Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 30



Khi Trác Lương đến quán trà thì bác sĩ Lý đã tới rồi.

Người phụ nữ ngoài 50 nhưng được bảo dưỡng nhan sắc rất tốt đứng dậy bắt tay với anh: “Trác tiên sinh, chào anh.”

“Chào bà, bác sĩ Lý, mời ngồi.”

Sau khi chào hỏi, hai người cùng ngồi xuống, bác sĩ Lý tỉ mỉ quan sát Trác Lương, Trác Lương cũng rất thoải mái để cho bà nhìn.

Bác sĩ tâm lý am hiểu quan sát thần thái, động tác, biểu cảm của một người để hiểu người đó, Trác Lương có dáng người thẳng tắp, tuy nhìn như lười biếng, nhưng đôi mắt sáng ngời, quang minh chính trực.

“Bác sĩ Lý, hôm nay tôi tới đây với mong muốn hiểu thêm về…” Trác Lương thoáng khựng lại, “Bệnh tình của Nhuế Ngạn.”

“Thật ra đây đều là việc riêng tư của bệnh nhân, Ngạn Ngạn chưa từng biểu lộ trước mặt anh cũng có nghĩa là không muốn cho anh biết.” Bác sĩ Lý thở dài, “Nhưng tôi quen Ngạn Ngạn từ rất lâu, bản thân luôn coi con bé là con của mình, nếu là người khác thì có lẽ không được nhưng anh đối với Ngạn Ngạn thật sự quá đặc biệt.”

Hôm nay Bác sĩ Lý xuất hiện ở đây tất nhiên là muốn nói cho Trác Lương biết điều mà anh muốn, cho nên cũng không hề dấu diếm.

“Tôi gặp Nhuế Ngạn vào năm con bé mười tám tuổi, Lục Liễm giới thiệu con bé cho tôi, chỉ nói cảm xúc của Ngạn Ngạn có vấn đề, mong tôi giúp đỡ.”

“Bệnh trầm cảm, có khuynh hướng tự sát, không, không thể nói là có khuynh hướng tự sát mà là đã từng tự sát, lúc ấy người cứu con bé là anh.”

Trước đây khi Trác Lương gọi điện hỏi thăm bác sĩ Lý cũng đã được nghe qua một lần, nhưng giờ nghe lại ba chữ “Bệnh trầm cảm” này vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.

“Bệnh trầm cảm không giống như đau đầu phát sốt uống thuốc xong là khỏi, nó là bệnh tâm lý, rất nhiều người biết bản thân mắc căn bệnh này song lại không thể thoát khỏi nó, hình dung như thế nào nhỉ, giống như anh bị hạ thuốc mê, đầu óc vô cùng tỉnh táo, biết được có người đang cầm dao cứa vào da thịt anh, nhưng anh lại bất lực, chỉ có thể để mặc nó lộng hành.”

“Mỗi lần con bé tới gặp tôi, đa phần đều ngồi im lặng nhìn ra ngoài không trung, không nói một lời, nhưng sau mỗi lần im lặng, con bé lại nói với tôi rằng “Bác sĩ Lý, con không muốn chết, con muốn sống.””

“Đối với bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm mà nói, chỉ cần có suy nghĩ muốn chết thì sẽ rất khó thoát ra, nhưng con bé đang ép buộc bản thân, ép buộc bản thân thân phải sống sót, bởi Ngạn Ngạn bảo rằng trong lòng mình có ánh sáng.”

“Ban đầu, tôi chỉ cho rằng Ngạn Ngạn hình dung trong thế giới tối tăm của mình có ánh sáng hấp dẫn con bé, sau này tôi mới biết được hóa ra ánh sáng trong lời con bé là một người.” Trong ánh mắt bác sĩ Lý tràn ngập vẻ khen ngợi, “Nhuế Ngạn là bệnh nhân chịu phối hợp nhất mà tôi từng gặp, anh phải biết rằng thế giới của người mắc bệnh tâm lý khác hoàn toàn với chúng ta, cho nên có thể nói giữa bệnh nhân với bác sĩ tâm lý, tư tưởng, quan niệm, cách nhìn nhận vấn đề cũng bất đồng, rất nhiều bệnh nhân căn bản sẽ không chịu phối hợp với bác sĩ, giống như… Trong thế giới của người bệnh, bọn họ cho rằng một cộng một bằng hai, còn người ngoài như chúng ta lại cố gắng sửa rằng một cộng một bằng ba mới đúng.”

“Con bé nỗ lực dung nhập vào xã hội này, vứt bỏ cuộc sống trong quá khứ, dần dần con bé tốt lên, thi vào đại học, có bạn bè, cũng có cuộc sống mới.”

Bác sĩ Lý bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Trác Lương: “Trong phạm trù nghề nghiệp của tôi, Nhuế Ngạn lúc ấy đã khôi phục bình thường, nói cách khác bệnh của con bé đã tốt lên.”

“Tôi không nghĩ tới sau nhiều năm Ngạn Ngạn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cảm xúc thậm chí kề bên mất khống chế.” Mấy tháng trước, Nhuế Ngạn bỗng nhiên thất hồn lạc phách chạy đến chỗ bà, ôm bà khóc, nói ánh sáng của cô đã biến mất rồi.

“Tại sao lại như vậy?” Cổ họng Trác Lương khô khốc.

“Bởi vì con bé tới Hồng Kông tìm anh, mà anh lại không có ở đó.”

Hơi thở Trác Lương trở nên dồn dập, cô đi tìm anh?

Lúc ấy anh ở đâu? Nằm trên bàn phẫu thuật không rõ sống chết.

Ánh mắt của bác sĩ Lý dừng lại vài giây trên đôi bàn tay siết chặt của anh.

“Vậy bây giờ phương diện tâm lý của cô ấy còn vấn đề gì không? Có cần phải trị liệu gì không thưa bác sĩ?” Trác Lương hít thật sâu một hơi, đợi đến khi anh biết được tin cô đổ bệnh đã là một tháng sau đó rồi.

“Không cần.” Bác sĩ Lý lắc đầu, “Sau khi Nhuế Ngạn bình phục, tôi đã tiến hành đánh giá tâm lý cho con bé, rất bình thường, hiện tại con bé có cuộc sống riêng, có công việc xã giao, không còn suy nghĩ hủy hoại bản thân, trong lòng có khát vọng với tương lai, không có bất cứ vấn đề gì.”

“Nguyên nhân nằm ở tôi.” Trác Lương chợt hiểu ra điều bác sĩ Lý nói, “Phải không?”

“Đúng vậy.” bác sĩ Lý ngẫm nghĩ, “Nên hình dung mối quan hệ giữa anh với con bé như thế nào nhỉ, có vẻ giống quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân.”

“Chắc hẳn Trác tiên sinh cũng biết rất nhiều trường hợp bệnh nhân nảy sinh tình cảm với chính bác sĩ tâm lý của mình rồi đúng không?”

“Tôi biết.” Trác Lương gật đầu.

“Trong lòng Nhuế Ngạn anh chính là trụ cột tinh thần, vì thế hai năm trước khi nhìn thấy anh con bé đã vô thức tới gần, sau khi anh rời đi, con bé trở nên lạc lõng, muốn truy tìm, thậm chí còn đi tìm anh, nhưng khi không tìm thấy anh thì bắt đầu sụp đổ, thật ra đó chỉ là do lệ thuộc quá mức vào bác sĩ tâm lý của mình mà sinh ra ảo giác.”

Trác Lương nhíu mày.

Phản ứng của anh được bác sĩ Lý thu hết vào mắt, lại nói: “Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi chỉ khách quan nói ra phân tích của mình, lệ thuộc quá mức cũng là một loại bệnh tâm lý, nhưng Ngạn Ngạn không có ý định tiếp tục trị liệu với tôi nữa, sau này con bé thế nào xin nhờ cả vào Trác tiên sinh đấy.”

Trác Lương bưng tách trà lên thưởng thức, cảm xúc trên mặt không rõ, ngay cả người làm bác sĩ tâm lý lâu năm như bác sĩ Lý cũng không đoán ra được hiện tại anh đang nghĩ gì.

“Tôi hiểu rồi, hôm nay vô cùng cảm ơn bác sĩ.” Trác Lương buông tách trà, lễ phép gật đầu với bà.

“Nếu Trác tiên sinh có gì cần tôi giúp, tôi có thể đưa ra ý kiến chuyên môn cho anh.” Bác sĩ Lý không đoán ra được suy nghĩ của anh.

“Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lý, nhưng tôi nghĩ là không cần đâu, vừa rồi bác sĩ cũng nói Ngạn Ngạn đã tốt rồi.”

Bác sĩ Lý nhíu mày: “Nhưng mà……”

“Bác sĩ Lý, tôi tin tưởng vào chuyên môn của bà.” Trác Lương bắt chéo chân, vẻ mặt bình tĩnh, “Nhưng có lẽ ngay từ đầu bà đã phân tích sai rồi.”

“Ngay từ đầu đã phân tích sai?” Bác sĩ Lý nhíu mày, “Sai ở đâu?”

“Quan hệ giữa tôi và cô ấy chưa bao giờ là bác sĩ với bệnh nhân, từ đầu đến cuối đều không phải, bà với cô ấy mới là quan hệ đó, người chữa trị cho cô ấy là bà, người kê thuốc cho cô ấy cũng là bà, người lắng nghe cô ấy kể chuyện khi mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng nhất, dẫn dắt cô ấy ra khỏi cảm xúc tiêu cực cũng là bà.”

Quan hệ giữa anh và cô chưa bao giờ là bác sĩ với bệnh nhân, chẳng qua bọn họ gặp nhau đặc biệt hơn so với người khác mà thôi.

“Vả lại, tôi cảm thấy “lệ thuộc quá mức” chỉ một người quá mức ỷ lại một người khác, hy vọng người kia có thể làm mọi việc cho cô ấy, còn cô ấy yên lòng hưởng thành quả, tôi với Nhuế Ngạn chưa bao giờ sống cùng nhau theo hình thức đó, tôi cảm thấy dùng “lưu luyến quá mức” có lẽ sẽ đúng hơn.” Sai một ly đi một dặm.

Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Trác Lương nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, sắc mặt mệt mỏi, làm bác sĩ tâm lý của Nhuế Ngạn, nghĩ đến những lời bác sĩ Lý từng nói với Nhuế Ngạn.

Anh Lưu đi đến bên người anh khẽ nói: “Trác tiên sinh, chúng ta đi thôi.”

Trác Lương mở to mắt, đứng lên, bước chân thoáng lảo đảo, anh Lưu nhanh tay đỡ lấy anh: “Trác tiên sinh, ngài ngồi chờ tôi ở đây nhé, tôi đi lấy xe lăn.”

“Không cần đâu.” Trác Lương giữ tay anh ấy, “Tôi không sao, chỉ vài bước đi thôi mà.”

Anh Lưu đỡ Trác Lương ra ngoài quán trà, không nhịn được nhắc nhở: “Bác sĩ đã dặn ngài vừa mới phẫu thuật xong không thể về nước mà ngài lại không nghe, nếu để bác sĩ Triệu biết…… Sớm muộn gì bác sĩ Triệu cũng sẽ biết, đến lúc đó lại nổi giận cho mà xem.”

Trác Lương cười cười: “Có ngày nào cậu ấy không cau có đâu.”

Có một số người không nên nhắc tới, vì vừa mới nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đã gọi, Trác Lương bất đắc dĩ nhấc máy, một tiếng quát lớn truyền ra khỏi loa: “Đệch mợ, ông nội nhà cậu Trác Lương ạ, sao cậu lại về nước, chỉ vì một người phụ nữ mà cậu hy sinh cả tính mạng… Đệch, lần này nếu cậu có chết tôi cũng không cứu cậu nữa đâu, cút đi.” Triệu Khanh Nho trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếng quát to như vậy tất nhiên anh Lưu cũng nghe thấy, lo lắng nhìn về phía Trác Lương, lại thấy Trác Lương không hề để ý đến lời Triệu Khanh Nho nói, ánh mắt nhìn về nơi xa, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Anh Lưu nhìn theo, đó là quầy bán hạt dẻ rang đường ngoài quán trà, dòng người đứng xếp hàng mua rất đông.

*****

Khi Nhuế Ngạn tới đài truyền hình vừa lúc 8 rưỡi, vào đến phòng họp đã muộn mất hai phút.

Mọi ánh nhìn trong phòng họp đều đổ dồn về phía cô, Mễ Nhân thấy cô tiến vào vội đi tới, nói khẽ vào tai cô: “Cả đài truyền hình đã biết chuyện tối qua chị đi theo Trác Hiểu Thiên rồi.”

Cao Mạn quan sát Nhuế Ngạn một lượt từ trên xuống dưới, cô đã thay sang bộ quần áo mới, nhãn hiệu là một nhà thiết kế tư nhân cao cấp mà bọn họ có tiền cũng không mua được, mặt không trang điểm, chắc là ngủ lại ở nhà người đàn ông kia không có đồ make up nên mới để mặt mộc.

Giới giải trí này đúng là bãi nước đục, người so về thực lực chỉ có số ít, đa số đều dựa vào vận may và bản lĩnh.

Không thể không bội phục bản lĩnh của cô gái Nhuế Ngạn này, ngay cả Trác Hiểu Thiên cũng có thể tóm được.

Nhuế Ngạn xin lỗi mọi người vì mình đến muộn, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Hôm nay mọi người mở họp mục đích chủ yếu là vì muốn trao đổi xem số đầu tiên chuyên mục của Nhuế Ngạn nên mời ai làm khách mời, số đầu tiên của chương trình rất quan trọng.

“Nếu không chúng ta mời Cao Tường đi, trước đây anh ta từng đóng phim chung với Nhuế Ngạn, chủ đề CP giữa hai người còn đang đứng đầu bảng đấy.” Huệ Nghệ Văn đề nghị.

“Tôi thấy được đó.” Đạo diễn tiết mục gật đầu, “Hôm trước chúng ta thảo luận cũng đưa ra kết quả cuối cùng như vậy, hiện tại Cao Tường đang là nam diễn viên hot, tuyên truyền đi cũng có chủ đề, nếu có thể tương tác với Cao Tường thì hiệu quả sẽ càng tốt.”

“Nhuế Ngạn cô nghĩ sao?” Huệ Nghệ Văn nhìn về phía Nhuế Ngạn, tối qua cô thật sự ở bên Trác Hiểu Thiên ư? Đúng là không đơn giản.

“Không được.” Mễ Nhân nhìn đạo diễn, “Khi công ty chúng tôi ký hợp đồng với các ông cũng đã quyết định rồi, chị Ngạn chỉ quay chương trình thôi, không gán ghép với ai, cũng không tạo scandal.”

“Cho dù không tạo scandal thì mời Cao Tường vẫn được chứ, dẫu sao bây giờ anh ta đang hot mà.” Đạo diễn nói.

Mễ Nhân nhíu mày, những lời này không có gì để bắt bẻ, nếu ban đầu đưa ra đề nghị này cô ấy cũng sẽ tán thành, nhưng sau khi có ý tương tác với Cao Tường mới nói ra lại khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Chị Ngạn…” Mễ Nhân nói nhỏ, “Chị thấy sao ạ?”

Nhuế Ngạn cứ nghĩ rằng sau khi gặp Trác Lương tâm trạng cô sẽ rơi vào cảm xúc phấn khởi kích động, song kỳ lạ thay cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mỗi một câu mọi người ở đấy nói cô đều nghe lọt tai.

Thật ra Nhuế Ngạn cảm thấy lời đề nghị này cũng không tệ, cô với Cao Tường coi như có quen biết, lúc phỏng vấn sẽ tương đối thoải mái, chỉ có một điều không ổn là trước đây cô đã từng phỏng vấn anh ta, dù mới phát sóng trên internet, không đào sâu vấn đề nhưng đối với người xem mà nói lại không có cảm giác mới mẻ.

Có điều dường như đây đã là phương án tốt nhất rồi, Nhuế Ngạn không nói thêm gì cả, gật đầu đồng ý.

Mọi người lại cùng nhau trao đổi một số chi tiết công việc, họp xong đi ra đúng lúc gặp bảo vệ cổng bước ra khỏi thang máy, gọi cô từ xa: “Nhuế tiểu thư, cơm hộp của cô này.”

“Cơm hộp?” Nhuế Ngạn sửng sốt, nhìn về phía Mễ Nhân, “Em gọi cơm à?”

Mễ Nhân lắc đầu, bảo vệ cổng đi tới, đưa túi thức ăn to trên tay cho cô: “Vừa rồi có người đưa đến phòng bảo vệ nói là gửi cho cô đấy.”

Nhuế Ngạn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô nhận lấy túi đồ rồi mở ra, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa, đó là một túi hạt dẻ rang đường to, còn có các loại quả khô để ăn vặt, trên cùng là một cái túi nhỏ được đóng gói cẩn thận.

“Wow, ai lại mua nhiều hạt dẻ rang đường vậy?” Mễ Nhân ngạc nhiên.

Tim Nhuế Ngạn đập thình thịch, sau khi xác định trong túi ngoài quả khô ra thì không còn gì khác, Nhuế Ngạn lấy túi nhỏ ra, sau đó để Mễ Nhân cầm túi to mang đi chia cho mọi người.

Nhuế Ngạn cầm túi nhỏ về phòng nghỉ của mình, mở túi ra, bên trong là hạt dẻ đã được bóc vỏ vàng óng tản ra hương thơm ngọt ngào, còn có một tấm card nho nhỏ, phía trên vẽ một chú bộ đội hoạt hình đang giơ tay chào cô, bên cạnh là một đám mây đang tủi thân, mặt trên viết: Ngày mai ăn sáng với anh nhé, đừng từ chối, nếu không đám mây sẽ đổ mưa đấy.

Nhuế Ngạn không nhịn được bật cười, lại cắn cắn môi.

Buổi tối trở lại khách sạn còn chưa đến 8 giờ, Nhuế Ngạn liền bật nước nóng để tắm rửa, trong phòng đốt huân hương, rèm cửa kéo kín, Mễ Nhân vẫn còn đang ngồi xử lý tài liệu trên máy tính trong phòng cô, thấy cô như vậy, thoáng nghi ngờ: “Chị Ngạn, không phải chị bị mất ngủ sao ạ? Chị định đi ngủ ạ, bây giờ còn chưa đến 8 giờ mà.”

Nhuế Ngạn mở cửa phòng, làm tư thế mời về với cô ấy, cười nói: “Em đoán đúng rồi đấy, chị muốn đi ngủ.”

Mễ Nhân mờ mịt ra khỏi phòng.

Nhuế Ngạn nằm lên giường, nhắm mắt lại, xung quanh tràn ngập mùi huân hương, dù trong lòng cô vui sướng đến khó thể che dấu, nhưng những chỗ băn khoăn bất an mọi khi lại vô cùng bình tĩnh, anh đã trở lại, cô đã có nhà, cảm giác này thật kỳ lạ, chỉ cần anh ở bên là cô liền yên tâm.

*****

“Trác tiên sinh, ngài uống thuốc đi.” Chị Phương bưng bát thuốc cho Trác Lương, ánh mắt Trác Lương thoáng hiện vẻ chán ghét, song vẫn nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch.

Ba phút sau, Trác Lương chạy vào phòng vệ sinh ói toàn bộ chỗ thuốc đã uống ra.

Chị Phương vỗ lưng anh, sốt ruột nói: “Tối nay tôi sắc thuốc theo đơn mới, có phải đã sắc nhầm vị thuốc nào không?”

Trác Lương chống tường đứng lên, nhận lấy cốc nước súc miệng: “Có thể do hôm nay tôi quá mệt, ngày mai uống thử lần nữa xem sao, chị đừng để ông nội Triệu đổi đơn thuốc nữa.”

“Vâng, vậy ngài nghỉ ngơi trước đi, mới phẫu thuật xong cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, lại tàu xe mệt nhọc, tối hôm qua ngủ cũng không sâu giấc, thân thể sẽ không chịu được đâu.”

“Được.” Trác Lương rửa mặt, ra khỏi nhà vệ sinh, cửa phòng chợt bật mở, một người chạy vào, “Anh Trác, ảnh có chữ ký nữ thần của em đâu? Bố em bảo nó đang ở chỗ anh.”

“Tiểu Tô, đừng làm phiền anh Trác của con nữa, về nhà ngủ đi.” Chị Phương đi ra, trừng chàng trai kia một cái, sau đó xoay người vào phòng bếp.

“Đúng vậy.” Trác Lương gật đầu, “Đã khuya rồi, em trở về ngủ đi.”

Lưu Tô trừng mắt: “Anh nói thế là có ý gì? Anh định cuỗm mất ảnh có chữ ký nữ thần của em đấy hả?”

Trác Lương đi tới chỗ ghế tựa bên cửa sổ rồi nằm xuống, lười biếng liếc cậu một cái: “Anh cuỗm mất thì sao, em định làm gì anh?”

“Bảo sao bác sĩ Mông Cổ lại nói anh không biết ngượng là gì.” Lưu Tô cũng đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh anh, “Anh Trác, bác sĩ Mông Cổ nói nữ thần của em là người phụ nữ của anh, đã là người của anh rồi anh còn lấy mất ảnh của em làm gì?”

“Con nít con nôi, chú ý dùng từ cho cẩn thận.” Trác Lương giơ tay cốc đầu cậu một cái.

“Ây da, đệch mợ.” Lưu Tô ôm đầu, đôi mắt chớp chớp, “Anh Trác, chẳng lẽ là nữ thần của em đã có bạn trai nên anh bị từ chối hả?”

Trác Lương lười nhác liếc cậu một cái, mệt mỏi khép hờ mắt.

“Anh Trác, bác sĩ Mông Cổ bảo rằng hơn hai năm nay anh không liên lạc với người ta, chắc chắn người ta đã sớm vứt bỏ anh rồi, xứng đáng cả đời cô độc!”

“Tên nhóc thúi này, con nói bậy gì đấy.” Chị Phương tỷ tới, vỗ đầu cậu một cái, “Về nhà đi.”

Lưu Tô làm mặt xấu, co giò chạy biến.

“Trác tiên sinh, trẻ con nói chuyện vô tâm ngài đừng để ý nhé.” Chị Phương xin lỗi Trác Lương.

“Chị Phương chị đừng xin lỗi, Tiểu Tô nói cũng không sai mà.” Trác Lương cười tự giễu một tiếng.

Chị Phương được nghe rất nhiều chuyện về Trác Lương từ Triệu Khanh Nho, nhất là mỗi khi Triệu Khanh Nho mắng anh đối xử tàn nhẫn với con gái nhà người ta, chị cũng biết được đôi chút về Nhuế Ngạn, đặc biệt là mấy tháng trước, sau khi phẫu thuật xong, Trác tiên sinh đột nhiên nghe tin Nhuế tiểu thư bị bệnh hơn một tháng, khi đó anh còn không thể xuống giường lại kiên quyết đòi về nước, bị bác sĩ Triệu mắng mấy ngày mới lắng xuống.

Nhưng rồi cuối cùng nhân lúc bác sĩ Triệu tới Paris tham gia một buổi hội thảo về học thuật, anh vẫn lén trở về.

Hôm nay gặp Nhuế Ngạn, chị Phương thầm thở dài, không khỏi mở miệng nói: “Trác tiên sinh này, tại sao ngài lại muốn cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Nhuế tiểu thư? Thật ra bạn bè bình thường vẫn có thể thỉnh thoảng liên lạc mà, dù sao cũng không nên để người ta thương nhớ.” Chị rất xót cho cô.

“Thương nhớ?” Trác Lương cười khổ vài tiếng, “Thế nào mới xem như không thương nhớ? Cách một thời gian thì gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho cô ấy, nói với cô ấy rằng, Nhuế Ngạn, chân anh còn chưa khỏi, em nhất định phải chờ anh, chờ đến khi chân anh tốt lên, anh sẽ trở về tìm em ư…”

“Sau đó thì sao?” Trác Lương rũ mắt, giọng nghẹn ngào, “Cứ dây dưa với cô ấy như vậy, biết khi nào chân tôi mới có thể tốt lên, hai năm, ba năm, năm năm, hay là mười năm?”

“Nhưng mà…” Chị Phương thoáng do dự, “Chẳng may cô ấy tìm người khác thì sao?”

“Chị Phương.” Trác Lương thở dài, “Ngày đó tôi quyết tâm rời đi chính là muốn cắt đứt mọi thương nhớ của cô ấy, yêu đương sinh con là quyền tự do của cô ấy, từ trước đến nay tôi chưa từng muốn dây dưa, chị Phương, chị đã từng nhìn thấy tôi lúc chật vật nhất, nằm trên giường bệnh thậm chí ngay cả…” Trác Lương dừng lại, dời mắt đi, “Ngay cả lúc đi nặng đi nhẹ cũng không thể tự chủ được, phải dốc hết sức để sống, nào còn có tư cách để yêu ai?”

Khóe mắt chị Phương đỏ hoe, trước đây chị là y tá được Trác gia mời đến chăm sóc cho Trác Lương, chính mắt chị nhìn thấy anh phải chịu bao nhiêu khổ cực, hầu như tất cả bác sĩ đều nói không chữa trị được, anh lại dùng nghị lực kiên cường vượt qua mọi bệnh tật.

Có điều Trác tiên sinh quá giỏi chịu đựng, cho dù có đau đớn đến cỡ nào cũng không bao giờ thể hiện ra mặt, mọi cảm xúc đều che giấu trong lòng, đôi khi chị nhìn bóng lưng cô đơn của anh mà lại đau lòng.

Trác Lương đột nhiên cười với chị Phương: “Nhưng lần này trở về tôi khỏi bệnh rồi, cô ấy còn ở đây, tôi còn có cơ hội, chị Phương, có phải ông trời đang xót thương cho tôi không.”

Trác Lương nở nụ cười thanh thản, dưới ánh đèn, đôi mắt anh sáng lấp lánh, tựa như một chàng trai mười bảy mười tám tuổi, chị Phương lau khóe mắt, cũng mỉm cười.

Hết chương 30