Chỉ Say Mê Quân

Chương 5: Nơi gọi là Quân phủ



“Ngươi tìm đúng người rồi, Tiểu Hỉ – ta ở trong phủ được mệnh danh là bách sựthông (mọi chuyện đều biết)! Chỉ có điều ở Lưu viên của thiếu gia chưatừng có nha hoàn, ngươi là cùng thiếu phu nhân gả tới đây hay sao?” Liễu Nham không lên tiếng xem như thầm chấp nhận, cũng không thể nói mìnhchính là thiếu phu nhân được!

Tiểu Hỉ thấy Liễu Nham không nóigì, thì tự mình nói ra, “Nơi này là Quân phủ phú địch khả quốc (giàunhất cả nước), ngươi mới đến nên biết. Phu nhân chỉ cưới một phu, là lão Quận chúa – Hiên Viên Tình. Bởi vì lão Quận chúa là Hoàng tử, mà phunhân là người rất trọng tình cảm, cho nên cũng không có các Tiểu thịkhác (tương đương với tiểu thiếp). Phu nhân và lão Quận chúa chỉ có mộtđứa con là thiếu gia, lúc phu nhân qua đời thì thiếu gia chỉ có mười hai tuổi, cả gia nghiệp to lớn như vậy lại rơi vào trên vai hai nam tử làlão Quận chúa và thiếu gia. Những năm gần đây, chuyện làm ăn của Quângia, lão Quận chúa cũng không còn can dự, đều là do thiếu gia xử lý.”

“Nói đến thiếu gia Quân Lưu Niên của chúng ta, thì người là một trongTứ đại công tử của Đô thành. Ngươi đã bái kiến thiếu gia của chúng tachưa vậy?” Thú vị, Tứ đại công tử gì đó có phải hay là không được tuyểnchọn giống như Tứ đại mỹ nhân cổ đại, vậy chắc hẳn hắn là đối tượng mànữ tử Đô thành cạnh tranh theo đuổi đi! Liễu Nham cảm thấy rất buồncười.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là chưa có cơ hội gặp.Thiếu gia của chúng ta là mỹ nhân tựa như thiên tiên vậy, ta cảm thấyđược thiếu gia mới là người đẹp nhất trong Tứ đại công tử, so với thiênhạ đệ nhất mỹ nhân Tứ hoàng tử còn mỹ hơn nhiều.” Tứ hoàng tử là thiênhạ đệ nhất mỹ nhân ư? So với thiếu gia lòng dạ rắn rết kia còn đẹp hơn,vậy thì hắn há chẳng phải là yêu nghiệt hay sao.

“Nhưng Thiếugia rất đáng thương, trong lòng thiếu gia rõ ràng là có người thích,nhưng lại không thể không gả cho Thê chủ mà lão Quận chúa an bài chongười, hơn nữa cái người này còn là Đại tiểu thư si ngốc của Liễu gia.”Một âm thanh thở dài khẽ vang lên.

Liễu Nham cảm thấy rất là bấtđắc dĩ, tính tình Tiểu Hỉ quá thẳng thắn rồi, vừa nãy còn coi mình lànha hoàn hồi môn của thiếu phu nhân, vậy mà còn ở ngay trước mặt mìnhnói thiếu phu nhân không ra gì, nếu người có ý nghe được, nàng sẽ bịphạt rồi. Thấy Tiểu Hỉ hộ chủ như vậy, có thể so sánh với Fans hâm mộcủa minh tinh rồi, có lẽ Quân Lưu Niên cũng không phải là người ác độcnhư vậy, ác như vậy có lẽ cũng chỉ là nhắm vào mình, một Thê chủ hắnkhông muốn gả mà thôi.

Liễu Nham coi như là một người thiệnlương, nàng bắt đầu đồng tình với mỹ nhân có tình yêu mà không đến đượckia, quyết định tha thứ cho hắn. Nếu như hắn đã chán ghét mình, thì mình ít xuất hiện ở trước mặt hắn đi, sau đó không rõ ràng biến mất thì tốtrồi. Lão Quận chúa là Hoàng tử, vậy thì Quân gia chính là hoàng thânquốc thích rồi, còn là cái gì nhà giàu nhất, lúc này tuyệt đối khôngphải là địa phương an ninh, mình chỉ là một người dân bé nhỏ xuyên qua,vẫn nên rời xa mảnh đất thị phi này đi! Nếu như đã hạ quyết tâm, thì nên bắt đầu đi tìm hiểu cái thế giới này một chút vậy, tìm việc để mưusinh, rời đi nơi này! Cái gì Liễu gia, cái gì Quân gia, cùng mình có đâu có quan hệ gì?

Liễu Nham rời khỏi phòng bếp, về đến phòng củamình, nói cho Lan Trúc biết là nàng không cần ăn bữa tối rồi đi ngủ. Ngủ vẫn là phương thức để Liễu Nham điều chỉnh tâm tình, quên đi mọi phiềnnão, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại là một ngày mới, nàng còn muốnsống thật vui vẻ.

Đại khái giờ Dậu, Quân Lưu Niên ở cửa hàng trởvề. Cả ngày hôm nay tâm tình hắn đều cực kỳ tệ hại, hắn đối với việc làm của mỗi quản sự của từng cửa hàng rất là không vừa lòng, khiến cho cácquản sự cả ngày đều nơm nớp lo sợ, không nghĩ rằng ngày đầu tiên Thiếugia tân hôn lại dậy thật sớm đến dò xét, xem ra lời đồn đãi thật khônggiả, nhất định là do thiếu gia đã gả cho ngốc tử của Liễu gia, tráchkhông được ngày hôm qua vẫn không trông thấy tân nương xuất hiện.

Về đến nhà, đồ ăn đã dọn xong, phụ thân vẫn như cũ ở trong phòng của mìnhăn chay, bàn ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình hắn. Không nhìn thấy ngốc tử kia, trong lòng tựa hồ thoải mái chút ít, nhưng nhìn quanh bàn ăntrống rỗng lại làm cho hắn cảm thấy tịch mịch, nếu như hắn gả cho ngườimình yêu, hiện tại có phải hay không sẽ cùng người đó chung một chỗ ngọt ngọt ngào ăn cơm. Vốn cũng không có tâm tình, khẩu vị cũng ngày càngkém rồi, một miếng cũng ăn không vô.

“Thiếu gia, sao người lại không ăn?” Lan Y ở bên cạnh thận trọng hỏi.

“Ngốc tử kia đâu rồi?”

Ngốc tử? Thiếu gia hẳn là người đang hỏi thiếu phu nhân đi! “Thiếu phu nhân nàng đã ngủ rồi.”

Ngủ? Thật đúng là ngốc tử, trừ ăn ra và ngủ ra, sợ rằng cũng không có chuyện gì nàng có thể làm rồi. “Về sau không được gọi nàng thiếu phu nhân.”

Trên đường quay trở về phòng ngủ đi qua gian phòng người kia, quỷ thần xuikhiến hắn nhìn vào. Trong phòng một mảnh đen kịt, xem ra là đa ngủ say.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người này đi vào cuộc sống sau này của mìnhvậy mà còn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ trên thế gian này thống khổ chỉ có một mình mình sao? Sẽ không đâu, người mình yêu thíchcũng yêu thích mình mà, nhưng nàng có thể nghe mình giải thích sao, nàng còn có thể chờ mình hay sao?

Liễu Nham ngủ đủ thì khỏi rờigiường nàng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Vừa nghe thấy độngtĩnh của nàng, Lan Trúc lập tức bưng chậu rửa mặt và khăn mặt đivào.”Tiểu thư, rửa mặt đi!” Tiểu thư? Một lát sau thì trong lòng LiễuNham hiểu rõ, nhất định là do Quân Lưu Niên đã phân phó, không được gọimình thiếu phu nhân, cũng tốt, chính mình nghe cũng rất không quen. LanTrúc nhìn thấy nàng phát ngốc một lúc, nghĩ chắc là do thiếu gia khôngchịu thừa nhận nàng làm cho nàng thương tâm, nên an ủi nàng.”Kỳ thậtThiếu gia người rất tốt, tiểu thư người và thiếu gia ở chung một thờigian, thiếu gia sẽ phát hiện ra điểm tốt của người. Thiếu gia sẽ tiếpnhận người, kỳ thật tiểu thư là người rất tốt.” Mình và mỹ nhân rắn rết ở chung lâu, là ngại nàng chết quá chậm hay sao?

“Ồ? Làm sao ngươi biết ta là người tốt?”

“Ta .” là ta cảm thấy như vậy.” Thật là một người đơn thuần.

“Tốt rồi, ta tự rửa mặt được, ngươi đi lấy giúp ta chút đồ ăn đến đây đi!Cám ơn nha!” Tiểu thư nói cám ơn với hắn, Lan Trúc rất kinh ngạc.

Kỳ lạ, trong đầu nàng thầm nghĩ tiểu thư thật là một người hiền hòa. LiễuNham ngược lại là không cảm thấy lời nói cám ơn có cái gì, dù sao lễphép là điều căn bản nhất ở thế giới kia.

“Tiểu thư, ngươi không ăn chung với thiếu gia sao?”

“Không cần.” Hắn gặp mình còn có tâm tình nuốt trôi cơm ư, đương nhiên nàng không nói những lời này ra miệng.

Quân Lưu Niên ăn điểm tâm một lúc vẫn như cũ không nhìn thấy Liễu Nham, cảmgiác cũng không thoải mái, ngực không hiểu sao lại bực bội.” Ngốc tử kia vẫn chưa rời giường sao, ngay cả điểm tâm cũng không ăn ư?”

“Liễu Tiểu thư đã dậy rồi, vừa rồi Lan Trúc đã tới lấy bữa sáng, nói là dùngtrong phòng.” Dùng cơm còn phải ở trong phòng, nàng chỉ ngốc, cũng không phải què, liệt. Quân Lưu Niên đặt bát đũa xuống, tiếp nhận khăn gấm ởtrong tay Lan Y lau tay rồi đứng dậy.”Đi thôi!” Lan Y nhìn thấy thức ăn ở trên bàn hầu như không bớt đi chút nào, than nhẹ một tiếng. Thiếu gianếu cứ tiếp tục như vậy thì lúc nào cơ thể mới tốt đây.

Nếu mà so với Liễu Nham thì nàng đang rất vui sướng ăn cơm, không hổ là nhà giàunhất, ngay điểm tâm cũng xa xỉ như vậy. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi đi đếnviện tử dải ra tấm đệm bắt đầu tập yoga. Lúc Quân Lưu Niên đi đến thìthấy nàng đang đứng ở trên tấm đệm làm một ít động tác kỳ quái.

Đương nhiên là Liễu Nham cũng nhìn thấy Quân Lưu Niên, theo thói quen nhìnhắn gật đầu mỉm cười, đây là phương thức và nhận thức chào hỏi của người bình thường. Quân Lưu Niên thấy nàng nhìn mình gật đầu mỉm cười, thìmột khắc hơi ngẩn ngơ, bỗng nhiên hắn nhớ ra thân phận của nàng, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.