Chỉ Muốn Có Em

Chương 3



Ngày chủ nhật, xử lýxong công việc cuống cùng đã hơn 10 giờ, trong phòng làm việc chỉ cònlại trợ lý giám đốc, kế toán và cô. Vừa thu dọn bàn xong chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại lại vang lên.

Thì ra là tổng giám đốclo lắng nên gọi điện tìm Tú Kỳ, bởi vì bất chợt có vị khác người Mỹ cầntiếp đón, vốn hẹn lịch thứ hai nhưng lại chuyển sang hôm nay. Tú Kỳ làthư ký tiếng Anh cần đi theo phiên dịch, nhưng gọi điện thoại mà khôngcó ai nghe máy. Mà người nhà cô cũng nói sau khi tan sở cũng không vềnhà.

"Di Hi, cô có biết làm sao để liên lạc với Tú Kỳ không?" Giọng nói của tổng giám đốc rất gấp gáp.

Cô vốn đã quên nhưng cấp trên hỏi như vậy, làm cô nhớ tới bữa tiệc hôm từhai mà Huệ Phương nói, vì vậy đồng ý với ông chủ đi tìm Tú Kỳ.

Cô gọi mấy cuộc điện thoại cho những đồng nghiệp có thể sẽ ở cùng với TúKỳ, nhưng không thể liên lạc được. Vội vã quẹt thẻ nhân viên rồi bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới "Rừng Na Uy". Cô nghĩ có lẽ Pub quá ồn ã nênkhông nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Đứng ngoài cửa, hít sâumột hơi rồi cô mới bước vào nơi hỗn loạn, đôi mắt mở to trong không gian mờ ảo, chỉ mong sao sớm tìm thấy Tú Kỳ. Hơn 10 phút sau cuối cùng côcũng tìm ra Tú Kỳ thì người cũng đã ướt mồ hôi.

"Tú, Tú Kỳ." Cô chen lấn giữa đám người.

"Di Hi! Sao cô lại tới đây?" Tú Kỳ vui mừng nhìn cô, cho rằng rốt cuộc cô cũng thông suốt rồi.

"Tổng, tổng giám đốc đang tìm cô đấy." Cô cố gắng hét to lên.

"Tìm tôi?" Tú Kỳ trợn to mắt, "Có chuyện gì thế?"

"Có khách hàng đến bất ngờ, muốn cô về tiếp khách."

Tú Kỳ vừa nghe thấy thì lập tức kéo cô chạy về chỗ ngồi, cầm ví da, lấyđiện thoại di động ra xem. Quả nhiên có mấy chục cuộc gọi nhỡ và cả tinnhắn của ông chủ.

"Tiêu rồi! Tôi đi trước đây. Di Hi, nói với mọi người một tiếng hộ tôi nhé." Tú Kỳ nói xong, vội vội vàng vàng chạy mất.

"Thật đáng ghét, ông chủ đúng là thất thường. Chán quá đi!" Huệ Phương càu nhàu.

"Huệ Phương?" Bây giờ Di Hi mới để ý đến cô, "Sao cô không ra nhảy đi?"

"Thật ra tôi cũng chẳng biết nhảy nhót gì đâu, nhưng mọi người đều nhảy nêntôi hóng hớt thôi." Huệ Phương không thích cô đơn. "Ngồi xuống nghỉ mộtlát!Xem cô thở hổn hển kìa, uống một ly đi!" Huệ Phương tiện tay rót lyrượu cho cô.

"Tôi. . . . Tôi không biết uống rượu." Lần trướcuống rượu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô không thể sa vào nữ. Sailầm lần đầu là ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc.

Vì vậy Huệ Phương gọi cho cô một ly cocktail không cồn.

"Đã đến rồi thì ở lại chơi một lát rồi hẵng về! Bạn trai của Nhã Văn cũng tới đó!"

Di Hi không tiện từ chối nên đành phải ngồi thêm một lát. Nếu cô không đụng vào rượu thì cũng không sao.

Nhìn mọi người đung đưa nhảy nhót theo những kiểu cách nhau, cô cảm thấycũng không khó chịu lắm mà còn có phần thích thú. Cô không thể học đượcnhững động tác nhảy tự nhiên vô cùng sức quyến rũ đó. Thật sự yêu thíchvà ngưỡng mộ.

"Nhìn xem! Anh chàng cao to đứng chỗ quầy bar kia là bạn trai Nhã Văn đó."

Di Hi cố chịu đựng cơn khó chịu do ánh sáng chớp nháy, quay đầu nhìn quanh.

Bên quầy bar có rất nhiều đàn ông, người được cho là to cao đó rốt cuộc là ai?

Cố gắng nhìn cho rõ, cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi một bóng dáng ở góc khuất nhất.

Anh ta ngồi bên quầy bar, đưa lưng về phía cô, nói chuyện với bartender cóvẻ rất quen thuộc, trong tay là ly rượu được bỏ thêm đá.

"Ônganh, đang tìm người à?" Trong Pub huyên náo, thấp giọng nói chuyện vớinhau đã trở thành thói quen, vừa nghe rõ ràng lại khiến người bên cạnhkhông thể nghe ra.

"Ai đâu?" Elliott không hề để ý, đoi mắt như diều hâu đã liếc nhìn khắp nơi trong ánh sáng lờ mờ.

"Ai đâu? Ma nữ cướp mất hồn phách của anh đó?" Jill cười nhẹ, còn giả bộ như thật!

Elliott lườm ông chủ không hề giống ông chủ chút nào kia, cười gượng rồi nói:"Ông chủ, tôi có quen biết anh không? Bây giờ tôi mới biết anh có tínhgiả bộ thân quen với người khác. Không tốt chút nào đâu!"

"Ơ! Ơ!Còn dám chê tôi nhiều chuyện." Rồi chế nhạo nói, "Nếu đã muốn gặp thì đi tìm cô ấy đi! Cũng không phải không biết cô ấy ở đâu." Giả bộ dè dặt gì chứ, có phải là đàn bà con gái đâu.

Uống một hơi cạn sạch lyrượu, Elliott không rảnh đáp lại lời anh ta, đôi mắt sắc bén liếc nhìnmột lượt, nhưng vẫn không thể tìm ra giai nhân trong mộng nên chẳng cònhứng chơi bời.

"Tôi đi đây." Anh hờ hững để lại một câu rồi xoay người rời khỏi.

Đẩy cửa, anh lập tức thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy thất bại như vậy. Cô bé đó thật sự không để ý đến mình sao? Thản nhiên như vậy sao?

Nếu không phải bởi vì hôm sau mình phải đáp máy bay trở về Anh thì mình cũng không vội vàng đưa cô ấy về nhà như vậy.

Mới nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ xinh khẽ khàng thoảng quatrước mắt anh, chiếc váy tung bay khiến cô xinh đẹp như một thần tiên.

Mà cô lại không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh!

Dù cô cố ý hay là vô tình, anh vẫn không thể chịu đựng được sự coi thườngcủa cô. Sải bước đuổi theo, anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nghiêng ngườihôn lên cái miệng nhỏ nhắn đó.

Di Hi bỗng bị hôn đến mức trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn xụi lơ trong nụ hôn càn rỡnóng bỏng của người đàn ông đó, nhưng lại. . . .Không hề cảm thấy xa lạ?

Elliott có phần hả hê nhìn cô gái gục trên ngực mình thở gấp, lần này xem côcòn có thể giả bộ không quen biết anh không? Mắt anh tràn đầy vẻ vuisướng vì đã làm được.

Nếu cô muốn lấy lui làm tiến để hấp dẫn anh, vậy thì cô đã thành công rồi. Thực ra cô không cần làm vậy anh cũng mê mẩn cô rồi.

Sau khi thở dốc, dần dần tỉnh tảo lại, cuối cùng Di Hi cũng có sức để đứngthẳng dậy. Vội vàng lùi lại đằng sau, đang định lên tiếng trách cứ thìlại phát hiện ra khuôn mặt Tây phương đó thì lại cứng họng.

Bây. . . . .Bây giờ phải làm sao đây? Mắng anh ta tiếng bằng Trung thì liệuanh ta có hiểu không? Đành phải tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh ta tỏ vẻcảnh cáo, nhưng cô lại không biết đối với anh ta ánh mắt này kiều diễmquyến rũ đến mức nào. Kiếp trước chắc cô cầm tinh con rắn, chỉ cần trừng như vậy mà anh đã bị thuần phục rồi. . . . . .

Di Hi nhớ tớicảnh cáo của Tú Kỳ, cho rằng anh ta là kẻ tìm kiếm tình một đêm, thấyanh ta không sấn tới nữa nên cô tưởng rằng ánh mắt trách cứ của mình cóhiệu quả nên xoay người đi về phía dưới đường định đón xe về nhà.

Elliott ngẩn ra vì hành động của cô. Đi ư? Cô ta lại còn muốn bỏ đi như vậy?Anh giận điên lên, cô bé này coi anh là thứ gì chứ? Lại dám qua lạitrước mặt mình tự nhiên như vậy?

Anh đã dằn lắm rồi, đến lúc nàythì không thể nhịn thêm được nữa. Anh duỗi tay ra, khom người vác cô gái nhỏ nhắn đang hoảng sợ kêu la lên vai, đi tới bãi đậu xe nhét cô gáiđang la hét ầm ĩ vào trong xe, khóa cửa lại.

Anh ta hành độngliên tiếp khiến cho cô không kịp phản ứng, hàng ngàn câu tiếng Anh đồngthời thoáng qua trong đầu cô, lại nhưng lại không tìm được câu nào đểngăn anh ta lại. Trời ạ! Không gặp được ai mà lại gặp phải một tên Tây,chửi bằng tiếng Trung có được không? Nếu anh ta không biết tiếng Trungthì sao?

Á! Điện thoại, mình có thể gọi điện cầu cứu! Bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cho vào trong túi xách, lại bị con ngươi tinh ranh kia đoánra, đoạt lấy chiếc túi cô ôm ở trước ngực làm lá chắn.

"Ối . . . ." Cô bất lực nhìn chiếc túi da mình bị cướp đi, không biết phải làm thế nào.

Mình quá nhẹ dạ rồi! Cứ cho rằng chỉ cần rời khỏi Pub thì không sao nữa, không ngờ vừa thả lỏng đã bị anh ta vác đi.

Phải. . . . .Phải làm thế nào đây? Làm thế nào để nói với anh ta rằng đã tìmnhầm người nhỉ? Mình không phải là hạng người mà anh ta nghĩ là . . .Đối tượng tình một đêm đó.

"ぁの(*). . . ." Xong rồi! Mình bị điên rồi hay sao, sao lại có thể nói tiếng Nhật với người nước ngoài chứ! (*Ano: Người Nhật thường dùng cách này để mở lời, thể hiện sự ngập ngừng, gâysự chú ý.....Giống à, ờm của tiếng Việt)

Suốt đoạn đường cô cânnhắc cách biểu đạt suy nghĩ của mình, không ngờ đảo mắt đã tới nơi, vốnđịnh nhân lúc anh ta mở cửa cho cô thì chạy trốn, nhưng anh ta vừa mởcửa thì cũng nhoài người sang như thể dự liệu được cô định làm gì mà bếxốc cô lên.

Ơ ~~ ơ ~~ không, không thể nào! Anh ta thật sự. . . Thật sự muốn cùng mình. . . . . .

Sau khi cô bị ôm vào căn nhà rộng rãi xa hoa, rồi vào gian phòng lộng lẫy,rốt cuộc cô không chịu được nữa mà kêu dừng lại, không thèm lo lắng đốiphương có hiểu không, cô không thể bị ăn sạch bởi vì không thể giao tiếp được!!!

"Anh, anh thả tôi xuống!" Cô kêu lên đấm mạnh lên bờ ngực rắn chắc của anh ta.

Anh ta nghe lời mà buông cô xuống, chỉ vào phòng tắm rồi nói: "Đi tắm đi." Anh không thích mùi thuốc lá trên người cô.

Cô kinh ngạc mà trợn trừng hai mắt, anh ta biết nói tiếng Trung? Vậy. . . .Vậy mà mình phải nhẫn nhịn suốt, rốt cuộc là sao đây?

"Anh. . . . .Anh. . . . .Sao anh có thể như vậy. . . . ." Cô uất ức trách móc.

Những lời này anh phải hỏi cô mới đúng chứ! Sao cô có thể như vậy? Giả bộkhông quen biết, giả bộ đến mức chân thật như vậy, cô ấy có thể ngụytrang đến mức này sao?

"Đi tắm đi!" Anh không muốn nhiều lời với cô. Anh đã nhịn một tuần rồi, bây giờ chỉ muốn gần gũi với cô.

Di Hi nhíu chặt mày, chẳng hiểu sao lại bị bắt đến đây, câu đầu tiên anhta nói không phải là hỏi địa chỉ nhà hay số điện thoại, mà bảo mình đitắm? Cho nên mới nói. . . . .Không phải anh ta định bắt người vơ vét tài sản đấy chứ?

"Nếu em không ngại chúng ta ân ái với cơ thể bốcmùi thuốc lá và mùi rượu thì ok, đành chiều em vậy!" Anh cởi phăng quầnáo chỉ chừa lại một cái quần lót với bằng tốc độ sét đánh, vươn tay ralàm bộ muốn cởi đồ cho cô, khiến cô la hét ầm ĩ.

"Anh. . . ..Anh. . . . Anh tìm nhầm người rồi! Tôi không phải là loại người mà anhnghĩ đâu!" Cô xấu hổ mà nóng lòng giải thích.

"Loại người như tôi nghĩ? Em cho rằng tôi là loại người nào?" Phản ứng và lời nói của côkhiến anh cảm thấy kỳ lạ, dù sao họ cũng đã thân mật với nhau, cô khôngthể phản ứng kích liệt đến mức này.

"Là. . . . .Là loại người tìm kiếm tình một đêm đó. . . ." Còn giả bộ! Bắt mình đến tận đây rồi còn gì.

"Tình-Một-Đêm?" Vẻ mặt của anh trở nên vô cùng nguy hiểm, gằn từng chữ một hỏi. Chẳng lẽ cô bé này. . . . . "Tôi là ai?"

Cô sợ hãi nhìn anh, không hiểu tại sao anh ta bỗng khó chịu như vậy, "Làm sao tôi biết được. . . . ."

"Em-Không-Biết-Tôi?" Anh nheo mắt lại, dồn cô vào góc tường, cúi người để mặt cách cô 3cm."Nhìn rõ xem, em thật sự không biết tôi là ai sao?"

Anh ta kề sát như vậy, cô thấy rõ thế nào được? Sắp mù mắt rồi! Nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta!

Thấy cô gật đầu khẳng định, cơn tức trong lòng càng dâng trào. . . .Mình làngười đàn ông đầu tiên của cô ta mà cô lại bảo không biết mình?

Dù là tình một đêm đi nữa thì cô cũng không thể không nhìn rõ người đàn ông đầu tiên của mình được!

Được lắm! Lần này, anh sẽ làm cho cô cả đời khó quên.

"Đi tắm đi!" Anh lại ra lệnh một lần nữa.

"Nhưng tôi không phải là. . . . . ." Sai lầm lần đầu ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc. Ngây ngô đã đủ rồi, cô không muốn trở nên ngu ngốc.

"Chính là em!" Là cô gái mà khiến anh ngày nhớ đêm mong đó.

"Hay là không có kinh nghiệm?" Anh cợt nhả nhìn chằm chằm vào cô, nhưng bỗng khiến cô khó chịu.

"Dĩ, dĩ nhiên là không phải vậy!" Cô tức giận khi bị xem thường. "Tôi vô cùng có kinh nghiệm!"

"À. . . . . Lần đầu?" Ánh mắt cực kỳ sáng tỏ.

"Còn, còn lâu đi." Ánh mắt khinh miệt kia không ngừng chọc ngáy vào kinhnghiệm tình dục của cô, dù gì mình cũng là người từng trải kia mà!

Biết rõ người cô đang nói chính là mình, thế nhưng anh lại cảm thấy ghenghét. Bởi vì cô hoàn toàn không biết là anh, lại còn đứng trước mặt anhnói hùng hồn như vậy.

"Không thích?"

"Không. . . . Không phải. . . ." Sao cô lại thảo luận chuyện đó với anh ta vậy!

"Vậy thì sao?"

"Tôi, tôi không muốn có tình một đêm." Lần thứ nhất đã quá đáng lắm rồi, đến giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng!

"Vậy em muốn thế nào?" Anh cúi đầu khẽ cắn làn môi hồng mềm mại của cô,giọng nói trầm ấm vây quanh cô khiến cô không thẻ kháng cự.

"Tôi. . . . .Tôi. . . . ." Cô không thể suy nghĩ, nhìn thẳng vào anh, cảmnhận cơ thể anh. . . .Không phải bởi vì cô từng có kinh nghiệm mà khônghiểu sao cô không hề cảm thấy xa lạ với hơi thở nam tính của anh.

Không biết ai bắt đầu trước, hai người khóa môi nhau đi thẳng tới phòng tắm.Khi đến cửa phòng tắm thì cả hai đã không còn mảnh vải che thân.