Chỉ Nhiễm Thành Hôn (Ông Xã Đừng Quá Gấp)

Chương 7: Chú út, suy nghĩ chút nên uống đến say



Lục Mộc Kình nắm cổ tay của cô, đi về phía trước một bước, lưng của cô đụng phải tường, hai tay áp chế ở đỉnh đầu, thân thể anh tới gần.

Cô rõ ràng cảm giác được chỗ đó của anh đã không thể vãn hồi.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mang theo kiêu ngạo khó đỡ.

Viêm Cảnh Hi cảm giác được trên môi có chút đau, vô ý thức há mồm ra, định hít một hơi.

Anh thừa cơ tiến vào.

Khí tức bá đạo lập tức thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cô, cường thế chiếm đoạt hết không khí của cô.

Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy thân thể vô lực một chút dưỡng khí cũng đã không còn, càng lúc càng vô lực, trong đầu ong ong không thể tự hỏi.

Làn váy bị vén lên trong nháy mắt, cũng không biết dũng khí đến từ nơi đâu, Viêm Cảnh Hi sợ hãi cắn trở lại lưỡi anh.

Anh kêu lên một tiếng đau đớn

Trong miệng anh bây giờ đẫm vị máu, chảy xuống yết hầu.

Lục Mộc Kình thối lui, mở đèn, con ngươi đen kịt như mực lãnh khốc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của cô, trầm giọng nói: “Em có ý gì?”

Viêm Cảnh Hi chống lại ánh mắt thâm thúy đầy nguy hiểm của anh, dư quang vẫn còn có thể thấy được cơ ngực cường tráng của anh, cường tráng có lực đường nét rõ ràng.

Viêm Cảnh Hi không dám nhìn xuống, mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, thân thể bởi vì sợ còn đang run rẩy, lại cưỡng chế tính làm cho mình trấn tĩnh lại.

“Tôi nghĩ anh nhầm rồi? Tôi không phải tới tìm anh, tôi là đi nhầm phòng.” Viêm Cảnh Hi giải thích.

Lục Mộc Kình nhướng mày, cô đột nhiên cho ra lý do giúp những nghi vấn được giải thích.

Thế nhưng, trong mắt của hắn lại xẹt qua một đạo sắc nhọn, “Ý của em là em nghĩ nam nhân khác tới chơi đùa cùng em.”

Lục Mộc Kình nheo mắt lại hoài nghi, “Em không phải nói vị hôn phu đã đi công tác sao?”

“Tịch mịch?” Lục Mộc Kình lại thêm một câu, âm cuối đi lên, sâu thẳm giống như biển rộng sâu thẳm, nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi.

Rất có thâm ý, mang theo nguy hiểm của dã thú ngủ đông.

Viêm Cảnh Hi thực sự nghĩ tìm một cái lỗ chui vào để quên đi.

Thế nhưng, cô cũng không cần phải đối với một người lạ giải thích nhiều như vậy, huống chi nam nhân này làm cho cô cảm giác được sự áp lực, hoặc là hắn có khí chất vương giả quá lớn, làm cho cô có loại sợ hãi khó hiểu.

“Đi công tác, không phải còn có thể trở về sao? Hắn vừa tới nhà.” Viêm Cảnh Hi giải thích.

“Gặp gỡ đã lâu rồi?” Lục Mộc Kình ý nghĩa sâu xa hỏi.

“Đúng.” Viêm Cảnh Hi nói láo.

Lục Mộc Kình xuy cười một tiếng, nhếch môi dương lên tươi cười châm chọc, “Vậy sao em còn có thể đi nhầm gian phòng, cái gì đông tây đều nhầm lẫn, hôn nhân cũng nhầm lẫn?”

Cô nhớ thế nhưng chính anh là người cưỡng hôn cô.

“Anh không có cho tôi thời gian giải thích!” Viêm Cảnh Hi nói.

Tròng mắt Lục Mộc Kình lạnh xuống, giống như đóng băng lại, lạnh thấu xương.

Hắn còn khinh thường làm đồ thay thế, thời điểm cùng cô hôn môi cùng lửa nóng bây giờ lại như có sự xa cách, lạnh lùng nói: “Ra!”

Viêm Cảnh Hi không do dự, vọt ra khỏi phòng, vừa mới đi tới cửa, nhìn thấy theo thang máy ra ngoài là Lục đại thiếu gia chân chính.

Nếu như hiện tại cô ra, vừa vặn bị nhìn thấy, cô đến lúc đó hết đường chối cãi.

Viêm Cảnh Hi lui lại vào gian phòng, đóng cửa lại, nghĩ rằng đợi Lục đại thiếu gia sau khi rời đi rồi đi.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng mở cửa.

Trong đầu một linh quang thoáng qua.

Nàng vào chính là phòng 801 không có sai, Lục đại thiếu gia ở tại lầu tám cũng không có sai, lầu tám cứ như vậy một nhà, chẳng lẽ, Lục đại thiếu gia cùng người đàn ông kia có quen biết, ở cùng một chỗ.

sh-it!

Viêm Cảnh Hi không có thời gian trốn, trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, cạnh đó chỉ có chiếc sô pha ngay đối diện, cũng chính là bên cạnh cửa phòng Lục Mộc Kình.

“Chú út! Đã tắm xong chưa? Tắm xong rồi thì ra ăn bữa ăn khuya.”

Chú út?

Nghe thấy xưng hô này, Viêm Cảnh Hi cảm thấy cả người cũng không tốt.

Hai người bọn họ thoạt nhìn tuổi tác không sai biệt lắm đại, lớn lên lại không giống, ai có thể nghĩ đến bọn họ là thân thích a!