Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Chương 2



“Vi Vi, con không phảilà muốn thiên vị hắn chứ, như vậy sẽ làm hư hắn đó.” Thật ra điều An Vịnh Tâmmuốn nói là... Con gái à, sao con không thấy được diện mạo thật sự của Hỗn ThếMa Vương chứ!Cái tên Hỗn Thế MaVương ở phía sau Thẩm Thiên Vi nở nụ cười hài lòng, hơn nữa hắn còn nắm thật chặtvạt áo của chị gái, bày ra một bộ dạng run sợ.

“Không đâu mẹ!” ThẩmThiên Vi lúc này đã mười hai tuổi, cô đã có bộ dáng nhu mì yếu ớt động lòng ngườilàm cho người ta cảm thấy thương tiếc “Thiên Dục rất nghe lời mà, hắn nhất địnhkhông phải cố ý gây họa, phải không Thiên Dục?” Thẩm Thiên Vi đột nhiên xoayngười, cưng chiều dịu dàng hỏi Thẩm Thiên Dục đang đứng phía sau.

Thẩm Thiên Dục thu lạinụ cười trong nháy mắt, hắn ôm sát người Thẩm Thiên Vi, làm nũng nói “Vâng.”

Thẩm Thiên Vi xoay ngườilại nhìn An Vịnh Tâm cười nói: “Mẹ, con nói đúng không? Con biết ngay là ThiênDục nhất định không phải cố ý gây chuyện.”

Lời của hắn nói con đềutin sao? An Vịnh Tâm khóc không ra nước mắt: “Vi Vi, con nghe mẹ nói...”

“Mẹ, giao chuyện nàycho con đi, con sẽ nói chuyện với Thiên Dục.”

“Này này, Vi Vi...”

Hoàn toàn không chú ý tớitiếng kêu của An Vịnh Tâm, Thẩm Thiên Vi liền vội vàng kéo Thẩm Thiên Dục chạyđi. Về tới phòng mình, để quyển sách trên tay xuống, cô liền sờ sờ đầu ThẩmThiên Dục hỏi: “Không có bị mẹ đánh đòn chứ?”

Thẩm Thiên Dục bày ra mộtbộ dáng thật ngoan ngoãn nghe lời, hắn cắn môi mỏng, gật đầu một cái.

“Nói đi, lần này làmsao chọc giận mẹ vậy?” Nụ cười ở môi hồng tràn ra.

Thật sự rất kỳ quái, từnhỏ đến lớn Thiên Dục luôn rất nghe lời, cô chưa từng thấy đứa trẻ nào cùng lứavới Thiên Dục lại ngoan ngoãn như vậy! Nhưng tại sao mỗi ngày mẹ lại luôn la mắnghắn?

“Em cũng không biết.”Thẩm Thiên Dục rũ đầu nhỏ xuống, tròng mắt đen thật to lã chã nước chực khóc giốngnhư vô cùng khổ sở.

Một cảm giác yêu thươngtừ trong lòng tràn ra, Thẩm Thiên Vi thở nhẹ một cái đem thân hình gầy nhỏ ômvào trong ngực, vỗ nhẹ lưng hắn: “Không có chuyện gì, mẹ rất thích em, làm việcgì đều là vì muốn tốt cho em, ngàn vạn lần không thể tức giận với mẹ nhé!”

“Vâng.” Hắn mềm mạinói.

“Ừ, ngoan, vậy chị làmđiểm tâm cho em ăn có được không?” Thẩm Thiên Vi xoa xoa mái tóc đen bóng của hắn,cưng chiều hỏi.

“Vâng, em muốn ăn câyxoài ngàn tầng.” Đầu nhỏ đặt tại vai cô khẽ nói.

“Không thành vấn đề, vậyem ra sân sau chờ chị, rất nhanh sẽ có thôi.” Thẩm Thiên Vi xoay người đi ra cửa,bỗng nhiên, cô dừng bước chân, quay đầu lại vui vẻ nói “Thiên Dục, hôm nay trườnghọc tuyển thẳng trong nước có cuộc thi, chị làm bài rất tốt!”

Nửa tháng trước, trườnghọc tuyển thẳng trong nước tổ chức cuộc thi, cô lại bị viêm phổi cấp tính tạothành sốt cao phải nhập viện tròn một tuần lễ mới khỏi hẳn. Nhưng cô không ngờmình lại may mắn như thế, cuộc thi xảy ra chút vấn đề kéo dài sang tuần sau vừavặn để cho cô tham gia! Nếu không, cô có thể sẽ phải đổi sang trường khác, táchkhỏi Thẩm Thiên Dục, không thể tiếp tục chăm sóc hắn, cùng hắn đi học và tantrường... Cuộc thi vừa kết thúc, cô liền muốn đem tin tức tốt này nói cho hắnbiết.

“Có thật không? Vi Vithật lợi hại!” Hắn cười vui vẻ với cô.

“Quan trọng nhất làkhông cần phải rời xa em!” Thẩm Thiên Vi nói xong liền kích động rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, đứatrẻ trong phòng liền thu hồi nụ cười hồn nhiên trên mặt mà thay vào đó là nụ cườibí hiểm, một sự đen tối hiện lên trong con ngươi xinh đẹp. Còn chưa kịp che giấuliền bị thân hình mảnh khảnh cao gầy đột nhiên xuất hiện ở cạnh cửa thu vàotrong mắt.

An Vịnh Tâm dựa vào cửaphòng, lười biếng ôm hai cánh tay, nhìn đứa con trai nhà mình: “Mẹ nghĩ, mẹ đãbiết rõ nguyên nhân.”

“E hèm.” Mà người nàođó chỉ là không để ý chút nào nhún nhún bả vai nhỏ bé.

“Xuy...” An Vịnh Tâm tứcgiận châm chọc.

Như vậy cũng được sao?Mấy năm nữa sẽ không hù dọa con gái cô chạy mất chứ...

Năm qua năm, thời gianthấm thoát thoi đưa, vào một buổi trưa nắng ấm tràn đầy.

Ở sân sau với đủ loạihoa Tường Vi, có một thiếu nữ nhỏ nhắn, khuôn mặt y hệt búp bê vì phơi nắng màcó chút phiếm hồng nhưng lại làm cô vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.

Cô buông bình tưới nướctrong tay xuống, mềm nhũn duỗi cái lưng mỏi, nhẹ nhàng thở một hơi rồi cườilên.

Mỗi lần nhìn vườn hoaTường Vi này cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn... Bởi vì hoa TườngVi là tượng trưng cho tình yêu của ba và mẹ. Mẹ thích nhất là hoa này, cô cũngthế. Những đóa hoa Tường Vi này giống như những đứa trẻ mà cô trân quý nhất.

“A” Đột nhiên một mảngđen chụp xuống trước mắt, ánh sáng trước mắt cô nhanh chóng biến mất giống nhưlà bị cái gì đó che mất, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại.

Thấy người đứng saulưng, Thẩm Thiên Vi nhẹ nhàng híp mắt to, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mơ mơmàng màng nhìn đến gò má vô cùng xinh đẹp kia, làm cho cô trong giây lát đó mấthồn, nỉ non: “Thiên Dục...”

Một hồi “Khanh khách”tiếng cười khiến Thẩm Thiên Vi từ trong mộng tỉnh lại, cô từ từ thích ứng sự biếnđổi của ánh sáng, cô tức giận đập vào ngực người đó một cái, cười lên: “Em làmchị sợ.”

Hình dáng người trước mắtdần dần hiện ra trong mắt cô, lại làm cho cô thất thần suy tư một lần nữa.

Thời gian... Có phảitrôi qua quá nhanh hay không?

Cô gần như còn nhớ rõ,rất nhiều năm trước, hắn chỉ là đứa bé mập mạp chưa biết nói chuyện chỉ biếtnhìn cô không chớp mắt giống như cô là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào. Cô là tấtcả thế giới của hắn. Thậm chí bốn năm trước, hắn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi gầynhỏ cần cô bảo vệ. Vậy mà bây giờ... Mới mấy năm, hắn đã cao như thế này, đã170 centimét rồi, so với cô cao hơn nửa cái đầu, cho dù còn có chút gầy nhưngcũng không còn nhỏ bé nữa làm cho cô có cái cảm giác thất bại của người làm chị.

Hắn có phải đã khôngcòn cần cô bảo vệ nữa không?

“Vi Vi, đang suy nghĩgì thế?” Thẩm Thiên Dục nhìn Thẩm Thiên Vi đang thẫn thờ một lần nữa, hắn nhếchmôi, gõ gõ đầu cô.

“A” Thẩm Thiên Vi chớpchớp mắt to hoàn hồn, gương mặt thoáng qua một tia phiếm hồng, nhấn một cái lêntrán hắn: “Không thể gõ đầu của chị gái nha!”

“Không phải chị gái, làVi Vi.” Hắn bĩu môi trả lời.

Cô cười lên, người nàymười năm như một ngày, vẫn cố chấp như xưa! Thẩm Thiên Vi lười cãi cọ với hắn, côbất đắc dĩ lắc đầu cười một cái, theo thói quen móc ra khăn tay thay hắn lau đimồ hôi, dịu dàng cưng chiều hỏi: “Đi đá banh với bạn bè à?”

“Ừ.” nụ cười tràn ra bịnắng ấm phản xạ càng làm cho khuôn mặt của Thẩm Thiên Dục thêm rạng rỡ khiến côcó một chút rung động từ đáy lòng.

“Khó trách gần đây chủnhật nào em cũng chạy mất không thấy bóng dáng đâu cả.” Thẩm Thiên Vi hơi cuốngquít dời đi tầm mắt, đi tới bên bàn tròn màu trắng rót một ly Hồng Trà TíchLan.

Động tác của cô rơi vàotrong mắt của Thẩm Thiên Dục, làm cho hắn không tự chủ được khơi lên nụ cười cóchút đùa giỡn.

“Vi Vi tức giận sao?” Hắntiến lên, nhận lấy ly hồng trà từ trong tay cô, cười he he ngẩng đầu uống cạn.

Nhìn hắn “Ừng ực, ừng ực”uống xong, cô đem ly trà trống không trở về, một sự cưng chiều thoáng chút côđơn từ đáy mắt tràn ra: “Tại sao chị phải tức giận chứ? Em đi đá banh với bạnbè chứ có phải đi làm chuyện xấu đâu.”

Thẩm Thiên Dục thiếuchút nữa bị sặc, hắn không biết định nghĩa làm chuyện xấu của cô là làm chuyệngì? Nhưng sự cô đơn trong mắt cô mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi ánhmắt của hắn, hắn làm nũng hỏi: “Vậy tại sao Vi Vi lại không vui? Nói cho tôi biếtđi!”

Ánh mắt của hắn khiếnThẩm Thiên Vi không thể che giấu cảm xúc của mình, cô chỉ biết thở dài, gõ gõ đầuhắn: “Chị không phải là không vui...Chỉ là có chút cảm thán...”

“Tại sao?”

Thẩm Thiên Vi bật cườicố làm ra vẻ đáng thương nói: “Bởi vì em trai của chị đã trưởng thành rồi, đãkhông cần chị gái này nữa.”

Nói là nói giỡn nhưngthật ra cô đúng là có chút để ý. Cho dù ban đầu cô may mắn không cần rời xa hắnkhi thi tuyển thẳng vào trường học nhưng sau này thì sau, mọi chuyện sẽ khác.

Đã từng có một khoảngthời gian cô rất lo lắng, cô sợ không có cô ở bên cạnh, hắn sẽ không quen! Kếtquả, người không quen chính là cô, cô đã quá quen thuộc với việc chăm sóc hắn...Từ nhỏ đến lớn, cô đều đem hắn trở thành thứ quan trọng nhất, không một ai cóthể khi dễ hắn, tổn thương hắn! Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắncũng sẽ lớn lên, cũng sẽ không cần sự chăm sóc của cô nữa.

“Tôi không cần chị gái,tôi chỉ cần Vi Vi” Thẩm Thiên Dục bĩu môi, cố làm ra vẻ đáng thương. Hắn kéo mộtcái cô liền ngồi trên xích đu sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất tùytiện nghiêng người nằm trên đùi cô.

Sau khi mọi việc đã kếtthúc Thẩm Thiên Vi mới hoàn hồn, cô cười lên, cưng chiều gõ đầu của hắn: “Nàynày, Thẩm Thiên dục, mới vừa nói em trưởng thành bây giờ lại bắt đầu lộ nguyênhình ra rồi.”

“Vi Vi.”

“Hả?”

“Mặc kệ tôi bao nhiêutuổi, tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Vi Vi để cho Vi Vi chăm sóc tôi.”

Nói trong lòng không ngọtlà gạt người, hắn là em trai cô thương yêu nhất. Thẩm Thiên Vi thở dài: “Chị biếtchứ, em là bảo bối của chị rất nhiều năm rồi! Chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

“... Không có gì!” ThẩmThiên Vi lắc đầu một cái, không nói tiếp.

Chỉ là cuối cùng sẽ cómột ngày, cô sẽ lên đại học, đi tìm việc làm và rời khỏi nhà, rời khỏi hắn, côcòn phải lập gia đình...

Nghĩ tới đây, cô vôcùng đau lòng.

Một lúc lâu sau, khôngcó bất kỳ tiếng động nào vang lên trong sân. Chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi quaquần áo. Thẩm Thiên Vi tựa vào trên xích đu không dám động đậy, cô nghĩ là hắnđã ngủ thiếp đi rồi, tay cũng không ngừng xuyên qua mái tóc của hắn khẽ vuốt, cẩnthận từng li từng tí che chở.

Cho đến khi cô thiếp đivà tiếng hít thở đều đều vang lên, Thẩm Thiên Dục mới mở mắt ra, trong tròng mắtđen hiện lên ý cười.

Trong từ điển của hắn,chưa từng có chữ “Chỉ là”.

Là của hắn, sẽ vĩnh viễnlà của hắn.

“Alô, Thẩm gia xinnghe.” An Vịnh Tâm đang gọt trái cây thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên,bà bỏ con dao trong tay xuống với lấy chiếc điện thoại, một giọng nói êm ái, dễnghe truyền vào trong tai đối phương.

Một lúc sau, đôi mắttuyệt đẹp của An Vịnh Tâm lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt di chuyển vào đámngười đang ngồi trong phòng khách vừa nói chuyện phiếm vừa ăn trái cây. An VịnhTâm nhìn chồng mình sau đó là con gái và con trai, môi đỏ mọng thật chậm nânglên nụ cười thân ái. Bà cầm điện thoại lên hướng về phía Thẩm Thiên Vi kêu: “ViVi, điện thoại của con.”

Chỉ một câu nói lại khiếnmọi người trong nhà đứng hình, nhất là Thẩm Thiên Vi, thật lâu sau cô mới hỏi lại:“Của con sao?”

“Ừ, điện thoại củacon... là con trai nha.”

Không biết là cố ý hayvô ý, An Vịnh Tâm còn nhấn mạnh ba chữ “Con trai nha”, bà nói cực kỳ rõ ràng dườngnhư sợ người khác không biết đầu bên kia điện thoại là một người con trai.

“A” Thẩm Thiên Vi mangvẻ mặt xin lỗi áy náy vội vàng nhận điện thoại. Một lúc sau, cô bắt đầu ấp úng,có vẻ vô cùng kinh ngạc và luống cuống, cuối cùng chỉ nói lại một câu “Sau nàykhông cần gọi điện đến nữa!” Sau đó liền đem điện thoại giống như củ khoai langnóng ném lại chỗ cũ.

Trong nháy mắt đó,phòng khách Thẩm gia im lặng không một tiếng động, Thẩm Thiên Vi không dám nhìnphản ứng của người lớn trong nhà, chỉ có thể lặng lẽ ngồi xuống, cúi thấp đầu.

“Là người theo đuổi consao?” Một giọng nữ dễ nghe vang lên, rất rõ ràng là đến từ An Vịnh Tâm. Hơn nữachỉ có bà mới dám ở trong bầu không khí này mà nói chuyện.

“Mẹ!” Một câu nũng nịunhanh chóng từ môi hồng của Thẩm Thiên Vi bật ra, gương mặt của cô nhanh chóng ửngđỏ như trứng gà luộc.

“Ai nha, có gì đâu?” AnVịnh Tâm vui vẻ mà cười, còn cười đến vô cùng hăng hái, “Con cũng mười tám tuổirồi, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, có người theo đuổi là chuyện rất bình thường.Có phải không chồng?”

Bị điểm tên, Thẩm Tư Kiềurất buồn bực giả bộ ngu: “Cái gì?”

“Chồng à, làm gì bày racái bộ mặt không hiểu chuyện gì thế? Năm đó em theo đuổi anh cũng là 18, 19 tuổi,mặc dù anh vẫn kháng cự em, trốn tránh em nhưng cuối cùng vẫn bị thành ý của emcảm động! Nói không chừng loại chuyện này cũng sẽ xảy ra trên người con gáichúng ta!” An Vịnh tâm cười với Thẩm Tư Kiều nhưng khóe mắt lại cố ý nghiêng đinhìn biểu tình của người nào đó.

Hừ, không có phản ứnglà sao chứ? Xem con có thể chống cự được bao lâu!

“Mẹ, không phải như thế!”Thẩm Thiên Vi kích động nói.

“Hắc hắc, mẹ hiểu conchẳng qua là mắc cỡ mà thôi! Vi Vi, ngàn vạn lần không được từ chối quá nhanhnha, thử đi tìm hiểu xem sao... Mẹ ủng hộ con!”