Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 7: Tô Tiểu Mễ này, ghen lên quả thật như mụ đàn bà chanh chua



Tô Tiểu Mễ không phải kẻ ngốc đương nhiên cảm nhận được Nghiêm Ngôn không phải hoàn toàn không có cảm giác với cậu. Nếu không tại sao lại chờ thi thử xong còn lưu số điện thoại của cậu. Mỗi lần nghĩ lại Tô Tiểu Mễ đều sẽ cười khúc khích, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, lộn qua lộn lại, muốn gọi điện cho Nghiêm Ngôn lại sợ tên cao ngạo cuồng vọng kia xem thường. Thế là kiên quyết không gọi điện thoại mà chỉ gửi tin ngắn.

“Anh đang làm gì vậy?”

Không lâu sau liền có tin nhắn trả lại

“Xem nhật ký.”

Tô Tiểu Mễ mở cờ trong bụng lại lăn qua lăn lại trên giường, một lúc sau mới ổn định lại, he he không phải bị cậu tóm nhược điểm rồi sao, đường đường một thằng con trai lại đi viết nhật ký, định bụng viết một dòng tin trêu anh ta ẻo lả thì tin ngắn điện thoại lại được gửi tới.

“Đừng cười quá sớm, tôi đâu có nói xem nhật ký của mình.”

Tô Tiểu Mễ bối rối nhìn chung quanh, anh ta làm sao biết cậu đang cười, không phải nhật ký của hắn? Vậy của ai ? Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ thoáng chốc so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Không tiếp tục quản ai thua ai, cầm lên điện thoại gọi.

“Chuyện gì.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm không vui.

“Không có, tôi chỉ muốn hỏi anh xem nhật ký của ai vậy?”

“Cậu!”

Tô Tiểu Mễ từ trên giường nhảy lên, gào thét: “Con mẹ nó, anh lấy nó lúc nào.”

“Lúc đến phòng ngủ gọi cậu đi thi.”

“Ông đây kiện anh xâm phạm quyền riêng tư của người khác, ông đây sẽ kiện cho anh táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, thất khiếu chảy máu, cả người biến dạng, chết không chỗ chôn. . . . . .” Tô Tiểu Mễ liều mạng tìm thành ngữ để diễn tả tức giận cùng chột dạ của mình.

“Thật không?” Nghiêm Ngôn cười lạnh: “Tôi thì sẽ kiện cậu tội phỉ báng. Được lắm, Tô Tiểu Mễ, bấy lâu nay tôi lại không biết cậu giỏi đến vậy, tôi ngu ngốc?”

“Không phải.” Tô Tiểu Mễ đã không còn bộ dạng cãi cùn.

“Tôi ngu ngốc lắm sao?”

“Không có.”

“Tôi là người xấu xa?”

“Không có.”

“Tôi nhăn nhó? Tôi giỏi giả vờ?”

“No no no.”

“Mẹ kiếp, vậy cậu viết lộn xộn gì trong đó hả!”

Câu chất vấn của Nghiêm Ngôn lại lần nửa đem Tô Tiểu Mễ đánh ngã, cậu hối hận muốn chết, phải chi ban đầu cậu dùng biệt danh bên ngoài để viết về hắn, hối hận ban đầu đừng đem quyển nhật ký giấu dưới gối mà đem đến ngân hàng khóa vào két sắt. Tô Tiểu Mễ vẫn đang sám hối lại nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng lật giấy, một lát sau nghe được Nghiêm Ngôn tấm tắc: “Mỗi ngày đều dùng từ ngữ khác nhau để chửi người, cần tôi khen cậu không hở nhân tài?”“A, mẹ tôi gọi tôi ăn cơm rồi, tạm biệt.” Tô Tiểu Mễ khẩn cấp cúp điện thoại, trong lòng xoắn xít.

Nghiêm Ngôn bị cắt điện thoại hận đến nghiến răng, thằng nhóc này lại dám treo điện thoại của anh. Nhìn lại quyển nhật ký trong tay, Nghiêm Ngôn nghĩ, Tô Tiểu Mễ này, khi quen quả thật rất chanh chua.

Ngày thứ hai, buổi trưa, Tô Tiểu Mễ vẫn còn mơ mộng thì bị chuông điện thoại đánh thức, cậu vươn tay sờ soạn lung tung chộp lấy điện thoại, vốn định tắt máy lại thấy tên người gọi đến, lập tức ngồi dậy, hắng giọng: “Alô?”

“Đi ra ngoài, tôi ở trước cửa nhà cậu!”

“Tại sao?”

“Đi ra ngoài chẳng phải sẽ biết. Ba phút, ba phút mà không ra tôi sẽ rời đi.”

Tô Tiểu Mễ đặt điện thoại lập tức bay đi đánh răng, bay sang rửa mặt, bay đến chọn quần áo chỉnh tề, bay bay một hồi nhìn lại thời gian đã qua năm phút. Thế là mặt mày mí xị lê lết ra ngoài, cậu cho rằng Nghiêm Ngôn đã rời đi, đến khi mở cửa lại thấy chiếc xe thể thao ngừng trước cửa nhà, Nghiêm Ngôn tựa vào cửa xe ôm tay chờ cậu. Bên cạnh còn có Lô Y Y khiến người ta vô cùng không thoải mái.

“Tại sao chậm quá vậy?” Nghiêm Ngôn nhướng mày. Còn hỏi tại sao, không có chuyện gì anh đưa Lô Y Y đi cùng làm gì?

Lô Y Y quay về phía Nghiêm Ngôn biểu tình vô cùng ủy khuất nói: “Sao anh lại đến tìm Tô Tiểu Mễ mà không đến tìm em, hại em không đi cùng người nhà ở đây cùng anh, còn tưởng rằng anh đến tìm em, có biết lúc ấy trái tim em rộn ràng thế nào không.”

Nghiêm Ngôn nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ: “Tôi đưa cậu đi bơi.”

Tô Tiểu Mễ trăm ngàn lần không muốn: “Không bằng nằm trong căn phòng gắn điều hòa của mình.” Dù có ở bên cạnh Nghiêm Ngôn cũng không được, cậu không biết bơi cũng không muốn bị trêu là kẻ ngốc.

“Em muốn đi, em muốn đi.” Lô Y Y muốn nắm lấy cơ hội lần này phơi bày ra dáng người quyến rũ của mình.

Cả một học kỳ Nghiêm Ngôn bị Lô Y Y quấn đến nhức cả đầu, dứt khoát vươn tay kéo lấy Tô Tiểu Mễ lôi cậu ta ngã vào trong ngực mình, Tô Tiểu Mễ chưa kịp phản ứng đã bị Nghiêm Ngôn cuối xuống hôn môi.

Tô Tiểu Mễ mở to mắt, Lô Y Y há to mồm.

Đợi đến khi Nghiêm Ngôn rời đi môi mình, Tô Tiểu Mễ lập tức quay lại nhìn chung quanh may không ai nhìn thấy, ngay trước cửa nhà mà làm chuyện này, cậu tính mở miệng mắng lại bị Nghiêm Ngôn đẩy cửa kéo cậu ngồi vào trong xe. Bản thân đi về phía tay lái, Lô Y Y vẫn đứng ở nơi đó, Nghiêm Ngôn nhấn xuống cửa sổ xe: “Cô có thể nhích sang bên cạnh một chút được không?”

Lô Y Y vẫn còn bị vây trong khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn nhưng thân thể đã tự động dịch chuyển sang bên cạnh nhường đường cho xe chạy. Khi chiếc xe chạy khỏi tầm mắt Lô Y Y, Lô Y Y liền xoay người chạy vào nhà Tô Tiểu Mễ.

“Anh điên rồi, trước cửa nhà mà dám hôn tôi.” Đỏ mặt ngọt ngào.

“Tôi thấy cậu cũng chuyên tâm lắm mà.” Cười nhạo.

“Thối lắm, ông đây bị anh dọa đến quên phản ứng thôi.” Đỏ mặt, tức giận.

“Sợ mà vươn đầu lưỡi quấn lấy tôi?” Cười lạnh.

“Ông đây muốn dùng đầu lưỡi đẩy anh ra thì có.” Đỏ mặt, chột dạ.

“Vậy sao ~~” cười khẽ.

Tô Tiểu Mễ không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi: “Sao tôi phải đi bơi với anh?”

“Chuyện nhật ký tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cứ xem đây là phí tổn thất tinh thần đi.”

“Anh cường bạo tôi còn bảo tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần?”

“Tôi nói chuyện nhật ký kìa, cậu nhắc đến chuyện đó làm gì, tôi thấy cậu nhớ mãi không quên rồi.”

Tô Tiểu Mễ tiếp tục knock out, quyết định không tiếp tục khua môi múa mép cùng Nghiêm Ngôn. Trong lòng nghĩ chuyện này bị Lô Y Y biết rồi, cậu phải làm sao đây? Không đợi Tô Tiểu Mễ nghĩ ra phương án giải quyết, xe đã ngừng tại sân vận động.

Sau khi xuống xe, Tô Tiểu Mễ vẫn đứng im tại chỗ, Nghiêm Ngôn xoay người gọi: “Nhanh lên.”

“Tôi không biết bơi.”

“Ông đây sẽ mua cho cậu phao bơi.”

“Tôi không muốn mang thứ đồ chơi đó, dù sao tôi cũng không phải con gái.”

“Vậy cậu cứ chết đuối đi.”

“Anh…còn nữa, tôi cũng không có quần bơi.”

“Vấn đề này không phải dễ giải quyết lắm sao, 囧 lặn được rồi.”

Tô Tiểu Mễ ném cái liếc mắt về phía Nghiêm Ngôn, vừa vào trong Nghiêm Ngôn lập tức đem quần bơi ném cho cậu, nhìn quần bơi nho nhỏ Tô Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy xấu hổ, ngẩng lên nhìn Nghiêm Ngôn đã thay xong, vóc người cao ráo không một vết sẹo, bắp chân rắn chắc, phần bụng bằng phẳng, Tô Tiểu Mễ nhìn thấy trong lòng chợt nhộn nhạo.

“Mặc cái quần bé teo này à, không tốt lắm đâu.” Tô Tiểu Mễ trừ ở phòng ngủ mặc quần bốn góc ra, chưa từng để lộ thân thể trước mặt người ngoài.

“Mặc nhanh lên.” Nghiêm Ngôn căn bản không để ý tới cậu, sự thật Nghiêm Ngôn cố ý chọn loại quần cỡ nhỏ đó, đưa cậu ta đến đây cũng vì ý đồ khác, buổi tối đêm đó hắn căn bản không nhìn rõ được thân thể Tô Tiểu Mễ gì cả.

“Hay tôi dùng cái gì quấn lại được không?” Tô Tiểu Mễ đưa ra yêu cầu cuối cùng.

“Nếu không mặc tôi sẽ 囧囧 cậu?”

Tô Tiểu Mễ ngậm miệng không dám hó hé, quay lưng bắt đầu thay 囧囧 , loay hoay lại cảm thấy có ánh mắt đăm đăm nhìn mình, quay đầu lại vừa vặn bắt gặp Nghiêm Ngôn đang quan sát mông cậu, vội vàng đưa tay che lại, nhìn lại chung quanh không có người nào mới nhỏ giọng mắng: “Anh quay sang chỗ khác ngay cho ông đây, sắc lang.”

“A, mới vừa rồi cậu nhìn lén tôi, tôi cũng đâu nói gì.”

Tô Tiểu Mễ thiếu chút nữa cầm cái quần trên tay ném về phía Nghiêm Ngôn. Sau đó, Tô Tiểu Mễ vẫn bị ép mặc vào chiếc quần đáng ghét còn Nghiêm Ngôn không biết từ đâu lấy được chiếc phao bơi nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.