Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn

Chương 12



Triệu Lão Thực mang hai vò rượu lên lầu. Lạc Tây Thành đang cùng phu nhần ngồi trước cái bàn trong phòng, Triệu Lão Thực nhìn lướt qua Hoa Lộng Ảnh, trong lòng lo sợ không thôi, vội thấp đầu đi vào. Lão nhớ kỹ sự phân phó của hai người Trương Lý, đặt một vò lên bàn, lại khom người đặt vò còn lại dưới chân. Lạc Tây Thành quả nhiên lấy vò trên bàn trước, rót vào trong bát bắt đầu uống.



Triệu Lão Thực ra khỏi cửa phòng, nhìn vào cửa căn phòng chữ Sửu bên cạnh một chút, chỉ thấy trong đó lặng yên không một tiếng động, cũng không biết hai người nọ có ở trong không, lòng lão bất an, liền dè dặt trốn ở ngoài cửa sổ nhìn lén.

Từ cửa sổ nhìn vào, Lạc Tây Thành đang vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm với phu nhân.

Lạc Tây Thành uống hết vò thứ nhất mặt không đổi sắc, đột nhiên cười cười, nói: “Rượu này tuy rằng bỏ thêm thuốc, nhưng vị cũng không tệ lắm. Chỉ với chút độc đó đã muốn mạng của ta thì cũng hơi xem thường Lạc Tây Thành này quá rồi.”

Triệu Lão Thực kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ Lạc đại hiệp đã biết trong rượu có độc? Nhưng nếu hắn biết có độc, sao lại có thể uống hết chén này tới chén khác như thể không có việc gì như vậy?

Liền thấy Hoa Lộng Ảnh cũng nhẹ nhàng cười, nói “Mình chàng uống rượu cũng vô vị, để thiếp uống cùng.” Nói rồi thực sự cũng lấy một vò qua uống.

Lạc đại hiệp cười cười, gọi tên nàng nói: “Xem ra đêm nay chúng ta có khách, nếu nàng mệt thì nghỉ trước đi, không cần chờ ta.”

Hoa Lộng Ảnh rót cho hắn một chén rượu, rồi gật đầu.

Triệu Lão Thực không dám nhìn nữa, vội vội vàng vàng đi xuống lầu, làm bộ như đang tính toán sổ sách của cửa hàng, vừa chú ý động tĩnh trên lầu. Nhưng ngay cả phòng chữ Sửu lẫn phòng chữ Dần đều im ắng, rất rất im ắng.

Một lúc sau, trời đã tối đen.

Đột nhiên giữa sự vắng vẻ, một âm thanh vang lên từ trên lầu, Triệu Lão Thực cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng chỉ là Hoa Lộng Ảnh đi ra, đứng cạnh lan can thản nhiên hỏi: “Triệu lão bản, liệu có thể mượn nhà bếp làm chút món nhắm cho phu quân ta uống rượu được không?”

Triệu Lão Thực nhìn thấy nàng đã sợ chết khiếp, còn dám nói không sao? Vội vàng đáp ứng.

Hoa Lộng Ảnh xuống lầu vào bếp, một lúc sau, liền làm vài món bưng lên lầu. Một hồi lâu lại im ắng không có động tĩnh gì.

Buổi tối hôm đó, thời gian trôi qua chậm đến độ khiến người ta hoảng hốt. Triệu Lão Thực một lúc thì nhìn lên cửa phòng chữ Dần, một lúc lại ngẩng đầu nhìn phòng chữ Sửu, cũng không biết bên trong thế nào rồi. Trong lòng lão hốt hoảng, làm chuyện gì cũng không xong, liền gọi hỏa kế đóng cửa không buôn bán nữa.

Đúng lúc đó, trên con đường bên ngoài khách *** vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, sau đó có bảy tám người phá cửa khách *** xông vào, đều mặc đồ đen che mặt như nhau, trong tay cầm trường kiếm. Hỏa kế vừa định cài cửa, bị văng ra đất lo sợ nói: “Mấy khách quan…” Mới được vài chữ, đã bị người nọ nhấc cổ áo vứt sang bên, ngất xỉu.

Cả người Triệu Lão Thực run lên, vội lui sang một bên, không dám thở mạnh.

Mấy người đó cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng thành một hàng ở đầu cầu thang. Thình lình nghe ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, cửa phòng chữ Dần đột nhiên mở, rồi Lạc đại hiệp nắm tay phu nhân bước ra.

Trong lòng Triệu Lão Thực có quỷ nên không khỏi nhìn hắn thêm vài lần. Nhưng đôi phu phụ đó thì thần thái sáng láng, đứng ở đầu cầu thang, rõ ràng một đôi thần tiên mỹ quyến, nào có nửa dáng vẻ bị trúng độc?

Chỉ thấy trong số mấy người bịt mặt, có một người tiến lên một bước, cất giọng ồm ồm hỏi: “Các hạ có phải là Lạc Tây Thành?”

Lạc Tây Thành nhìn một vòng, mỉm cười, vừa cùng phu nhân xuống lầu vừa nói: “Các vị đêm khuya tới đây, chính là để nói những lời nhàm chán này với ta sao?”

Người bịt mặt dẫn đầu cười ha ha hai tiếng, nói: “Lạc đại hiệp nhanh mồm nhanh miệng. Mấy người chúng ta từ Liêu Đông tới —— nói vậy chắc đại hiệp cũng đã biết ý đồ chúng ta đến đây rồi nhỉ?”

Lạc Tây Thành như hiểu ra điều gì, khẽ gật đầu nói: “Hừm, các ngươi từ Liêu Đông tới sao? Ta hiểu rồi.”

Người nọ nói: “Chủ nhân nhà chúng ta muốn gặp Lạc đại hiệp, phiền ngài theo chúng ta tới Liêu Đông một chuyến!”

Lạc Tây Thành nhưng thở dài: “Ta kính trọng chủ nhân nhà ngươi là một hảo hán, các ngươi nếu quang minh chính đại tới tìm ta, ta tất nhiên sẽ không chối từ. Tội gì hạ độc trong rượu của ta, áp chế ta phải nghe theo? Mấy vò rượu độc đó, còn không làm khó được Lạc Tây Thành. Chỉ là hành vi bỉ ổi bực này, đâu phải là đại trượng phu. Vậy nên, chuyến này, ta tuyệt đối không đi theo các ngươi.”

Triệu Lão Thực trốn ở một bên, nghe hắn nói xong những lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh, hóa ra Lạc Tây Thành tuy rằng phát hiện trong rượu có độc, lại không biết đó là Trương Tam Lý Tứ giở trò, ngược lại hiểu lầm độc đó là những người kia hạ!

Người bịt mặt đi đầu hơi sửng sốt một chút, rồi chợt cười lạnh: “Lạc đại hiệp không chịu đi thì cứ nói thẳng là được, hà tất phải mượn cớ? Chỉ là nếu không mời được các hạ thì quay về cũng không biết ăn nói làm sao. Dùng lời lẽ không được, vậy đành phải đắc tội rồi!”

Nói xong chữ cuối cùng, mấy người đã cùng nhau tấn công tới.

Triệu Lão Thực không hiểu võ công, cũng không biết những người này công phu thế nào, chỉ cảm thấy bảy tám người bịt mặt kia tuy cầm binh khí, Lạc Tây Thành lại tay không đánh nhau với họ nhưng không có vẻ quá sức chút nào. Lạc phu nhân ở một bên quan chiến, thần tình cũng ung dung, không có chút nào lo lắng cho trượng phu.

Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt bảy tám hắc y nhân đều đã ngã xuống đất.

Lạc Tây Thành cười nói: “Các ngươi đều là những hảo nam nhi tinh trung báo quốc, ta không muốn hại tới tính mệnh các ngươi, các ngươi đi đi!”

Còn chưa nói xong, đột nhiên vài điểm hàn quang hiện lên, Lạc Tây Thành xoay mình một cái, hiểm hiểm tránh thoát, liền thấy hai bóng người như tên rời dây cung,  từ trên lầu lao xuống cực nhanh.

Triệu Lão Thực còn chưa kịp giật mình, gần như đồng thời nghe được ngoài cửa sổ có người kinh hô một tiếng “Cẩn thận…”, rồi từ ngoài chạy vội vào, rõ ràng là Lăng Tiêu mất tích bấy lâu!

Hai người kế tiếp tuy rằng che mặt, nhưng bọn hắn vừa lộ diện, Triệu Lão Thực đã đoán được đây là Trương Tam Lý Tứ, rồi lại nhìn vóc người trang phục thì quả nhiên không sai! Trương Tam Lý Tứ võ công cao hơn rất nhiều so với những người bịt mặt tới trước, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy trường kiếm vang tiếng leng keng, thân hình ba người dây dưa một chỗ, khiến người khác không phân rõ ai với ai.

Triệu Lão Thực ngẩn người nhìn, chợt nghe hai tiếng bịch bịch, Trương Tam, Lý Tứ đã ngã dưới đất.

.

Đăng hoa vang lên một tiếng ‘tách’.

Khách *** Lai Quy, Triệu Lão Thực lau mặt, thở dài một tiếng: “Tuy rằng ta không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng nhìn ra được, đêm đó những người ở đây tất cả đều không phải là đối thủ của Lạc đại hiệp. Nhưng chẳng ngờ, chuyện đó lại xảy ra ——”

Tô Vọng Ngôn hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lúc đó, mắt thấy Lạc đại hiệp đã đánh bại hết những người kia, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chống bàn run run đứng dậy. Đúng lúc đó, xảy ra một việc, chuyện này, ta cả đời đều không quên được…” Triệu Lão Thực thần sắc ngẩn ngơ, lắc đầu thật mạnh: “Không quên được, cũng không hiểu được!”

Lạc Tây Thành một cước đá Trương Tam Lý Tứ ngã ra đất, cười cười, đang định nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên đại biến, vừa lạnh lại vừa giận, cau mày đạp về phía trước một bước. Mấy gã bịt mặt tới trước và Trương Tam Lý Tứ đến sau thấy vẻ mặt hắn giận dữ như thế, đều thấy khó hiểu, còn tưởng hắn động sát khí nên đều không tự chủ được liên tục lùi về sau.

Nhưng vào lúc này, Lạc Tây Thành không biết nghĩ tới gì lại đứng sững.

Kỳ thực cũng không quá khoảnh khắc, nhưng trong lúc yên tĩnh, lại như trải dài mấy đêm. Lạc Tây Thành giật mình một cái, đầu vai đột nhiên chấn động, theo đó là toàn thân run rẩy. Không quá thời gian một cái chớp mắt sắc mặt đã xám xịt, vẻ mặt toàn bộ ý lãnh tâm hôi, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là thần sắc đó hầu như khiến những người nhìn thấy đều buồn lòng, như là cuộc đời này không còn gì đáng lưu luyến nữa.

Mọi người tại khách *** không biết xảy ra chuyện gì, thấy vẻ mặt hắn như thế thì nhất thời đều ngây dại.

Cũng chỉ nghe hắn thở dài một tiếng, tự nói với mình: “Lạc Tây Thành ta một đời tiếu đàm phong nguyệt, khoái ý ân cừu, tự cho là nhân sinh tới giờ không còn việc gì đáng tiếc. Vậy mà kết quả là thứ cầu thì cầu không được, cầu tới rồi, lại là công dã tràng, hóa ra tất cả đều là một giấc mộng phù du! Ha, ha, lão thiên gia kia, vì sao cứ thích trêu ngươi!”

Mọi người đang không biết phải làm sao cho phải. Đột nhiên Lạc Tây Thành cười to ba tiếng, cười xong rồi, mũi chân điểm một cái, lấy trường kiếm dưới đất lên cầm trong tay. Sau đó xoay về hướng Lăng Tiêu cười cười, lúc đó, dáng vẻ thần thái của hắn, lại giống như xưa, cực kỳ tiêu sái.

Lạc Tây Thành nói: “Lăng Tiêu, muội nhớ kỹ lời ta —— chuyện này, là ta làm vì bản thân mình, thật sự là ta chỉ còn lại một con đường này, không làm không được. Không liên quan tới ai cả, muội đừng trách cứ những người này, tương lai cũng không được báo thù cho ta.”

Lăng Tiêu chỉ đứng đó đờ đẫn, như là cũng đã ngây ngẩn cả người.

Rồi Lạc Tây Thành lại cười với phu nhân của mình, ung dung nói: “Chuyện khác đều không có gì, chỉ có một việc, sau này ta không thể chiếu cố nàng nữa, tự nàng phải nghìn vạn lần bảo trọng.”

Lời chưa nói xong, đột nhiên vung ngang kiếm lên. Tức khắc, chỉ thấy một dòng máu phun thẳng ra từ cổ hắn, sau đó, thân mình liền ngã ra đất.

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn nghe tới đây, đều đồng thời khẽ hô một tiếng.

Tô Vọng Ngôn thất kinh hỏi: “Ông nói Lạc Tây Thành tự vẫn? Vì sao hắn phải làm vậy?”

Triệu Lão Thực cười khổ lắc đầu.

Tô Vọng Ngôn hơi kinh ngạc, chợt nhìn về phía Mã Hữu Thái và Vương Tùy Phong.

Thế nhưng hai người Mã, Vương vẻ mặt cũng mờ mịt, chậm rãi lắc đầu.

Đằng Lục Lang ở một bên hỏi: “Trương Tam Lý Tứ đó, nói vậy chính là nhị vị?”

Mã Hữu Thái cũng thẳng thắn, trực tiếp đáp: “Ta và Vương đại ca trương khi xuất thủ đã thương lượng đâu ra đấy. Chuyện này chẳng phải quang vinh gì chi bằng dùng tên giả để xưng hô.”

Tô Vọng Ngôn truy vấn: “Sau đó thì sao? Sau khi Lạc Tây Thành tự vẫn lại xảy ra chuyện gì?”

Triệu lão Thực than thở: “Ta không ngờ tới Lạc đại hiệp lại tự cắt đầu, tới khi tỉnh lại thì mọi người đã đi mất. Lăng tiểu thư ngồi bên cạnh thi thể Lạc đại hiệp, thần sắc trên mặt, vừa không tin, lại vừa tuyệt vọng thương tâm, trông ra cũng như người chết. Lạc phu nhân hai mắt đẫm lệ, chậm rãi đi qua, quỳ trên mặt đất, ôm đầu Lạc đại hiệp vào ngực, lấy tay xóa đi vết máu trên mặt hắn. Ta thấy cảnh tượng đó, suýt thì lại ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Lăng tiểu thư nói: ‘Hoa tỷ tỷ, tỷ nghĩ thế nào?’, Lạc phu nhân cũng không biết có nghe thấy lời nànghay không, chỉ si ngốc nhìn đầu người trong lòng. Lăng tiểu thư cắn cắn môi, xông lên lầu, chốc lát sau cầm một thỏi vàng trong tay chạy xuống. Nàng ném cho ta, mặt mũi trắng bệch nói: ‘Gian *** này ta bao, mặc kệ ông đi đâu, trong vòng bảy ngày không được phép trở về!’. Ta đang hãi hùng muốn chết, lập tức túm lấy hỏa kế lồm cồm bò ra khỏi khách ***.”

Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái tựa hồ cũng là lần đầu nghe tới chuyện sau đó, Vương Tùy Phong lấy làm lạ hỏi: “Nàng ta bao khách *** làm gì?”

Triệu Lão Thực lắc đầu nói: “Không biết, khi ta trở về thì cả Lăng Tiểu Thư, cả Lạc phu nhân, ngay cả thi thể Lạc đại hiệp, đều đã biến mất.

Sau đó không lâu, trấn này bắt đầu liên tiếp có người chết. Có người tận mắt thấy một cái thi thể nam không đầu giết những người đó. Lại có người nói thấy một nữ quỷ mặc hồng y ra vào trấn. Ban đầu mọi người còn không tin, nhưng rồi số người chết càng lúc càng nhiều, đều là bị đao chém chết, những người thấy thi thể không đầu kia cũng càng ngày càng nhiều. Người trong trấn đều hoảng sợ, trong mấy tháng ngắn ngủi, ai có thể dọn đi đều đi hết.

Ta vốn tiếc cái khách *** này, không muốn đi. Vậy mà có một hôm, buổi tối ta trở về tận mắt thấy thi thể không đầu nọ. ‘Hắn’ tuy không có đầu, nhưng ta chỉ liếc mắt liền nhận ra… đó chắc chắn là Lạc đại hiệp! Ta sợ đến rớt nửa cái mạng, sáng sớm hôm sau liền nhanh chóng rời đi, cũng không trở về nữa. Chỉ nghe người ta nói, trần này người thì chết, người thì trốn, không còn một ai, khách *** cũng bị biến thành nghĩa trang gửi thi cốt.”

Vi Tô hai người nghe tới đó đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Đằng Lục Lang, lòng thầm nghĩ: Đằng Lục Lang nói khách *** này là mua từ tay lão bản trước, hóa ra cũng là nói dối, không khỏi lại thêm hồ nghi thân phận người này.

Triệu Lão Thực ngoái nhìn xung quanh, thở thật dài: “Lai Quy khách ***… Lai Quy khách ***… tới tay ta, đã tròn bốn mươi năm rồi a…”

Nhưng trong phòng không ai để ý tới lời cảm khái của lão.

Tô Vọng Ngôn lẩm bẩm: “Tối hôm đó, Lăng Tiêu trốn ngoài cửa sổ nhìn tình huống trong phòng. Khi những hắc y nhân kia giao chiến với Lạc đại hiệp, nàng ta cũng không lo lắng, nhưng thấy Mã tổng tiêu đầu và Vương đại tiên sinh đột nhiên xuất hiện lại kinh hô một tiếng, chạy ào từ ngoài vào. Đây là vì sao?” Ngừng một lúc, lại tự nhủ: “Ừm, đúng rồi. Mấy hắc y nhấn đó là Lăng tiêu đem tới. Cho nên khi nàng thấy sự tình có biến, mới cực kỳ kinh ngạc.”

Vi Trường Ca hơi suy tư: “Lạc Tây Thành nói bọn họ là tinh trung báo quốc, không lẽ mấy người đó xuất thân quân lữ?”

Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái nhìn nhau một cái, than thở: “Vi bảo chủ đoán không sai, mấy hắc y nhân đó chính là bộ hạ của Lăng đại tướng quân ở Liêu Đông.”

“Lăng đại tướng quân? Vương đại tiên sinh nói chính là Lăng đại tướng quân trấn quân tướng quân phủ Liêu Đông? Là dưới trướng Lăng lão tướng quân, hay là dưới trướng Lăng tiểu tướng quân?”

Vương Tùy Phong gật đầu nói: “Khi đó Lăng tiểu tướng quân tuổi còn nhỏ, mấy người đó là Lăng Hiển lão tướng quân phái tới.”

Vi Trường Ca lấy làm lạ: “Vậy thì kỳ lạ —— năm xưa dưới trướng Lăng đại tướng quân có trăm vạn đại quân, trấn thủ Liêu Đông, quyền rộng một thời, nói là chư hầu một phương cũng không quá. Lạc Tây Thành lại chỉ là giang hồ khách đường đường chính chính, luôn không có giao tiếp gì với người làm quan. Lăng Hiển tìm Lạc Tây Thành có chuyện gì?”

Vừa hỏi, vừa nhìn về phía Tô Vọng Ngôn.

Tô Vọng Ngôn như không để ý, chỉ ngơ ngẩn xuất thần, một hồi lâu mới ngậm ngùi nói: “Hóa ra đầu người nọ là Lạc Tây Thành… Hóa ra nàng cũng không phải phu nhân của hắn… Hai mươi năm rồi, hóa ra nàng vẫn không quên được hắn…”

Cậu nói liên tiếp ba tiếng ‘Hóa ra’, mấy người còn lại đều không hiểu gì. Chỉ có Vi Trường Ca là thấy được ý tứ của cậu, nói vẻ không cho là đúng “Ta đã sớm nói rồi, lời Lăng Tiêu nói chưa hẳn là thật, không thể quá tin được.”

Tô Vọng Ngôn lườm y một cái: “Vậy ngươi nói, nếu không phải nàng đối với hắn là một tấm chân tình, hà tất năm lần bảy lượt tìm tới Tô gia? Sự thương tâm tiều tụy của nàng, lẽ nào đều là giả vờ? Nàng nhận định hắn, thì không quay đầu lại; nhiều năm như vậy, trong lòng nàng, cũng thủy chung chỉ có người đó! Dù nàng không phải phu nhân của hắn thì cũng có sao?”

Vi Trường Ca cười bất đắc dĩ, cũng không tranh cãi với cậu, chuyển hướng Mã Vương hai người: “Triệu lão bản nói nhiều như vậy, nhưng ta vẫn còn chút chuyện chưa rõ, mong nhị vị giải thích nghi hoặc.”

Vương Tùy Phong liếc nhìn Mã Hữu Thái, nói: “Mã lão đệ, là đệ nói, hay là để huynh?”

Mã Hữu Thái nâng bát, hớp mạnh một ngụm, nói “Vương đại ca huynh nói đi.”

Vương Tùy Phong gật đầu nói: “Cũng tốt.”  rồi cũng uống một ngụm rượu, vuốt vuốt chòm râu, như là trong lúc nhất thời không biết nên kể từ đâu.

Mọi người đều không nói gì, trong phòng liền chỉ nghe thấy bên ngoài không ngừng truyền đến những tiếng ‘rì rào’ nhỏ vụn. Từ cửa sổ nhìn ra, hóa ra không biết tuyết lại bắt đầu rơi tự khi nào, từng chút một, chậm rãi bay, tỏa sáng dịu dàng trong bóng đêm, thật giống như là tơ liễu phất lên trong gió.

“…Ta và Mã huynh đệ, là năm ấy kết bạn ở Tiêu sơn trang, hai người chúng ta tính tình hợp nhau, sau lần đó liền thường xuyên lui tới. Hai mươi năm trước, Thái Phong tiêu cục nhận một cuộc buôn bán lớn, phải đưa một nhóm đồ châu báu xuất quan, sợ xảy ra sự cố nên tìm người trợ giúp khắp nơi. Mã huynh đệ liền yêu cầu đi theo tương trợ ta.

Những món châu báu đó là lễ vật cho Nam Hải Giao vương thế tử lấy tam tiểu thư của Mã gia mục tràng (chắc nhà buôn ngựa, mục tràng là bãi cỏ), giá trị liên thành (vô giá), đường xá lại xa xôi, dọc theo đường đi chẳng biết có bao kẻ dòm ngó. Giao vương và Mã gia đều phái ra rất nhiều cao thủ tới hỗ trợ áp tải, Thái Phong tiêu cục cũng là dốc hết toàn lực, ba tuyến đường đi, hư hư thực thực, chỉ cầu có thể đem hàng bình an đưa tới đầu kia.

Chuyến đó, thật sự có thể nói là cửu tử nhất sinh! Không biết gặp phải bao cuộc phục kích cạm bẫy to nhỏ, có mấy lần trải qua hung hiểm, giờ ta nhớ lại vẫn còn có thể sợ tới chảy mồ hôi lạnh. Khi tiêu đội xuất phát, tổng cộng có tám mươi hai người, khi tới Mã gia mục tràng, chỉ còn lại mười bốn người sống, trong mười bốn người đó, không ai là không có vết thương trên người. Ngay đến Trần tổng tiêu đầu cũng chết trong một lần phục kích. Ta và Mã huynh đệ bị trọng thương, tĩnh dưỡng ở Mã gia tới ba tháng mới có thể xuống giường.”

Tô Vọng Ngôn cười ngắt lời: “Nhưng sau chuyến đó, Mã tổng tiêu đầu liền thành Mã tổng tiêu đầu của ngày hôm nay, phàm là hàng mà Thái phong tiêu cục vận chuyển, từ đó về sau liền không một ai dám chạm vào. Mà Cô Vân kiếm khách cũng nhờ đó mà uy chấn thiên hạ. Câu chuyện anh hùng đó của Vương đại tiên sinh và Mã tổng tiêu đầu, trong chốn giang hồ ai mà chẳng biết?”

Vương Tùy Phong than thở: “Tô đại công tử, ngươi đừng trách ta dài dòng, muốn nói rõ sự tình không thể không kể từ đây.”

(em Tô lanh chanh =)) )

Vi Trường Ca cười hỏi: “Chuyện này cũng có liên quan tới Lạc Tây Thành ư?”

Vương Tùy Phong và Mã Hữu Thái không hẹn mà cùng thở dài.

Vương Tùy Phong buồn rầu nói: “Ai, cũng là thiên ý trêu người, nếu không có chuyến tiêu hung hiểm đó, ta và Mã lão đệ cũng sẽ không làm ra chuyện này…

Hai người chúng ta sau khi từ quan ngoại trở về, có một hôm uống rượu trong một quán nhỏ ngoài thành Lạc Dương. Khi đó đêm đã khuya, trong quán rượu không có mấy khách nhân.

Uống được hai chén, Mã lão đệ thấp giọng nói: ‘Vương đại ca huynh xem, cô nàng ngồi đối diện không biết là gia quyến của đại quan nào, sao lại ở đây uống rượu một mình.’, ta lơ đãng nhìn qua, dựa vào cửa, quả nhiên có một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp mặc sam tử vàng nhạt đang ngồi một mình uống rượu, xem thần sắc thì đã có bảy tám phần men say. Ta hỏi Mã lão đệ làm sao nhìn ra được, Mã lão đệ cười cười, nói: ‘Vương đại ca, võ công của huynh cao hơn đệ, cũng lớn hơn đệ mấy tuổi, nhưng nói ra thì có hai chuyện huynh không bằng đệ đâu. Chuyện thứ nhất, là nhìn người, chuyện thứ hai, là xem bảo bối. Huynh nhìn cây thoa trên đầu nàng, đó là thoa ngọc yến Triệu Tiệp Dư thời Hán Vũ đế từng mang, là một bảo bối thật sự đó! Phú thương đại cổ bình thường dù có tiền cũng không mua được! Vậy mà nàng lại dùng như một vật trang sức tầm thường, hoàn toàn không trân trọng, tất là xuất thân quan lại.’

Hai người chúng ta đang nói chuyện, thiếu nữ kia đột nhiên cười lớn thành tiếng, cười xong lại thương tâm khóc lớn. Nàng khóc một trận, giơ tay gạt hết bình rượu trên bàn xuống đất, rồi lớn tiếng hát —— khúc nhạc nàng hát, vừa hay ta lại biết, chính là 《 Thu hồ hành triêu dữ giai nhân kỳ 》của Tào Tử Hằng.”

Triệu Lão Thực lúng túng hỏi: “Cái gì?”

Mã Hữu Thái cũng không nhịn được nói: “Khúc ca nàng hát năm đó ta không nghe rõ. Chỉ nhớ có ăn uống rượu chè gì đó, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”

Tô Vọng Ngôn nói: “Đó là một khúc ca do Ngụy Văn đế Tào Phi sáng tác, tên là 《 Thu hồ hành 》.” Liếc nhìn Vi Trường Ca, cười trêu chọc “Vi bảo chủ chắc chắn biết rõ khúc này, chi bằng hát cho chúng ta nghe một chút đi.”

Vi Trường Ca cười, không hề để tâm, mà thật sự lấy tay khẽ gõ nhịp, giọng hát cất lên.

Tất cả mọi người đều nín hơi ngưng thần, nghe tiếng ca nhẹ nhàng đó, hòa cùng tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, cùng nhau phiêu lạc ——

Hẹn sáng gặp giai nhân, tối chưa thấy người đâu.

Thức ngon không nếm, rượu ngọt bỏ trơ.

Lời gửi chim bay, không thể đợi chờ.

Hái một nhành lan, tay kết quế chi.

Giai nhân không có, kết để làm gì?

Tìm nàng ở nơi đâu? Nơi cuối biển cùng trời.

Linh Nhược bảo ta, tặng nàng minh châu.

Nhón chân dài ngóng, đứng mãi chần chừ.

Giai nhân không tới, từng khắc mong chờ.*

Vi Trường Ca hát xong, nhẹ nhàng giải thích: “Khúc này nói chính là một người hẹn gặp với giai nhân, nhưng từ sáng sớm tới chiều tà giai nhân vẫn không tới. Tuy giai nhân không tới, nhưng người này cũng không chịu từ bỏ, ngắt lấy một nhành cỏ, thề theo cùng, một mảnh nhiệt thành, che giấu trong lòng, không thể quên được.”

Mã Hữu Thái cúi đầu ‘A’ một tiếng: “Nàng hát khúc đó, là hát vì Lạc Tây Thành đúng không? Khi đó ta còn không hiểu ý tứ, chỉ cảm thấy nàng xướng rất thương tâm, chính Vương đại ca nói cho ta biết rằng ‘Nàng vướng vào tương tư rồi’.”

Đằng Lục Lang sắc mặt buồn bã, nói: “Trong nhân thế cảnh cầu mà không tới, há chỉ là ‘Giai nhân không tới, rượu ngọt bỏ trơ’? cầu mà không tới, thao thức chờ mong; cầu mà không tới, trăn trở trằn trọc, cầu mà không tới, che giấu trong lòng, lại có ích gì?”

Tô Vọng Ngôn cười đáp lại: “Cầu không đạt, thì nên từ bỏ. Sống gửi trên đời, đa sầu làm chi?”

(Đại để là cuộc sống ngắn ngủi như đi mượn lo âu nhiều chi cho phí hoài :-“)

Mọi người đều kinh ngạc không biết nói tiếp ra sao.

Liền nghe thanh âm ôn hòa lại như kim thạch rơi của Vi Trường Ca thản nhiên nói: “Cầu chi bất đắc tâm thường ái, cao sơn thành cốc thương hải điền.” Nói xong khẽ cười cười, cũng không đợi người ta nói tiếp, đã chuyển hướng Vương Tùy Phong hỏi: “Sau đó thì sao?”

***

XDDDD aaaahahaha

Cái câu của anh Vi hơi khó dịch nhưng đại nghĩa là dù cầu không tới nhưng lòng vẫn yêu không thay đổi, dù cho… sông cạn đá mòn…

Anh ơi anh đang nói Lăng Tiêu hay là anh thổ lộ tiếng lòng vậy = ))))))))))

.

*Nguyên văn

Triêu dữ giai nhân kỳ, nhật tịch thù bất lai.

Gia hào bất thường, chỉ tửu đình bôi.

Ký ngôn phi điểu, cáo dư bất năng.

Phủ chiết lan anh, ngưỡng kết quế chi.

Giai nhân bất tại, kết chi hà vi?

Tòng nhĩ hà sở chi? Nãi tại đại hối ngung.

Linh nhược đạo ngôn, di nhĩ minh châu.

Xí dư vọng chi, bộ lập trì trù.

Giai nhân bất lai, hà đắc tư tu.

của Tào Phi, nguồn dịch thơ