Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 26



Đại chiến Ninja lần thứ tư…

Tựa như pháo hoa vụt bay trên trời cao, nháy mắt liền bùng nổ!

Thật vất vả mới có được hòa bình….. Nay lại một lần nữa bị phá hủy.

Nhóm Ninja của Ngũ đại quốc hội tụ lại cùng một chỗ với nhau, hình thành một liên minh quân đội Ninja…

Tất cả cùng nhau tiến lên chống lại Uchiha Madara và đội quân người chết của ông ta. Từ cuộc chiến này, cũng đã xảy ra thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Mọi chuyện toàn bộ đều xảy ra nhanh đến vậy đấy!

Nhưng…… Không có người dự đoán trước được trận đại chiến này kết thúc vẻn vẹn chỉ trong năm ngày!

Tôi phải nói, hai anh em Itachi và Sasuke này, thật không hổ danh là người của gia tộc Uchiha kiêu hãnh!

Trời không sợ, đất không sợ cùng với Cửu Vĩ Kyubi – Naruto đem lão tổ tông dòng họ Uchiha đánh bay!

Thật sự là nhân tài a.

Vì thế… Vì thế…

Cả hai anh em bọn họ đều trở thành người hùng của Làng Lá…… Là tấm gương sáng giá trong giới Ninja!

Tên nhóc Naruto kia vô cùng nhiệt tình lôi kéo bọn họ trở lại Làng Lá.

Mà tôi cũng bị dính vinh quang của bọn họ, cũng được kéo trở về Làng Lá!

Bất quá, công lao của tôi cũng không tính là ít.

Bởi vì tôi vô cùng trâu bò, ở trên chiến trường đem mười đuôi của Thập Vĩ cắt hết.

Cũng bởi vì cái đuôi của nó cứ ở sau lưng đung đưa, đung qua đung lại, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, nhìn nó mà cả mắt tôi đều choáng váng lên hết.

Vì thế… Tôi liền đem đuôi của ngài Thập Vĩ chém hết!

Thập Vĩ trụi lũi mười đuôi, trở nên thật buồn cười a…

Hiện tại… Ba người chúng tôi đã về tới trong Làng Lá. Mỹ nhân Tsunade Đệ Ngũ đã đem niêm phong nhà Uchiha hủy đi, để chúng tôi trở về lại trong nhà Uchiha!

Vì thế… Vì thế…

Lại bắt đầu trở về với cuộc sống như trước đây thôi.

“A ~~~~ Sasuke-kun ~~~~” nhân với lần thứ n.

“Ai…” Remon ở đau đó thở dài, đào ngoáy lỗ tai!

Ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm vào trong TV đang chiếu phim bộ kinh dị nhiều tập, toàn thân Remon giống như không có xương cốt, cả người đều dựa sát rạt vào trên ghế sofa.

Âm thanh truyền ra từ trong phòng của Sasuke, thật đúng là giống như một loại tranh cãi ầm ĩ a.

Remon ngẩng đầu nhìn đồng hồ được treo tại trên tường, đều đã được 12h30……

Bọn họ tính không để cho người khác ngủ trưa à……

Remon buồn bực cào bới tóc lên, ngã vào giữa lòng ghế sofa!

Đã được ba ngày tính từ thời gian trở về Làng Lá. Trong vòng ba ngày này, nhà cửa của chúng tôi đều bị giẫm nát chặt đứt.

Nguyên nhân là vì cái gì ta!?

Đương nhiên còn là vì ai khác ngoài cái tên Sasuke lam nhan họa thủy kia……

Sasuke trước kia cũng vậy, ngày ngày các fan của hắn cũng đều chạy đến trong nhà của chúng tôi. Nhất là hai người đi đầu kia…… Haruno Sakura, cùng với một người con gái tên là Ino Yamanaka……

Aizzz!!!

Bởi vì trong trận đại chiến kia, Sasuke đã dùng Mangekyou quá độ… Cho nên kế tục theo tôi cùng anh Itachi, cần phải ở trong thời kỳ tối tăm.

Sasuke mới vừa ở trong thời gian tập làm quen với mọi thứ, nên còn đang đứng ở trong trạng thái hoàn toàn suy yếu.

Cùng với những đám sói nữ này ở cùng nhau, thật đúng là khổ cho hắn. Màng tai nhất định chịu không nổi!

Nho nhỏ thay hắn chia buồn, thương tiếc một chút chút thôi.

“Sasuke-kun ~~~~”

“Này, các ngươi…”

Lại là một hồi tiếng thét chói tai vang ầm lên, cùng với âm thanh có chút đè nén tức giận của Sasuke.

Tôi cười khanh khách lên.

“Em không tính đi giải vây thay cho Sasuke sao? Đám con gái theo đuổi Sasuke… Em không ăn giấm sao?”

Anh Itachi không biết khi nào đã đi tới bên người tôi, ở bên cạnh tôi ngồi xuống, cúi đầu nhìn tôi nói.

Tôi chớp chớp mắt, ngồi dậy.

“Tính cách của Sasuke em hiểu rất rõ, em ấy sẽ không thích con gái hay tranh cãi ầm ĩ.” Hai tay Remon duỗi ra, làm bộ dáng mình vô cùng hiểu rõ, tràn ngập tự tin.

Nhìn thấy Remon như vậy, khóe miệng Itachi gợi lên một chút độ cong. Trong lòng đột nhiên có một cảm giác muốn trêu chọc con bé.

Itachi thật lạnh nhạt cầm lấy điều khiển từ xa, đem bộ phim kinh dị chuyển sang bộ phim ‘gia đình luân lý’ siêu cấp giả tạo nào đó.

“Anh vừa mới đi ngang qua phòng Sasuke, nhìn thấy có vài nữ sinh đang giở trò đồi bại với Sasuke đâu.”

Trong lòng tôi “Lộp bộp” một chút, phản ứng có chút kích động nhìn chăm chú vào biểu tình của anh Itachi “Anh Itachi, anh đang gạt người phải không, Sasuke làm sao có thể sẽ để cho đám con gái tùy tiện chạm vào em ấy!”

“Hiện tại thân thể của Sasuke thật suy yếu, đám con gái này không giống với em, tất cả đều đang tranh giành chăm sóc Sasuke.” Lời nói của anh Itachi thật đơn giản giống như lại nói đêm nay nên ăn cái gì, nhưng ở trong lòng tôi chính là một quả bom siêu khủng bố!

Sói nữ… Sói nữ… Tất cả đều là sói nữ!

Bọn họ làm sao chỉ có thể đứng đó nhìn mà không ăn đậu hủ chứ.

Trong não tôi lập tức hiện ra hình ảnh Sasuke bị đám con gái toan tính làm ra điều xằng bậy.

Không được, tuyệt đối không thể, Sasuke thế nhưng là người của tôi đấy! Trong lòng tôi mắng to người đàn ông của mình đã trở nên ngu ngốc, sau đó đứng lên hướng về phía phòng Sasuke phóng đi.

Itachi cười cười. Có được một ngày như vậy thật là tốt. -o- ^v^ -o-

“Bành bạch” Tôi trực tiếp phá cửa đi vào.

Nhìn đến có mấy đứa con gái lớn mật đặt tay ở trên người của Sasuke…

Vô cùng thích thú sao, thật sự dám ăn đậu hủ người đàn ông của chị à!

Chị giết!!!

Tôi hoàn toàn không có hình tượng để nói nữa, vài cái chữ thập màu đỏ đập cái “Phách” dán vào ngay trên ót của tôi.

Phẫn nộ!!! Ghen tị!!! Tất cả đã hoàn toàn làm tôi mất đi lý trí.

“Này, mọi người… Sasuke hiện tại đang cần nghỉ ngơi… Mời mọi người đi ra ngoài hết cho tôi!” Tôi thấp giọng, đè nén tức giận của mình nói.

“Cái gì chứ, chúng tôi là đang quan tâm đến Sasuke nên mới đến thăm cậu ấy, cho dù chị có là chị của Sasuke đi nữa, cũng không thể quản em trai mình gia lưu với người khác chứ.” Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc màu xanh biếc không phục, mở miệng chống đối tôi.

Con… Con… Mẹ… Nó…

Nháy mắt tôi đã hóa thành quả pháo, chỉ một chút liền phát nổ.

“Chị khinh, chị đây không những là chị của Sasuke, mà còn là người con gái của em ấy, nhóc dám nói chị không thể quản sao!? Hừ!!! Bắt đầu từ bây giờ không ai được phép đến nơi này… Bằng không…” Tôi hoàn toàn không chút để ý chính mình nói ra những lời thô bạo, nắm chặt nắm tay hướng một bên tường đánh tới.

“Oanh.” Một mặt tường hoàn toàn bị hủy hết!

Bất quá khi tôi nhìn thấy đến đám con gái bị lời nói của tôi làm cho khiếp sợ, bị hành động của tôi dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch, tôi đặc biệt vừa lòng.

Vô cùng phóng khoáng ném cho nhóm con gái ấy một cái mỉm cười “Nếu nghĩ muốn biến thành như vậy … Hoan nghênh tiếp tục ở lại.”

Rất nhanh, đám con gái trước mắt nhanh chóng rời đi.

“Hừm!!! Khi con hổ không phát uy, thì ta đây chính là mèo con a.” Tôi bước đi đến bên giường, nhìn băng gạc quấn thật dày ở trên mắt của Sasuke!

Tôi đau lòng, vươn tay xoa nhẹ lên mắt hắn “Thế nào, khó chịu không!”

Rốt cuộc tình hình cũng đã được yên tĩnh, Sasuke đem thân mình tới gần bên cạnh Remon!

Hương vị trái chanh nhàn nhạt, nhất thời tràn ngập vào trong hơi thở của hắn!

Quả nhiên, vẫn chỉ có hương vị này mới có thể khiến cho hắn thả lỏng được.

Bất quá, nghĩ đến mấy ngày nay… Cô gái này dám bỏ mặc hắn để cho đám sói nữ kia làm cản ở trước mặt hắn, trong lòng có chút rầu rĩ sinh khí.

“Em thực nhẫn tâm.”

Sasuke trả lời một nẻo làm cho tôi thoáng sửng sốt một chút?

“Cái gì?”

Theo sau, tay của Sasuke đem đầu của tôi ấn xuống!

Sasuke hung hăng cắn lấy môi tôi!!!

Chú ý! Là cắn…

Bất quá rất nhanh liền buông lỏng ra.

Sau khi tôi bị ăn đau lui về sau hai bước, che lấy môi bị hắn cắn lấy, có một chất lỏng dinh dính khiến cho tôi biết… Rách môi!

“Anh làm cái gì a! Rất đau đó, đều chảy máu hết rồi!”

Sasuke có chút tà mị cười cười “Đây là trừng phạt dành cho em vì em đã đến chậm.”

Tôi buồn bực lau máu ở trên môi đi.

Sờ sờ, có cảm giác hơi sưng phù lên!

“Đi lại đây!” Khểu khí ra lệnh của Sasuke làm cho tôi khó chịu đến mức sắp phát bạo.

Theo bản năng tôi liền phản kháng “Anh bảo em đi qua thì em liền qua à!”

“Anh đau!”  (╯﹏╰)

Tôi kinh sợ lập tức tiến lên, sờ tới sờ lui từ trên xuống dưới, dù sao vào thời điểm đại chiến… Thương thế của hắn cũng thật nghiêm trọng a!

“Cái gì? Làm sao đau!”

Sasuke cảm giác được người bên cạnh khẩn trương, trong lòng đặc biệt vui vẻ, bắt lấy cái tay nhỏ bé đang sờ loạn kia!

Hoàn toàn đem cô ôm sát vào trong lòng, cái đầu chôn vùi thật sâu vào trong cái cổ của cô.

Ngửi lấy mùi hương nhàn nhạt trên người kia của cô ấy.

Nắm giữ lấy tay Remon, chuyển qua đến vị trí trái tim hắn!

“Em phóng túng cho đám con gái kia đến tận ba ngày…… Tuyệt đối không hề quan tâm đến anh! Rất đau lòng!”

Âm thanh rất có từ tính, có chút trầm thấp, lại mơ hồ manh theo chút oán trách…

Nhất thời, trong lòng tôi náo loạn hết lên.

“Ưm… Thực xin lỗi!” Remon thốt ra ba chứ.

Khóe miệng Sasuke hơi cong lên, xoay người một cái, đem Remon đưa đến trên giường, hai tay chặt chẽ ôm lấy cô, không có ý nghĩ muốn buông thả! Sasuke đem đầu cọ đến hai đóa mềm mại trước ngực của Remon…

Tôi kinh hãi, bởi vì động tác bất tình lình của Sasuke mà đỏ bừng mặt lên hết……

Tôi vươn tay nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng bất đắc dĩ tôi đã bị hắn ôm thật chặt vào lòng.

“Remon, đừng nhúc nhích, cứ như vậy ngủ cùng anh một lát! Ba ngày này, anh đều không có được ngủ yên ổn ngày nào…”

Ngữ khí mỏi mệt của Sasuke làm tôi mềm lòng.

Bộ dáng hiện tại của Sasuke tựa như một đứa trẻ…

Nhớ tới trước kia mẹ Mikoto cũng đã từng dỗ tôi bị bệnh đi vào giấc ngủ……

Học bộ dáng của mẹ Mikoto, tôi ôm lấy đầu của Sasuke, nhẹ nhàng vỗ lấy lưng hắn.

“Ngủ đi! Em cùng anh…”

Cảm giác an tâm làm cho Sasuke hoàn toàn thả lòng xuống hết!

Nghe được tiếng hít thở của Sasuke dần dần êm dịu xuống dưới.

Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ yên ổn của Sasuke…

Cúi đầu xuống ở trên trán của hắn hôn một cái “Em yêu anh!”

………………………………………………………………………..

Chín năm sau.

Cái thứ có tên gọi là thời gian này, thật sự không thể diễn giải ra một cách rõ ràng được. Nói nó trôi qua nhanh, thì có khi nó lại trôi qua rất chậm lại, có khi nói nó trôi qua chậm, thì nó lại trôi qua nhanh đến kinh người.

Bộ phận nhóm bảo vệ Làng Lá lại được thành lập. Đương nhiên trưởng phòng chính là anh Itachi, phó trưởng phòng là Sasuke.

Mà tôi, hoàn toàn nhàn rỗi trong thời gian sau này, bởi vì Sasuke nói kiếm tiền gì đó, thì cứ để cho hai người đàn ông là hắn và anh Itachi kiếm là được rồi…

Vì thế, tôi bắt đầu xuất hiện cuộc sống sâu gạo như trước đây!

Muốn có bao nhiêu lười thì sẽ có bấy nhiêu lười.

Nhìn đi, trong nháy nhấy, Sasuke từ một người thiếu niên đã thay đổi thành một người thanh niên

Nhìn xem vóc người cao 1m80 của hắn, cùng với tôi khó khăn lắm mới nhích lên nổi 1m61…

Hết sức cảm khái.

Hơn hết, Sasuke đã được hai mươi lăm tuổi…… Càng ngày càng thêm đẹp trai anh tuấn, xác xuất tỉ lệ trêu hoa ghẹo nguyệt lại tăng lên đến 100%.

Ví dụ như nhiệm vụ lần trước, lần đó hắn có nhiệm vụ phải hộ tống thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Kết quả, vị thiên kim tiểu thư kia liếc mắt nhìn một cái liền để ý đến Sasuke, sống chết gì cũng đều đòi gả cho hắn.

Bất quá, biểu hiện của Sasuke ngược lại làm cho tôi cảm thấy thật vừa lòng, trực tiếp lấy bao tải đem vị thiên kim tiểu thư kia đóng gói đưa đến nơi cần đưa đến.

Ha ha!!!

Còn hai năm nữa, tôi sẽ được… Ba mươi đâu…

Già đi, già đi a.

Lại thêm một ngày trôi qua, mặt trời lặn về hướng tây.

Tôi nằm ở trên nóc nhà, lờ mờ buồn ngủ ngắm nhìn ánh tà dương…

Trong một thoáng, tôi có chút cảm giác cô đơn.

Anh Itachi đi ra ngoài nhận nhiệm vụ, hôm nay không có trở về. Đến tận bây giờ, cũng không thấy bóng dáng củaSasuke đâu, chắc là còn đang rất bận đi.

Đột nhiên có một bàn tay để lên ở trên vai tôi, theo sau đó là một âm thanh vang lên “Remon!”

Hình dáng Sasuke có chút không được rõ chiếu vào trong mi mắt tôi.

Hắn đã trở lại…

Tôi vươn tay khởi động thân mình một chút, ngồi dậy!

Xoa mắt, nhìn thấy đó là Sasuke “Buổi tối anh muốn ăn cái gì, để em đi làm.”

Sasuke nở nụ cười, ở trên mặt tôi hôn trộm lên môi một cái “Chỉ cần là em làm thì anh đều thích hết.”

Tôi lắc đầu, để cho đầu óc tỉnh táo sao nụ hôn này “Được, vậy em đi làm một bữa tiệc cà chua thật hoành tráng đây!”

Nói xong tôi liền đứng dậy… Chuẩn bị nhảy xuống khỏi nóc nhà!

“Chờ một chút.”

Sasuke kéo cổ tay tôi lại, sau đó tôi liền cảm giác được một vật lạnh lẽo ở trên ngón áp út của tôi!

Tôi ngạc nhiên, rút tay mình về, khi nhìn đến chiếc nhẫn ở trên tay mình… Tôi kinh ngạc đến ngây người!

Biểu cảm kinh ngạc của Remon làm cho Sasuke cười khanh khách lên, hắn tiến lên ôm lấy cô “Tha thứ cho anh vì đã trì hoãn lâu đến như vậy mới nói ra những lời này với em… Gả cho anh nhé… Remon!”

Chất lỏng trong suốt mờ nhạt che mất tầm mắt của tôi, rõ ràng lời cầu hôn này ngay cả một chút ý tưởng mới cũng đều không có, tuyệt đối không hề lãng mạn, một chút không khí trữ tình cũng đều không có. Cứ như vậy bất thình lình nói lời cầu hôn với tôi… Thậm chí, không cần tôi nói lời đồng ý thì đã đeo nhẫn lên tay tôi rồi……

Nhưng… Nhưng…

Sasuke dùng hai tay xoa mặt tôi, hắn cúi đầu xuống, hôn lấy nước mắt chảy dài trên mặt tôi.

“Remon, em đồng ý để anh trở thành chồng của em chứ? Anh luôn nghĩ, sau này sẽ luôn luôn ở bên cạnh em… Cho đến khi… Chúng ta chết già!”

“Anh cái đồ thối tha này, làm gì có chuyện sau khi đeo nhẫn rồi thì mới nói lời cầu hôn chứ, rồi còn hỏi em có đồng ý gả cho anh không…” Tôi gục mặt trong lòng hắn, đánh vào ngực hắn.

Sasuke bắt được tay của tôi “Như vậy thì mặc kệ em có đồng ý hay không, em đều là người của anh.”

“Vậy anh còn hỏi làm…”

“Anh muốn nghe từ chính miệng em nói ra! Em có đồng ý lấy anh hay không?”

“……Em đồng ý.” Remon lớn tiếng nói ra lời từ tận sâu trong trái tim của mình, rồi nhào lên ôm lấy Sasuke!

Cả cuộc đời này, chỉ cần có anh là đủ rồi!!!

TOÀN VĂN HOÀN