Chỉ Là Yêu Thôi

Chương 3



Cánh cửa phòng mở ra kéo Tiểu Nguyên lại thực tại, ngẩng đầu lên thấy Phong đang dựa ở cánh cửa nhìn mình chăm chú, cô mỉm cười:

-Này, anh vào chẳng gõ cửa gì cả

-Với anh em còn khắt khe đến như vậy sao, Nguyên... Phong tiến lại gần cúi xuống nhìn Tiểu Nguyên. Cái nhìn dịu dàng và khao khát mãnh liệt, đôi môi ấy, anh đã ước ao một lần được chạm vào nó.Nhưng cô luôn từ chối, thậm chí chưa bao giờ cô nhìn thẳng vào mắt anh. Anh biết trong tim cô chứa một hình bóng khác, cái ngày anh nhặt được cô ngất xỉu trên đường trong cơn mưa lớn ấy. Cô cười với anh, nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng anh biết trái tim cô chưa dành trọn cho anh. Mặc dù vậy anh vẫn chờ, vẫn đợi, đợi cô bước qua được quá khứ ấy, chấp nhận tình cảm của anh.Dù chưa là người yêu, nhưng mối quan hệ của cô và anh cũng không quá tẻ nhạt, một ngày không xa, a tin cô sẽ đón nhận nó... Cầm hộp bánh đặt lên bàn, Lăng Phong nói:

-Anh vừa về qua nhà, ông nội rất nhớ em. Cứ trách anh ép em làm nhiều công việc

-Em biết, xong dự án này em sẽ sang chơi với ông nhiều hơn. Anh thấy đấy, công việc bộn bề mà. Mà lúc trưa anh có việc bận gì sao.. Vừa dở hộp bánh cô vừa hỏi

-Ừm, tổng giám đốc bên L.A qua Canada, anh vừa dùng cơm với anh ta.

Đôi tay đang cắt bánh của Tiểu Nguyên chợt khựng lại..nhưng rất nhanh sau đó cô mỉm cười, trả lời anh:

-Ồ, chỉ là tình cờ đi ngang qua hay muốn đến công ty mình kiểm tra thực lực của tổ thiết kế bọn em

-Nguyên, em cố gắng dự án này, rồi chúng ta cùng nghỉ phép em nhé. Anh cũng muốn về Việt nam với em, gặp ba mẹ em, xin cưới em, được không. Lăng Phong xoay vài cô lại để cô đói diện với mình.

-Anh lại trêu em rồi...

Lảng tránh câu hỏi của anh, cô chỉ chăm chú ăn bánh ngọt. Bước thẳng về phía thang máy, cô nói vọng vào:

-Việc tiếp đón Tổng giám đốc L.A giao cho thư kí của anh nhé, anh biết đấy, em không giỏi giao tiếp mà

Nhìn theo bóng cô dời đi, Lăng Phong lắc đầu thở dài. Phải cố gắng bao lâu cô mới quên đi được hình bóng kia, liệu rằng cô có bước qua khỏi vũng lầy đó. Với anh, cô là bảo bối trân quý mà anh muốn giữ cho riêng mình. Anh yêu cô sâu đậm,yêu đến nỗi sẵn sàng làm mọi thứ để cô được vui. Chờ được ngần ấy năm, anh không ngại chờ thêm vài năm nữa.Bước về thang máy dành riêng cho mình, anh lên phòng làm việc. Bây giờ đã là 2 rưỡi, bên L.A nói là sẽ sang lúc 3 giờ, mọi giấy tờ hợp đồng anh cần phải xem xét lại. Đối với A.T và L.A mà nói,dự án này nếu thành công sẽ mang lại cho cả hai tập đoàn thu nhập vô cùng cao.Đây cũng là dự án mà Tiểu Nguyên tốn rất nhiều công sức và tinh thần, anh thật sự cảm thấy có lỗi.

Ba giờ tại đại sảnh của A.T, một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ lại khiến cho mọi người không khỏi nhìn ra. Bước xuống là một người đàn ông cao tầm m85, tuổi chỉ khoảng 28_29tuổi, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn thẳng vào bên trong. Cầm điện thoại lên anh bấm một dãy số,chỉ chờ bên kia bắt máy, anh nói luôn:

-Đại sảnh, đã tới

Lăng Phong bên này không khỏi nhíu mày nhìn đồng hồ, đã đến giờ rồi à.Bấm điện thoại cho Linda kêu cùng mình xuống đại sảnh đón tiếp, anh đi thẳng một mạch ra ngoài.Đi qua phòng thiết kế, anh ngó vào nhưng chẳng thấy Tiểu Nguyên đâu. Bên phía Tiểu Nguyên, cô hôm nay có chút mệt mỏi lên muốn nghỉ sớm.Một phần nữa là vì hôm nay người đó đến đây, sẽ không tránh khỏi việc đi kiểm tra phòng thiết kế, hiện tại cô không muốn giáp mặt Minh Vũ trong hoàn cảnh này.Cô sẽ mãi mãi chẳng bao giờ quên được cái đêm mưa tầm tã của năm năm trước, anh lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt căm hận buông từng chữ:

-Hạ Tiểu Nguyên, cô nghĩ cô là ai. Tôi sẽ cưới cô ư. Thật nực cười, giữa chúng ta chỉ là qua đường thôi. Bây giờ tôi chán cô rồi, thì chia tay. Với tôi, người xứng đáng làm vợ chỉ có Minh Nguyệt mà thôi"

Thì ra có những thứ chẳng cần đến dao cũng có thể giết chết một ai đó.Trái tim cô lặng đi, hàng ngàn hàng vạn vết thương chồng chồng chất chất. Người con trai mới hôm qua thôi vẫn còn ôm cô nói những lời đường mật, mới hôm qua thôi, họ còn ngại ngùng trao nhau những giây phút nồng ấm, vậy mà hôm nay thì sao. Hôm nay là sinh nhật cô, cô lại tận mắt chứng kiến cảnh anh cùng người con gái đó mây mưa trên chiếc giường của bọn họ, tiếng rên rỉ nghe mà xấu hổ lại càng làm cô đau lòng. Người con trai phía trên, bàn tay như con rắn không ngừng dừng lại mọi nơi trên cơ thể người con gái ấy. Họ quấn lấy nhau mà chẳng hề hay biết, cô đã chứng kiến tất cả. Và cho đến bây giờ cô cũng mới biết, người bạn bên Anh quốc của Lăng Phong thì ra chính là Minh Vũ, việc gặp mặt này càng khiến cô khó xử hơn bao giờ hết. Mà cho dù biết thì sao,không là người yêu, cô với Minh Vũ cũng coi như là bạn cùng trường, đó cũng là một lý do hợp lý. Đúng, trốn được cả đời sao Hạ Tiểu Nguyên, ân tình của Lăng Phong cô chẳng bao giờ trả hết nổi, chỉ có thể dốc hết sức làm việc cho anh, và cũng chỉ có anh khiến cô dịu dàng và nũng nịu. Mặc dù chưa nhận lời yêu của Lăng Phong, nhưng Tiểu Nguyên cũng không phủ nhận những tin đồn trong công ty nổi lên cô với anh là một cặp. Đi thẳng ra xe, cô soạn tin cho gửi Lăng Phong:

-Em thấy hơi mệt, hình như em ốm rồi. Em về trước

Về đến nhà nằm vật ra giường,cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Kí ức đó lại hiện lên

Một giờ ba mươi phút chiều,trước cổng kí túc xá nữ, Minh Vũ đứng đó nhìn vào trong. Sự xuất hiện của anh khiến cho cả tòa nhà kí túc xôn xao, có những cô gái phấn khích quá còn chạy lại để hỏi anh cần gì không. Tuy trong lòng có chút khó chịu vì bị làm phiền, nhưng anh vẫn nhỏ nhẹ trả lời và mỉm cười, nụ cười giết chết bao trái tim cô gái:

-Không, mình chờ một học muội thôi

Thấp thoáng nhìn thấy bóng cô ở xa,cô mặc một chiếc quần jean đen bó sát hiện đôi chân thon dài, chân đi một đôi dày thể thao đế cao, áo sơ mi trắng xắn tay đến khuỷu, mái tóc dàu buông xõa xoăn lọn to. Cô không để tóc mái, tóc lại rất dài, dài đến ngang hông, không dày mà óng ả. Nhìn chằm chằm vào bóng cô, anh vẫy tay gọi lớn:

-Tiểu Nguyên

Cô đã nhìn thấy anh từ lúc bước ra khỏi của phòng, thật không thể tin được sức hút của một phái đẹp mà. Ngẫm lại, từ bé đến giờ, lần đầu tiên cô gặp một người đẹp như vậy. Người gì đâu mà đẹp hơn cả con gái, da cũng trắng nữa, nhất là đôi mắt, lông mi dày và dài đen hơn cả của cô. Cô thầm ghen tị trong lòng sao ông trời lại bất công đến vậy cơ chứ. Tiến về phía anh, cô mỉm cười nói:

-Đi thôi

Bước cùng anh đi về con đường đến thư viện, bỏ lại đằng sau là những ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho cô khiến cô không khỏi rùng mình. Vừa đi anh vừa hỏi cô

-Nguyên này, em có bạn trai chưa

-Em á, chưa, ba mẹ biết em yêu sẽ đánh em chết mất

-Thật vậy sao, ba mẹ em khó tính vậy à

-Cũng không khó lắm đâu. Mẹ em thì bình thường, nhưng ba em thì không. Anh thử nghĩ xem, nuôi em 18 năm, bỗng dưng bị ai đó cướp đi, ba sẽ buồn lắm.. Hì hì

-Gia đình em có vẻ hạnh phúc lắm nhỉ

-Ừm, tuy không giàu nhưng gia đình em rất hạnh phúc. Bố mẹ em làm buôn bán nhỏ thôi, em ở tỉnh lẻ, nhà cũng không phải thành phố. Em ở quê, cùng bố mẹ và ông nội nữa.Quê em có núi, mùa đông sẽ rét hơn ở đây. Gia đình em có một trang trại không tính là rộng lắm, hàng ngày ba sẽ cùng mẹ chăn nuôi và ra đồng

-Nghe có vẻ thanh bình nhỉ. Bây giờ chúng ta là bạn, khi nào trường có kì nghỉ, anh muốn về quê em một lần được không?

-Ừm, nếu anh không chê. Mà hình như anh không ở trong trường nhỉ

-Anh không, anh ở ngoài. Bố mẹ anh có mua cho anh một nhà chung ở gần trường cho anh tiện đi học. Gia đình anh bọn họ đều ở bên Anh quốc

-Thế à, vậy anh ở một mình rồi

-Thường thì buổi trưa anh ăn ở trường, nhà sẽ thuê giúp việc làm ban ngày dọn dẹp nhà cửa, tối anh về là có cơm rồi

Vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc là đến thư viện. Thư viện ở đây vô cùng rộng lớn, rộng hơn thư viện ở nơi cô hàng chục lần. Sách nào cũng có đủ mọi thứ. Vì là một đứa mù đường, lại là lần đầu tiên đến thư viện, Minh Vũ xung phong dẫn cô đi chọn sách của cô trước, rồi mới lấy của mình. Mượn một số sách về kiến trúc, tài chính và thuật ngữ tiếng pháp,cô cùng anh đến quầy đăng kí. Vì đông người mượn nên phải xếp hàng, đến khi tới lượt mình, cô mới nhớ ra là quên mang theo thẻ sinh viên. Làm sao bây giờ, cô nhăn nhó quay lại nhìn Minh Vũ đằng sau, không nói lên lời. Anh chỉ mỉm cười không nói gì, cầm số sách của cô đăng kí tên mình mượn rồi kéo tay cô đi về. Khuôn mặt cả hai đỏ bừng, không ai nói câu gì, cô rụt tay lại., miệng lí nhí lời cảm ơn. Anh nói:

-Anh học năm 3 bên tài chính thương mại, nếu có gì em đọc mà không hiểu, anh sẽ giúp em. Thật ra anh cũng không giỏi lắm đâu

-Ồ, em lại nghe các bạn nói anh học rất giỏi đó. Anh thi thoảng vẫn điều hành công ty cho gia đình còn gì

-À, thì cũng phải tập dần cho quen chứ. Anh là người thừa kế duy nhất của gia tộc, mọi trách nhiệm đều trên vai anh mà. Hàng triệu công nhân có thu nhập ổn định hay không sau này đều kì vọng vào anh hết đó

Về đến cổng kí túc, cô quay lại mỉm cười nói:

-Cảm ơn anh, rất vui khi được quen biết anh. Có gì không hiểu, em sẽ hỏi anh. Mà này..... Cô khều tay anh, mặt cúi xuống đỏ bừng, nói nhỏ:

-Hình như em thích anh thật rồi, anh Minh Vũ

Nói xong không kịp ngẩng đầu, cô chạy thẳng vào trong, để lại anh đứng đó tiêu hóa hết câu nói của cô. Cô nói cô thích anh,đúng, là cô nói thích anh. Anh nở nụ cười, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui, vừa đi vừa nhắn tin cho bạn với nội dung," Ông đây biết yêu rồi". Ở bên kia, người nhận được tin nhắn đang vận động kịch liệt cũng phải dừng lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại, dụi mắt đi lại bao nhiêu lần, vội vàng mặc quần áo trong sự ngạc nhiên của bạn tình, miệng lẩm bẩm:

-Không xong rồi, Minh Vũ ơi, đừng làm gì dại dột nhé. Biết không thể chấp nhận việc mình là gay, mày cũng không cần kiếm đại một ai đó để lừa tao chứ