Chỉ Là Yêu Thôi

Chương 6



Nửa đêm tỉnh dậy vì khát nước,Hạ Tiểu Nguyên thấy cơ thể mình dường như bị ai ôm chặt khiến cô không nhúc nhích được. Mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt góc cạnh ấy, khi anh ngủ trông thật bình yên làm sao, mọi toan tính, dối trá đều không còn. Đôi lông mày anh nhíu lại dường như gặp ác mộng, đôi tay càng thêm siết chặt cô vào lòng. Anh có biết không, thời gian qua cô vô cùng khổ sở, cô ước rằng mọi thứ cô nhìn thấy ngày hôm đó không phải là sự thật, những lời anh nói với cô chỉ là bất đắc dĩ, thì cái kết của bọn họ sẽ đẹp làm sao. Nhưng chìm trong giấc mộng lâu cũng có ngày phải tỉnh ngộ, cô đã sớm biết không phải sao. Chỉ là do mình quá ngu ngốc tin tưởng vào cái gọi là tình yêu vĩnh cửu sẽ cảm hóa được những con người vô cảm kia, nhưng cô không làm được. Trái tim cô quá yếu đuối mong manh, không thể tỏ ra nhu nhược được giống người con gái ấy. Cô ta xinh đẹp, cô ta có quyền thế, là danh môn gia thế, là người được xác định là vợ của anh sau này. Thật nực cười, thời buổi bây giờ vẫn còn cái gọi là hôn ước sắp đặt, cô không khỏi khinh bỉ. Gia đình cô nghèo thì sao, ba mẹ cô hạnh phúc, làng xóm hòa đồng, không ghanh ghét, ghen tị. Còn anh, anh thì sao, anh có yêu cô gái đó không. Trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ chồng chất, Hạ Tiểu Nguyên đưa tay sờ lên khuôn mặt ấy. Ở bên anh vẫn bình yên như vậy, năm năm trước anh vẫn thường ôm cô ngủ, họ hạnh phúc ngập tràn với bao dự định tương lai. Năm năm sau, ai cũng có thành công của mình, nhưng chẳng thể nào có được nhau nữa. Trái tim đã tàn úa theo thời gian, những vết thương cũng chẳng thể lành lại. Là cô, vì sao cô còn cố chấp tin tưởng anh để rồi lại nhận lấy niềm đau chứ. Dù mọi thứ chỉ là hiểu lầm thì đã sao, anh với cô cũng không thể bên nhau được, hạnh phúc sẽ mãi chẳng bao giờ có. Chỉ nốt đêm nay thôi, cho cô yếu đuối một lần được ôm lại người con trai ấy, ngày mai cô sẽ trở lại là Hạ Tiểu Nguyên của mọi ngày.Về phía Lăng Phong, cô cần cho anh một lời giải thích trước khi anh biết được tất cả. Ngay từ đầu cô đã không có ý định dấu anh, nhưng mọi việc lại ngoài sức tưởng tượng. Bọn họ là bạn, là đối tác, cô không muốn mình là nguyên nhân gây ra mọi khúc mắc dù chỉ là phần trăm rất nhỏ. Nhìn đồng hồ mới có 4h sáng nhưng Hạ Tiểu Nguyên chẳng thể ngủ tiếp được, gỡ đôi tay ra khỏi eo mình, cô đi về phía nhà tắm.Ngâm mình trong làn nước ấm, cô lại chìm trong những kí ức kia

Học xong tiết học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ cô dự định đi ra ngoài mua chút đồ, nhưng không biết rủ ai. Đúng lúc này Minh Vũ gọi điện cho cô:

-Buổi chiều anh chở em ra phố đi bộ, hôm nay đám bạn thân lớp cấp 3 bọn anh có buổi offline, em đi cùng anh nhé

-Thôi, em ngại lắm, bạn anh em có quen ai đâu chứ

-Không sao, cũng chỉ có vài người thôi em ạ. Bọn họ dễ gần lắm

-Vâng, vậy có gì thì anh gọi điện cho em nhé. Bây giờ em đi ăn đây

Tình yêu đúng là kì diệu, đã biết là nghiền luôn, thật không sai tí nào. Xuống căng-tin chọn một chỗ ngồi, cô vừa ăn vừa lướt điện thoại xem email mà công ty gửi cho mình phản hồi về bản thiết kế cô gửi đêm qua. Họ khen cô có năng khiếu, có thể làm lên đột phá ở những bản thiết kế lớn hơn. Nếu cô có khả năng,tháng sau họ sẽ gửi cho cô bản thiết kế về khu đô thị mới cao cấp của thành phố, thành công tiền cô nhận được sẽ là một con số lên đến vài chục triệu.. Mắt cô sáng lên, vài chục triệu, số tiền lớn nhất từ trước đến nay cô kiếm được. Hưng phấn kèm kích động, cô ăn vội vàng rồi trở về phòng kí túc, chăm chú nhìn vào cuốn sách kiến trúc phức tạp mà nghiên cứu mới mượn hôm qua.

Đến hai giờ chiều, cô thay bộ quần áo giản dị là áo phông trăng bó sát và quần jean, đi về phía cổng trường, ở đó có một chiếc xe SH đang đỗ ở đó. Đúng là nhà giàu có khác, người đẹp xe đẹp, chạy lại phía anh cô cười nói:

-Anh đợi có lâu không

-Không đâu, anh cũng vừa mới đến... Vừa nói anh vừa cài mũ bảo hiểm cho cô giọng cưng chiều

-Được rồi, phải tuân thủ luật lệ giao thông. Lên xe

Anh chở cô vào một quán cafe,ở đó những người bạn của anh đã có mặt đầy đủ. Đúng như anh nói, không đông lắm, chỉ khoảng 5,6 người,ai cũng có đôi có cặp. Thảo nào anh gọi cô đi cùng, đây chẳng phải là đang tuyên bố hẹn hò sao. Nghĩ đến điều đó cô đỏ mặt, bước đi chầm chậm, mặt cúi xuống không dám nhìn lên, để mặc anh kéo tay mình lôi đi. Ngồi xuống bàn cô nhẹ giọng chào mọi người:

-Em chào mọi người, em tên Hạ Tiểu Nguyên

-Nguyên xinh quá em ơi.. Một chị lên tiếng, cô nghe mọi người gọi chị ấy là Loan, sinh viên năm cuối trường Luật. Tương lai là một luật sư đanh thép lắm đây

-Hì, em cũng bình thường như bao bạn khác thôi chị

-Bình thường như người khác mà chị ước còn chẳng được đây này.. Một chị tên Thùy nhí nhảnh lên tiếng

-Tôi thấy em ấy nói đúng mà, con gái bây giờ không biết phấn son hiếm lắm. Mà có ấy, chắc cũng chỉ là loại giả tạo để lấy lòng thương thôi.. Lan, một sinh viên trường điện ảnh ngồi im nãy giờ cuối cùng cũng nói chuyện

Minh Vũ nhíu mày trước lời nói không mấy thiện cảm của cô kia, anh định nói gì đó nhưng Nguyên đã giữ tay lại. Cô không muốn cãi nhau hay tranh luận về những vấn đề không mục đích đó, chất xám của cô còn phải để làm việc khác. Nhất Bảo đã nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của thằng bạn thân, anh rùng mình vì biết mình đã mang rắc rối đến rồi, không khỏi quát cô người yêu:

-Em bớt nói đi không ai nói em câm đâu. Em nghĩ ai cũng giả tạo giống bọn trường điện ảnh em à. Không thích thì đi về, đừng làm buổi họp mặt của bọn anh bung bét

-Nguyên này, em quen Minh Vũ như thế nào vậy. Biết nhau bao lâu nay, chị tưởng tên này gay đấy. Mà không riêng gì chị đâu, cả đám ở đây đều nghĩ thế, các cậu nhỉ_ chị Loan nói

-Thôi, tôi xin chị. Không yêu bởi vì chưa tìm được người thích hợp. Bây giờ chẳng phải có rồi sao, thấy chị cùng Mạnh Cường hạnh phúc quá cũng thấy chạnh lòng

-Em học ngành gì vậy, Minh Vũ học giỏi lắm đây, có gì không hiểu em cứ hỏi nó

-Em học kiến trúc chị ạ, em mới năm nhất thôi

-Thôi đi bà ạ, người ta học siêu đẳng luôn ấy, lấy được cả học bổng của L.A mà. Kể ra em ấy là người đầu tiên đó.. Nhất Bảo chen vô

-Wow..thật hả. Này, chị thích em rồi đó,em làm em gái chị đi, chị sẽ bảo vệ em với tư cách một luật sư tương lai, haha

Cả đám ngồi nói chuyện cũng đã đến 5 giờ chiều, Minh Vũ huých tay cô rồi chào mọi người về trước, cô còn không quên trao đổi số điện thoại với chị Thùy và Loan. Anh nói anh muốn cả hai có buổi hẹn hò đầu tiên mà không bị làm phiền. Dẫn cô về phía chiếc ghế đá dưới bóng liễu cạnh bờ hồ, anh cùng cô ngồi xuống. Bây giờ cô mới để ý là anh rất cao, phải trên m8 ấy, mỗi lần nhìn anh là cô phải ngẩng đầu lên, còn anh thì cúi xuống, nhìn xa trông như họ đang muốn hôn nhau vậy. Bất chợt cô hỏi anh:

-Anh này, anh có biết về kiến trúc không

-Cũng có một chút, có chuyện gì sao

-À, em mới nhận được một việc công ty giao cho là vẽ bản thiết kế về khu đô thị mới của thành phố, em đang suy nghĩ không biết nên thiết kế theo phong cách nào, để mọi người không thấy cầu kì,nhưng lại hiện đại mà giá cả lại phù hợp cho thi công

-Nếu em không sợ, anh sẽ cùng em vẽ bản thiết kế đó, được không

-Em sẽ chia anh một nửa số tiền công em nhận được

-Rồi, anh biết cô bé của anh sẽ không để anh làm không công mà, nhưng phải đợi bản thiết kế vẽ xong đã, biết đâu anh lại không giúp gì được cho em. Chiều mai em nghỉ đúng không, đến nhà anh, chúng ta cùng phác thảo

-Nhà anh á, có được không

-Không sao, còn có cô giúp việc nữa, anh không ăn thịt em đâu mà sợ

-Em có nói là em sợ sao, cái anh này.. Cô đấm vào người anh, chẳng khiến anh đau mà anh còn bật cười

-Mặt em đỏ bừng lên rồi đây này.. Đôi tay nựng má cô, anh nói nhỏ chỉ đủ để cả hai nghe thấy:

-Nguyên này, em để tóc dài đẹp lắm, đừng cắt nhé, anh tiếc

Cứ thế cả hai người ngồi đó, tay anh cầm lấy tay cô, họ cười đùa với nhau trong ánh hoàng hôn của mùa thu, mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đó khiến Hạ Tiểu Nguyên nhắm mắt mà thích thú. Bỗng anh nói:

-Mình thuê xe đạp đi đi, trong kia cho thuê xe đạp kìa

-Ê, anh có đi được không đó... Cô gọi với anh

-Em đừng khinh thường bạn trai em, cứ thử đi rồi biết

Họ thuê một chiếc xe, anh ngồi lên phía trước mà vụng về khiến cô không khỏi bật cười, biết ngay mà, dạng công tử như anh chỉ đi ô tô với xe máy xịn thôi, chứ xe đạp thì.... Lắc đầu ngao ngán, cô lại gần chiếc xe, cầm lấy tay lái bảo anh ngồi phía sau cô đèo, ít ra cô còn thành thạo hơn anh. Mà anh ngồi phía sau cũng có lợi chứ, chân dài, có thể thay thế phanh tay rồi... Ngày còn đi học, ba mua cho cô một chiếc xe đạp nhật giá 2triệu, đối với cô, đó là món quà rất lớn mà cô nhận được, đi học về là lau chùi sạch sẽ, chỉ sợ hỏng.Lớn lên xa nhà mới biết, thì ra quê hương mình nghèo nàn đến vậy, thành phố nơi đây tòa nhà chung cư cao vài chục tầng, biết bao giờ xuất hiện ở nơi cô, đẳng cấp nhà giàu vẫn khác dân thường một khoảng cách xa vời. Anh còn là sinh viên nhưng hôm nay đi xe trăm triệu, mai đi ô tô chục tỷ mà không mảy may suy nghĩ, ba mẹ cô làm cả đời tích lũy chỉ mua được chiếc xe Lead, để khi cô về quê lấy ra đi cho mở mày mở mặt với bạn bè trang lứa.Mẹ sinh cô vì băng huyết mà chút nữa mất mạng, ba cũng vì chuyện đó mà hoảng sợ, mặc cho ông bà phản đối, ông quyết định không sinh nữa. Trong thâm tâm cô chỉ mong một ngày nào đó cô thành đạt,kiếm thật nhiều tiền, xây cho ba một ngôi nhà rộng,mua một chiếc xe, để ba có thể đi đâu đó nếu muốn. Muốn đưa ba đi du lịch cho tuổi già thêm vui, nhìn ba làm cực khổ như vậy, cô thấy ba vất vả nhiều lắm rồi.

Buổi hẹn hò hôm nay khiến cho khoảng cách giữa hai người không còn ngượng ngùng nữa, ai cũng muốn đối phương biết tình cảm của mình. Đến giờ ăn tối, Minh Vũ dẫn cô vào một nhà hàng có tiếng gần khu anh ở, gọi cho cô những món ăn thật lạ mắt. Cuộc đời cô chưa bao giờ đi nhà hàng sang trọng như vậy, nên ban đầu có chút bỡ ngỡ. Vì bản tính tiết kiệm nên cô cũng chỉ ngăn anh bảo anh gọi cho vừa đủ, nhiều quá lãng phí là không tốt.Thật ra cô cũng có điều thắc mắc về anh nhưng không giám hỏi. Cô biết anh là con nhà giàu, nhưng nhìn cách tiêu tiền của anh, cô nghĩ nó sẽ không dừng ở mức giàu đâu.Ngày cô lên đại học, ba nói cô không lên giao du lại với những người có tiền, một phút dại dột sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tệ nạn. Ba dặn cô không được đi bar, vì trong đó toàn những người chịu ăn chịu chơi, mình nhà nghèo không lên sa chân lỡ nhịp chốn đó. Ba bảo cô cố gắng học hành, mọi chuyện để ba lo. Cô biết gia đình mình chỉ là một gia đình bình thường, không xứng đáng với anh, nhưng khi yêu rồi, cô vẫn muốn thử, thử xem tình yêu có cảm hóa được gia đình anh không.Nếu anh yêu cô không buông tay, thì cô sẽ không bao giờ buông tay trước, vì cô biết, anh sẽ không để cô làm vậy. Thay vì rút lui để người yêu có tương lai như trong tiểu thuyết, cô sẽ cùng anh vượt qua...

Số tiền học bổng cô nhận được là 20 triệu, cô muốn gửi về cho ba để ba có tiền mua thuốc cho ông nội.Ông đã ngoài bảy mươi, mỗi khi trở gió là cái chân lại đau nhức, cô biết, là ông đau nhưng ông giấu mọi người. Cuộc đời người nông dân quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, bệnh tật là không tránh khỏi.Ông bề ngoài tuy nghiêm khắc nhưng cô biết, ông rất thương cô. Mỗi khi ai đó hỏi về cô, ông đều cười sáng lạn mà hãnh diện, càng khiến cô có động lực để cố gắng. Về đến cổng kí túc xá đã là 8giờ tối,cô chào anh rồi quay người vào trong, anh kéo cô lại nói:

-Em có chuyện gì à

-Đâu, em có đâu

-Mặt em hiện lên hết rồi kìa, có gì thì nói anh xem anh giúp được không

-Thôi, em không sao. Em vào trước nhé, ngày mai em có tiết học tiếng Pháp, em phải xem bài

-Ừm, đừng thức khuya quá. Mai anh phải ra công ty, có gì buổi trưa anh gọi điện cho em, mình đi ăn rồi qua nhà anh luôn

Mở bừng mắt vì hơi lạnh, cô bước ra ngoài lau khô người rồi mặc quần áo. Anh vẫn ngủ say, tư thế ngủ chẳng khác lúc trước, cô đơn mà lạc lõng.Ra ngoài phòng khách, cô đặt laptop xuống bàn và làm việc. Hôm qua cô trốn về sớm, bản thiết kế còn chưa chỉnh sửa xong, sáng nay lại có cuộc họp, cô phải hoàn thiện nhanh nhất có thể. Chăm chú vào màn hình mà chẳng hề hay biết anh đã tỉnh từ lúc nào, đứng đó nhìn cô mà ngẩn người. Xa cách từng ấy năm,cô đã không còn vẻ đẹp ngây ngô hay xấu hổ nữa, giờ đây, cô quyến rũ đến từng hơi thở. Hôm qua khi ôm cô vào lòng, anh đã suýt chút nữa muốn hòa mình vào người con gái ấy, nhưng lí trí còn xót lại nhắc anh không được làm như thế. Ngắm nhìn cô ngủ mà anh thấy lòng mình tĩnh lặng, yên bình biết bao. Khi cô biến mất không một lời giải thích, anh đã lao đi tìm cô như điên dại. Anh biết là mình nói những lời làm cô tổn thương, nhưng suy cho cùng, anh cũng chỉ muốn bảo vệ cô khỏi sự theo dõi của gia tộc. Nhưng anh cũng không hiểu lý do tại sao, cô lại cùng Huyên đánh Minh Nguyệt, con bé đâu có lỗi gì. Nguyệt vẫn luôn nói tốt về cô trước mặt bố mẹ anh, vẫn luôn cố gắng cùng anh thuyết phục ba mẹ giải trừ hôn ước của họ, những điều đó cô đâu hiểu được. Cứ nghĩ sẽ chẳng gặp lại cô, sẽ quên cô như một giấc mộng, anh quay ra cùng Minh Nguyệt tìm hiểu. Nhưng cho dù cố gắng bao nhiêu,anh vẫn không thể tìm được cái cảm giác khi ở bên Hạ Tiểu Nguyên