Chị Dâu Em Chồng

Chương 1: Chị dâu cả



"21.08. 7pm."

Tiếng chuông điện thoại ting ting vui tai cùng dòng tin nhắn ngắn ngủi khiến tâm trạng của Thu Hoài bớt căng thẳng. Chị cố hít một hơi thật sâu, tự động viên bản thân dù sao cũng đi được gần tới đích rồi, dù sao cũng qua những ngày vào viện như đi chợ, những giây phút đau đến tái tê khi mũi tiêm nhọn hoắt kia chọc vào cơ thể. Sau một chặng đường gian truân, rốt cuộc hôm nay chị đã được chuyển phôi thuận lợi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chị sẽ chắc chắn mang bầu. Sự thất bại của lần trước không những khiến cơ thể chị yếu đi mà còn làm gia đình chồng hết sức thất vọng. Mẹ Hoà nói nếu lần này không thành công mẹ sẽ có "cách khác", và chị, thực sự rất sợ cái cách khác đó.

-"Sắp tới em phải hết sức chú ý giữ gìn nhé, nên nằm một chỗ nghỉ ngơi tránh các hoạt động mạnh và phải có chế độ dinh dưỡng hợp lý."

Chị Thư nhiệt tình dặn dò. Chị ấy là bác sĩ chính của chị, cũng là người duy nhất xuất thân từ xóm chài quê chị cùng sống trong thành phố này. Chị lén lút nhét chiếc phong bì năm trăm ngàn vào hộp bánh trên bàn thay lời cảm ơn, tiếc rằng bị chị Thư phát hiện mắng xối xả. Chị cười ngượng, vội thu dọn đồ đạc rồi lững thững ra cổng bệnh viện bắt taxi về nhà.

-"Sao không đi xe buýt cho rẻ? Có ba cây số cũng bắt taxi, làm như bà lớn không bằng!"

Mẹ Hoà càu nhàu, bé Hằng vừa bóp chân cho mẹ vừa lém lỉnh nhận xét.

-"Gớm cô Hoài chả phải đi làm gì sất, có mỗi ăn với đẻ thôi mà cũng không xong nhờ bà nhờ. May mà số cô sướng được làm con dâu bà chứ gặp phải người khác khéo bị tống cổ từ lâu rồi á."

Bé Hằng làm giúp việc cho gia đình chị từ tháng sáu, tạm thời thay chị quán xuyến nhà cửa trong thời gian này. Bé nhanh mồm nhanh miệng nên được lòng mẹ chồng chị lắm, cô bé nói gì mẹ cũng gật đầu đồng tình, trái ngược với chị chẳng khác nào cái gai trong mắt mẹ.

-"Có mỗi việc đẻ thôi cũng tốn kém!"

-"Bà ơi bà đừng lườm mẹ Hoài nha, mẹ Hoài ngoan mà!"

Bé Bông ôm em gấu bông chạy ra nũng nịu. Chị vội bịt miệng con bồng vào giường. Bé Bông năm nay hai tuổi rưỡi, là con ruột của em gái chồng chị. Cô Bích trót dại khi còn rất nhỏ, ba mẹ sợ hàng xóm láng giềng đàm tiếu nên đưa cô về quê đẻ, sau đó đón cháu lên cho anh chị nhận làm con nuôi.

-"Mẹ Hoài ơi hôm nay Bông bị bạn Sò nhà cô Hà bắt nạt nha. Bông bảo Bông xinh hơn Sò nhưng Sò không tin ý, xong Sò cấu Bông sưng hết cả tay, đau ơi là đau á."

Đúng là trẻ con, có vết xước nhỏ xíu thôi cũng phải thổi lên như kinh khủng khiếp lắm. Nàng nũng nịu làm mẹ Hoài sốt hết cả ruột, mẹ xoa tay cho nàng, ra sức nịnh nọt. Chị đùa với con một lát thì thiêm thiếp mất. Đến tầm mười rưỡi tối mẹ Hoài nghe Bông thì thụt bên tai.

-"Mẹ Hoài ơi, dậy ăn cơm mẹ Hoài ơi! Bông ăn xong hai bát từ lâu rồi á! Bông còn được ba Hoàng với cô Hằng tắm cho thơm ơi là thơm nè!"

-"Chị Hoài đi thụ tinh nhân tạo chứ có phải liệt đâu mà nằm ườn gần nửa ngày trời vậy?"

Cô Bích lanh lảnh vọng vào. Bé Bông chạy ra cấu trộm cô một cái rồi mới chạy vào giường đắp chăn ngủ khì khì. Chị Hoài mệt mỏi trở mình, cẩn trọng bám vào lan can cầu thang bước từng bước xuống tầng dưới. Nhìn kiểu xếp thức ăn chị đoán là chồng để phần, anh đã về rồi sao?

-"Chú Hoàng vừa đẹp trai vừa giỏi quá chừng luôn, ước chi con lấy được chồng như chú thì tốt nhỉ?"

Giọng bé Hằng trầm trồ thán phục. Phía vườn thắp điện sáng choang, chồng chị bẹo má Hằng rồi tiếp tục đóng thêm chiếc cọc để đỡ giàn bầu nặng trĩu quả. Ánh mắt cô bé ngây ngốc ngắm nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của chồng chị, những câu chuyện thu hút dưới quê bé kể, cả tiếng anh cười thích thú ngoài đó trong này chị đều nghe rõ, nhưng chị chỉ yên lặng ăn cơm rồi về phòng chứ không lên tiếng gọi họ. Chị nhớ ngày này của mười hai năm về trước, khi đó chị bằng tuổi bé Hằng bây giờ, cũng chập chững từ quê lên thành phố làm giúp việc cho nhà người ta. Thời gian đầu chị làm theo giờ thông qua một công ty môi giới, sau thì chuyển về làm toàn thời gian nhà dì Kỷ. Chị của hồi đó lúc nào tràn trề sức sống, luôn miệng ca hát líu lo, vô tư đến mức dì còn trêu chưa từng thấy một đứa nào vất vả mà tối ngày vẫn cười đùa rúc rích như chị. Dì Kỷ trả công rất hậu hĩnh, chị luôn cất thật kỹ, dự định lúc nào đủ tiền sẽ mở một cái tiệm may nhỏ. Giống như những cô gái khác, ngày đó chị cũng có ước mơ, mơ rằng sau này tiệm may của chị nổi tiếng toàn thành phố, rồi chị sẽ giàu to, sẽ có tiền đem về quê xây nhà cho ba mẹ. Chỉ là, cuộc đời chị không được suôn sẻ như thế, vụ tai nạn tám năm trước khiến ba chị trở nên ngờ nghệch như người mất trí, chị may mắn hơn ba nhưng từ đó tay bị di chứng, may vá thêu thùa không còn đẹp như xưa nữa. Kẻ gây ra tai nạn sợ tội chạy mất, lúc đó chỉ có chồng chị đứng ra lo liệu mọi chuyện, vừa lo tiền thuốc thang vừa trả nợ cho gia đình chị. Khi nghe anh ngỏ lời muốn cưới chị, mẹ chị đã mừng phát khóc, con gái xóm chài ngưỡng mộ chị vì lấy được chồng thành phố, còn chị thì ngưỡng mộ họ vì có thể mang bầu.

-"Mụ Hoài kia bà vò cái áo sơ mi của tôi thành cái giẻ thế này à?"

Cô Bích mang áo qua bắt đền. Chị Hoài kêu áo do bé Hằng giặt nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn thịnh nộ của cô. Cô cảm thấy chị Hoài là đồ vô tích sự nhất quả đất, cô đây đẻ xong vẫn đi lại ngon lành cành đào đấy thôi, đằng này chị Hoài mới chuyển phôi mà làm như liễu yếu đào tơ không bằng. Đã thế còn được anh Hoàng chiều, anh đuổi cô về phòng rồi xoa bụng vợ thủ thỉ.

-"Hi vọng lần này Hoài đẻ cho anh thằng cu nhé!"

Ước nguyện của anh khiến chị Hoài có chút áp lực. Chị cũng mong lắm chứ, ngặt nỗi có một số việc không phải cầu được ước thấy. Tuy thế nhưng chị vẫn hứa sẽ cố gắng. Anh thấy chị căng thẳng liền chuyển chủ đề.

-"Hai mươi mốt tháng tám cậu Niệm về nước, bảy giờ tối máy bay hạ cánh. Anh, bé Bông, chú Nhất, dì Kỷ và ba mẹ ra đón cậu. Em ở nhà chỉ đạo cô Bích với bé Hằng nấu cỗ được không?"

Chị khẽ dạ, mốc thời gian anh nói trùng khớp với dòng tin nhắn chị nhận được ban sáng. Cậu Niệm là con trai duy nhất của dì Kỷ, vì dì Kỷ và mẹ Hoà là chị em kết nghĩa nên hai gia đình thân nhau lắm, chồng chị hiện còn đang làm quản lý cho một xí nghiệp kẹo bánh thuộc tập đoàn của chú Nhất. Do sở hữu trong tay tập đoàn lớn với con số nhân viên lên tới mấy chục ngàn, chú Nhất lúc nào cũng bận rộn, gương mặt dữ dằn cùng đôi mắt sắc như dao cau của chú khiến chị Hoài có cảm giác rờn rợn mỗi lần đối diện.

-"Em biết khẩu vị của cậu Niệm và dì Kỷ, nhưng chú Nhất thì..."

-"Ôi dào đừng lo, chú ấy nhìn ghê nhưng tốt tính mà."

Chồng chị trấn an rồi thiu thiu ngủ trước. Sáng hôm sau lúc chị thức giấc đã nghe tiếng anh cười ngặt nghẽo. Anh đang nằm thả lỏng ngay dưới sô pha phòng khách, thư thái tận hưởng tay nghề matxa của bé Hằng. Bé ôm hai bàn chân anh vào lòng, vừa xoa bóp vừa ríu rít hỏi han.

-"Sướng không chú? Sướng nhờ chú nhờ?"

-"Mày mà cù thêm phát nữa chú đạp mày ra ngoài vườn đấy!"

Anh Hoàng lừ mắt doạ nạt nhưng con bé vẫn nhơn nhơn.

-"Eo, người ta đùa chút thôi mà. Hằng là Hằng tội nghiệp chú vất vả phải lo cho cả gia đình nên Hằng chọc cho chú thoải mái đấy. Đảm bảo lát chú đi làm mọi mệt nhọc tan biến luôn á."

-"Mày thì giỏi rồi!"

Chồng chị búng tai trêu Hằng, bé Bông ngồi cạnh ba, đôi bàn chân nhỏ xíu đang giơ ra đợi cô Hằng matxa cho mà mãi chưa đến lượt, chán nản bỏ qua chỗ mẹ Hoài. Mẹ đang đứng im như tượng nhìn ba và cô Hằng, Bông gọi mãi mà mẹ chả thưa gì cả, mắc công Bông lại phải chạy ra méc ba.

-"Ba Hoàng ơi mẹ Hoài bị khản tiếng rồi á, không nói được luôn á."

Anh Hoàng nghe con gái bi bô liền chạy ra ôm siết lấy vợ, thơm má chào buổi sáng rồi thủ thỉ kêu chị qua để bé Hằng matxa cho thoải mái. Bé Hằng trước mặt anh vâng dạ ngọt xớt, anh vừa đi làm bé liền thưa gửi.

-"Cô Hoài ơi con bận cho chó của bà uống sữa rồi, cô tự cúi xuống bóp chân cho mình nha cô. Cô cũng có tay mà, phải không cô?"

-"Ơ ba Hoàng cũng có tay mà, sao ba Hoàng được bóp chân mà mẹ Hoài với Bông không được ạ?"

Con Bông đáng ghét dám thắc mắc linh tinh, bị cô Hằng đá cho một cái. Bông xị mặt méc mẹ, mẹ Hoài rõ ràng nhìn thấy mà cô Hằng vẫn chối nguây nguẩy. Bông không đôi co được với cô khóc ré lên, mẹ Hoài lau nước mắt cho bé rồi ngẩng lên dặn cô Hằng.

-"Chó của bà mỗi lần ốm đều dị ứng với sữa tươi, con nhớ phải pha sữa đặc với nước ấm cho nó uống."

Thái độ cô Hoài rất lạ, có chuyện nhỏ xíu mà cô dặn đi dặn lại, còn nhấn mạnh hai từ sữa đặc rất nhiều lần khiến bé Hằng sinh nghi, có khi con chó dị ứng với sữa đặc rồi cô Hoài lừa Hằng cũng nên. Cứ đinh ninh trong đầu là vậy nên Hằng lấy hai bịch sữa tươi trong ngăn mát ra cho Nana uống. Nana ốm cả tối qua không chịu ăn gì, sáng nay uể oải mãi mới húp được chút sữa lại bị nôn thốc nôn tháo khiến bà đi chợ về xót không sao tả xiết. Bà lôi Hằng ra giữa sân chửi cho một trận tơi bời khói lửa, bà chửi Hằng từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, mặc cho Nana sau đó đã ăn được chút cháo, cái đuôi ngoe nguẩy hơn hớn trở lại mà bà vẫn cứ chửi sa sả. Hằng nịnh mãi tới xẩm tối bà mới nguôi giận, lúc lên sân thượng rút áo quần Hằng không quên ghé qua tầng hai vạch mặt cô Hoài.

-"Rõ ràng là cô chơi con, chính cô giả bộ dặn lằm dặn lốn khiến con nghi ngờ, cũng chính cô cố ý nói to để ông đang đọc báo trong nhà cũng nghe thấy. Con bị bà mắng là tại cô đó."

-"Ơ sao lại tại cô hả con? Tại là tại con không có niềm tin vào cô chứ nhỉ?"

Thái độ hờ hững của cô Hoài khiến Hằng tức điên, cô còn làm bộ mấy bà lớn lên mặt dạy dỗ Hằng chứ.

-"Con giữ chừng mực một chút, chú là người có vợ rồi."

Việc của Hằng cóc cần cô lo, không vì ông gọi nhanh nhanh cái tay còn xuống vườn giúp ông thì Hằng đã lý sự cho ra nhẽ với cô rồi. Gớm suốt từ hôm nghe tin cậu Niệm sắp về ông vui như bắt được vàng, hễ mở mồm ra là nhắc cậu Niệm hại Hằng phát mệt luôn á. Ông kêu chú Hoàng sửa lại giàn bầu, ông bắt Hằng xới đất để ông trồng hoa cho nhà cửa rực rỡ còn đón cậu. Giờ mới có tháng bảy, tính ra phải hơn tháng nữa cậu mới về mà ông đã quây mấy quả mít cấm không cho ai động vào, ông háo hức đón cậu Niệm khéo còn hơn cả ông Nhất. Nhà ông Nhất bà Kỷ ở ngay đầu ngõ cách nhà ông Thuận bà Hoà vài bước chân, cơ mà ôi chao cái nhà nó bự chà bá luôn. Nhà đẹp thì Hằng đứng vịn bờ rào Hằng ngắm thôi mà làm gì hệ thống chuông báo động kêu inh ỏi hại Hằng giật cả mình. Đúng lúc ấy ông Nhất có việc ra ngoài, anh áo đen đẹp trai thứ nhất chạy vào gara lái xe ra, anh áo đen thứ hai tuy không đẹp trai bằng nhưng cơ bắp cuồn cuộn như vận động viên thể hình ý, anh này lúc nào cũng đi kè kè cạnh ông Nhất. Từ đầu tới cuối ông còn chẳng thèm liếc qua phía này lấy một cái mà Hằng vẫn thấy ghê ghê.

-"Ông Nhất giàu cơ mà lạc hậu nhờ ông nhờ, đi cái xe gì mà dài loằng ngoằng như xe buýt ấy, thua xa con xe bốn chỗ của chú Hoàng."

Ông Thuận nghe con Hằng nhận xét bật cười sằng sặc. Ừ, thua, nếu so về độ ngắn như nó thì quả thật xe ông Nhất ngắn thua xa xe chú Hoàng. Con nhỏ trồng cây cho ông xong, ngó nghiêng thấy xe chú Hoàng thấp thoáng đầu ngõ liền ba chân bốn cẳng chạy ra đón. Dạo này cô Hoài phải nghỉ ngơi hạn chế đi lại nên việc cầm cặp tài liệu cất giúp chú, rót nước chú uống và lấy khăn mặt chú lau hay gọt hoa quả cho chú ăn là của Hằng hết. Nó thích ngồi ngay bên dưới sàn cạnh ghế sô pha tỉ tê chuyện này chuyện kia với chú.

-"Hôm nay con bị ăn mắng ý, buồn hết cả người!"

-"Ai mắng mày?"

-"Cô Hoài á."

-"Chắc mày lại hỗn chứ gì?"

Cô Bích đi qua nghe chuyện thầm cảm phục khả năng suy đoán của anh trai, ấy thế nào mà con Hằng cũng khá, vừa ban nãy còn rơm rớm nay đã giàn giụa thống khổ.

-"Đâu có đâu, Hằng không hề hỗn chút nào ý. Người ta là bị mắng oan mà, người ta bóp chân cho chú thôi mà cũng bị xét nét, bị chửi không giữ chừng mực. Cùng là con gái với nhau mà cô Hoài lại nói người ta như thế, nghe xúc phạm chết đi được á."

Chú Hoàng làm ra vẻ không quan tâm chuyện đàn bà nhưng lúc lên phòng vẫn nhắc vợ sống cùng một nhà thì lựa lựa nhau chút cho gia đình êm ấm. Chị Hoài chỉ dạ một tiếng, ánh mắt chị lơ đễnh nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một, vậy là lại sắp qua một ngày. Mười bốn ngày với người bình thường chỉ là hai tuần vèo cái hết liền thì mười bốn ngày với người đàn bà chờ kết quả thụ tinh nhân tạo quả thực dài dằng dẵng. Hồi hộp đếm từng giây từng phút mong đến ngày đó nhưng thi thoảng bụng dạ vẫn bồn chồn vì lo lắng, lo làm ba mẹ chồng thất vọng, lo bao nhiêu công sức tiền bạc đổ xuống sông xuống biển, và lo nhất là, qua ngần ấy năm dài đằng đẵng vẫn chẳng thể giúp chồng lên chức ba. Chị cũng thèm được làm mẹ, thèm lắm cái cảm giác hít hà đứa trẻ do chính mình đẻ ra, thèm được vỗ về con trên vai như bao bà mẹ khác. Khoảng thời gian này chị vâng theo lời bác sĩ chú ý giữ gìn hết sức có thể, đêm đêm chị cố gắng đi nằm sớm, sáng tỉnh dậy liền mở cửa hít thở không khí tươi mát và ngồi tĩnh lặng nghe tiếng nhạc cổ điển du dương.

-"Gớm cái chị Hoài, không xem tivi thì bật lên làm gì?"

-"Dạ con đang nghe mà mẹ."

-"Nếu chỉ nghe không thì chị bật đài lên mà nghe, bớt được đồng nào hay đồng ấy. Chị tưởng chồng chị kiếm tiền bên ngoài dễ lắm hả?"

Mẹ Hoà cao giọng hỏi, chị lí nhí xin lỗi mẹ rồi tắt tivi. Mẹ Hoà không phải người ken bon, chỉ là ngày xưa gia đình chồng chị rất khó khăn nên mẹ quen thói tiết kiệm. Từ khi anh Hoàng lên chức quản lý tiền nong tuy rủng rỉnh hơn trước nhưng vì một mình anh cáng đáng kinh tế cho cả nhà nên mẹ xót con trai vất vả, không cho phép bất kỳ ai hoang phí. Nhiều lúc mẹ già mẹ nói nhiều nhưng mẹ ít khi để bụng, cứ nhìn cái Hằng là biết, hôm trước mẹ chửi con bé như hát hay nhưng hôm sau mẹ quên ngay. Căn bản cái mồm bé Hằng cũng dẻo nữa, mỗi khi nhổ tóc bạc cho mẹ thay vì dặn mẹ ăn nhiều đậu đen cho đỡ bị bạc đầu như chị, nó thường leo lẻo.

-"Eo ơi tóc bà nom như tóc bà tiên ý, tại bà phải lo lắng cho mọi người trong gia đình nên mới nhanh bạc đấy. Con là con chỉ dám ước mai sau có mẹ chồng tốt bằng một phần mười bà thôi á!"

-"Ôi cả nhà khoẻ là bà mừng rồi, quan trọng gì."

Mẹ Hoà tuy nói vậy nhưng khoé môi lại tủm tỉm cười. Chị Hoài hồi còn trẻ cũng lanh lợi lắm nhưng chỉ là hay nói hay cười thôi chứ so với bé Hằng thì thua xa. Cơ mà nếu bàn về trình độ miệng phun ra mật ở cái nhà này chắc chẳng ai qua được Bông.

-"Mẹ Hoài xinh đẹp ơi là mẹ Hoài xinh đẹp ơi, Bông sắp được ra sân bay đón cậu Niệm đấy, lúc nào cậu Niệm về cậu sẽ mua búp bê đẹp cho Bông đó, búp bê Mỹ hẳn hoi, Bông thích cậu Niệm ơi là thích á."

Bông nói cứ như Bông được gặp cậu Niệm rồi không bằng, Bông mới được nghe người lớn kể về cậu chứ mấy, Bông bi bô khiến mẹ Hoài cười ngất. Bông đòi mẹ Hoài vẽ cậu Niệm cho Bông. Mẹ Hoài vẽ bút chì mờ mờ đẹp bao nhiêu thì Bông tô màu lên nom tởm bấy nhiêu. Tất nhiên đấy chỉ là suy nghĩ của cô Bích cô Hằng, còn đối với Bông thì bức tranh của Bông mới là tuyệt mỹ nhất trên đời. Bông đánh mắt xanh tô son đỏ cho cậu, hai má dặm thêm chút phấn hồng hồng. Vẽ xong Bông phấn khởi đem đi khoe từ đầu ngõ tới cuối ngõ, ai cũng khen tranh đẹp, khen Bông khéo tay quá chừng, có mỗi cô Hằng dè bỉu chê bai, còn cướp tranh của Bông trêu chọc hại Bông cáu quá đi thôi. Bông xị mặt đập vào lưng cô một cái, Bông đập nhẹ lắm luôn ý, cơ mà Nana thấy Bông không vui bất ngờ sủa ăng ẳng khiến cô Hằng bị giật mình ngã chổng vó. Bông hí hứng lấy lại bức tranh nhét vào ba lô rồi theo ông Thuận đi ra nhà trẻ, để lại cô Hằng ôm một cục tức to đùng, cô chạy vào nhà bấm số chú Hoàng nức nở kể lể. Chiều hôm đó chú về sớm hơn thường lệ, mặt hầm hầm lao lên gác hỏi tội vợ.

-"Bé Hằng làm gì mà em xúi Bông đẩy nó ngã sấp mặt thế?"

-"Em thích thì em tự đẩy việc gì phải xúi Bông?"

-"Vợ ngồi dậy nói chuyện tử tế với anh!"

Anh ra lệnh, chị không những không nghe mà còn lý sự.

-"Em là còn hiền đấy, chứ bé Hằng mà đi nhà khác chỉ riêng tội hớt lẻo là đủ để cuốn gói về quê rồi!"

Đời thủa có ai hiền mà tự nhận là mình hiền không? Vết bầm ứ máu trên chân bé Hằng cùng những tiếng nấc nghẹn uất ức của bé khiến anh thấy xót. Con bé còn nhỏ xíu, vừa chăm chỉ vừa lễ phép mà chị lại nỡ lòng nào đối xử với nó như thế? Nhưng vì chị đang trong thời gian nhạy cảm nên anh chỉ góp ý nhẹ.

-"Bé Hằng gia cảnh khó khăn lắm mới phải lên nhà mình làm người giúp việc. Em cũng từng làm công việc đó mà sao không biết thông cảm lại đi chèn ép con bé? Hay bây giờ em là bà lớn rồi nên học đòi thói khinh người?"