Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

Chương 11



Nhanh chóng di chuyển xuyên qua giữa rừng cây, cả người thở hổn hển, cái trán đã bị tầng tầng lớp lớp mồ hôi bịt kín!

Shit! Thực đúng là con mẹ nó, mình thật sự rất muốn chửi bậy ra khỏi miệng!

Một bàn tay đè vai trái lại… Cảm giác đau đớn đang kích thích đầu óc của tôi, máu thì đang chậm rãi chảy rươm rướm ra bên ngoài… Quần áo thì đã bị nhiễm đỏ hơn phân nửa! Thật sự vô cùng nhếch nhác!

Tên Yakushi Kabuto chết tiệt! Thế nhưng dám ám toán tôi, dao phẫu thuật của hắn để lại trên vai tôi một đường vết thương thật dài và thật sâu……

Nhớ tới cái tên hồ ly bốn mắt kia… Thật sự hận tới mức nghiến răng nghiến lợi! Rõ ràng đều là tóc bạc… Bây giờ tôi mới phát hiện ra Kakashi mặc dù hay cà lơ cà phất nhưng thật sự đúng là một người tốt!

Sau khi trở về nhất định phải xin lỗi hắn vì chuyện tôi thường xuyên trêu ghẹo hắn trước đây!

Đột nhiên… Tầm mắt Remon bắt đầu trở nên lộn xộn, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, dưới chân như nhũn ra!

Trên dao giải phẫu có độc……

Buông lỏng tay đang che miệng vết thương ra, chuyển đến trước mắt… Máu dính trên tay không phải là màu đỏ, mà là màu đen…

“Bịch.” Chân đạp trên nhánh cánh đột nhiên rơi vào khoảng không, tôi từ theo trên cây cao té xuống phía dưới.

Té lăn quay trên đất!

“Hừ! Remon-chan… Rốt cuộc độc cũng đã phát tán rồi, bất quá thể chất của cô có chút đặc biệt. Người bình thường sau khi bị trúng độc thì mười phút sau độc sẽ bắt đầu phát tán, mà cô thì… chạy trốn trọn vẹn bốn mươi phút… triệu chứng của việc trúng độc mới xuất iện ra. Thật sự… rất có giá trị để nghiên cứu đâu.”

Một bóng đen từ một bên đi ra…

Người vừa tới vươn tay đem khăn che mặt lấy ra… Gương mặt vô cùng đáng đánh đòn kia từ từ lộ ra.

Tôi che miệng vết thương lại, tựa người chống đỡ ở một thân cây, đứng dậy!

Lực toàn thân, toàn bộ đều dựa hết vào ở trên thân cây.

Hơi thở thở ra càng ngày càng mãnh liệt!

“Thuốc! Giải! Đâu!”

Tôi cố gắng cắn răng nói ra mấy chữ này!

Cái tên khốn khiếp này, thế nhưng lại có thể che giấu được sâu như vậy, nhanh như vậy mà đã đuổi kịp theo tôi!

Cảnh tượng trước mắt Remon càng ngày càng mơ hồ…

“Không biết Remon tiểu thư có nguyện ý để cho tôi làm thí nghiệm trên cơ thể không? Tiền lương cùng đãi ngộ rất cao đấy!” Yakushi Kabuto đẩy đẩy mắt kính trên mũi.

Cái bộ dáng biến thái kia……

“Ngươi đó, biến mất ngay trước mặt chị ngay!”

……

Tươi cười trên khuôn mặt của Yakushi Kabuto vô cùng âm hiểm, đến mức cực điểm, từng bước từng bước một đi về hướng tôi!

Tôi muốn chạy trốn, nhưng cảm giác vô lực vô cùng chán ghét này bắt đầu xâm lược vào trong cơ thể tôi.

Một bàn tay bóp chặt lên trên cổ tôi… Tứ chi bị kiềm hãm…

“A…” Không thể hô hấp!

Đầu óc cung cấp dưỡng khí không đủ nữa rồi, ý thức từng chút từng chút một bị nuốt trọn!

Cuối cùng!

Tôi lâm vào trong bóng tối vô tận!

Thấy người trong tay không còn ý thức để phản kháng, Yakushi Kabuto vừa lòng  buông lỏng tay ra, nhìn người thiếu nữ trượt ngồi dưới đất!

Yakushi Kabuto khom lưng xuống tựa như chuẩn bị đem người thiếu nữ ôm lấy!

“Xoẹt.” Một thanh kiếm xẹt qua ngay trên mặt, một đường vết máu hiện ra trên mặt hắn…

Giây tiếp theo, Remon biến mất ở tại chỗ!

“Ai?” Yakushi Kabuto kinh ngạc xoay người lại…

Một người đội mũ cùng với trang phục màu đen có đám mây đỏ đứng cách hơn mười thước, Remon đang bị hắn ôm vào trong ngực!

Dưới mũ là đôi mắt màu đỏ tràn đầy hàn ý lạnh như băng!

“Akatsuki?” Yakushi Kabuto nhăn mày lại, xem ra nhiệm vụ lần này đã bị thất bại rồi! Hắn dứt khoát tùy ý cười cười, kết ấn biến mất!

Uchiha Itachi thu hồi Sharingan, cúi đầu nhìn Remon đang ngất xỉu ở trong lòng, sắc mặt con bé trở nên tái nhợt… Mùi máu trên quần áo rất nặng, vô cùng nặng! Mà trên vết thương ở trên vai lại là màu đen!

Itachi nhăn mày lại!

“Itachi, cô gái bé nhỏ này là ai vậy? Rất ít khi nhìn thấy ngươi ra tay trợ giúp đâu!” Hoshigaki Kisame từ sau một cây đại thụ đi ra! Nhìn nhìn người thiếu nữ ở trong lòng Itachi, băng trán ở trên đầu cô ta giống hệt như của Itachi đâu! “Tình nhân?”

Itachi cũng không có quan tâm đến Kisame, anh biết vết thương của Remon cần phải được xử lý ngay… Từ theo cánh môi đã hơi xuất hiện ra màu đen… Xem ra con bé đã trúng độc không hề nhẹ!

Thả người bay vọt, nhanh chóng rời đi!!!

Đã quá quen với việc Itachi thiếu ngôn thiếu ngữ, Kisame không gọi là cười cười. Bất quá cùng với hắn hợp tác nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên Kisame nhìn thấy hắn có chút khẩn trương vì một người nào đó đâu!

Hắn thật sự rất muốn biết cô gái này là ai, đến tột cùng là người như thế nào ở trong lòng Itachi.

Kisame đuổi theo kịp Itachi, cùng với hắn cùng nhau hướng ở chỗ này chạy đi!

……………………………………………………………………………………………………………

“A ~~~”

Một tiếng thét chói tai thống khổ từ trong một gian phòng kín mít truyền ra!

Một gã lôi kéo quần áo đi đến bên người người thiếu nữ đang bị trói chặt ở trên giường.

Mà người đứng bên giường là một gã có mái tóc màu đỏ… Thiếu niên tóc đỏ cùng một gã thanh niên tóc đen á?

Nhìn người thiếu nữ trên giường đang giãy dụa, muốn chạy trốn!

“Thế nào, Sasori! Độc này có thể giải không?” Itachi nhìn về phía bên người thiếu niên!

Sasori gật gật đầu. “Có chút hơi khó giải quyết! Độc thì có thể giải, chỉ sợ thân mình của cô gái này không chịu nổi thôi!”

Itachi nhăn mày lại, bộ dáng thống khổ của Remon làm trong lòng anh cảm thấy buồn phiền vô cùng… Nhưng anh thật sự xin lỗi, đây cũng chỉ là việc duy nhất anh có thể làm!

“Thử xem đi! Xem thử vận may của con bé tới đâu!” Chịu đựng cảm xúc trong lòng, Itachi mở miệng nói!

Khóe miệng Sasori hơi gợi lên. “Phải không? Được! Vậy trước hết ngươi đi ra ngoài đi!”

Gật đầu ý bảo đã hiểu, Itachi đi ra khỏi phòng!

Đeo bao tay plastic màu trắng, chuẩn bị tốt dụng cụ, Sasori nhìn nhìn Remon hoàn toàn không hề có được ý thức của chính mình.

“Để xem ngươi có thể có được vận khí sống lại hay không.”

Cầm dao lên……

Đèn đỏ trong phòng bắt đầu sáng lên.

Bắt đầu cuộc giải phẫu!

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Itachi đứng ở ngoài cửa, nghe từ trong phòng truyền ra tiếng kêu to, gào thét tê tâm liệt phế liên tục không ngừng. Trong lòng anh dần dần tụ tập thành một đoàn mây mù.

Chẳng lẽ tên Sasori kia không chịu tiêm thuốc mê cho Remon, mà trực tiếp làm phẫu thuật sống trên người con bé sao!

Không biết qua bao lâu… Tiếng kêu dần dần nhỏ đi, sau đó biến mất!

Một mảnh yên tĩnh……

“Két.” Cửa phòng được đẩy ra!

Sasori từ trong phòng đi ra!

Itachi cũng không động đậy, chính là cứ thế nhìn hắn.

“Độc đã giải, mệnh của cô gái này rất lớn, trong toàn bộ quá trình ta đều không hề tiêm thuốc mê, cô ấy thế nhưng không hề bị đau đến mức choáng váng… Chẳng qua, nếu như trong quá trình phẫu thuật, cô gái này mà rơi vào trạng thái hôn mê, như vậy thì cô ấy cũng không sống được tới bây giờ đâu!” Sasori đi đến trước mặt Itachi nói.

Tảng đá nặng treo trong lòng Itachi cuối cùng cũng đã có thể buông.

“Cám ơn, Sasori!”

“Không có gì… Huống chi! Độc mà cô gái này trúng phải, rất có tính khiêu chiến, ta thật sự rất hưởng thụ cuộc quá trình giải phẫu lần này, không nghĩ tới tên Orochimaru kia thế nhưng có thể chế tạo ra loại độc tố độc đáo đến như vậy. Đúng rồi, hiện tại cô gái này cần phải được điều dưỡng thật tốt, sau khi cô ấy tỉnh dậy, thị lực có khả năng sẽ có chút mơ hồ, bởi vì tác dụng phụ của thuốc! Chờ độc tố trên người cô ta hoàn toàn sạch sẽ thì thị lực sẽ được khôi phục! Mang cô ta đi đi!”

“Như vậy hiện tại đã có thể đi vào sao?”

“Ừ, nếu có chuyện gì, cứ tới tìm ta!” Nói xong, Sasori khoát tay nhanh chóng rời đi!

Itachi cất bước đi vào trong phòng…

Remon nằm ở trên giường bệnh, cả người bị bao bọc bởi vô số băng vải…

Trước đó vì để khắc chế, không cho con bé bởi vì đau đớn kịch liệt mà lộn xộn giãy dụa, nên đã dùng đao để  cố định tứ chi con bé!

Cổ tay cùng mắt cá chân đều để lại dấu vết thật sâu.

Itachi đem Remon từ trên giường ôm lấy.

Khi chạm đến đều là xương cốt, con nhóc này… làm sao lại gầy như vậy!

…………..Ta đây là đường ranh giới…………..

Đau quá… Cảm giác toàn thân giống như vừa mới bị xé ra vậy!

Cổ họng tựa như bị lửa thiêu, làm cho tôi không thể chịu đựng được.

“Nước…” Tôi nhẹ giọng nói ra….

Rất nhanh, một chất lỏng lạnh lẽo hòa nhập vào trong cổ họng.

Tôi cố gắng đem mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra.

Trước mắt rất mơ hồ, loáng thoáng có thể nhìn đến một bóng người đang đứng ở trước mặt tôi…

Là ai?

Chớp chớp ánh mắt, hi vọng có thể nhìn thấy rõ được một tí, nhưng thị lực cũng không bởi vì vậy mà chuyển biến tốt lên, vẫn như trước là một mảnh mơ hồ!

Tại sao có thể như vậy…… Chẳng lẽ ánh mắt……

Lúc tôi đang suy đoán lung tung khả năng có thể xảy ra, một giọng nam trầm thấp lại vô cùng từ tính vang lên.

“Ánh mắt của em tạm thời đều sẽ ở trong trạng thái mơ hồ như vậy, qua một thời gian thì sẽ khôi phục lại bình thường!”

Tôi ngây ngẩn cả người… Âm thanh này, đối với tôi nó có chút quen thuộc… Một gương mặt trẻ tuổi thành thục hiện lên ở trong đầu tôi, cũng cùng với bóng dáng mơ hồ trước mắt tôi vô cùng trùng hợp!

“Anh Itachi?” Tôi mở miệng hỏi với giọng điệu tràn ngập không xác định được!

“Remon!”

Trong lòng đang nghi hoặc khi nghe đến những lời này thì tất cả đều hoàn toàn biến mất!

Remon lấy tay chống đỡ thân mình, muốn ngồi dậy, nhưng khi chống đỡ được một nửa thì cả người liền không có khí lực ngã đổ trở về.

Một cánh tay hữu lực vòng ra sau thân thể tôi, đỡ tôi ngồi dậy, đem gối nằm dựng thẳng lên độn vào sau lưng tôi, để tôi có thể dựa thoải mái vào đó!

Một loạt động tác này của anh làm cho tôi hết hồn đến nổi ngẩn cả người, dường như lại quay về thời gian trước đây……

Anh Itachi, anh ấy… Cũng không thay đổi!

Tại bên trong nội tâm đang tiêu hóa tin tức anh Itachi đã cứu tôi, trước tiên cũng đè xuống, cố gắng áp chế việc muốn ôn lại chuyện cũ cùng với nghi vấn siêu nhiều ở lúc trước… Còn có, việc tôi đã mạnh đến như thế nào……

Có một việc so với việc này còn quan trọng hơn a! Nhớ tới tin tức mà cô tra xét được… Trong lòng nổi lên bất an, tất cả đều tràn ngập hết vào trong nội tâm.

Tâm tình kích động bắt lấy cánh tay Itachi. “Anh Itachi, Orochimaru… Orochimaru, hắn là người đã hạ ấn chú cho Sasuke, hắn muốn Sharingan của Sasuke, hắn sẽ xuống tay với Sasuke! Em… Em… Lấy thực lực của em… không thể bảo hộ được cho Sasuke!”

Itachi xem Remon, khuôn mặt tái nhợt như vậy, vẻ mặt bất lực, cánh tay của con bé đang nắm lấy cánh tay anh run nhè nhẹ!

“Em… vẫn còn quá yếu!” Tôi không cam lòng cắn môi.

Mùi máu tươi ở trong khoang miệng chậm rãi tràn ra….

“Đừng cắn!” Một bàn tay ấn lên trên cằm của tôi, làm cho tôi buông lỏng hành động cắn môi của mình!

Tôi nhào vào trong lòng Itachi… Bắt đầu khóc!

“Anh Itachi! Vì sao…”

Itachi nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi, để tránh cho tôi hô hấp không thông…

Thật lâu sau, tôi đã điều chỉnh tốt được cảm xúc trong lòng mình, từ trong lòng anh Itachi ngẩng đầu lên, xoa ánh mắt đang khóc của mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh Itachi… Nhưng lại chỉ có thể nhìn đến khuôn mặt mơ hồ!

“Thực xin lỗi, anh Itachi, vì đã đem quần áo của anh……”

Itachi cúi đầu, nhìn quần áo trước ngực hắn đã hoàn toàn ướt đẫm, không thèm để ý vỗ vỗ đầu người thiếu nữ trước mắt!

“Không sao!”

Hít hít cái mũi. “Anh Itachi, bây giờ em nên làm gì đây?”

“Sasuke… Em ấy hẳn là có ý tưởng ở trong lòng mình, cho dù có năng lực của em xen vào, em cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ em ấy được. Có lẽ… Lúc trước, đáng lẽ anh nên từ bên người Sasuke mang em rời đi, như vậy… Sasuke sẽ không ỷ lại vào em!” Âm thanh lạnh như băng ở trong không khí vọng lại!

Anh Itachi trả lời rõ ràng, nhưng những khả năng tôi nghĩ đến không hề nằm trong phạm vi!

“Vì sao? Vì sao Sasuke không được phép ỷ lại?”

“Sasuke sạch sẽ tựa như một trang giấy trắng, có thể dễ dàng đưa em ấy nhiễm đen, nhưng cũng có thể dễ dàng đem em ấy tẩy trắng. Cho nên chỉ có thể cho em ấy tự mình độc lập, tự mình trở nên mạnh mẽ, khiến cho em ấy chân chính trải qua hết tất cả… Thì sau này sẽ không có người nào có thể đả thương được Sasuke, mặc dù trên con đường để trở nên mạnh mẽ này sẽ phải chịu vô số vết thương, sẽ có vô số đau đớn… Cho nên, anh đã để lại cho em ấy một lý do không thể không sống sót……”

Tôi hoàn toàn kinh sợ rồi!!!

“Cho nên… anh mới khiến cho Sasuke hận anh… khiến cho em ấy trở nên mạnh mẽ rồi sau đó tìm anh báo thù? Như vậy… chân tướng của việt diệt tộc đến tột cùng là cái gì?”

“Chuyện ấy em không cần biết! Có lẽ… Để cho Sasuke đi đến nơi đó tìm Orochimaru cũng không có gì không tốt cả… Có thể lợi dụng việc Orochimaru muốn thân thể của Sasuke… để cho Orochimaru huấn luyện Sasuke. Mặc dù nói như vậy, hắn không phải người lương thiện gì cả nhưng hắn là một người thầy giỏi, hơn nữa, anh tin tưởng vào tính tình của Sasuke, em ấy sẽ không để mình chịu thua thiệt gì hết!”

“Nhưng lỡ như vạn nhất……”

“Em ấy cũng là em trai của em, năng lực cùng tính tình của Sasuke, không phải em rất rõ ràng sao?”

Itachi hỏi ngược lại tôi, khiến tôi dần dần buông lỏng nội tâm đang treo lơ lửng của mình, quả thật, Sasuke là một đứa trẻ vô cùng thông minh… Chuyện có hại cho chính mình, từ trước đến giờ hắn cũng sẽ không làm, hơn nữa, hắn tuyệt đối cũng sẽ không để cho người ta lôi kéo ý nghĩ của mình đi…

Nếu theo như lời của Anko, nếu ấn chú không thể kiểm soát được, người mang ấn chú sẽ tử vong.

Không chiếm được liền hủy diệt sao?

Hừ! Tôi cười lạnh, nếu chuyện là như thế này, thì như vậy có thể đem Sasuke giao cho Orochimaru. Bởi vì Orochimaru đối với cơ thể của Sasuke vô cùng chờ mong, nhất định sẽ huấn luyện Sasuke thật tốt, cũng sẽ hướng dẫn cho hắn cách khống chế ấn chú, như vậy sinh mệnh của Sasuke không còn bị nguy hiểm nữa!

“Em có thể…”

“Không thể!” Itachi đánh gãy lời nói của tôi!

Tôi có chút phẫn nộ nho nhỏ. “Em còn chưa nói ra yêu cầu của mình mà!”

“Sasuke phải một mình đi… Ngày Sasuke ở nơi đó tìm đến Orochimaru, thì em phải ngồi ngốc yên một chỗ ở đây, anh sẽ không để cho em đi tìm Sasuke!” Thái độ của Itachi vô cùng cứng rắn!

“Vậy thì, dù sao cũng phải để cho em nói lời tạm biệt chứ!”

“Không được!”

“Anh… Cho dù là anh thì cũng không được phép nhốt em.”

“Anh chính là có quyền lợi này!” Tuy rằng không nhìn thấy rõ biểu cảm của Itachi, nhưng cả người anh đều phát ra khí thế đem tôi hoàn toàn ngăn chặn lại!

Chết tiệt! Chết tiệt!

“〒_〒!!” Khuôn mặt nhỏ nhắn than khóc thảm thiết, đẩy anh ra, nhấc chăn lên đem chính mình cuộn người vào trong chăn… Thành “một cục người” đang giận dỗi!

Itachi nhìn Remon ở trên giường cuộn lại thành một cục, anh bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù biết, con bé chẳng phải là ‘người em gái’ kia của anh, nhưng… như vậy thì sao…

Remon của hiện tại… Không phải rất tốt sao?

Nghĩ đến Sasuke… Thần sắc anh bắt đầu u u ám ám, Orochimaru sao? Xem ra lần cắt đứt một đoạn cánh tay của hắn, hắn cũng không rút ra được bài học nào……

Mà tôi – Remon đang khóa người lại ở trong trong chăn, thì lại đang vộ tận chửi bới người con trai nào đó…

Đồ chết tiệt, lãnh huyết, mặt than thối tha!!!

……………………………………………………………

Tiểu kịch trường

Sasuke: Này, chương này… vì sao không có ta! [ánh mắt sắc bén bay thẳng vào trên người tác giả]

A mộc: [Một chút cũng không để ý tới ánh mắt kia, tiếp tục ăn mì sợi] Cho dù ngươi là nam chủ, nhưng cũng không hề có định luật chương nào cũng phải có mặt a.

Sasuke: Remon nhà ta đã đi ra ngoài… Không an toàn, sau chương hãy an bày chúng ta gặp mặt!

Bản mộc: Ngươi cứ tiếp tục mơ đi, tạm thời chưa tới phần ngươi lên diễn, ở đó ngồi chờ ngoan ngoãn cho ta. Hiện tại ngươi đang ở chỗ đó với Orochimaru, hắn vội vã muốn thân xác của ngươi, làm sao có thể thả ngươi đi ra ngoài.

Sasuke:…. [Ong~ Rút  thanh kiếm ở sau lưng ra] Ta muốn lên sàn diễn!

Bản mộc liếc trắng mắt: Nếu như ngươi dám chém ta, địa vị nam chủ này ngươi khó giữ được đâu. [Cầm lấy dũa dũa móng tay, sửa sang lại móng tay, bộ dạng lên mặt kia thật sự đáng đánh đòn!]

Vẻ mặt Sasuke đen lại, phủi tay rời đi.

Bản mộc: Hừm, vận mệnh của ngươi ta đang nắm giữ trong tay, còn dám đấu đá với ta à, con gái ta có được lấy chồng hay không là do ta quyết định!