Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 2



Tiệc mừng thọ của ông cụ Lục được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố Vân Ninh.

Bữa tiệc bắt đầu từ 6 giờ tối, lúc Nhuế Ngạn tới là 7 giờ, người dự tiệc gần như đã đến đông đủ.

Trước khi dự tiệc, Nhuế Ngạn tìm WC trong khách sạn, lấy lễ phục mang theo trong túi ra thay.

Nói là lễ phục, thật ra chỉ là một bộ váy bình thường mà thôi, tóm lại đi dự tiệc, nếu cô mặc một bộ quần áo giản dị thoải mái đi vào, chỉ sợ lại bị quở trách.

Khi thay đồ, cô lại nhận được điện thoại của Lục Mạn Thơ.

Lục Mạn Huệ là con gái bác cả, Lục Mạn Thơ là con gái bác hai, đều là chị họ của Nhuế Ngạn.

“Nhuế Ngạn, em đang ở đâu? Sao còn chưa tới?” Trái với Lục Mạn Huệ dịu dàng, Lục Mạn Thơ là người nóng tính.

“Em đang ở WC tầng ba.” Nhuế Ngạn bất đắc dĩ.

“Em đã đến muộn lại còn đi WC, em to gan thật đấy.” Lục Mạn Thơ không thể chấp nhận thái độ của Nhuế Ngạn, giọng điệu cũng cao lên.

“Gan em không lớn, em cũng phải giải quyết vấn đề sinh lý chứ.” Nhuế Ngạn không nhịn được nói dỗi một câu.

Bên kia Lục Mạn Thơ im lặng ba giây, cúp điện thoại.

Nhuế Ngạn cười một tiếng, nhìn gương dặm lại phấn.

Vừa ra khỏi WC, Nhuế Ngạn suýt nữa va vào người đối diện: “Chị họ.”

Lục Mạn Thơ cũng hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, sau khi thấy rõ là Nhuế Ngạn, lập tức nhíu mày, “Em nhanh lên đi, lề mà lề mề.”

“Xe buýt đến muộn.” Nhuế Ngạn giải thích.

“Xe buýt còn đến muộn?” Lục Mạn Thơ nhướng mày, “Em chê chị không có văn hóa đấy à?”

Nhuế Ngạn còn chưa nói gì, Lục Mạn Thơ lại nhíu mày: “Em đang mặc cái gì đây?”

“Sao thế ạ? Lễ phục mà?” Nhuế Ngạn cúi đầu nhìn váy trên người mình, “Tham dự tiệc chẳng lẽ không nên mặc lễ phục ạ?”

“Cái váy em đang mặc chẳng phải là cái váy năm ngoái sao? Mua trong đống đồ bỏ đi trên Taobao.”

Chiếc váy này không phải mua trên Taobao, đây chính là váy năm ngoái Ngải Tiểu Á đã chi hai nghìn tệ để mua cho cô, ban đầu vốn định mua một bộ lễ phục lộng lẫy, chẳng mấy khi Ngải Tiểu Á còn có lý trí, lễ phục mặc một lần rất lãng phí, không bằng mua váy, bình thường cũng có thể mặc.

Lục Mạn Thơ kéo kéo làn váy của cô, “Nhuế Ngạn, em đừng có nói với chị là không có tiền mua lễ phục mới đấy nhé, nếu không có thì phải bảo chị chứ, chị có thể mua giúp em, sao em có thể mặc một bộ vay thường để dự tiệc mừng thọ của ông được?”

“Thế nên, chị họ…” Nhuế Ngạn lẳng lặng nghe Lục Mạn Thơ nói, hỏi lại cô ta, “Có phải không mặc lễ phục mới thì không thể đi vào?” Cô thật sự hy vọng Lục Mạn Thơ nói một câu “Ừ”, vậy thì cô chắc chắn không hề do dự quay đầu rời đi.

“Không mặc quần áo mới thì không thể tham dự buổi tiệc à?” Bên cạnh truyền đến một giọng nam rất dễ nghe.

Nhuế Ngạn và Lục Mạn Huệ đồng thời quay đầu sang nhìn, chỉ thấy bên WC nam có một người đàn ông mặc quần áo thoải mái đang dựa vào tường, cũng có thể nói là chàng trai, thoạt trông tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.

Lúc này chàng trai đang cau mày, dáng vẻ buồn bực.

“Cậu là ai? Sao lại ghe lén người khác nói chuyện như thế, gia đình cậu có biết dạy dỗ không đấy?” Lục Mạn Thơ tức giận.

“Bộ quần áo trên người tôi mặc không chỉ một lần.” Chàng trai chẳng hề tức giận trước thái độ của Lục Mạn Thơ, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, buồn rầu nói, “Xem ra hôm nay tôi không được vào dự tiệc rồi, thế thì Lục tiểu thư giúp tôi nói với ông cụ là sinh nhật vui vẻ nhé, lát nữa tài xế sẽ mang quà lên, tôi đi trước, tạm biệt.”

Chàng trai vẫy tay với Lục Mạn Thơ, nghiêng đầu nháy mắt với Nhuế Ngạn, sau đó nhanh chóng đi ra cầu thang, lúc xuống tầng, Nhuế Ngạn còn thấy cậu nhảy lên vài cái.

“Đồ thần kinh.” Lục Mạn Thơ chửi thầm một câu, kéo cánh tay Nhuế Ngạn, “Đi nhanh đi, thật mất mặt.”

Nhuế Ngạn hất tay cô ta ra: “Chị họ, chất lượng cái váy này cũng chẳng ra gì, chị kéo em thế, váy rách rồi thì càng mất mặt đấy.”

“Em thật là phiền toái.” Lục Mạn Thơ như bị điện giật, lập tức buông lỏng tay ra, quay đầu lại trừng cô một cái.

Nhuế Ngạn vào phòng tiệc, Lục Mạn Huệ đang chờ cô.

“Em đi gặp ông trước đi.” Lục Mạn Huệ nhân lúc Lục Mạn Thơ không chú ý liền nhét túi quà vào tay cô.

Lục Kỳ Hoa đang ngồi trên sô pha nói chuyện với vài người, Nhuế Ngạn đi theo phía sau Lục Mạn Huệ.

“Ông ơi, Ngạn Ngạn tới rồi ạ.” Lục Mạn Huệ nói.

“Ông ngoại, chúc mừng sinh nhật ạ.” Nhuế Ngạn đưa túi quà Lục Mạn Huệ đã chuẩn bị cho mình ra.

“Ừ, về rồi hả.” Lục Kỳ Hoa gật đầu, ý bảo nhân viên bên cạnh nhận quà, sau đó giới thiệu với người bên cạnh, “Đây là cháu ngoại của tôi, Nhuế Ngạn.”

Lục Mạn Huệ giới thiệu cho Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn theo cô ta chào chú chào bác.

Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Nhuế Ngạn, Nhuế Ngạn cảm thấy cánh tay hở bên ngoài của mình đang nổi da gà.

“Đây là con gái của Khánh Vân đúng không?” Người ngồi bên cạnh Lục Kỳ Hoa nhớ ra thân phận của Nhuế Ngạn, “Đã lớn như vậy rồi cơ à.”

Nhuế Ngạn lễ phép cười cười.

“Người trẻ tuổi các cháu cứ đi chơi đi.” Lục Kỳ Hoa vẫy tay với Nhuế Ngạn và Lục Mạn Huệ.

Nhuế Ngạn xoay người đi được vài bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bàn tán về mình.

“Đứa bé này mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, may mà có lão Lục, nếu không đứa bé này đã phải trôi dạt khắp nơi.”

“Đúng vậy, năm đó Khánh Vân ầm ĩ như thế, lão Lục còn không chấp nhặt chuyện trước đây mà nuôi lớn đứa bé này, cũng coi như không làm Khánh Vân thất vọng.”

“Cho dù Khánh Vân ngỗ nghịch thì cũng là con gái của tôi, dù sao dòng máu chảy trong người Ngạn Ngạn cũng mang một nửa nhà họ Lục, tóm lại không thể bỏ mặc con bé được.”

“Đúng vậy, lão Lục giúp đỡ nuôi dưỡng nhiều đứa trẻ nông thôn như vậy, tấm lòng lương thiện, con cái nhà người khác còn lo được, đương nhiên cháu chắt nhà mình cũng phải nuôi nấng rồi.”

Mỗi năm đều nghe thấy mấy lời bàn luận này, Nhuế Ngạn đã quá quen.

“Những lời này nghe là đến được, em đừng để trong lòng.” Lục Mạn Huệ vỗ vỗ tay cô.

“Không đâu.” Nhuế Ngạn cười với Lục Mạn Huệ, bưng ly nước trái cây lên nhấp một ngụm.

Ý nghĩa tồn tại của cô là trở thành tiêu điểm cho người khác bàn tán mà thôi.

“Lục tiểu thư.” Nhân viên phục vụ nhận quà ngoài cửa đi tới, “Vừa rồi Trác gia để tài xế mang quà đến đây, nhưng không ai của Trác gia xuất hiện.”

“Vì sao? Vì sao không ai của Trác gia xuất hiện?” Lục Mạn Huệ nhíu mày, nếu ông biết năm nay không có người của Trác gia xuất hiện, nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.

“Tài xế kia nói chúng ta có quy định không mặc quần áo mới thì không thể dự tiệc, vị Trác tiên sinh tới mặc quần áo đã dùng rồi cho nên không thể vào.”

“Ai nói thế?” Lục Mạn Huệ kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tài xế bảo là một vị Lục tiểu thư nói ạ.”

Nhuế Ngạn nghĩ đến chàng trai vừa rồi nháy mắt với cô trước WC, không nhịn được mím môi cười.

Trác gia, cậu là người của Trác gia sao?

Lục Mạn Huệ đi tìm Lục Mạn Thơ, Nhuế Ngạn bưng một đĩa mì Ý lên, từ khi ăn trên xe vào giữa trưa đến giờ cô chưa hề ăn thêm gì, hiện tại thật sự rất đói.

Đồ ăn trong buổi tiệc trông rất ngon mắt, nhưng những người tới đây đều không thật sự muốn ăn, thật là phí phạm của trời!

Tin nhắn truy hỏi của Ngải Tiểu Á gửi đến.

— Thế nào? Cậu có bị bắt nạt không?

Nhuế Ngạn không nhịn được cười, cứ làm như cô phải dấn thân vào đầm rồng hang hổ không bằng.

— Không đâu, tớ ở lại thêm một lát rồi đi, ngày mai tớ sẽ ngồi chuyến sớm nhất, sau đó tìm cậu ăn trưa nhé.

— Cậu đã đặt phòng khách sạn chưa?

Nhuế Ngạn trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói qua: “Tớ chưa đặt, cũng đâu phải cao điểm mùa du lịch, hơn nữa lại ở trung tâm thành phố, ở đâu cũng được mà.”

Ngải Tiểu Á cũng gửi tin nhắn giọng nói sang: “Được rồi, kệ cậu đấy, tớ phải đi làm, cố gắng kiếm tiền, đặt mục tiêu để có một ngày cậu có thể cầm tiền ném vào mặt bọn họ làm động lực phấn đấu”

Nhuế Ngạn cười lên một tiếng: “Có mục tiêu là tốt, cuộc sống cũng có ý nghĩa hơn, đại tiểu thư tiếp tục cố gắng lên nhé!”

Chat WeChat với Ngải Tiểu Á xong, Nhuế Ngạn nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, cô định lặng lẽ trốn đi.

“Bố cô đã nhận được thiệp mời dự tiệc mừng thọ của ông cụ Trác vào ngày mai chưa?”

“Chưa, nhà như chúng tôi sao có thể nhận được thiệp mời của Trác gia chứ.”

“Tiệc mừng thọ của ông cụ Trác? Chẳng phải ông cụ Trác chưa bao giờ tổ chức mừng thọ ư?”

“Ngày mừng thọ của lão Lục với lão Trác chỉ hơn kém nhau một ngày, nhưng năm nào lão Lục cũng tổ chức, còn lão Trác lại chưa từng, sao năm nay lại như thế? Muốn ganh đua với Lục gia à?”

“Lời này của cô sai quá sai, Lục gia sao có thể sánh với Trác gia? Sao Trác gia có thể tự hạ thấp thân phận để ganh đua với Lục gia được.” Có người khẽ nói.

“Tôi nghe chú tôi nói, kể từ khi cậu hai nhà họ Trác bị liệt luôn buồn bực không vui, cho nên Trác gia định cưới vợ cho anh ta, đây không phải tiệc mừng thọ gì đâu, mà là mượn danh nghĩa tiệc mừng thọ để kén vợ cho cậu hai nhà họ Trác.”

Bước chân Nhuế Ngạn khựng lại.

“Thật vậy ư? Nhưng cậu hai nhà họ Trác đã bị liệt rồi, còn có người dám gả sao?”

“Có liệt hay không, người ta cũng là nhị thiếu gia nhà họ Trác, người muốn gả nhiều không kể xiết, cô có muốn gả cũng không tới lượt đâu.”

“Thôi đi, còn lâu tôi mới đồng ý, gả sang đó, đời này xem như xong rồi.”

“Cô nói ai bị liệt cơ?” Đột nhiên có giọng nói chen ngang vào khiến đám người đang bàn tán sửng sốt.

Nhưng rất nhanh sau đó đã có người phản ứng lại, vẻ mặt chê bai: “Cô là người trên núi hả? Chuyện nhị thiếu gia nhà họ Trác bị liệt hai chân phải xuất ngũ cô không biết sao?”

……

Nhuế Ngạn ra khỏi khách sạn như thế nào cũng không rõ, chỉ cảm thấy cả người rét run.

Nhuế Ngạn ôm cánh tay ngồi co rúm trong góc, rõ ràng mới đầu tháng chín, người đi đường còn mặc váy với áo cộc, nhưng Nhuế Ngạn lại cảm thấy lạnh, lạnh đến mức răng đánh vào nhau lập cập.

“Anh cả, em tới rồi, em tới thật mà, là Lục gia nói những ai không mặc quần áo mới thì không thể đi vào, em biết làm sao đây?”

“Nếu không, em chụp ảnh cho anh xem, hiện tại em vẫn đang ở cửa khách sạn đấy.” Chàng trai đứng ngoài cửa khách sạn, tạo hình tai mèo trước điện thoại.

“Anh thấy chưa? Em tự chụp nhá, em đi vào thật, chính anh không tới lại bắt em phải tới, em đã nể tình lắm rồi.”

“Không, hiện tại em không về đâu, nếu bây giờ em về, anh nhất định sẽ mắng em, bây giờ em sẽ đi thăm anh hai.”

“Anh hai không chịu gặp mọi người nhưng lại chịu gặp em, dù mỗi lần chỉ mười phút, nhưng có còn hơn không, em đi thăm anh hai đây, chẳng biết anh ấy ở một mình có nghĩ linh tinh gì không nữa.”

Chàng trai mở cửa xe Cayenne, vẫy tay với tài xế bên trong, sau khi tài xế xuống, cậu ngồi vào.

Cayenne khởi động, chạy ra đường lớn, Nhuế Ngạn đi ra khỏi chỗ tối, gần như không hề suy nghĩ, ngồi vào một chiếc xe taxi đỗ ngoài khách sạn, giọng run run, “Bác tài, đuổi theo chiếc xe phía trước giúp tôi.”

Cô phải đến gặp anh.