Chỉ Mình Boss Yêu Em

Chương 5



Công việc của thư ký quả nhiên không phải để cho người bình thường làm, mỗi ngày Hướng Uyển Đình đi theo sau mông tổng giám đốc bận bịu đến khi trời đất đen kịt, tới cuối tháng, tiền lương trong thẻ chỉ thêm tí tẹo, lại còn phải trả một nửa cho Đổng Ngôn, số còn lại không đủ nhét kẽ răng. Về đến nhà, Hướng Uyển Đình lôi hết những thứ đáng tiền ra, trong tủ quần áo chỉ có hai cái áo sơ mi trắng là có giá trị nhất. Thế là Hướng Uyển Đình quyết định: Bán quần áo đi. Mua đồ gia dụng cũng tốt!

“Tiểu thư à, hai cái áo sơ mi này không phải bán ở tiệm chúng tôi, cho nên không thể trả hàng được.”

Cô gái bán hàng kiên nhẫn giải thích, “Hơn nữa nếu đã mặc rồi thì không cho trả đâu”.

“Chỉ mặc có một lần mà! Giúp tôi đi!”

Hướng Uyển Đình cầu xin nói, “Hoặc là cô đưa 8 phần là được!”

Trên đỉnh đầu người kia chảy ra mấy vạch đen dài thượt lượt: “8 phần cũng không được”.

“7 phần?”

“Thư ký Hướng.”

Hở? ! Ở đây mà cũng gặp người quen à? Hướng Uyển Đình xoay người lại, ánh mắt đảo quanh cửa hàng một lượt. Nhưng mà vừa thấy rõ người tới là ai, cô chỉ muốn đâm mù mắt mình ngay lập tức.

“Tổng giám đốc…”

Đổng Ngôn và bạn gái từ tốn đi tới. Anh mặc một bộ âu phục phẳng phiu, anh tuấn lịch lãm trước sau như một. Mà cô gái bên cạnh cũng không phải xinh đẹp bình thường! Mặc mày sắc nét, khí chất xuất chúng, hơn nữa giống như… gặp ở đâu rồi nhỉ… Đương nhiên cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là tay của vị đại mỹ nữ này còn đang khoác trên tay tổng giám đốc đó! Oa, ngày hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy kìa, đi ra đường mà cũng gặp được một tin bát quái to đùng nữa! Hóa ra bà chủ Ngải Mộ là đây? Nói đến Ngải Mộ, Hướng Uyển Đình liền nhớ ra, vị đại mỹ nữ trước mặt này không phải là người mẫu Lộ Tây à! Chẳng trách ngày đó tổng giám đốc thốt ra từ Cup D, thì ra là có nguyên nhân cả.

“Cô ở đây làm gì?” Đổng Ngôn lạnh lùng hỏi.

Hướng Uyển Đình lén lút giấu chiếc áo sơmi ra phía sau: “Tình cờ… Tình cờ đến xem thôi”.

Trên mặt Đổng Ngôn như viết “Tôi điên mới tin cô”. Nhưng mà xấu bụng được gọi là xấu bụng, bởi vì rõ là nhìn thấu tâm tư người ta, nhưng mà vẫn lấy túi tiền “hảo tâm” hỏi: “Tôi có thẻ hội viên đây, có muốn mượn không?”

Hướng Uyển Đình lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần.” Nói xong lại liếc sang Lộ Tây một cái rồi vội vã muốn về. “Vậy tôi… không quấy rầy hai vị nữa. Tạm biệt!”

Chờ đến khi Hướng Uyển Đình xiêu vẹo lảo đảo biến mất. Lộ Tây đứng bên cạnh mới tủm tỉm: “Thư kí mới của anh à?” Đổng Ngôn không nói gì, gật đầu đồng ý.

“Thật đáng yêu mà.”

Tổng giám đốc ai kia không tự chủ liếc mắt ra cửa lớn một cái, rồi bình luận thêm: “Ngớ ngẩn thì có.”