nàng đã lạnh từ baogiờ!”

Băng nhăn mày trầm tư, ruốt cục ở đình giữa hồ Hoàng Thượng, Cẩn vương cùngTĩnh phi đã nói những chuyện gì, nghiêm trọng đến mức nàng phải hồi cung tự sát?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cái nguyên cớ gì mà nàng làm như vậy,Băng quyết định buông không suy nghĩ nuwaxx, thật sự là chốn hoàng cung, cây có muốn lặng mà gió chẳng dừng! Hậu cung xưa nay có khi nào mà yêntĩnh được? Cũng bởi mỗi người vì mình mà đấu đá tranh dành đến khi nàomới hết.

“Vậy Hoàng thượng đâu?’’

“…… Cẩn vương sau khi rời đi, Hoàng Thượng liền ở lại giữa đình thưởng trà, sau đó mới được người đến báo là Tĩnh Phi nương nương tự tử thì rời điđến cung của Tĩnh Phi.”

“Ta biết rồi, kêu người đưa món ăn lên đi!”

“Tiểu thư không đợi Hoàng Thượng?”

Từng món từng món một được đưa lên, trong đó đương nhiên không thể không cóTống la canh. Tin tức Tĩnh phi tự sát giống như một ngọn lửa được thêmgió cứ thế lan truyền đo khắp hoàng cung, dù có hương vị có hấp dẫn đến thế nào cũng khiến Băng ăn uống không ngon miệng, đồ ăn vừa dọn lên thì Tào Hãn trở về với sắc mặt tối sầm đầy sát khí.

Tĩnh phi tự sát đã lan truyền khắp các ngóc ngách trong hậu cung, ai cũngbiết giờ đây tâm trạng của Hoàng đế không được tốt nên không dám nóithêm bất kỳ lời nào, chỉ có Linh Nhi không sợ, âm thanh thanh thuý nhanh nhẹn vang lên nói: “ Hoàng thượng về thật là đúng lúc, tiểu thư hôm nay cố ý vì người mà làm canh đó!”

Lời nói của Linh Nhi như xua tan hết lo lắng trên sắc mặt của Tào Hãn,khuôn mặt hắn nhất thời bớt đi âm trầm, thay vào đó là sự nhu hoà, hítmột hơi dài như thể hưởng thụ hương vị hấp dẫn mà món canh mang lại, ánh mắt ấm áp nhìn vào Băng, thản nhiên mà nói:,“Nhược Nghiên, nàng làm cái gì mà thơm vậy?”

“Tống la canh, là món mà chính thiếp trong lúc nghĩ lung tung nghĩ ra,cũngkhông biết Hoàng Thượng có thích hay không……” Băng nói xong, yểu điệuđưa tới cho Tào Hãn nửa bát canh ,“Hoàng Thượng, người nếm thử xem.”

“Bất kể cái gì nàng đã làm, ta đều thích!” Tào Hãn ấm áp cười, trên mặt ủdột đã không còn chỗ đứng, nhớ tới mấy tháng trước nàng từng làm mộtloại bánh gọi là bánh trứng, hương vị vô cùng tuyệt hảo, nay lại làmTống la canh, mới chỉ có ngửi thôi kiến người khác đã them rồi, nhấtđịnh là món này cũng không hề kém.

Từ trước Nhược Nghiên cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng mà đốivới chuyện bếp núc nàng căn bản không nhúng tay vào bao giờ, sau khi mất ký ức nàng liền nổi hứng muốn vào bếp nấu vài món lạ, nhưng mà hắnthích nàng như vậy, thích nàng mỗi khi nàng làm hắn thêm ngạc nhiên vìmột cái gì đó mới.

Tròn mắt nhìn Tào Hãn uống liền lúc ba bát canh nhưng mà như vẫn muốn uốngsang bát thứ tư,Băng buồn cười nói:“Thực sự uống ngon như vậy sao?”

“Quả thực là mỹ thực tuyệt nhất ,đúng rồi, vì sao phải kêu Tống La canh?”

“Ách……” Cái này nàng biết trả lời thế nào đây? Nàng vì sao mà biết vì sao canhnày kêu là Tống la canh!“Đó là bởi vì…… Người nấu canh này là đầu bếp họ La, người chuẩn bị nguyên liệu là người họ Tống, cho nên thiếp quyếtđịnh kêu nó tống la canh!” Giải thích như vậy mà nói là lý do tốt nhấtmà nàng nghĩ ra được!

Tào Hãn nghe nàng nói thế thì gật đầu, sau đó tiếp tục ăn canh…..Ban đầuhắn chỉ biết cái này chính là canh làm từ thịt bò, thì chỉ cần kêu canhthịt bò là được, vì sao lại phải gọi là Tống la canh, mà thôi, chỉ cầnnàng thích là được rồi.

Băng thấy tâm tình của hắn dần chuyển biến từ, người này vì nàng mà thayđổi, bản thân không khỏi có chút vui mừng đắc ý, nếu hắn không muốn nói đến chuyện của Tĩnh Phi thì đương nhiên nàng cũng không cần hỏi làm gìlàm phá đi bầu không khí vui vẻ này, với lại lời đồn trong cung truyềnvới tốc độ của gió, nhóm nô tài luôn xem lời đồn là lúc để tìm kiếm niềm vui giải sầu thì không có lý gì mà nàng không dựa vào đó mà nghe ngóng.

Có thể đoán được, về việc Tĩnh phi chết, không bao lâu nữa kiểu gì cũng có kết quả cuối cùng, vì giấy luôn không bọc được lửa.

Nhưng nàng không nghĩ tới buổi chiều, Tào Hãn lại chính mồm nói với nàng toàn bộ chân tướng sự việc.

Nguyên lai buổi chiều ở đình giữa hồ, đầu tiên là Cẩn vương thừa nhận chuyệnthuốc độc trong tuyết liên của Thái phi là do hắn làm, sau đó lại cóTĩnh phi đến xin cầu kiến, mục đích là đến tự thú, thừa nhận thuốc độcđó là do nàng hạ vào. Nàng thú nhận và còn xin hoàng thượng ban cho nàng cái chết, sau đó hoàng thượng bảo nàng về tẩm cung chờ chỉ, nàng lui về tẩm cung rồi nuốt kim tự sát.

Đối với Băng mà nói, hành động của Tĩnh phi có chú gì đó thật là vô lý,việc này căn bản đối với nàng không có quan hệ gì, Lý công công chết vàthuốc độc đó là do chính tay Hoa thái phi làm, vì sao Tĩnh phi là đứngra nhận mọi trách nhiệm, đem mọi tội lỗi đổ hết lên người mình….

“Nhược Nghiên, Triệt phải đi……”

“Vương gia muốn đi đâu? Hoàng Thượng phái hắn ra ngoài cung làm việc sao?”Phải đi là ý gì? Đi rồi càng tốt! Tốt nhất đừng bao giờ trở lại!

“Nói là đi Lệ châu du ngoạn giải sầu…… Hắn là quá thương tâm mới quyết địnhđi, cũng có thể là do bị ta bức phải đi, lần này hắn đi không biết đếnlúc nào mới có thể trở về, người lam hoàng huynh như ta thật sự là thấtbại!”

“Chính là cái gọi mỗi người một chí hướng, miễn cưỡng chính mình và người khác chỉ mang đến sự đau khổ, theo thiếp thấy, là Vương gia không muốn ởlại, người để hắn đi là đúng.” Băng ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mà trong đầu nàng thì lại nghĩ khác, Cẩn Vương cái gì mà là vương giathích tự do tự tại, bất cần chuyện nhân thế, tham vọng của hắn nhất định không đơn giản như thế, đáng tiếc không ai có thể biết được hắn thật sự muốn gì. Nhưng mà thời điểm này hắn lại đi, không biết là Cẩn Vương suy tính cái gì?

“Ngươi nói đúng, Triệt luôn luôn không quan tâm chuyện triều chính, bắt ở kinh thành quả thật ủy khuất cho hắn.”

“Đúng vậy! Nếu Vương gia đối với việc triều chính không có hứng thú, chờVương gia sau khi trở về thì người đừng đẻ hắn vướng bận bởi bất kểchuyện gì, để hắn có thể tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống là được.”

Tào Hãn thâm tâm chấp nhận gật đầu, đơn giản là từ trước đến giờ hắn chỉtín nhiệm Triệt, hơn nữa Triệt tâm tư kín đáo, rất nhiều việc tự nhiênhắn đều có can dự vào trong đó, kiến hắn thật sự không yên tâm, lạinhiều lần sinh lòng nghi ngờ với hắn, vì vậy mới đẩy tình huynh đệ baonhiêu năm của hắn đến mức độ này. Thật sự hắn không muốn thế chút nào!