Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 1: Trời cao có mắt



Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhược Vũ mơ mơ màng màng nhìn bàn tay Lâm Khải Trạch đang điều khiển cổ tay mình ký vào một tờ giấy, vì uống quá nhiều rượu nên cô không còn đủ tỉnh táo để đọc được những gì được in trên tờ giấy đó. Tiếp theo hắn còn kéo tay cô ấn dấu vân tay vào.

Lấy chút sức lực còn sót lại, Nhược Vũ căng mắt nhìn người đàn ông mình yêu thương đang ngắm nghía tờ giấy trong tay cười mãn nguyện.

-Khải Trạch, sao vậy?

Lâm Khải Trạch vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô rồi phá lên cười đê tiện.

-Em yêu à, Trương thị cứ yên tâm giao lại cho anh, ba mẹ vợ đang chờ em đoàn tụ nơi chín suối đó, đi nhanh lên.

Kí ức của Nhược Vũ chỉ còn sót lại có bấy nhiêu, lúc cô mở mắt tỉnh lại thì bản thân đang ngồi trong ô tô của mình, mà chiếc xe đang chạy băng băng trên đường. Nhược Vũ hoảng sợ cực độ, cô nhanh chân đạp phanh nhưng chiếc xe vẫn không hề dừng lại, biết đã trúng kế nhưng điều cô không ngờ kẻ hại cô lại chính là vị hôn phu của mình.
Nhược Vũ liên tục gào thét nhưng hoàn toàn vô dụng. Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm rồi bay thẳng xuống vách núi. Chỉ còn âm thanh tuyệt vọng của cô hoà với tiếng sóng vỗ.

-Lâm Khải Trạch, đồ đê tiện.

Chiếc xe đâm thẳng xuống ghềnh đá rồi nổ tung, sau đó trượt dài xuống hoà với sóng biển.

***************

“Meo, meo.”

Nhược Vũ cảm nhận nơi mặt mình có hơi ươn ướt, cô còn miên man trong giấc mộng. Nước, xung quanh rất nhiều nước. Nhược Vũ dùng hết sức cố ngoi lên nhưng điều thất bại, cô cố hết sức lần nữa đưa mặt lên mặt nước để thở thì bị thứ gì đó đập vào mặt. Nhược Vũ giật mình tỉnh dậy, cô ôm ngực thở hổn hển.

-Đây là đâu?

Nhược Vũ trừng mắt nhìn xung quanh một lượt, đây là phòng ngủ của một quý cô. Không phải, cô đã chết rồi mà, chết một cách vô cùng thảm hại. Chẳng lẽ ở âm phủ lại hiện đại thế này, toàn là thiết bị đắt tiền ở dương thế.
"Meo, meo. "

Nhược Vũ rùng mình, có thứ gì đó lởm chởm lông đang cọ vào tay cô. Cô căng thẳng quay qua nhìn thì thấy một con mèo trắng đang ra sức làm nũng. Nó còn không có liêm sỉ liếm vào tay cô, thì ra lúc nãy chính là nó liếm vào mặt mình.

Nhược Vũ đứng lên đi vòng quanh căn phòng quan sát. Lúc đi qua chiếc gương cô đứng lại nhìn ngắm dung nhan lúc chết của mình xem khó coi đến cỡ nào.

Gì vậy? Ai đây? Nhược Vũ trợn mắt nhìn khuôn mặt lạ lẫm của mình ở trong gương, cô có hơi hoảng sợ. Chẳng lẽ cô hoá kiếp rồi? Nhược Vũ tím tái cả mặt, bàn chân vô thức bước thụt lùi.

Đôi chân trần giẫm lên những vật nhỏ dưới sàn, cô tò mò nhặt lên xem, đây chẳng phải là thuốc sao, rất nhiều thuốc, cô tìm thấy một lọ thuốc nằm lăn lóc dưới góc giường. Là thuốc ngủ, ở dưới này người ta cũng khó ngủ sao? Gì đây, một tờ giấy, Nhược Vũ tò mò cầm lên đọc.
-Con chỉ muốn sống một đời như con mong ước, con không muốn sống bên cạnh người con không yêu, buổi xem mắt ngày mai con sẽ không bao giờ tới. Kiếp này con không làm tròn bổn phận, ba mẹ tha thứ cho con. Ký tên Nhược Vũ.

Nhược Vũ đau đầu dữ dội, cô đâu có viết cái này. Mà khoan đã, là thư tuyệt mệnh sao?

Nhược Vũ tìm được một cái điện thoại ở đầu giường, cô mở khoá bằng vân tay, giao diện mở ra, ở trên đó hiển thị ngày tháng năm. Nhược Vũ lần nữa thở không nổi, làm sao có thể, đây là một ngày sau khi cô bị tên cầm thú kia gài bẫy rơi xuống núi mà.

Cô bàng hoàng mở cửa sổ, thành phố hiện ra trước mặt, những toà nhà cao tầng, những dãy phố cô vẫn thường lái xe dạo chơi. Nhược Vũ ngồi phịch xuống giường, chẳng lẽ, chẳng lẽ là mình còn sống sao?

“Cốc, cốc, cốc.”
Nhược Vũ bị giật mình bởi tiếng gõ cửa, cô lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu gom thuốc vương vãi trên sàn, không quên bỏ bức thư vào ngăn bàn, hít một hơi thật sâu rồi ra mở cửa.

-Tiểu Vũ, sao con còn chưa thay quần áo, sắp trễ giờ hẹn rồi, chẳng lẽ tối qua ba mẹ nói nhiều như vậy con vẫn chưa hiểu sao? Mau vào trong sửa soạn đi, để ba con biết ông ấy lại nổi giận.

Châu phu nhân dẫn thêm một thợ trang điểm đi vào giúp cô makeup, Nhược Vũ chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Nếu thật sự ông trời cho cô trọng sinh một lần nữa, cô chắc chắn sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời với kẻ đã hãm hại mình.

Nhược Vũ nhìn bản thân trong gương như một đoá hoa sống động, xinh đẹp khí chất nhìn chỗ nào cũng ưng ý.

Châu phu nhân dặn dò đủ thứ rồi nhét cô vào ô tô. Nhược Vũ quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy là mẹ của thân xác này, không biết nơi sắp đến là chỗ nào nhưng cô láng máng nghe hiểu được bà ấy muốn cô đi xem mắt. Nếu như theo bức thư lúc nãy, cô gái này là uống thuốc tự tử vì từ chối sự sắp xếp của bậc sinh thành. Mà thú vị thay cô ấy cũng tên là Nhược Vũ.
Chiếc xe đưa Nhược Vũ dừng trước một nhà hàng năm sao. Vệ sĩ của gia đình sợ cô bỏ trốn nên tò tò đi theo. Chỗ ngồi đã được đặt trước, nhân viên dẫn cô tới bàn đặt cạnh cửa sổ.

Nhược Vũ gọi một ly nước cam rồi sốt ruột ngồi đợi, đã ba mươi phút trôi qua vẫn không có ai đến. Trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ đối tượng xem mắt của cô không đến. Đến trễ như vậy rõ ràng là đang xem thường cô rồi.

Dưới bụng truyền tới tiếng kêu khó nghe, Nhược Vũ thấy đói. Nếu như tên đó không đến thì cô cũng phải ăn no mới về.

Nhược Vũ gọi nhân viên đem menu tới, cô là một đại tiểu thư, nói về việc ăn uống thì không ai qua được cô.

-Cho tôi một phần cua đúc lò phô mai, vẹm nướng bơ tỏi kiểu Pháp, cừu sốt rượu vang, súp kem gà với nấm đông cô, thăn bò Úc Angus và một dưa hấu ép, cảm ơn.
Đến giờ phút này Nhược Vũ đã chắc chắn mình thật sự đã trọng sinh trong một cơ thể khác, xem mắt gì đó không được càng tốt, cô phải ăn no để lột mặt nạ tên khốn nạn kia xuống.

-Xem ra tiểu thư của Châu gia đến phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng có.

Một giọng nam trầm vang lên, Nhược Vũ ngước lên nhìn hắn, mắt cô mở to đến mức sắp rơi ra ngoài. Lâm Nhất Phàm, nếu cô không bị tên Lâm Khải Trạch đó hại chết thì vài ngày nữa, người đàn ông đang đứng trước mặt sẽ là em chồng của cô.

Vậy ra đây là đối tượng xem mắt của cô hôm nay, Nhược Vũ không giấu được cảm xúc bật cười thành tiếng, đúng là trời cao có mắt. Lâm Khải Trạch ơi Lâm Khải Trạch để xem tôi sẽ làm gì để phá hủy cuộc đời anh.

Lâm Nhất Phàm nhíu mày khó chịu nhìn người con gái đang bày bộ mặt thỏa mãn cười như điên dại. Người ta đồn quả không sai, nhị tiểu thư của Châu gia tính tình khó đoán, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hắn muốn ra về ngay lập tức nhưng vẫn còn chuyện cần nói rõ nên miễn cưỡng ngồi xuống ghế đối diện.

Nhược Vũ hít một hơi kiềm lại sự phấn khích trong lòng lên tiếng.

-Lâm tiên sinh đây là người xem mắt cùng tôi hôm nay đúng chứ?

Lâm Nhất Phàm liếc mắt một cái không thèm trả lời. Nhược Vũ cũng không chấp vì trước đây mỗi lần cô đến Lâm gia chơi hắn đều tỏ ra lạnh lùng như vậy, chưa bao giờ nói chuyện với cô quá nửa câu.

Thức ăn được bưng ra đặt trên bàn, Lâm Nhất Phàm khó chịu ra mặt lên tiếng châm biếm.

-Cô là heo à, một mình cô ăn hết những thứ này sao?

Nhược Vũ cầm nĩa muỗng lên bình thản trả lời.

-Tôi tưởng anh không đến nên ăn no rồi về, anh tới rồi thì ăn chung cho vui.

Lâm Nhất Phàm hừ lạnh, chưa bao giờ thấy một tiểu thư con nhà giàu nào lỗ mãng như cô ta vậy.
Nhược Vũ ngẩng mặt lên nhìn Lâm Nhất Phàm vẫn không nhúc nhích, cô uống một ngụm nước ép rồi hất cằm hỏi.

-Sao vậy?

Lâm Nhất Phàm không đủ kiên nhẫn nữa, hắn nhìn Nhược Vũ nghiêm túc nói.

-Châu tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hôn sự hai gia đình đã sắp đặt không đúng như ý nguyện của tôi và cô, nên tôi mong rằng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.

Nhược Vũ nở nụ cười gian xảo nhìn hắn, xin lỗi, tôi biết sẽ làm tổn thương đến cậu nhưng anh trai của cậu đã lấy của tôi một mạng, mối thù này nếu không trả sẽ có lỗi với ba mẹ tôi và thân xác của tôi ở chốn hoàng tuyền.

-Vốn dĩ nếu hôm nay anh không đến thì ăn xong bữa này tôi sẽ tự động rút lui nhưng anh đã không bỏ mặc tôi mà tới xem như là duyên phận của hai chúng ta, Lâm tiên sinh hẹn gặp lại.
Không đợi Lâm Nhất Phàm trả lời Nhược Vũ nhanh chóng chuồn trước, chỉ có cách này cô mới có thể tiếp cận được Lâm Khải Trạch. Chồng sắp cưới à, em sẽ đến với anh ngay đây.

Lâm Nhất Phàm giận đến nổi cả gân xanh, hắn đấm tay xuống bàn cực mạnh, miệng chửi thề một tiếng rồi bước đi.

-Xin lỗi, quý khách vẫn chưa thanh toán ạ.

Nhân viên của nhà hàng lao ra như một cơn gió sợ hắn sẽ chuồn mắt, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất Phàm đen lại một cục, không còn lời nào để diễn tả cảm xúc của hắn lúc này. Châu Nhược Vũ, nếu còn gặp lại tôi sẽ gϊếŧ chết cô.

Nhược Vũ ngồi trong xe mở điện thoại lên xem tin tức.

Trang nhất hôm nay đưa tin, con gái của duy nhất của tập đoàn Trương thị đã bị tai nạn giao thông qua đời, chiếc xe mất thắng rồi lao thẳng xuống biển, xác không còn nguyên vẹn. Vị hôn phu của cô là tổng giám tốc tài chính Lâm thị vì quá đau lòng đến mức phải nằm viện để điều trị khủng hoảng tâm lý.
Nhược Vũ cười lạnh, trách bản thân cô quá ngu nên đã trao lầm con tim cho một kẻ giỏi đóng kịch. Lâm Khải Trạch ơi Lâm Khải Trạch, anh phải sống tốt để còn gặp lại tôi. Bàn tay Nhược Vũ siết lại thành nắm đấm, hận không thể xông tới bóp chết hắn ta ngay lập tức.