Chỉ Say Mê Quân

Chương 63: Khách đến Quân phủ



Liễu Nham chờ đến khi tận mắt nhìn thấy Đường Ninh rời đi, mới ôm Quân Lưu Niên từ bóng tối đi ra. Quân Lưu Niên được nàng trấn an đã ngừng run, chuyện như vậy bất kể nam tử kiên cường tới mức nào cũng khó có thể chống đỡ. Liễu Nham ôm hắn đi theo phương hướng khác với Đường Ninh, cho dù nàng giỏi khinh công, nhưng dù sao nơi này cũng là Hoàng Cung, nếu cứ như vậy mang Quân Lưu Niên thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài vẫn có chút khó khăn.

Liễu Nham tìm một chậu nước dội lên người Quân Lưu Niên, nếu trên đường chẳng may gặp phải người nào đó quen biết hắn có thể nói hắn rơi xuống nước, tìm cung thị đưa hắn đi thay y phục. Cung thị này vừa hay chính là người mang Chỉ Vân cùng Mộ Nhi đi thay y phục, hắn thầm nghĩ, hôm nay là ngày gì mà các công tử thiếu gia đều rơi xuống nước vậy?

Liễu Nham trở lại yến hội, kêu Mặc Lăng nói với Hiên Viên Cẩm mình có việc đi trước liền lặng lẽ rời đi. Đường Ninh ở giữa sân hung ác tìm bóng dáng Liễu Nham, cuối cùng vẫn không tìm được. Nàng hừ lạnh một tiếng, để cho ngươi sống lâu mấy hôm, nhưng người này không trừ, đêm khó yên giấc.

Trở lại Quân phủ, Liễu Nham cùng Quân Lưu Niên trở lại Quân phủ liền đi thỉnh an Lão chủ quân, được báo lão chủ quân đang tiếp một vì khách nhân, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Quân Lưu Niên cũng thực kinh ngạc, từ khi hắn tiếp quản mọi việc trong tay phụ thân, lão chủ quân vẫn luôn ăn chay niệm phật, không để ý tới thế sự. Người này rốt cuộc là ai?

Trong phòng Lão chủ quân cùng một nữ tử ngồi đối diện nhau. Nữ tử cùng lão chủ quân tuổi tác xấp xỉ nhau, ước chừng bốn mươi, khuôn mặt ôn nhuận như nước, lại ẩn hiện một chút khí phách, là khí chất mà người ngồi ở chỗ cao lâu năm mới có. Nhưng không kích động giống nữ tử, Lão chủ quân vô cùng bình thản.

"Viên Hiên, Tuyết Nhi ở đâu?" Nhắc tới Tuyết Nhi, âm thanh của nữ tử có chút phát run.

"Tuyết Nhi?" Lão chủ quân hừ lạnh: "Một khắc kia khi ngươi quyết định rời khỏi hắn thì đã không còn tư cách gọi Tuyết Nhi." Nhìn biểu tình nữ tử bỗng nhiên ảm đạm, cuối cùng không đành lòng: "Rất nhiều năm trước, hắn đã mất rồi."

Mất ư? Cho dù đã biết trước, nhưng khi nghe chính miệng Viên Hiên khẳng định, bà vẫn không nhịn được mà chảy xuống hai hàng lệ nóng. "Nữ nhi của chúng ta ở cạnh ngươi?" Nàng vừa có tin tức nữ nhi, cái gì cũng không quản liền đi tới nơi này. Đúng vậy, người này đúng là mẫu thân ruột của Liễu Nham, Nữ Hoàng Tây Ninh quốc, Phượng Ức Văn.

"Ngươi muốn mang nó đi, trở về ngồi lên vị trí Nữ Hoàng?" Hắn không khỏi nghĩ đến nhi tử của mình, Niên Nhi không thể bỏ lại toàn bộ Quân phủ để đi Tây Ninh được, càng không thể cùng nhiều nam tử hầu hạ chung một thê chủ. Hắn nghĩ rằng nữ nhân này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, nhưng nàng vẫn đến, bây giờ bọn họ phải làm sao đây?

"Làm Nữ Hoàng hay không là do đứa nhỏ quyết định, nhưng nó là hài tử duy nhất của ta cùng Tuyết Nhi, ta nhất định phải bồi thường thua thiệt nhiều năm của ta với nó." Theo cách nói của Phượng Ức Văn, Liễu Nham nàng không thể không mang đi.

Lão chủ quân thở dài một hơi: "Được, tuỳ theo mong muốn của nhi tử đi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, nếu nó không chịu đi theo ngươi, ngươi không thể ép buộc nó."

"Được, ta có thể gặp nó được chứ?"

"Ừm, hôm nay bọn họ tiến cung tham dự yến hội, không biết lúc này đã về hay chưa."

Hai người ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy đoàn người Liễu Nham. Ngay khi ánh mắt nữ tử lướt qua Chỉ Vân liền ngây dại, ánh mắt nháy mắt ẩm ướt. Nàng không tự chủ được đi về phía Chỉ Vân, lẩm bẩm "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi..." Còn chưa kịp tới trước mặt Chỉ Vân đã bị một cánh tay chặn lại, lúc này bà mới tỉnh lại, Tuyết Nhi của mình sao có thể trẻ như vậy đây? Chỉ là nam hài này là ai? Vì sao lại giống Tuyết Nhi như vậy? Phượng Ức Văn nhìn theo cánh tay kia, một nữ tử thanh tú, có chút gầy yếu.

Liễu Nham chặn lại nữ tử trung niên kinh ngạc đi tới phía đệ đệ mình, tuy nàng không quen bà, nhưng có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc. Trong miệng bà hình như lặp lại hai chữ Tuyết Nhi, không lẽ là người quen cũ của phụ thân nàng?

Trong lúc hai người đánh giá nhau, Lão chủ quân đã lên tiếng: " Nó chính là Liễu Nham." Nghe được cái tên Liễu Nham, nữ tử trung niên kia liền có chút kích động, bà muốn bắt lấy cánh tay đang ngăn bà kia, lại bị Liễu Nham không dấu vết tránh đi. Phượng Ức Văn khôi phục một chút cảm xúc: "Ta có thể nói chuyện với con được không?"

Nữ tử trung niên trước mặt khiến Quân Lưu Niên vô cùng không thoải mái, hắn kéo ống tay áo Liễu Nham, không muốn nàng rời đi, lại bị Lão chủ quân túm lấy lôi đi. Cùng rời đi còn có Chỉ Vân và Mộ Nhi. Phượng Ức Văn nhìn bóng dáng Chỉ Vân, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần.

Hai người ngồi xuống bàn đá trong viện, xung quanh không một bóng người, đều bị lão chủ quân điều đi rồi. "Con tên Liễu Nham? Là ai đặt cho con?" Phượng Ức Văn đánh vỡ trầm mặc.

"Ta không nhớ rõ, nếu bà biết ta, cũng có thể nghe nói ta lúc trước có chút vấn đề." Nói xong Liễu Nham chỉ chỉ đầu mình. "Bà nói chuyện với ta, có phải là nên nói ra thân phận của mình hay không?"

"Ta là..." Phượng Ức Văn do dự trong chốc lát, vẫn quyết định nói thật: "Ta là mẫu thân ruột của con."

Mẫu thân? Liễu Nham vẫn cảm thấy Liễu phu nhân đối đãi với nàng có chút không giống mẹ con, thì ra Liễu phu nhân không phải là mẫu thân ruột của nàng. Nàng gật đầu hiểu rõ, không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của nữ tử ở trước mặt.

Phượng Ức Văn thấy nàng gật đầu liền hưng phấn: "Con bằng lòng nhận người mẫu thân như ta?"

"Ta chỉ thừa nhận chuyện này mà thôi." Lúc này Liễu Nham vô cùng bình tĩnh, cho dù nữ tử trước mắt là mẫu thân ruột của thân thể này, nàng cũng không nhất định phải nhận.

Phượng Ức Văn thấy nữ nhi trấn định như vậy không biết nên thất vọng hay vui mừng, thất vọng chính là nữ nhi nhìn thấy mẫu thân ruột tuyệt không kích động, vui mừng chính là nữ nhi gặp biến không loạn, là nhân tài có thể đảm đương vị trí Nữ Hoàng Tây Ninh. Bà vốn đang bởi vì nghe đồn Liễu Nham là người si ngốc mà cảm thấy tiếc nuối, hiện tại không cần lo lắng vấn đề này nữa. Bà cũng ý thức được đối mặt với nữ nhi, thẳng thắn thành khẩn vẫn tốt hơn, nếu không căn bản hai người không thể nói chuyện. "Ta nói cho con biết một chút chuyện của ta và phụ thân con lúc trước vậy."