Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 40: Thất bại thảm hại



Vết thương dưới thắt lưng bầm đen xấu xí, tất cả là do hắn mạnh tay mà ra, hắn tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy có lỗi như vậy, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà. Mặc dù nghĩ vậy nhưng hai hàng lông mày vẫn đâu sát vào nhau.

Lâm Nhất Phàm ôm bả vai giữ cô lại, dùng miệng cắn nắp chai thuốc rồi tự tay thoa vào chỗ sưng cho cô. Bàn tay hắn chạm tới đâu là người hắn nóng ran tới đó.

Nhược Vũ cũng không chống cự mà ngồi im nghe lời nhưng tay hắn cứ nhằm một chỗ xoa đi thoa lại mãi làm cô phát cáu.

-Lâm tiên sinh, thoa thuốc thôi đâu cần phải lâu như vậy.

Lâm Nhất Phàm bị Nhược Vũ nói thẳng mặt, hắn giật mình rút tay về, vờ đưa tay vuốt vuốt tóc của mình để chữa thẹn.

Không thể phủ nhận hắn bị cơ thể của cô hấp dẫn nhưng mà người hắn yêu là Giai Kỳ mà, phải hay không phải?
Lâm Nhất Phàm còn đang bận trả lời câu hỏi của chính mình thì Nhược Vũ đã xoay lưng dựa vào đầu giường nghiêm túc nhìn hắn nói.

-Lâm Nhất Phàm, chuyện hôm nay tôi có thể bỏ qua nhưng sau này mong anh đừng có những hành động vượt quá giới hạn như thế này nữa.

Giữa cô và hắn không có tình yêu, hắn cũng đã có người trong lòng. Cô cũng không phải loại phụ nữ vui chơi qua đường, đụng đụng chạm chạm thật sự không hay.

Lâm Nhất Phàm chống hai tay xuống giường ngã người ra đằng sau, toàn thân hắn toát lên nét tuấn lãng hơn người, mũi cao, môi bạc mỗi một đường nét là một kiệt tác trời ban. Hắn khẽ liếm môi, nhướng mi nhìn dung nhan của người đẹp hỏi ngược lại.

-Đụng chạm với chồng mình cô không thích, vậy cô thích đụng chạm với ai. Anh trai tôi sao?

Những bức ảnh Từ Khôn gửi về làm cho Lâm Nhất Phàm không khỏi khó chịu. Nếu để người khác biết hắn bị vợ cắm sừng, mà cái sừng này lại chính là anh trai của mình thì còn biết giấu mặt vào đâu nữa. Hơn nữa hắn không thích cô cười cười nói nói cạnh một người khác, nhìn thật chướng mắt.
Lâm Nhất Phàm thẳng thắn làm Nhược Vũ hơi rùng mình, nếu được lựa chọn cô sẽ không bao giờ đến gần hai anh em nhà họ Lâm. Nhưng mà đời không như là mơ, đi một vòng rồi cũng quay về chỗ cũ, chỉ là hơi lệch quỹ đạo một chút mà thôi.

Nhược Vũ không trả lời, vì sự thật là cô đang tìm cách quyến rũ Lâm Khải Trạch không sai. Nhưng nếu nói hắn là chồng cô nên cả hai phải môi kề môi là không đúng. Mối quan hệ giữa cô và hắn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Cô không trả lời, vậy là hắn đã đoán đúng, người cô muốn tiếp cận là anh trai của hắn. Câu hỏi đặt ra lâu nay không trả lời được, là tại sao cô ấy không chọn anh ấy ngay từ lúc đầu? Với điều kiện gia đình và dung mạo xuất chúng này, chắc chắn Lâm Khải Trạch sẽ không từ chối. Mà mấy lần hắn còn để ý thấy khuôn mặt dâʍ đãиɠ của anh trai mình mỗi khi nhìn Nhược Vũ.
-Châu Nhược Vũ, cô quen ai cũng được, yêu ai cũng được nhưng không được là Lâm Khải Trạch, tránh xa anh ấy ra.

Con người anh trai của hắn ra sao hắn rõ hơn ai hết, có thể nói hắn còn rõ hơn ba mẹ mình. Người phụ nữ anh ấy gần gũi đều không có kết cục tốt.

Tưởng như hắn sẽ lại châm biếm cô bằng vài câu châm ngôn sống nữa nhưng nào ngờ hắn lại trầm mặc nói với cô có mấy câu này thôi. Nhược Vũ phì cười lắc đầu, hàng mi dài rũ xuống thật thê lương.

-Lâm Nhất Phàm, anh lo cho anh và người tình của anh đi, chuyện của tôi không cần anh phải bận tâm. Tôi tự biết mình đang làm gì.

-Cô không nghe lời?

Đáy mắt Lâm Nhất Phàm nổi lên đóm lửa phẫn nộ, tại sao phải là Lâm Khải Trạch. Trên đời này thiếu gì đàn ông sao cô không chọn.

Lúc này điện thoại Nhược Vũ có tin nhắn, thanh thông báo trên màn hình nổi lên dòng đầu tiên tin nhắn của Lâm Khải Trạch.
"Em lên tầng thượng với anh… "

Điện thoại Nhược Vũ ở dưới nệm, Lâm Nhất Phàm có thể đọc được hết. Nhược Vũ cầm điện thoại lên xem liền bị Lâm Nhất Phàm chộp lấy trước. Hắn quăng điện thoại cô xuống cuối chân giường, với tay lấy remote tắt đèn rồi kéo Nhược Vũ nằm xuống.

Nhược Vũ không kịp phản ứng cô hét lên vùng ra khỏi tay hắn.

-Lâm Nhất Phàm anh đừng quá đáng.

Lâm Nhất Phàm leo lên bụng dưới của Nhược Vũ, hai chân hắn kẹp chặt cô ở dưới thân, từng ngón tay thon dài bóp cằm cô gằn từng tiếng.

-Nghe lời hoặc không còn Nhân Ái nữa.

Hắn dám uy hϊếp cô? Nhược Vũ ở dưới thân hắn trừng đến đỏ mắt, không phải cô khóc vì bị hắn ức hϊếp mà là cô đã quá đề cao chính mình. Cô luôn muốn trả thù nhưng lại không biết năng lực của bản thân chẳng đến đâu cả, đến việc bảo vệ bản thân cô cũng không làm được.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn hơn bốn tháng trời, đồ của bản thân lại chưa lấy lại được thứ gì, còn phải chịu nhịn nhục để người khác giúp đỡ. Thật thảm hại.

Lâm Nhất Phàm thấy cô cắn môi kiềm chế để bản thân không khóc, hắn biết mình có hơi quá đáng. Hắn leo xuống giường, nằm cạnh Nhược Vũ, bàn tay vô thức vuốt mái tóc mềm mượt của cô. Dường như hắn thấy tìm thấy sự khớp nhau giữa bánh răng cảm xúc của chính mình, cảm giác mà ở bên Giai Kỳ hắn không có được.

Lâm Nhất Phàm siết eo Nhược Vũ bằng cánh tay rắn chắc của mình, hắn vùi mặt vào tóc cô thì thầm.

-Khi nào tôi và cô ly hôn, cô muốn làm gì thì tùy ý. Còn bây giờ cô là mợ ba của Lâm gia chứ không phải là mợ hai.

Hắn đánh lừa lí trí của bản thân rằng, là do hắn không muốn bản thân bị cắm sừng nên mới không cho cô chạy thoát, chứ không phải có bất cứ thứ tình cảm riêng tư nào cả.
Nhược Vũ càng cố thoát Lâm Nhất Phàm càng nhích lại gần cô hơn, lưng của cô áp sát khuôn ngực rắn chắc của hắn. Cô tự chế giễu chính mình, hôm nay cô thất bại rồi.

Tâm thức của cô cố trấn an rằng, còn cách nhau đến hai lớp quần áo thì có gì phải sợ. Vì cô nhi viện Nhân Ái, cô đành hy sinh thân mình vậy.

Điện thoại Lâm Nhất Phàm rung lên không ngừng bên chiếc sofa trống vắng. Giai Kỳ đợi hắn cả nửa ngày chẳng thấy hắn đâu, lẽ nào hắn không cần cô nữa rồi?

Nhược Vũ cả đêm không ngủ được, trước giờ cô chưa bao giờ gần gũi đàn ông như vậy, kể cả trước đây có là Lâm Khải Trạch cũng chưa từng xảy ra chuyện này.

Hơi thở của Lâm Nhất Phàm vẫn đều đều bên tai của cô, Nhược Vũ thấy hắn ngủ say rồi nên nhẹ nhàng kéo tay hắn ra chỗ khác. Nhưng kế hoạch của cô bị thất bại hoàn toàn khi bên tai cô vang lên tiếng nam trầm khàn đặc.
-Nằm yên hoặc cởi đồ.

Nhược Vũ thu người về chỗ cũ không nhúc nhích nữa, cô không tin mình không có cách trị hắn.

Lâm Nhất Phàm, tôi cho anh huênh hoang một chút nữa, đợi tôi có được Nhân Ái trong tay rồi, tôi sẽ qua cầu rút ván cho anh xem.

Sáng hôm sau Lâm Nhất Phàm chớp chớp mắt thức dậy, Nhược Vũ bên cạnh vẫn còn ngủ ngon lành, có lẽ tối qua cô đã thức rất khuya. Khuôn mặt cô trắng nõn mềm mại của cô làm hắn muốn cắn một cái.

Lâm Nhất Phàm đưa tay tới mặt cô xong lại tự tát vào mặt mình một cái cho tỉnh, hắn dính phải bùa mê của cô lúc nào không biết.

Nghe tiếng động bên tai Nhược Vũ nheo nheo mắt, tưởng cô sẽ thức dậy, nào ngờ cô kéo chăn ngủ tiếp. Lâm Nhất Phàm bật cười véo cánh mũi chọc cô dậy.