Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 46: Chúng ta đi cắm trại dã ngoại (Hạ)



Cuối cùng con cá vật lộn trong ngực cô gái hồi lâu bị đem đến chỗ nướng thịt, Tô Tiểu Mễ cách con cá thật xa đến khi nhìn thấy nó bị Dương Huy nuốt vào bụng mới vui mừng điên vui chạy đến trước nơi đặt thịt nướng, đem món mà cậu thích chia ra làm hai phần để nướng, thật vất vả nướng xong, đang chuẩn bị đem đến chỗ Nghiêm Ngôn lại bị Lưu Ứng Tinh đoạt đi một phần: “Tiểu Mễ, không ngờ cậu tốt với tôi đến vậy, cám ơn nha.” Nói xong liền cúi đầu cắn một ngụm, giả vờ không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ tức muốn bốc khói cằm lấy que xiêng bằng trúc còn dư lại giơ cao: “Ông đây phải đâm xuyên anh a a a.”

Vừa mắng vừa chạy đuổi theo phía sau Lưu Ứng Tinh, vì thể lực xê xích quá lớn nên chạy được một quảng lại ngừng thở hổn hển nhìn chằm chằm Lưu Ứng Tinh, không có biện pháp giữ hắn, cậu đành phải giả vờ chịu ủy khuất chạy đến trước mặt Nghiêm Ngôn tố cáo: “Ngôn, Lưu Ứng Tinh lấy hết đồ ăn em chuẩn bị cho anh, anh mau giúp em chỉnh hắn.”

“Không sao, dù sao anh cũng không ăn.”

“Anh không ăn?”

“Mấy thứ kia ăn vào sẽ xảy ra phản ứng Maillard, phá hủy vitamin, protein biến tính. Hơn nữa rất dễ gây ung thư, nữ ăn bị ung thư tuyến nhũ, còn nam dễ nhiễm ký sinh

Câu nói mới vừa thốt ra, cả đám người đang vui vẻ đồng loạt hóa đá. Dương Huy không hài lòng mở miệng: “Ngôn, cậu không thể nói lời dễ nghe hơn sao.”

“Cậu muốn tớ nói thế nào? Vật kia sẽ không dồn ung thư, các ngươi tiếp theo ăn.”

Mặc dù Nghiêm Ngôn đã nói vậy nhưng không ai tin tưởng, chỉ có mỗi Tô Tiểu Mễ tin răm rắp, cầm lấy thịt nướng trong tay đưa lên miệng cắn một ngụm: “Ngôn, mấy lời trêu đùa ban nãy của anh thật dọa người, em thiếu chút nữa không dám ăn.”

Những người khác nhìn Tô Tiểu Mễ như nhìn thấy kẻ ngốc.

Ăn xong tất cả mọi người không biết làm gì, Tô Tiểu Mễ đề nghị mọi người ngồi thành vòng tròn kể truyện tâm sự nhưng rất nhanh đã bị mọi người phản đối bao gồm cả Nghiêm Ngôn. Một lát sau vẫn là Lưu Ứng Tinh lấy ra một bộ bài, Tô Tiểu Mễ liếc mắt nhìn bộ bài trong lòng nghĩ: Tục không chịu được, không tốt bằng đề nghị của mình.

Đánh bài bốn người gồm có Dương Huy, Nghiêm Ngôn, Lưu Ứng Tinh cùng một cô gái không biết tên, Tô Tiểu Mễ ngồi sau lưng Nghiêm Ngôn chăm chú quan sát ba người còn lại, cậu sợ bọn họ nhìn trộm bài của Nghiêm Ngôn. Thật ra Tô Tiểu Mễ nhìn thì nhìn cho vui chứ cậu nào biết bọn họ đánh cái gì, để giúp thắng tiền, mỗi lần Nghiêm Ngôn sờ lên bài Tô Tiểu Mễ liền vỗ tay hô: “Bài tốt.”

Sau đó bận rộn đứng dậy, một lát thì rót nước cho Nghiêm Ngôn, một hồi thì rót nước cho mình thật ra nhân cơ hội nhìn bài người khác, trở về nhỏ giọng nói lại với Nghiêm Ngôn những lá bài đó hình gì của ai. Cứ như vậy số tiền Nghiêm Ngôn thu được càng ngày càng nhiều, Tô Tiểu Mễ ngồi phía sau giúp Nghiêm Ngôn cầm tiền khóe miệng cười đến sắp liệt nhưng kim giấu trong bao cũng có ngày bị lòi, cậu cứ viện hết cớ này đến cớ khác đi qua đi lại Lưu Ứng Tinh rốt cục phát hiện có trá, mới bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng Tô Tiểu Mễ rỗi rãnh không có chuyện gì làm nên mới chạy lung tung, không ngờ là kẻ gian rình bài của bọn họ.

Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy nháy mắt trao đổi, Dương Huy vô cùng không phục nhìn về phía Nghiêm Ngôn kêu la: “Ngôn, cậu biết hành vi này là gì không, là gian lận đấy. Ông trời ơi, ở đây có đôi uyên ương đạo tặc.”

Nghiêm Ngôn nhún vai trên mặt không có vẻ gì đang xấu hổ, hoàn toàn đem lời của Dương Huy như gió thoảng bên tai. Ném lại bộ bài sau đó đứng lên.

“Thắng tiền rồi muốn chuồn? Cậu có hiểu đạo lý đánh bài không vậy, có phẩm bài không.”

“Phẩm gì tớ cũng không có, đừng có dài dòng nữa đem chút đồ ăn tới đây.” Dứt lời liền kéo Tô Tiểu Mễ vui đến quên cả đất trời rời đi, không ngờ đi cắm trại dã ngoại ông đây lại biến thành người có tiền ha ha.

Buổi tối mọi người tùy tiện dùng chút đồ ăn, đêm vốn dĩ đã lạnh trong sơn cốc thì càng lạnh hơn, Lưu Ứng Tinh cùng Dương Huy lấy chút ít củi tới châm lửa rồi cùng mấy cô gái kia vừa tâm sự vừa cười hỉ hả, Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ vào lều.

Phía ngoài lều rôm rả tiếng cười của mấy cô gái, liều trong lại một mảnh an tĩnh chỉ có âm thanh Nghiêm Ngôn lật sách cùng Tô Tiểu Mễ đếm tiền soành soạch.

“Em rốt cuộc muốn đếm bao lâu nữa mới ngừng?”

“Ngôn, tất cả tiền này có phải đều cho em?”

“Chỉ cần em đừng mua mấy thứ kỳ quái là được.”

“Được, em sẽ dùng tiền này để mua sách tham khảo, Melatonin, siêng năng đọc sách..v.v. .” Tô Tiểu Mễ vì tiền mà vắt hết óc nghĩ ra vô số lời hứa hẹn, lúc đi học cũng không thấy cậu thật tình như vậy.

Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ đem toàn bộ bài học được trên lớp tường thuật lại, vươn tay kéo cậu ngã vào trong ngực mình: “Anh đói bụng.”

“Vừa rồi bảo anh ăn anh lại không ăn, hiện tại tất cả mọi người ăn xong anh lại nói đói bụng, anh nói đi có phải anh rất khó hầu hạ hay không.”

“Không phải vẫn còn đồ ăn đó sao?” Nghiêm Ngôn nói thật mập mờ bàn tay đặt trên người Tô Tiểu Mễ từ từ chuyển động lên xuống, Tô Tiểu Mễ lập tức hiểu ý Nghiêm Ngôn, lo lắng giãy dụa: “Đừng, bọn họ còn ở bên ngoài.”

“Chỉ cần em nhỏ giọng chút không phải được rồi sao?”

“Vậy ý anh có phải nói em bình thường rất lớn tiếng?”

Không muốn tiếp tục đùa giỡn, Nghiêm Ngôn cúi xuống hôn Tô Tiểu Mễ bàn tay cũng mò đến công tắc đèn. Bên ngoài lều Dương Huy thấy đèn lều đã tắt liền nhìn sang Lưu Ứng Tinh nháy mắt ra hiệu. Ngay sau đó hắn cùng Lưu Ứng Tinh rón rén đi đến cạnh liều, áp lỗ tai vào mặt vải để nghe lén.

“Ngôn, đợi lát nữa đi, chờ bọn họ ngủ chúng ta sẽ…..”

Nghiêm Ngôn không để ý chỉ chuyên tâm bới quần áo Tô Tiểu Mễ , lớp áo rất nhanh rời khỏi thân thể chủ nhân, sau đó đầu lưỡi tinh ranh nhẹ nhàng liếm láp chỗ mẫn cảm của cậu, Tô Tiểu Mễ bị kích thích nói không nên lời, muốn hét lên lại sựt nhớ không được lớn tiếng, hai mắt mơ màng quyết định cắn môi dưới nén xuống rung động. Hai tay Tô Tiểu Mễ ôm lấy người Nghiêm Ngôn, vuốt ve thân thể quen thuộc khiến Tô Tiểu Mễ yêu thích không nỡ buông tay, chỉ muốn có thể nhanh chóng hòa vào trong thân thể hắn. Nghiêm Ngôn vừa hôn hít vừa đưa tay cởi ra dây lưng của Tô Tiểu Mễ, rút quần đi Tô Tiểu Mễ thở hổn hển, miệng nhẹ nhàng gọi tên Nghiêm Ngôn: “Ngôn, Ngôn, a, Hmm, em muốn anh.”

Môi Nghiêm Ngôn dán lên bụng Tô Tiểu Mễ hôn một đường xuống phía dưới, hai tay đồng thời tách ra chân Tô Tiểu Mễ, cúi đầu liền ngậm lấy phân thân đáng yêu, Tô Tiểu Mễ bị một nơi ấm áp bao phủ thoải mái đến cong lên thân thể: “Nơi đó, a, ưmm, đừng vậy, Ngôn, em chịu không được.” Lúc này Nghiêm Ngôn đưa tay lấy ra đồ bôi trơn, vừa ngậm phân thân Tô Tiểu Mễ vừa dùng tay quết chút ít bôi trơn, sau đó chậm rãi chen vào 囧囧 thăm dò.

Dưới kích thích mãnh liệt Tô Tiểu Mễ không ngừng lắc đầu, hai chân bất giác kẹp lấy Nghiêm Ngôn.

Thấy Tô Tiểu Mễ đã tiến vào trạng thái, Nghiêm Ngôn đứng dậy nhanh chóng mở ra khóa kéo, động thân một cái liền tiến vào thân thể Tô Tiểu Mễ : “A, Ngôn, Aha.”

Nghiêm Ngôn dùng lực đưa đẩy, Tô Tiểu Mễ mơ màng hai chân bị Nghiêm Ngôn nâng cao đi lại giữa không trung, hai người đều thở hổn hển, Tô Tiểu Mễ ngẩng cổ muốn Nghiêm Ngôn hôn hôn, Nghiêm Ngôn lập tức cúi người hôn nhẹ lên môi Tô Tiểu Mễ, hạ thân lại chưa bao giờ ngừng động tác đưa đẩy.

Ở trong lều hai người giằng co thật lâu mới cùng nhau giải phóng, sau khi xong việc Nghiêm Ngôn mặc lại quần áo tử tế liền mở khóa kéo, bắt được tại chỗ Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh còn chưa kịp chạy trốn. Nghiêm Ngôn liếc mắt một cái, đè thấp giọng nói: “Đi theo tớ.”

Hai người vô cùng khẩn trương đi theo sau lưng Nghiêm Ngôn, đến một nơi khá xa lều, Nghiêm Ngôn mới ra tay: “Các cậu tưởng rằng tớ làm cho các cậu nghe không chắc?”

Hai người hiểu ý Nghiêm Ngôn, không cam lòng nhưng vẫn phải móc ra ví tiền, lấy ra một ít đưa cho Nghiêm Ngôn.

“Tớ muốn khăn lông.”

Dương Huy lại phải đi đến xe lấy khăn lông đưa cho Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn đi tới cạnh dòng suối nhỏ đem khăn lông thấm ướt rồi mới trở về lều. Tô Tiểu Mễ quấn chăn kín mít đang muốn ngủ lại bị một trận lạnh thấu xương làm cho sự tỉnh, hô to: “Lạnh quá.”

“Đừng có hét lớn, nhanh lau sạch thân thể.”

“Không, lạnh lắm.”

Nghiêm Ngôn không để ý Tô Tiểu Mễ oa oa phản đối, tung chăn ra xa, thô bạo đem khăn lông lạnh lẽo áp lên cánh mông Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ bị lạnh càng vùng vẫy từ chối. Nghiêm Ngôn lập tức lấy ra xấp tiền thẩy tới trước mắt Tô Tiểu Mễ, chiêu này quả nhiên công hiệu trăm lần như một, Tô Tiểu Mễ không còn ầm ĩ nữa, ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Tiền này ở đâu?”

“Em đáng được.”

Tô Tiểu Mễ không còn cảm thấy lạnh nữa, mặc dù nghe không hiểu lời Nghiêm Ngôn có ý gì nhưng cậu cảm thấy lần cắm trại dã ngoại này cậu đã kiếm được cả vốn lẫn lãi. Chờ sau khi hai người cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi ôm nhau nằm ngủ.

Nửa đêm Tô Tiểu Mễ đột nhiên bị nghẹn tiểu làm cho tỉnh, đứng dậy xoa xoa eo, mở ra khóa kéo lều. Dõi mắt ra ngoài thì thấy bốn phía tối om không một bóng người, Tô Tiểu Mễ rụt trở về, kéo kéo ống tay áo Nghiêm Ngôn: “Ngôn, đi tiểu với em đi.”

“Đường đường đàn ông con trai mà sợ tối?”

“Em sắp nhịn không nổi mất rồi, ở lại anh không sợ em tiểu ra ngoài sao”

Cuối cùng Nghiêm Ngôn đã bị những lời này cứu tỉnh, đứng dậy theo Tô Tiểu Mễ ra bên ngoài, Tô Tiểu Mễ đứng trong bụi cỏ giải quyết, thỉnh thoảng quay đầu lại: “Ngôn, anh đừng đi đâu đấy.”

Nghiêm Ngôn đứng ở bên cạnh đống lửa châm thêm củi, chung quanh lập tức bùng sáng, Tô Tiểu Mễ quay đầu lại, khen ngợi: “Ngôn, anh tốt nhất.”

“Đang tiểu sao lại nói mấy lời này?”

Tô Tiểu Mễ giải quyết xong liền đi tới trước đống lửa đụng đụng Nghiêm Ngôn, cây đuốc sáng loáng nướng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Mễ đỏ bừng : “Ngôn, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau đi?”

“Vậy phải xem biểu hiện của em trước”