Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 52: Trùng Lam Lưu



Chuyển ngữ: Nuy

****

"Chị Nghiên, cứu cứu em." Trong mắt Lạc Vũ Vy đầy hơi nước, lúc này, người duy nhất chịu cầu xin tha thứ cho cô chỉ còn lại Sở Nghiên, hiện tại đối với Lạc Vũ Vy mà nói, Sở Nghiên giống như cọng cỏ cứu mạng, cô chỉ có thể một lần nữa mà cầu cứu với Sở Nghiên: "Chị Nghiên, em biết sai rồi, em không nên đánh chị, thật xin lỗi, cứu cứu em, cầu xin chị cứu cứu em."

Mà thấy một màn như vậy, trên mặt Sở Thanh hiện lên một tia hứng thú, bất kể là như thế nào, Sở Nghiên có thể mở miệng ngược lại làm cho Sở Thanh có chút ngoài ý muốn, dù sao cô gái này máu lạnh như vậy, mấy ngày nay bọn họ đã thấy được, có thể để cho cô ta mở miệng, thật sự không dễ dàng nha.

"A Thanh, chị hai van em, cầu xin em thả Vũ Vy đi, hiện tại em ấy đã sắp chết rồi, cứ như vậy thì em ấy sẽ thật sự chết mất, A Thanh, chị hai van em mà!" Lời vừa nói ra, bất kể là Lục Thần, Lục Trạch, Hoàng Á Lê, hay là Mộ Thần, thì sắc mặt đều thay đổi.

Sở Thanh mới thật sự là người thân của Sở Nghiên, mà cho đến hiện nay, cô gái đó đều dùng tất cả biện pháp để đi tổn thương A Thanh, mà bây giờ, cô ta lại vì người không chút quan hệ nào, chỉ có thể được tính là người quen lúc nhỏ, mà quay lại cầu xin A Thanh, cô ta đáng chết!

Hiện tại không chỉ là mấy người Lục Thần, ngay cả Lục Trạch cũng có chút tức giận, này là chuyện gì, người thân của mình mà không đi thương yêu, mà lại đi tổn thương bằng mọi cách, thế nhưng đối với một người ngoài lại ra mặt cầu xin tha thứ như vậy, thậm chí là cô ta lại đi cầu xin thay cho người tổn thương mình (Sở Nghiên) hồi nãy.

Lúc này, Sở ba có mấy lần muốn mở miệng theo bản năng đi trách cứ Sở Thanh, nhưng lại nhớ đến chủy thủ đặt trên cổ lúc trước, ông nuốt nước miếng thật sâu, lại một lần nữa ngậm miệng lại, ông biết nếu mình mà mở miệng lắm lời sẽ không còn đường sống.

"Tốt, nếu hôm nay Sở đại tiểu thư đã dùng đến hai chữ 'cầu xin' này, vậy tôi sẽ cho mặt mũi vậy, bất quá cô hãy nhớ cho thật kỹ." Nhìn Sở Nghiên, ánh mắt Sở Thanh đầy nghiên túc: "Sau này phiền toái cô hãy coi kỹ 'người thân' của cô, nếu như có lần sau, không chỉ là cô ta, mà ngay cả Sở đại tiểu thư là cô cũng phải chịu trừng phạt, nhớ kỹ lời tôi, đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với cô."

Cho tới bây giờ Sở Thanh đều không phải người thích nói đùa, chỉ cần cô nói ra, nhất định sẽ làm được, cho nên Sở Nghiên không nhịn được mà đánh rung một cái, bất quá lại không có lùi bước, bởi vì hôm nay cô ta đã cứu được Lạc Vũ Vy, cũng giống như cứu được mình bị tang thi vây công....

Cứ như vậy, đoàn người đều nghỉ ngơi bên cạnh cái hồ gọi là hồ năng lượng này, mặc dù nước ở đây không thể uống, nhưng nếu muốn nghiên cứu một chút lại không sao, không thể nói chính xác lúc nào thì nghiên cứu thành công là có thể đạt được dị năng. Cho nên, Sở Nghiên cẩn thận thu lấy một chai nước màu xanh, muốn khi tới thành phố B thì nghiên cứu cho tốt, cô có thể vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi, chính là cái chai nước này lại làm cho Sở Nghiên suýt chút nữa là rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. (@Nuy: Èo, sao tác giả không bỏ luôn chữ "suýt" kia đi chứ (‾-ƪ‾) )Ở trong rừng cây, sắc trời (*) vẫn luôn tới sớm hơn, bởi vì ánh sáng mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây ngăn trở, bất quá chỉ hơn sáu giờ mà xung quanh đã trở nên khó khăn, Sở Thanh liếc mắt nhìn trước sau, rồi gật đầu, sau đó mới cùng Hoàng Á Lê trở lại lều, về phần hai người con trai kia cũng chen trong một cái lều khác.

(*) sắc trời: thường chỉ sáng tối, hay sự thay đổi của thời tiết

Dĩ nhiên, ba người cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị nào với an bài như vậy, Hoàng Á Lê trò chuyện một lúc với Sở Thanh, liền mơ mơ màng màng ngủ đi, không bao lâu sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ say.

Nhìn Hoàng Á Lê ngủ, Sở Thanh cười cười, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài lều, từ từ đi đến bên cạnh hồ, nhìn màu xanh thẳm của hồ năng lượng, thật ra cô vô cùng có hứng thú với cái hồ năng lượng này, không, nói chính xác là cô có hứng thú với trùng Lam Lưu kia.

Mặc dù là Sở Thanh Y trước kia cũng không phải là cổ tu (*người tu luyện bằng cách dùng cổ trùng), nhưng vẫn theo bản năng mà yêu thích cổ trùng, mặc dù nói cô rất ít dùng cổ trùng, thế nhưng lại bồi dưỡng được rất nhiều loại cổ, chẳng qua là ở trong thế giới này, vật có độc thì có rất nhiều, mà chất độc trong nó lại có hạn, càng không có linh trí, coi như luyện thành cổ, thì đối với loại cổ không có linh hồn, Sở Thanh không thể vui mừng nổi.

Nhưng hôm nay, Murphys nói về mấy con trùng Lam Lưu kia lại làm cho Sở Thanh có mấy phần hứng thú, mặc dù không biết đến tột cùng thì trùng Lam Lưu là cái thứ gì, nhưng bất kể thấy thế nào thì đều rất thú vị nha.

"Sở Thanh, không có dễ dàng mà đi nếm thử tác dụng của trùng Lam Lưu kia đâu, nếu như cô muốn biết thêm, tôi có thể cho cô toàn bộ số liệu của trùng Lam Lưu." Mặc dù nói Murphys không kịp nghiên cứu, nhưng tinh cầu A Nhĩ Lan chưa bao giờ dừng lại việc nghiên cứu trùng Lam Lưu, bởi vì mỗi một ngàn năm, người Tộc Lan sẽ tấn công Tinh cầu A Nhĩ Lan một lần, vì để khắc chế người Tộc Lan, người A Nhĩ Lan đã nghĩ ra vô số biện pháp, lại không làm nên chuyện gì, cuối cùng đành đưa mắt vào trùng Lam Lưu, hy vọng có thể thông qua khống chế trùng Lam Lưu mà ngăn cản bước chân xâm phạm của người Tộc Lan.

"Về điểm này thì không cần, hiện tại tôi cũng không phải là muốn biết số liệu trùng Lam Lưu, mà là muốn biết con này có thể trở thành cổ hay không thôi." Trong Tử Phủ của cô còn có một chút trùng độc bắt được trước kia, mặc dù có thể luyện thành cổ, nhưng bởi vì không có chúa trùng dùng chung, vì vậy không thể luyện chế được, mà nay, hình như trùng Lam Lưu chính là thứ cô muốn!

Cuối cùng, Sở Thanh không để ý Murphys ngăn cản, đưa tay vào trong nước, trong nháy mắt, một sức mạnh cường đại tràn vào cơ thể Sở Thanh, giết chóc, tuyệt vọng, hủy diệt, mỗi loại cảm xúc tiêu cực theo năng lượng kia truyền vào thân thể Sở Thanh, ngay lập tức, làm cho sát khí nồng nặc bạo phát trên người cô, mà sau khi bị áp chế xuống, cho lúc cô rút tay từ trong nước ra, cuối cùng cũng thấy được một con cá nhỏ màu lam (*xanh da trời) đang liều mạng giãy giụa.

Đưa tay trái hung hăng đập mạnh vào đầu con cá nhỏ, con cá nhỏ bị thương giống như trúng một viên đạn thuốc mê, không nhúc nhích mà yên tĩnh là nằm trong tay Sở Thanh.

"Bước đầu xem như có thể sử dụng, tôi sẽ ném nó vào Tử Phủ để cho nó và mấy tiểu tử (*thằng nhóc) kia chơi vui vẻ một chút đi, nếu như thành công...." Sở Thanh nhìn mặt hồ năng lượng xanh thẳm, trong mắt lóe lên một tia bá đạo (*độc tài, ngang ngược).

Những thứ như mấy con này, một chút cô cũng không bỏ qua!

Nghĩ tới đây, Sở Thanh trở về lều của mình để đi nghiên cứu trùng Lam Lưu, mà cô không biết là, sau khi cô rời đi, từ cây cổ thụ đằng xa kia đi ra một người, tướng mạo người này cực kỳ tương tự như Lục Thần, trên mặt lại mang theo một tia ảm đạm.

Sở Thanh đã từng, chỉ cần anh xuất hiện ở vùng phụ cận là có thể phát hiện ra anh đầu tiên, mà bây giờ, anh đứng phía sau cây cổ thụ lâu như vậy, thậm chí ngay cả né tránh cũng không có, Sở Thanh hoàn toàn không để mắt đến sự hiện hữu của anh, giống như anh không còn cách nào để vào mắt của cô vậy.

Sở Thanh trước kia, một chút Lục Trạch cũng không thích, cô kiêu căng bá đạo, chỉ cần bản thân nhìn trúng cái gì cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt, đối với cô, Lục Trạch không có chút hảo cảm nào, chỉ cần có thể để cho cô không xuất hiện trước mặt anh, cái gì anh cũng nguyện ý làm.

Nhưng tỉnh dậy từ sau lần bị thương đó, Sở Thanh liền thay đổi, giống như trở thành một người khác vậy, ưu tú làm cho người ta không dời mắt được, nhưng trong mắt của cô lại chỉ có sự tồn tại của anh hai, trước kia cô luôn thích quay chung quanh bên cạnh anh, gọi anh là "anh Trạch", mà bây giờ, thậm chí ngay cả cái quay đầu lại liếc nhìn anh, cô cũng không muốn.

Anh...hối hận...