Chỉ Say Mê Quân

Chương 29: Trả thù Liễu gia (1)



Trương lão bản của quán trà Bạch Diệp, lúc trước khi buôn bán Quân Lưu Niêncũng đã từng gặp qua. Người kia đã ngoài bốn mươi, dáng dấp tai to mặtlớn, làm người có chút khôn khéo, lại cực kỳ háo sắc, nghe nói trong nhà Trương lão bản có mười mấy tiểu thị. Lần đầu tiên bà ta bàn chuyện làmăn với Quân Lưu Niên đã thèm khát nhan sắc của hắn, muốn động chân độngtay với hắn, bị Quân Vũ đánh cho răng rơi đầy đất, phải nằm ở trêngiường gần nửa tháng. Bởi vì e ngại thế lực của Quân phủ, cho nên Trương lão bản không thể không nén giận, mà Quân Lưu Niên cũng vì vậy mà xếpTrương lão bản vào danh sách đen trong việc buôn bán của hắn.

Quân Lưu Niên biết Liễu Nham rất yêu thương người đệ đệ ruột này, Chỉ Vângặp phải chuyện như vậy cũng khiến cho lòng hắn nóng như lửa đốt, khôngkịp hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, định tự mình đi Liễu phủ một chuyến.Hiện nay Liễu Nham đang bị thương, không thích hợp hoạt động, hắn địnhtrước tiên sang đó xem xét tình huống một chút "Không cần tìm Đại tiểuthư của các ngươi, ta và ngươi cùng đi một chuyến đi."

Liễu Tamcũng không có ý kiến gì, lời nói của thiếu gia Quân phủ còn có trọnglượng hơn Đại tiểu thư. Bọn họ đang muốn đứng dậy đi tới Liễu gia thìphát hiện Liễu Nham đang đứng ở cửa, vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được sự phẫn nộ của nàng. Nàng đã đến đây được bao lâu rồi? Và đãnghe được bao nhiêu? Quân Lưu Niên đang muốn mở miệng nói rõ tình huốngđã bị Liễu Nham chặn lại: "Đi Liễu gia thôi!"

Áp suất không khíbên trong xe ngựa cực thấp, nét mặt của Liễu Nham giống như muốn phun ra lửa. Bình thường Quân Lưu Niên chỉ thấy vẻ mặt ôn hoà dịu dàng củanàng, bây giờ thấy nàng như vậy hắn thật sự không biết phải làm sao? Hắn bỗng nhiên phát giác, chọc giận nữ nhân này là chuyện rất khủng bố,bình thường dịu hiền như một con mèo, nhưng chạm vào điểm mấu chốt củanàng thì nàng lập tức sẽ biến thành sài lang hổ báo, hận không thể ănsống nuốt tươi người khác. Hắn cảm thấy mình hình như không hiểu nàngmột chút nào.

Quân Lưu Niên dè dặt mở miệng hỏi: "Đến Liễu gia, nàng định làm như thế nào?"

"Làm thế nào ư?" Liễu Nham cười nhạo một tiếng: "Ta vốn muốn hoà hoà thuậnthuận mang Chỉ Vân đi, nếu bọn họ không muốn vậy thì cũng đừng tráchta."

Giọng điệu âm trầm, tản ra hàn khí, làm cho Quân Lưu Niênkhông tự giác run rẩy vài cái. Xem ra, cho dù nàng không khiến Liễu giatan nhà cửa nát cũng nhất định không cho Liễu gia được an bình. NhưngQuân Lưu Niên tuyệt không đồng tình với người Liễu gia, người của Liễugia không có một ai là người tốt, nữ tử thì tham tài háo sắc, nam tử thì tâm tư đố kị, không tuân thủ phụ đạo, bất kể Liễu Nham làm cái gì cũnglà do bọn họ gieo gió gặt bão. Quân Lưu Niên dốc sức làm ăn ở trênthương trường nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải kẻ nhân từ, thàrằng ta phụ cả thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Hắnchỉ rất hiếu kỳ, một người dịu dàng như nàng sẽ dùng phương pháp gì đểtrả thù người của Liễu gia đây?

Trong lòng Liễu Nham có rất nhiều ý tưởng, dù sao nàng cũng thay Liễu Nham chân chính sống ở thế giớinày, đệ đệ này là người thân cũng là ràng buộc duy nhất của nàng, nàngphải chăm sóc hắn cho tốt, huống chi hắn cũng là một nam hài hiểu chuyện khả ái đáng yêu, nàng cũng thật tâm thích hắn. Nàng vốn chỉ muốn mangngười đệ đệ này ra ngoài, hai người rời khỏi Liễu gia sống thực thoảimái, không thèm so đo bao nhiêu năm nay Liễu gia đã ngược đãi hai tỷ đệbọn họ như thế nào, chỉ là bọn họ ngàn vạn lần không nên làm tổn thươngChỉ Vân, Liễu gia thật sự là khinh người quá đáng. Giờ đã chạm đến giớihạn của nàng, nàng không cần phải tiếp tục giả bộ ngu ngốc nữa, nàngnhất định bắt bọn họ phải trả giá đắt.

Đến cửa lớn của Liễu gia,không cần ai truyền báo, Liễu Nham lập tức xông thẳng vào. Người canhcửa của Liễu gia, thì đã bị nàng dùng hai cây ngân châm giải quyết xong, lúc này đang nằm trên đất ngủ một giấc.

Quân Lưu Niên theo sátphía sau nhìn thấy người canh cửa đột nhiên té xỉu hắn cũng rất kinhngạc. Mà Quân Vũ đi phía sau hắn lại nhìn rõ cả quá trình Liễu Nhamphóng châm liền giật mình, chẳng lẽ Thiếu phu nhân lại là một cao thủthâm tàng bất lộ?

Khi đến tiền sảnh, mọi của người Liễu gia đềuđã ngồi chờ ở đó, vẻ mặt bọn họ có chút bối rối, hơi thở không ổn định,chắc là vừa mới chạy tới đây, đối với việc thiếu gia Quân phủ đột nhiênviếng thăm bọn họ có chút khó hiểu.

Liễu Nham đưa mắt quét mộtvòng quanh nhìn mọi người trong phòng, một câu cũng nàng cũng không thèm nói, mà nhằm hướng Tuyết viên đi. Bây giờ nàng không có tâm tình đọ sức cùng đám người này, nàng vẫn chưa biết tình trạng của Chỉ Vân như thếnào.

Ánh mắt lạnh lùng của Liễu Nham khiến cho mọi người của Liễu gia đột nhiên rùng mình, khí phách không giận mà uy cứ thế lan toả. Nội tâm Liễu phu nhân run rẩy một trận, ánh mắt sắc bén kia là của nữ nhânngu dại mà nàng nuôi gần hai mươi năm sao? Từ trong ánh mắt của nàng,Liễu phu nhân tựa hồ thấy được dáng vẻ của Ánh Tuyết năm đó. Nữ nhân này cùng Ánh Tuyết không phải rất giống nhau nhưng ánh mắt vừa rồi lạigiống nhua như đúc. Quả nhiên, nữ nhi của Ánh Tuyết làm sao có thể làđứa ngốc. Xem ra hôm nay người tới đây không phải người tốt, thiện ácđều có báo, Hạ Ánh Tuyết chính là người cả đời này nàng không nên nhúngchàm.

Xoay người nhìn mọi người còn đang hồn bay phách lạc, nàng khẽ thở dài một hơi: "Các người cùng nhau theo ta đến Tuyết Viên đi."

Nếu muốn Liễu Nham còn có một chút lòng thương hại, vậy phải nhìn xem tìnhhuống của Chỉ Vân như thế nào. Khoảng cách với lần thăm trước không đếnmột tháng, Chỉ Vân vốn yếu ớt nay chỉ còn lại da bọc xương, khuôn mặtnhỏ nhắn to bằng bàn tay tái nhợt như một tờ giấy, có thể thấy được mạch máu màu xanh nhàn nhạt. Toàn thân hắn đều ướt đẫm, còn dính chút rongrêu trong hồ, cả người nóng đến đỏ rực, giống như chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào sẽ tan thành mảnh nhỏ vậy.

Từ buổi sáng nhảy hồ đến giờ đãhơn một canh giờ nhưng cũng không có ai tới thay cho hắn bộ y phục sạchsẽ, đây là mặc hắn tự sinh tự diệt sao? Liễu Nham cảm thấy bản thân sắpnổ tung rồi, cố gắng liều mạng kiềm chế dục vọng muốn xông ra giếtngười, nàng lấy mấy bộ y phục sạch sẽ ở trong ngăn tủ ra để thay cho Chỉ Vân, nếu không hắn sẽ càng nghiêm trọng.

Khi Liễu Nham đưa taycởi nút thắt của hỉ phục, bị Quân Lưu Niên ngăn lại: "Chỉ Vân là namhài, hay là gọi một gã sai vặt đến thay giúp hắn đi."

"Không cần, Chỉ Vân là đệ đệ của ta, cũng là bệnh nhân." Quân Lưu Niên thấy nàngkiên trì, cũng không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh xem có thể giúp đỡ được gì hay không.

Động tác của Liễu Nham rất nhẹ nhàng, nhưng khicởi hỉ phục ra vẫn khiến Chỉ Vân bật ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nghẹn đến đỏ bừng. Trên người hắn cũng có vết thương. Tấm lưng trắng mềm có rất nhiều vết thương do gậy đánh, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả đều trầy da bóc thịt. Vết thương còn chưa kịpđóng vảy lại ngâm nước lâu nên bị viêm, dính chặt lên lớp vải trung y,khiến cho trung y không cởi ra được.

Mấy ngày nay Chỉ Vân đã bịđối xử như thế nào? Trong lòng Liễu Nham giống như như bị ai đó dùng tay nhéo vậy, một giọt lệ từ khóe mắt nàng rơi xuống, lăn dài trên má. Quân Lưu Niên nhìn thấy cũng trở nên ngây dại, thật không ngờ bọn họ lại cóthể đối xử tàn nhẫn với một nam hài mảnh mai như thế, hắn không thể mởlời, cũng không đành lòng nhìn tiếp.

Không có cách nào, cũngkhông thể làm gì khác hơn là dùng kéo cắt y phục ra, mới coi như là cởiđược bảy tám phần. Cho dù Liễu Nham có cẩn thận như thế nào đi chăngnữa, thì cũng đều mang tới cho Chỉ Vân vô vàn thống khổ, chỉ là tiếngrên rỉ ngày càng yếu ớt. Liễu Nham xem mạch cho hắn, tình hống so vớitưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn. Chắc chắn đã có đại phu đếnxem qua cho Chỉ Vân, sau đó thoái thác là hết cách cứu chữa, cho nênngười của Liễu gia mới để cho hắn ở trong này tự sinh tự diệt.

Tuyết Viên vốn yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào. Quân Lưu Niên nhìn ra bên ngoài nói: "Người Liễu gia đang đi tới đây."

"Tiểu Niên, chàng giúp ta chặn bọn họ ở ngoài cửa, hỏi xem gần đây Chỉ Vân xảy ra chuyện gì, được không?"

"Được, ta sẽ đi ngay bây giờ." Ở trong tình huống này mà Liễu Nham vẫn còn cóthể giữ được bình tĩnh, đúng là không dễ, lại một lần nữa Quân Lưu Niênnhìn nàng bằng một cặp mắt khác với xưa.

Thật ra thì Liễu Nhamkhông hề bình tĩnh một chút nào, tình huống của Chỉ Vân khiến cho nàngvô cùng lo sợ, phong hàn không đáng ngại, mà đáng ngại nhất chính là vết thương bị nhiễm trùng nhưng không có thuốc kháng sinh để chữa trị.

Phải làm sao đây? Nên làm gì đây? nàng bỗng nhiên hận chính mình tại saotrước kia lại không học Tây y, như vậy có thể nàng có thể chế tạo thuốckháng sinh từ nấm mốc xanh rồi. Bây giờ nàng chỉ có thể tạm thời kéo dài mạng sống cho Chỉ Vân, sau đó trở về cùng Thái bà bà nghiên cứu mộtchút. Thái bà bà là Y thánh trong truyền thuyết, nhất định sẽ có biệnpháp. Thay vì nói là tin tưởng, phải nói là Liễu Nham đang tự mê hoặcmình.

Phương pháp trước kia tính dùng để mang Chỉ Vân ra ngoàibây giờ cũng không cần dùng đến nữa, trực tiếp mang hắn ra ngoài cũng là chuyện không thể. Nếu như nói Chỉ Vân còn có thể cứu, ắt hẳn người Liễu gia vẫn sẽ đem hắn gả ra ngoài, mà chuyện này nàng cũng không thể ngăncản, dù sao phụ mẫu vẫn còn khoẻ mạnh mà nàng lại là một tỷ tỷ ở rể nhàngười ta, đối với tương lai của đệ đệ thì nàng không có quyền xen vào.

Liễu Nham chợt nghĩ, nếu để cho Chỉ Vân giả chết thì mọi chuyện đều có thểgiải quyết rồi, chỉ cần nàng diễn một màn tỷ đệ tình thâm, sẽ dễ dànghơn. Nàng vừa hạ quyết tâm thì Quân Lưu Niên đã quay lại.

Hắnnhìn lướt qua Chỉ Vân, vẻ mặt có chút đau lòng: "Ta vừa lệnh cho Quân Vũ bí mật hỏi thăm hạ nhân Liễu gia, đã biết mọi chuyện. Liễu phu nhân bàn bạc chuyên làm ăn cùng với Trương lão bản, có một số hàng hoá khônggiao đúng hạn, Trương lão bản yêu cầu Liễu phu nhân bồi thường số tiềnđúng theo thoả thuận lúc trước, số lượng lại rất lớn, đủ để cho Liễu gia tán gia bại sản. Liễu gia đương nhiên không trả nổi số tiền kia, Trương lão bản liền yêu cầu Liễu phu nhân gả một nhi tử của Liễu gia cho nàng. Mặt khác, hai nhi tử do Chính quân sinh ra, đương nhiên không chịu gảcho một lão bà già háo sắc làm tiểu thị, cho nên Chính quân liền bức Chỉ Vân gả qua đó."