Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Chương 7: Nên hay không là "từ bỏ"!



Như mọi ngày Tử Khiêm gom gọn mớ sổ sách báo cáo vào một chiếc ba lô to rồi đón xe bus đi làm, hôm nay Việt Thần không gọi cho cậu trước khi đi làm, không biết là vì sao chỉ thấy trong lòng cứ bất an thế nào ấy, cảm giác rất lạ. Trên đường ngồi chờ ở trạm xe bus, cậu rút điện thoại nhắn tin cho anh:

" Thần, anh đã đến công ty chưa?"

Việt Thần rất ít khi trả lời tin nhắn, bình thường anh hay gọi lại cho cậu thế mà hôm nay lại không hề. Đi đến tận công ty rồi mà lòng cậu không yên, vội chạy lên phòng chủ tịch thì điều không muốn thấy, không muốn nghe cũng hiện rõ mồn một trước mắt. Chỉ là có tiếng cãi vả rất lớn trong phòng, nhân viên dường như được cho lui ra hết nên cậu không hề thấy bất cứ ai xung quanh đây, cửa phòng không khóa chặt, đủ để cậu thấy cái gì đang diễn ra trong phòng của Việt Thần.

- Mẹ cấm con không được từ hôn với Hàn Yên.

- Thưa Vương phu nhân, con nói với người rõ ràng rồi, con không thích cô ta.

- Vớ vẩn, rõ ràng 2 năm nay con qua lại với nó rất tốt. Thế mà giờ lại hủy hôn!

- Con có người yêu rồi.

- Người yêu? Ai?

- Mẹ hỏi làm gì?

- Cái thằng ranh này, mày có hay không hại bà mẹ già này uất ức mà chết đây hả?

- Con mệt rồi, mẹ về đi. Chuyện con đã quyết, hi vọng mẹ chấp thuận.

- Chấp con khỉ nó chứ mà thuận, việc này nhất định ta sẽ không để yên cho con.

- Tùy mẹ!

Cuộc trò chuyện diễn ra cực kì căng thẳng, sắc mặt nam nhân trước sau vẫn lãnh đạm có phần lạnh lùng và dứt khoác, rõ ràng anh không muốn nhiều lời với mẹ mình nhưng bà ấy liên tục buộc anh cáu giận. Vương phu nhân quả là người có khí phách không tầm thường, Việt Thần thừa hưởng cái nhìn sắc sảo từ bà, phong thái hừng hực của những người quý tộc. Nói chung mẹ con mà, chỉ khác là tính cách của hai người không được hòa hợp thôi.

Vương phu nhân bực dọc nhìn Việt Thần, không quên liếc cậu rồi vớ lấy giỏ sách xô mạnh cửa ra ngoài, vừa kịp lúc Tử Khiêm nép người sang một bên, bà cũng không để ý gì cậu một mựt bước thật nhanh, thoáng chốc đã rời hẳn tầm nhìn của cậu. Tử Khiêm lặng lẽ định bước về văn phòng mình thì bất ngờ một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay cậu kéo vào phòng.

Tử Khiêm hoảng hốt, nhìn chằm chằm lấy gương mặt tuấn tú kia, thở thật nhanh thì thầm:

- Anh... Sao anh biết em...?

- Em chẳng phải nghe hết rồi sao?

- Ơ... Em...Em không cố ý, em xin lỗi!

- Anh chỉ là mệt mõi quá, nhiều chuyện không vui sắp xảy đến rồi.

- Anh... hay là...

- Hay gì?

- Mình...chia

Cậu chưa nói dứt câu thì bị anh chặn ngay miệng, nước mắt từ khóe mi của cậu cũng bị anh chặn ngang theo đường dọc mà tẻ sang trái, sang phải. Gương mặt của cậu bây giờ trông thật khó coi, hại cậu không thể đi tìm cái gối mà đập đầu vô mà chết *chắc chết*. Việt Thần xoa xoa mái tóc cậu đến muốn rối xù, nhẹ giọng nói:

- Chẳng có gì phải lo cả, chuyện gia đình cả hai chúng ta đều biết cuối cùng phải đối mặt mà, đúng không?

- Em biết...nhưng thật lòng không muốn vì em mà anh cùng ba mẹ không tốt ah~

- Từ nhỏ đến trưởng thành, bản thân anh chưa từng được làm gì mình thích. Vậy giờ cứ thử như thế này đi:")

- Ân! Đã biết

- Em về phòng làm việc đi, chiều nay anh cùng em về.

- Ân.

Tử Khiêm dùng áo quệt hết nước mắt của mình vào tay áo sơ mi rồi trở về phòng làm việc, Hạo Tử vừa nhìn đã thấy chuyện bất bình gì xảy ra liền chạy ngay lại chỗ cậu ân cần hỏi:

- Sao nữa vậy? Cải nhau à?

- Không có gì đâu...

- Dấu tôi? Bạn bè có gì phải chia sẻ chứ >"<

- Thật ra thì mẹ của Việt Thần biết chuyện, bà ấy mới làm một trận um sùm trên phòng anh ấy.

Hạo Tử nhìn đăm đăm cậu, suy tư một hồi rồi bảo:

- Tôi nói với cậu rồi đấy thôi, cứ gió đẩy chiều nào thì vượt người về chiều ấy. Đừng lo nghĩ quá nhiều, ha?

- Ừm... Hi vọng là vậy!

Cậu vùi đầu vào công việc mà đầu óc cứ nghĩ ong ong đầu đó, thật sự vô cùng khó tập trung, còn bị trưởng phòng quở trách mấy lần khiến cậu càng thêm không có tí tâm trạng nào mà làm việc được. Giờ tan tầm, Tử Khiêm đứng đợi ở một góc trước cửa công ty, trên vai mang chiếc balo màu đen, dáng người gầy của cậu dưới ánh chiều tà không khỏi chạnh lòng thương cảm.

- Lên xe đi!

Mọi thứ chợt tan biến khi giọng nói nhợt nhạt của Việt Thần cất lên, anh đang ngồi trên xe hướng đầu về cửa sổ nhìn cậu, dáng vẻ mệt mỏi thẩn thờ vô cùng. Tử Khiêm ngồi yên vị trong xe, tay thỉnh thoảng cứ bấu vào nhau, môi cũng tự động không biết bị răng cắn bao lần mà đếm cho xuể, Việt Thần xoa đầu khẽ cười nói:

- Em cứ lo lắng làm gì? Ăn chút gì không?

- Không ạ...

- Anh đói, đi ăn thức ăn Ý ha ^^!

- Sao cũng được mà anh.

- Ừ!

Cả hai lại rơi vào trạng thái im lặng, vốn dĩ chẳng biết nói gì khác bởi vì bình thường hai người cũng không nói chuyện nhiều, thi thoảng dành chút cử chỉ thân mật vậy thôi.

Nhà hàng Venice chuyên phục vụ thức ăn Ý nổi tiếng, Việt Thần chậm rãi dùng hết bữa tối sau đó lại điềm đạm nói với cậu thật nhiều câu:

- Anh chỉ muốn nói vài từ đơn giản cho em dễ hiểu thôi. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, em hứa với anh là luôn điềm tĩnh giải quyết, đừng suy nghĩ lung tung hoặc làm những điều mà anh không thể chấp nhận được. Chúng ta rất khó khăn mới có thể ngồi cùng nhau như thế này, việc gia đình là rào cản thứ nhất, sau này còn nhiều cái phức tạp hơn nữa em à! Đâu phải ai cũng tốt hết, anh cũng vậy! Anh...

- Sao ạ?

Tử Khiêm nhìn người đán ông đối diện đang lưỡng lự nói tiếp điều gì lại ngập ngừng, cậu trong lòng hồi hộp vô cùng.

- Không có gì đâu, ăn nhanh đi. Anh đưa em về:")

- Dạ...

Khung cảnh im lặng lại tiếp tục, tự dưng mối quan hệ của hai người ngày càng khó thở hơn, như chiếc áo bứt hết cả hàng nút rồi mà vẫn còn chật cứng vậy. Việt Thần vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, hời hợt đó, anh không nói thêm bất cứ lời nào cứ thế đưa cậu về, cũng chẳng kịp ôm cậu hay hôn lên trán như mọi lần tạm biệt. Tử Khiêm cười nhạt, quay lưng bước về căn hộ của mình. Lòng trống rỗng!

Nằm bệch trên giường chưa kịp tắm, tâm trạng Tử Khiêm rối bời hẳn ra, cậu dự định sẽ nghỉ phép vài ngày về thăm ông nội cạnh ông mọi buồn phiền sẽ tan mau thôi. Nghỉ vậy liền ngủ một mạch đến sáng, chẳng hay chẳng biết gì về ngày mai.

Sáng vào công ty, ai cũng mặc ai dúi đầu vào công việc vì sổ sách cuối tháng sắp báo cáo, năm mới cũng sắp đến nên lượng công việc dồn nén chưa từng thấy, Tử Khiêm cũng gạt bỏ chuyện kia mà lao đầu vào công việc điên cuồng. Cậu và Việt Thần ít gặp nhau hẳn, thậm chí hai tuần này không thấy bóng dáng anh đâu, hỏi ra mới vỡ lẽ anh đi công tác nước ngoài rồi, Việt Thần không nói với cậu một câu nào thế là đi...! Tử Khiêm không giận chỉ là hơi buồn...Tuy vậy nỗi buồn thêm bùng nổ khi báo trang nhất tung tin "CEO tập đoàn CVHS đính hôn cùng tiểu thư Hàn Yên tập đoàn BB", cả công ty nháo nhào cả lên, người khen người chê người thì ganh tỵ. Nói chung thông tin nóng hổi nhất tuần nay chính là thông tin Việt Thần đính hôn. Tử Khiêm chỉ lặng người nhìn bức ảnh hai người chụp với nhau thân thiết, tim cậu như xé ra từng trăm mảnh, những giọt nước mắt đua nhau chảy dài trên gò má cậu. Tóm lại, Tử Khiêm shock đến nổi cơm không buồn ăn, nước không thèm uống, cả ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẫn đau lòng. Bản thân Hạo Tử không thể chịu loại áp lực này đến với Tử Khiêm liền lên kế hoặch giải khuây cho cậu, lúc đầu rủ cậu đi nhiều nơi vòng vòng thành phố, sau cũng giảm được phần nào liền rủ rê đi picnic:

- Ê Tử Khiêm, cuối tuần này đi biển với bọn tôi không?

- Biển...Ah~ Thích vậy!

- Cậu muốn đi không?

- Được! Nhưng mà để sắp xếp sổ sách xong đã, còn tận hai bài chưa dịch thuật xong nè.

- Haha! Bạn tôi cũng làm chuyên ngành dịch, đừng lo cô ấy giúp cho.

- Con gái? Bạn gái cậu đúng không?

- Hơ... hổng có nha. Bạn thân đó ^^!

- Woaaa! Cậu có bạn thân là con gái...

- Ừm rất xinh:3... Có thể bẻ cong thành thẳng đó chứ

- Được, vậy thì đi! =))

Tử Khiêm mệt mỏi lắm nên cậu quyết định đi du lịch, tới tết thì về ở với ông nội, chuyện Việt Thần cậu chẳng muốn quan tâm nữa. Thật sự là không thể quan tâm được nữa! Nếu quyết định của anh là đúng thì cậu liền nghe theo, trên đời có nhiều chuyện khó nói, lỗi lầm với lầm lỗi chỉ là hai chữ đảo ngược nhưng nó được lặp lại hai lần chẳng phải rất khủng khiếp sao? Vậy nên, hãy để nó đến một lần rồi dùng từ "Xin lỗi" để rời đi nơi khác.