Chí Tôn Phế Hậu

Chương 39



Trong Ngự hoa viên một chỗ khá kín đáo, sau núi giả, Tú Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn Lâm Diễm bất an đứng ngồi không yên.

“Nghiên nhi đâu?” Lâm Diễm mong ngóng hỏi, tính tình càng trở lên thâm trầm.

“Tiểu thư không có tới, bảo ta đến nhắn là : Mọi chuyện trước kia là nhấtthời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.” Vừa nói Tú Nhi vừa trộmdò xét sắc mặt của Lâm Diễm , thấy sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Tuy rằng nàng đồng ý rằng thà đau một lúc còn hơn là cứ để kéo dài, nỗi đau lúc đó càng lớn hơn, nhưng mà nhìn hắn vẻ mặt thống khổ như vậy, khótránh đôi lúc nàng cảm thấy làm như vậy với hắn là quá mức tuyệt tình.

“Nàng thật sự nói như vậy? Lá thư này nàng rõ ràng đã đọc…”Lâm Diễm thì thào nói, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, nếu không phải phía sauchính là núi giả đỡ thì chắc chắn hắn đã bị ngã rồi.

“Vâng, tiểu thư hy vọng người không cần cứ ngày ngày qua lại với rượu mà hànhhạ bản thân, hy vọng người hãy chấn chỉnh lại, làm một người có ích chonước nhà, nên người đừng làm tiểu thư thất vọng…”

Lâm Diễm lúc này có nghe nhưng mà không có lọt bất kỳ lời nào vào tai,trong đầu chỉ có vang lên một câu nói: “Mọi chuyện trước kia là nhấtthời, sau này ai cũng không nên nhắc đến nữa.”

Nhất thời. Hắn sao có thể đem bao thời khắc ngày thơ bé ngây ngô, tình yêuthuần khiết và say đắm như vậy cho là nhất thời được? Nàng vì sao lạiđưa ra một yêu cầu quá đáng như thế với hắn? Chẳng nhẽ nàng đã quên lờihứa hẹn định ước năm nào? Bởi vì trí nhớ không còn nên nàng mới thật sựvất bỏ hắn để chọn Hoàng thượng…

Nàng sao có thể đối với hắn tàn nhẫn như vậy…. Không! Sẽ không, nhất địnhlà Hoàng Thượng ép buộc nàng, nàng nhất định là thân bất do kỷ! Nhấtđịnh là như vậy!

“Tiểu thư kỳ thật vẫn rất quan tâm người, sau khi người giao cho tiểu thư ẩnthư, tiểu thư suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ người bị liên lụy…… Tiểuthư cũng thực bất đắc dĩ……”

Một ý chí lóe lên trong lòng hắn, dâng lên cho hắn một hy vọng, Nghiên nhiquả nhiên là thân bất do kỷ, sở dĩ đối với hắn tuyệt tình như vậy là bởi vì lo lắng cho hắn…. hắn lại sai lầm rồi, ngay từ đầu quyết định làmđiều trái với lương tâm mình là thời điểm đó hắn đã chọn cho mình mộtcon đường hoàn toàn sai lầm, bây giờ là cái sai trước mắt nữa, đó làđánh giá sai hoàng thượng đối với Nghiên Nhi có tình, nay có đường nàođể cứu vãn tình hình sao?

Tú Nhi ôn nhu an ủi vừa thông suốt, thấy hắn sắc mặt hơi tư lự, dừng mộtchút nói,“ người hãm hại tứ đại gia tộc chúng ta năm đó vẫn chưa bị tiêu diệt, người sao có thể nào sa sút tinh thần như thế, người như vậy saocó thể xứng được phân nửa phong thái của lão nhân gia Định Nam tướngquân ngày xưa!” Nàng nhịn không được muốn dùng ngôn ngữ kích bác hắn,chỉ hy vọng hắn có thể không vì tình nữ nhi mà cảnh tỉnh lại, phối hợpđể trả thù mối thù diệt gia tộc năm xưa, đòi lại công bằng.

“Ngươi……” Lâm Diễm không thể tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn vào khuôn mặt trầmtĩnh của Tú Nhi , giống như lần đầu tiên cảm thấy người này giống hệttính cách người bạn từ nhỏ của Nghiên Nhi của hắn chứ không phải là mộtnha hoàn, từ trước đến giờ, đầu óc hắn chỉ có hình ảnh Nghiê Nhi chiếmcứ, chưa từng chú ý tới Tú Nhi, sau khi Nghiên Nhi vào cung làm hoànghậu,bọn học mất liên lạc, nhờ có Tú Nhi mà bọn họ mới có thể tiếp xúcgặp mặt với nàng….

“Gia phụ là Chu Nguyên Tấn.” Tú Nhi bình tĩnh nói ra thân phận của chínhmình. Nàng đối với hắn chính là ở tấm lòng, tuy có phần xấu hổ và lolắng nên nàng mới á khẩu không dám nói ra thân phận của mình, với lạihắn trong lòng luôn chỉ có Tiểu thư, nếu mà nói ra thì cũng bị hắn từchối nên nàng mới chờ. Chờ có một ngày nào đó có cơ hội, chờ hắn khôngcòn si mê vọng tưởng tới tiểu thư nữa thì mới nói cho hắn, toàn tâm toàn ý giữ chặt hắn bên cạnh mình…

“…… Ngươi là Cẩm tú?Người của Chu gia không phải đều……” Lâm Diễm hơi kinhngạc nhìn vẻ mặt của Tú Nhu, trong trí nhớ của hắn Chu gia năm đó quảthật là có một nữ nhi, tuổi so với Tú Nhi không khác biệt lắm, nhưng màkhông phải người của Chu gia đều vùi thân trong biển lửa sao? Sao năm đó tiểu cô nương này lại có thể may mắn thoát khỏi thảm kịch đó?

Đau lòng, uất ức nhớ lại cảnh tượng khi đó, Tú Nhi không nhịn được lạnhrun, nói:“Là quản gia liều chết che chở ta trốn thoát……” Trong trí nhớnàng từng hồi từng hồi hiện lên năm đó cả Chi gia chìm trong biển lửa,da thịt của nàng còn nóng rực, khắc sâu vào trong tâm trí, sợ hãi vôcùng.

Gió thổi nhè nhẹ, đem câu chuyện bí mật của hai người đang trao đổi vớinhau truyền vào tai của Tào Hãn và Tào Triệt đứng cách đó không xa

“Hoàng huynh……” Tào Triệt áp chế sự kinh hoảng trong lòng, trấn án nhìn vềphía Tào Hãn nét mặt nghiêm lạnh như bị băng đông cứng.

Vì sao Tú Nhi lại đến gặp Vân Sở, đã vậy không chỉ nhắc tới phong thư ẩnchết tiệt kia mà ngay cả thân phận mình cũng tiết lộ cho hắn biết.

Tào Hãn khoát tay ngăn lời nói của Tào Triệt lại, cũng lẳng lặng đứng ở một thân cây to, cành lá xum xuê để nghe hết câu chuyện của hai người vàchờ hai người rời đi rồi mới bước ra, âm thầm thấp tiếng nói:“Không ngờnàng lại là con gái của Chu Nguyên Tấn, nói như thế, nàng cũng là biểumuội ngươi……”

“Ta còn tưởng năm đó người nhà Chu gia đều bị chết trong trận đại hỏa đó,nàng ấy như thế nào mà có thể thoát nạn được…. Hoàng huynh, việc này tathật sự không hề hay biết, nhưng mà xin hoàng huynh nể tình ta với nàngấy có quan hệ họ hàng, cùng có cùng quan hệ huyết thống là tha tội chonàng!” Tào Triệt khẩn cầu, hoàng huynh đã không đề cập đến chuyện thư ẩn thì hắn không nên nhắc lại nữa, nhưng mà Tú Nhi lại nói thân thế củanàng ấy với Lâm Diễm thẳng thắn như vậy không biết vẻ mặt hoàng huynhđang suy nghĩ cái gì, thật là khó nắm bắt, nhưng mà hắn nhất định khôngđể chuyện này ảnh hưởng đến mọi việc mà có hậu quả xấu, Tú Nhi kia thậtlà đáng trách vì không biết phân nặng nhẹ làm ra việc này. Nói khôngchừng có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bao lâu nay hắn tính toán.

“Nàng căn bản vô tội, vì sao phải trị tội của nàng? Năm đó tam đại gia tộckết bè kết đảng ý đồ phản nghịch vốn là việc mà cái đám lão thần kia một tay thao túng làm ra, lấy giả thay thật, không giấu gì đệ, chẳng baolây nữa ta sẽ lấy lại thanh danh cho họ.”Tào Hãn nếu có chút đăm chiêunói.

“Hoàng huynh anh minh!” Tào Triệt cười, hoàng huynh chỉ đề cập đến chuyện minh oan cho Tam đại gia tộc chứ không hề nhắc đến minh oan cho Tề gia, xemra hoàng huynh vẫn tin tội Tề Lệ thông đồng với địch phản quốc.

Thái Hậu,năm đó ngươi ra tay tuyệt tình, nhưng mà vẫn không thể ngờ đượcngười của Tứ đại gia tộc vẫn còn đông đủ như hôm nay? Thật là đángthương thay…..

Băng đi vào thục viện cung, gặp phải cảnh sắc vẫn tiêu điều như cũ, tiếng ồn ào như trước đã giảm đi không ít, lần trước nàng đã cảnh cáo hai nàngkhông nghĩ là sẽ có hiệu quả như vậy, liền bước vào trong nội điện, hôgiọng nói:“Quý phi nương nương, ta lại đây thăm ngài!”

“Vào đi!”

Nghe được tiếng từ trong truyền ra, Băng quay lại với các cung nữ nói: “ Các ngươi đứng đây đợi ta, ta vào một mình là được rồi.”

Đi vòng qua màn chướng mà vào bên trong, nơi này khắp nơi đều rất lộn xộn, nhưng mà quần áo không có vứt lung tung mà được vắt lên rất cẩn thận,Băng trong lòng nghĩ ngợi: Mọi chuyện trước kia đều đã qua, bản thânnàng có thể phái người của phủ nội vụ đến để hầu hạ nàng thêm, để chonàng ấy sống thoải mái một chút….

“Nghi Đình, Cô Dung, các ngươi lui xuống đi!”

“Vâng, nương nương.”

Các nàng sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy? Băng nhìn theo bóng haingười rời khỏi, thần sắc có chút bất an, nhìn lén nàng một cái rồi chạyra khỏi điện. Băng cứ đứng đó nhìn bóng hai người chạy ra khỏi điện mộthồi lâu rồi mới đi vào trong.

Tiến điện, Băng liền cảm thấy có cái gì đó không hợp lý, thấy nàng đã tỉnhlại, Băng rất chăm chú nghiên cứu nàng không có vết bầm tín ở trênngười, im lặng nhìn vào ghế mà nữ nhân đó đang ngồi, theo Tề Lệ nàngđược biết vị thái phi này là người của Hoa Gia tộc tên là Hoa BíchTranh.

Nàng vẫn như trước tóc tai tán loạn, dung nhan không chỉnh sửa, váy áo thìđã bạc màu, nhìn thôi là đã thấy lôi thôi,. Ánh sáng trong phòng chiếuvào khuôn mặt nàng Băng có thể nhận thấy nàng không phải là một nữ nhânbình thường, khuôn mặt đó vẫn còn lộ ra bảy tám phần là hận ý, hai baphần còn lại là điên cuồng.

Băng biết rất rõ ràng là nàng không điên, nhưng mà nàng không hiểu được đóchính là ngày trước nàng ấy đối với nàng có thiện ý như vậy nhưng mà bây giờ lại cảm thấy hận thù tràn ngập, nàng bất giác lùi lại, đề phòngcảnh giác với nàng. Đã lâu rồi cảm giác nguy hiểm này nàng mới có nênlàm cho máu trong người nàng bất giác mà sôi lên từng đợt.

Bỗng nhiên thấy hoa mắt, cái ghế mà nàng ta đang ngồi chợt lóe sáng, gióthổi nhẹ bật qua người nàng, nhanh như chớp một quyền hướng về phía nàng mà đánh tới, sớm có phòng bị từ trước, Băng cúi thấp người , chân tráixoay tròn né sang một bên, nhưng mà khóe mắt thấy nàng ta nhanh tay cầmmột con dao ngắn đâm tới, nhất thời kinh hãi không thôi.

Nữ nhân này muốn giết nàng! Đáng chết, nhất định là đã biết thân thế của nàng……

Hoa Bích Tranh đánh liên tiếp mấy đòn mà không được, lại giơ dao, mang theo hận ý hướng nàng đánh tới, như thể nàng ấy mà không chết thì không dừng lại. Nàng thân pháp nhanh nhẹn, công kích có chương có pháp, dao trongtay nàng liên tục lóe sáng, ánh mắt kiên định công kích đối thủ không hề sao động, ngược lại càng bình tĩnh, còn hướng đến Băng nói nhỏ vàitiếng: “Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, không thể tưởng được Tề nhị tiểuthư có thể tránh được dễ dàng mười chiêu của ta!”

“Ngươi làm cái gì? Vì sao muốn giết ta!” Băng thở phì phò không ngừng trốntránh từng chiêu của nàng lao tới, nếu như là bản thân nàng trước kia,đánh tới đánh lui như vậy không thành vấn đề, nhưng mà với thân thể củaNhược Nghiên này quá yếu ớt, né đòn thôi đã rất tốn sức, muốn phản cônglại càng khó hơn, cuối cùng chỉ có thể chọn cánh né tránh để tránh làmda thịt bị thương.

“Ai kêu ngươi họ Tề! Muốn trách ngươi liền đi mà trách vị hoàng cô cô của ngươi đi, đến đó mà hỏi nàng ta đã làm gì với ta!”

Từng đợt tấn công của nàng càng ngày càng sắc bén, tốc độ càng mau lẹ, vớitốc đó làm cho Băng khó có thể chống đỡ, nàng lại không thể chạy đi,sẽlàm mọi chuyện thêm lớn, chỉ có thể ở đây đôi co với nữ nhân này. Nànglại là mẫu thân của Hãn nữa, nàng không thể để cho hắn vì không biết nội tình mà ra tay với chính mẹ đẻ của mình, rồi sau lại sinh hối hận….

Đối với một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ như nàng, thì mẫu thân luôn là mơ ước vàkhát vọng của nàng, muốn có được một người mẹ quan tâm chăm sóc, dạy dỗnàng từng chút một….Chính vì lẽ vậy, nàng lại càng không muốn nữ nhânnày bị chính đứa con nàng đứt ruột đẻ ra ra tay với chính nàng ấy được….

“Không – người hãy nghe ta nói! Người chẳng lẽ lại muốn giả điên cả đời nàysao…. Giết ta thì người có được cái gì? Hãy nghe ta nói, ta có thể giúpngươi……” Băng bị buộc đến chân tường, trơ mắt nhìn dao trong tay nàngđâm tới, mũi nhọn chĩa vào trước mắt, gần đến nỗi nàng cơ hồ có thể cảmnhận được mùi tanh….

Phập–

Nhận thấy mũi dao nhọn đâm vào vách tường, Băng thở phì phò, bàng hoàng ômlấy ngực do trái tim đã chịu đến cực hạn, đối mặt với nữ nhân khuôn mặtđỏ bừng, tuy sát khí đã giảm vài phần nhưng mà nàng tốt hơn hết là không nên lới lỏng đề phòng.

“Giúp ta? Họ Tề mà giúp Hoa gia ta ư?” Hoa Bích Tranh đùa cợt cười, từ từ rút con dao từ trong vách tường ta.

Băng có thể rõ ràng thấy được từng lớp bụi trong tường theo con dao đó rơira ngoài, nàng chịu đựng cơn quặn đau từ ngực truyền đến, cắn răng nínthở nói:“Ta không biết hoàng cô cô năm đó đối với người làm cái gì,nhưng ta là thật sự muốn giúp người……”

“Thật không? Nghe nói hậu cung ngươi chính là người được sủng ái nhất, xem ra ngươi đúng là được cô cô ngươi chân truyền, hiểu được mọi cách có thểcâu dẫn được tâm nam nhân…. Ngươi chuẩn bị giúp ta như thế nào? Ngươi có biết vì soa mà ta bị nhốt trong thục viện cung này không?”

“Ta……” Việc này mà còn có nguyên nhân gì sao? Không phải bởi vì nàng điên điên khùng khùng, tiên hoàng mới không thể không đem nàng nhốt vào thục viện cung sao?

“Nói cái gì là muốn giúp ta, bất quá chỉ là ngươi này lý do mà thôi? Một khi ngươi ra khỏi thục viện cung, chỉ sợ ngay lập tức khóc với HoàngThượng mà báo tội của ta mà thôi?” Hoa Bích Tranh ánh mắt âm uyên, vẻmặt không biến sắc, trong tay nắm chặt con dao như chuẩn bị hướng vềphía nàng mà đâm tới.

Băng lấy một viên thuốc uống vào, dựa lưng vào tường lấy lại bình tĩnhnói:“Ta thật tình muốn giúp người, , tin hay không thì tùy người! Mớivừa rồi ta còn nói với Hoàng Thượng xin cho thêm vài người tới hầu hạngười, ở Thục viện cung này thiếu cai gì thì ta sẽ đem đến cái đó, nếumà bị bệnh thì ta sẽ cho ngự y đến thăm khám, khi nào khỏi hẳn thì mớiđi, đến lúc đó, người có thể tự do ra vào thục viện cung, không ai còndám nói người là người điên nữa!”

Hoa Bích Tranh nghi hoặc nhìn chằm chằm hơi thở, sắc mặt trắng bệch , đôimôi nhợt nhạt của Băng, mấy ngày nay hai người được sai đến hầu hạ nànglà Nghi Đình và Cô Dung nói cho nàng biết không ít chuyện về nàng ta,thế nên nàng mới biết nàng là cháu gái của thái hậu, là đương kim hoànghậu trước kia của Hoàng thượng. Vốn tưởng nàng là một người đi đến đâuhộ pháp theo đến đó, con người thì xảo quyệt vô cùng, nhưng mà đến naythì tất cả đều sai hết, người này sao nhìn thấy có vẻ sinh mệnh thật khó dữ đến vậy, mỏng manh yếu ớt…..

Nàng bị phế rồi lại được độc sủng thời gian không đến vài tháng, xem ra tiểu nha đầu Tề Nhược Nghiên này nhất định không đơn giản, tâm địa thậm chíkhông thua Tề Phi năm đó! Nàng bị hận thù bám lấy hơn hai mươi năm trời, không thể nói bỏ là có thể bỏ ngay được. Nếu có thể nàng chỉ muốn thiêu cháy chết hết kẻ thù mới hả, nếu không nàng nhẫn nhục sống hơn hai mươi năm nay là vì cái gì? Vì cái gì mà phải giả ngây giả dại hơn hai mươinăm? Ngây dại hơn hai mươi năm, tiên đế đã chết, Tề Phi cũng đã chếttheo, lưu lại một mình nàng sống từng ngày tiếc thương cho số phận mình, cho đứa con của mình thì làm cái gì? Nàng có thể chịu đựng như vậy được bao lâu nữa đây?

Chu gia, Hoa gia, Lâm gia, tam đại gia tộc thì Lâm gia tộc đã tự tận, không còn có người nào, Tề gia năm đó thì giờ đây tiêu điều, cửa nát nhà tan, chỉ còn có nàng được hoàng thượng độc sủng nhưng mà thân là phếhậu,.Thế hệ trước đều đã đi qua, người mà nàng hận nay đều đã chết, hơnhai mươi năm, nàng giữ hận thù trong lòng mong gặp người đó để trả thù,nhưng mà nàng làm sao có năng lực đi lấy lại công bằng đây?

Giết nàng, coi nàng như là lấy máu của nàng để rửa đi mối hận trong lòng,chờ mãi rốt cục nàng cũng đến, nhưng mà giờ nàng lại nói là muốn giúpnàng…..Nói như vậy thì sao mà nàng không động tâm!

“Ngươi vì sao phải làm như vậy? Giúp một người điên như ta thì ngươi sẽ thuđược ích lợi gì!”Hoa Bích Tranh ánh mắt lợi hại, lạnh như băng hỏi vặnlại Băng như thể nàng ta không hề có một lý do nào để mà tin tưởng nàngcả, nếu như nàng mà không nói lời nào đó có tính thuyết phục thì con dao trong tay nàng nhất định không đâm vào tường mà sẽ trực tiếp đâm vàongười nàng.

“Người từng nói là hoàng cô cô của ta đẩy người vào tình cảnh này, coi như làta giúp người chuộc tội đi!”Thấy nàng thu hồi con dao nhọn, Băng thởphào nhẹ nhõm lau đi mồ hôi đang chảy xuống thái dương , kỳ thật chưanói tới cái gì là chuộc tội, nàng bất quá chỉ muốn kéo dài thời gian màthôi.

“Được! Ta sẽ tin ngươi một lần!” Sẽ tin nàng một lần đi! Có lẽ những ngày giảđiên như vậy đối với nàng mà nói là quá đủ rồi, nàng không có cách nàođể chống lại lời đề nghị hấp dẫn như vậy.

Băng suy yếu cười cười,“Người yên tâm, việc hôm nay ta sẽ không nói cho Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng…… Nếu mà con của ta còn sống, nó cũng sẽ bằng tuổi với hắn….”

“Thời điểm không còn sớm, ta cũng nên rời đi.” Băng nhẹ nhàng nói xong, vòngqua người của Hoa Bích Tranh hướng cửa điện mà ra về.

Đi một mạch ra đến cửa điện nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, không nghĩtới lần này đi thục viện cung lại kinh hoảng đến vậy, như là vừa thoátnạn ở quỷ môn quan trở về, cho nên lúc rời khỏi thục viện cung ánh dương chiều hạ xuống người nàng làm cho nàng mới có cảm giác là mình cònsống.

Kinh hoảng vừa rồi làm nàng hao tổn không ít sức lực, cho người đi phủ nộivụ chuyển lời rồi nàng đi một mạch về Thanh Dương cung.

Tú Nhi trở về Thanh dương cung trước nàng, thấy nàng mặt lộ vẻ mệt mỏi,khí sắc cũng không tốt, vội hỏi là làm sao vậy, Cẩm Hồng kinh hoảng vộinhư muốn chạy đi mời ngự y.

Băng khoát tay áo, cười yếu ớt nói:“Ta không sao, có chút mệt mà thôi, ngủmột giấc thì tốt rồi, các ngươi đều có việc, có Tú Nhi hầu hạ ta là được rồi.”

Cẩm Hồng vẫn rất lo lắng, lải nhải nói cái gì nàng vạn nhất có cái khôngổn, mọi người đều sẽ bị Hoàng Thượng trách phạt, thỉnh nàng chú ý đếnbản thân nhiều hơn.

Băng do cảm thấy mệt mỏi, bị mọi người nói vậy, liền cảm thấy hờn giậnnói:“Thân thể của ta ta chính là người hiểu rõ ràng nhất, nói không cóviệc gì là sẽ không có gì, các ngươi ai cũng không được đi mời ngự y,lại càng không cho đi thông báo cho Hoàng Thượng!” Nói xong quayngười,đi thẳng vào trong tẩm điện.

Mọi người thấy nàng tức giận, không một ai dám ngẩng đầu nói thêm một câu,Tú Nhi nhẹ giọng nói:“Cẩm Hồng tỷ tỷ yên tâm, tiểu thư hình như là rấtmệt mỏi nên mới nói vậy, nếu mà có việc gì thật thì Tú Nhi nhất định sẽthông báo cho mọi người biết.”

“Được, ngươi mau vào đi hầu hạ người, ta đợi ở bên ngoài, tiểu thư vạn nhất có cái gì không ổn, ngươi liền chạy nhanh ra thông báo một tiếng.”

“Vâng.”

Vén rèm đi vào, Tú Nhi thấy nàng đã nằm trên giường nghỉ, còn không buôngcả trướng màn xuống, nàng liền nhẹ vào gọi “Tiểu thư?”

Băng ừ một tiếng hỏi: “Hắn nói như thế nào?”

“Hắn nói làm không được, và nhất định phải gặp tiểu thư một lần, tiểu thư….” Nghĩ đến lúc ấy hắn vẻ mặt thống khổ, nàng cũng cảm động lây, tâm tưnàng hy vọng hắn óc thể hiện quên đi tiểu thư, nhưng mà trong mắt hắnchỉ thấy có bóng dáng đó của tiểu thư. Nhìn bộ dạng hắn đau khổ như vậynàng càng giận chính bản thân mình ích kỷ như vậy.

“Cái gì mà phải gặp mặt? Ngươi đi nói cho hắn, ta vĩnh viễn cũng sẽ khôngbao giờ gặp hắn!” Này không phải si tình, mà là dại khờ si mê, hắn cótừng nghĩ nếu mà nàng và hắn gặp mặt thì hậu quả sẽ thế nào? Một khi lộra ngoài, Hoàng thượng có thể tha cho bọn họ được sao? Cái gì là yêu,quả thực rất nguy hiểm!

“Tiểu thư……”

“Ta mệt mỏi, ngươi lui ra đi!” Yêu thương hắn, nàng lại không thể như người bình thường khác, ở bên hắn cả hai sẽ nguy hiểm. Ngoài nàng ra, còn rất nhiều nữ nhân khác, nàng nếu không kiên quyết nhất định sẽ dây dưa làmbại lộ chuyện làm cả hai có thể bị nguy hiểm sinh mạng. Bao lần gặpnguy, nàng càng không dám mạo hiểm sinh mạng chính mình, đối với nàng mà nói, giờ đây chính sinh mạng mới là điều cần quan tâm.Mệt mỏi quá……Đâyquả là một vấn đề không dễ nghĩ. Nếu mà chọn Lâm Diễm, cả đời nàng lúcnào cũng phải nơm nớp lo sợ như vậy, một cuộc sống mỏng manh như mộtmiếng băng, rất dễ tan chảy. Liệu tình yêu của hắn có đủ cho nàng chốngđỡ đến cuối cùng sao?