Chi 4 – Này Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 14



Từ khi Đao Tước Diện và Ba Tường Quân liên tiếp phát kịch CP, dĩ nhiên trên danh mục, các cô nàng nhiều chuyện kiến thiết lên diễn đàn CP đã nói không phải là diễn đàn JP để YY hai CV mà là hợp nhất diễn đàn fan. Người chỉ cầu mong bình yên như Đao Tước Diện vào ngày đầu tiên đã không biết bị bạn tốt nào kéo vào diễn đàn, đợi đến khi đầu óc lí giải được đây là diễn đàn gì, thì hắn đã nhúng chàm rồi, không thể quay đầu.

Ba bốn ngày sau, cái diễn đàn cấp cao kia cũng đã đủ quân số. Lí Cẩm Khang tra một lượt, phát hiện Ba Ba vẫn không onl. Kỳ thực các diễn đàn fan đều chỉ là mấy đứa nhỏ, thấy thế nào cũng không thể đến gia nhập thành một cái diễn đàn cp, vậy mà lại thấy Đại Nữu, Nhị Nữu cũng chạy vào.

Lí Cẩm Khang mở Q của Tiểu Trùng Tử, thấp thoáng cảm thấy Đại Nữu là có chuyển bị mà đến.

Tiểu Trùng Tử : Công quân hộ trợ thu cái này đi.

Đao Tước Diện : Cái gì?

Tiểu Trùng Tử : Chúc tết.

Đao Tước Diện : ?

Tiểu Trùng Tử : Xã đoàn chúng ta phát động, không phải là sắp sang năm mới sao, tập hợp lời chúc Tết của các CV, chỉ cần nói với thính giả vài lời là được rồi ~ Công quân, please a.

Đao Tước Diện : Nga, được. Khi nào cần?

Tiểu Trùng Tử : Nhanh một chút, trong vòng một tuần.

Đao Tước Diện : Được, lập tức chuẩn bị cho cô.

Tiểu Trùng Tử : Hắc hắc, tôi còn chưa tìm lão đại của chúng tôi, công quân, cơ hội cho anh ~

Đao Tước Diện : Cái gì?

Tiểu Trùng Tử : Tìm lão đại thu lời chúc a, công quân, anh đi đi ~

Đao Tước Diện : (Lau mồ hôi)

Tiểu Trùng Tử : Anh đã ở diễn đàn đấy a.

Đao Tước Diện : Ừ, bị kéo vào.

Tiểu Trùng Tử : Đám trong kia có người nói xấu lão đại, anh sẽ làm gi?

Đao Tước Diện : Đám kia không phải là hợp nhất diễn đàn sao? Vì cái gì sẽ nói xấu Ba Ba?

Tiểu Trùng Tử : Anh tự đi nhìn đi, đúng rồi, đừng quên bảo lão đại thu lời chúc a.

Đao Tước Diện : Nga.

Lí Cẩm Khang đóng Q riêng, đi xem lịch sử trò chuyện của cái họ gọi là diễn đàn CP, mởi giở lại được năm trang, đã bắt đầu nhìn ra vấn đề. Kịch do Đao Tước Diện và Ba Tường Quân hợp tác đã vượt qua hai ba bộ, không biết trong một lần hợp tác kia là do đổi người phối thụ âm, đem Ba Tường Quân làm bia đỡ đạn cho người trước. Vì thế có cô nàng trong đây cứ chỉ trích vị thụ quân trước đó lại có fan thụ quân kia đến bác bỏ, càng nói càng dốc sức, không tiếc giẫm đạp lên người khác. Thuận theo tự nhiên mà phát triển, song phương rất nhanh từ hai người bàn cãi chuyển thành hai đội nhân mã khắc khẩu, không chỉ có trộn lẫn PK mức độ yêu thích hai vị CV thụ quân trước và sau mà còn bao gồm so đo giữa mức độ thưởng thức vai diễn fan bản gốc. Cùng lúc liền có một đám tra công tra thu như thế công khai lên án xã đoàn cũng gia nhập hỗn chiến hình thành đối chiến, cuối cùng là một đám bị đâm trúng, hình thành thế lục thứ ba tham chiến.

Hôn loạn sẽ tạo thành tình trạng không giữ nổi mồm miệng, khiến lúc Lí Cẩm Khang thật vất vả mới nắm bắt được rõ ràng đại khái vấn đề, thì lại chứng kiến quần chiến đã biến thành đã trở thành đã kích cá nhân, từ tranh luận vai diễn của CV đã bàn về RP(1) của CV. Giờ khắc này cho Lí Cẩm Khang cảm nhận trọn vẹn khả năng gây thù chuốc oán của Ba Tường Quân, một cái diễn đàn JP cũng bị trà trộn antifan, đương nhiên không thể thiếu các vị fan lãnh diễm châm chọc khiêu khích trong đó.

Lí Cẩm Khang vốn đáng lẽ đã gắng sức kiềm chế, tận lực không nhầm lẫn, nhưng là chân chính chứng kiến người trong lòng bị ại đó không có lý do công kích, cũng đủ để Đao Tước Diện bùng nổ.

Đao Tước Diện : Xin các vị chú ý lời nói của mình.

Đao Tước Diện : Lập diễn đàn chẳng lẽ là để cãi lộn và sỉ nhục người khác hay sao?

Đao Tước Diện : Các vị có thể khi tôi có mặt trực tiếp phê bình tôi, nhưng đừng dùng những ngôn từ nhục mạ bạn của tôi.

Đao Tước Diện : Muốn cãi nhau, tay ngứa, miệng ngứa, xin tự trọng.

Nói xong câu này, Lí Cẩm Khang liền chắn đi diễn đàn, tiếp nói gõ cho quản lí một câu : Hoặc là quản lí tốt diễn đàn, không thì sớm giải tán đi.

Sau đó hắn liền ẩn thân. Quản lí đại nhân vô duyên vô cớ xoát loa : Đao Tước Diện rút khỏi diễn đàn kết hợp fan Đao & Ba.

Cô gái bị thần tượng nghiêm khắc nhắc nhở sợ đến thiếu chút nữa là khóc, một phen hảo tâm và manh ý nhất thời hóa thành hoảng hốt và kinh sợ. Có trời mới biết những kẻ lỗ mang đột nhiên nổi bão, bất quả chỉ là do bị chạm phải nghịch lân, khó có được mà bạo phát thôi.

Lí Cẩm Khang tỉnh táo ngẫm lại cũng thấy mình có điểm quá kích động, miệng lưỡi con người gì gì đó là chuyện lực bất tòng tâm, chặn được một lần, hai lần, làm sao có thể lần nào cũng thành công ngăn phong ba đây. Bất quá ban nãy gặp cảnh Ba Tường Quân bị đối xử bằng những ngôn ngữ lạnh lùng như vậy, cứ nghĩ đến biểu tình nhã nhặn, ôn hòa nhưng ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng lại không nhịn được vì anh mà giận không kiềm nén được.

Đúng lúc nào lại thấy avar QQ của Đường Nghiêu sáng lên, nhớ tới lần trước Đường Nghiêu nói Tiếu Tùy không cho tên đó chơi võng phối, Lí Cẩm Khnag lại vô thức gõ qua hỏi một chút.

Lí Cẩm Khang : Nghiêu Nghiêu.

Đường Nghiêu : Cậu ấy ngủ.

Lí Cẩm Khang : Tiếu Tùy hả.

Đường Nghiêu : Ừ, lên gửi văn kiện.

Lí Cẩm Khang : Nga, vậy ông làm đi.

Đường Nghiêu : Từ từ, lại nói tiếp, ông cùng tên Cảnh Viễn Phàm kia tương đối quen thuộc chứ?

Lí Cẩm Khang : Vẫn vậy, bạn bè thôi mà, làm sao vậy?

Đường Nghiêu : Ông có biết hắn cùng Tiếu Tần xảy ra chuyện gì không?

Lí Cẩm Khang : Nghe nói tan vỡ, hắn nói với tôi Tiếu Tần muốn từ chức, ông nói xem, đây là thời điểm gian khó nhất của hai người, hiện tại là lúc công ty đang phát triển không ngừng, hai người họ lại tan vỡ.

Đường Nghiêu : Ông không biết bọn họ vì sao tan vỡ ?

Lí Cẩm Khang : Tôi cũng rất kinh ngạc đây, Viễn Phàm thực rất sầu muộn, lần trước sinh nhật Nghiêu Nghiêu, hai người họ cũng rất không thoải mái.

Đường Nghiêu : Ài …… Tên em trai ngốc của tôi.

Lí Cẩm Khang : ?

Đường Nghiêu : Tiểu Tần coi trọng trúng mổ tên đầu gỗ, lúc trước không biết thế nào thì bại lộ, tên đầu gỗ kia hiện tại đối với nó đúng là tránh không kịp, Tiểu Tần thương tâm, quyết định dứt khoát rời xa hắn thì tên đầu gỗ kia lại bắt đầu lằng nhằng, nói là không bỏ được một bằng hữu như nó, tôi thao, tên vương bát đản họ Cảnh kia làm tan nát trái tim thằng nhóc mà còn trưng ra bộ mặt tươi cười, nếu không phải Tiểu Tần không nỡ, tôi đã sớm đập cho hắn một trận rồi.

Tiếu Tùy bên kia an tĩnh nửa ngày làm Lí Cẩm Khang còn tường đối phương không còn kiên nhẫn nói chuyện với mình, mấy ai ngờ tên kia ném một quả bom oanh tạc màn hình của hắn thế này, thực sự là ngoài ý muốn mà.

Lí Cẩm Khang : Tiểu Tần, cậu ta ….. bây giờ có ổn không?

Đường Nghiêu : Ổn hay không không phải đều như nhau sao? Tiểu Tần và tôi ở chung cũng không nhiều, đứa nhỏ kia kiên định, cần mẫn, trước kia cùng Cảnh Viễn Phàm gây dựng sự nghiệp không phải đều một lòng một dạ thay tên kia tính toán, thương lượng hay sao, tâm sự băn khoăn nhưng cũng luôn đặt trong lòng, tự chịu đau đớn, chịu buồn bực, tôi muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu. Lúc nãy hắn uống rượu say bị tôi tra hỏi mới nói ra mọi chuyện, ài.

Lí Cẩm Khang : Thật không nghĩ đến…… Tôi vẫn cho rằng Tiểu Tần là người rất lãnh đạm, không nghĩ tới.

Đường Nghiêu : Ông cùng tên họ Cảnh kia quen thuộc, vị này nhà tôi cũng không muốn thêm phiền phức, ông lúc nào thuận tiện thì đi khuyên nhủ cái tên họ Cảnh kia đi, phải làm sao cho hai bên đều được giải thoát, đem em trai ngốc nhà tôi thành cái dạng này, hắn rốt cuộc đang tính gì trong lòng.

Lí Cẩm Khang lần đầu tiên thấy Tiếu Tùy “xen vào chuyện của người khác” như thế này. Bản thân và Đường Nghiêu, Tiếu Tùy ba người tuy đều cùng lớn lên trong một khu lớn, thế nhưng trong mắt Tiếu Tùy ngoài chuyện của Đường Nghiêu thì không còn gì khác, lần này tình trạng Tiểu Tần không tốt, khiến cho Tiếu Tùy cũng trở nên gắt gỏng.

Lí Cẩm Khang vội vàng đáp ứng. Đã nhiều ngày không cùng mấy tên bạn thân liên lạc, nói thế nào cũng nên quan tâm một chút. Nhớ tới mấy hôm trước, Thư Thích thuận miệng nhắc đến chuyện tìm việc làm, Lí Cẩm Khang lại nhịn không được bắt đầu nôn nóng, nếu mà đến lúc đó, Thư Thích không hề lưu luyến mà bay đến một thành phố khác, một chân trời khác, chính mình nên làm gì bây giờ? Lúc đấy, đừng nói là theo đuổi anh, ngay cả gặp gỡ anh, làm cho anh bữa cơm cũng khó đi.

Lí Cẩm Khang thoát mạng, lấy điện thoại cầm tay ra gọi đến cho Cảnh Viễn Phàm. Tiếng chuông vang lên thật lâu thật lâu, bên kia mới có người tiếp máy.

“Cẩm Khang? Có việc gì sao?”

“……… Đang ngủ à?” Lí Cẩm Khang để ý đến thời gian, giờ mới mười một giờ tối, cái tên cuồng công việc kia đã ngủ rồi?”

“Không, mấy ngày nay công tác bận rộn, tôi ngủ gật một chốc, lát nữa còn phải giải quyết một ít đơn hàng thanh lý.”

“Ông vẫn còn ở công ty?”

Cảnh Viễn Phàm nơi đầu dây bên kia gãi gãi mái tóc rối bù, trong khoảng thời gian này anh đều triệt để qua đêm tại công ty : “Ừ, ……. Tiếu Tần đã từ chức rồi …… Tôi hơi bận một chút.”

“………Ông đối với cậu ta rốt cuộc là vẫn có hứng thú?” Lí Cẩm Khang không quen vòng vo, huống chi Cảnh Viễn Phàm hiện tại hẳn là không có sức lực cùng tinh thần cùng mình đuổi bắt.

“Tôi …..” Cảnh Viễn Phàm đại khái là cũng không có ai để dốc bầu tâm sự, thành ra lại trả lời rất thành thực, “Tôi một chút cũng không muốn cậu ấy rời đi, chính là …… chính là nghĩ đến cậu ấy đối với tôi …… Tôi liền ….. Tôi không nghĩ tới tôi và cậu ấy ngoài bạn bè ra còn có thể có quan hệ nào khác.”

“Không nghĩ tới a…. Vậy ngẫm lại xem?”

Bên kí truyền đến một trận cười miễn cường, “Tôi nếu có thể suy nghĩ cẩn thận, hiện tại cũng không đến nỗi khó xử như vậy, nhìn cậu ấy ly khai mà không có cách nào tìm về được,…… Cẩm Khang, đàn ông yêu thích đàn ông, rốt cuốc là cái loại tình cảm gì?”

Lí Cẩm Khang cũng ngây ra một lúc, hồi lâu mới đáp trả : “Tôi cũng không biết, đại khái là cũng muốn đối tốt với cậu ấy, không nhìn được người ta bạc đãi cậu ấy, Viễn Phàm, ông nên nghĩ kỹ một chút, nếu như không tiếp thu được thì để cậu ấy đi, đừng …. Đừng…. tổn thương cậu ấy nữa, Tiếu Tần, người nọ, quả thật, trong lòng khó chịu cũng là bất động thanh sắc mà cùng ông nói lời khách sáo. Kỳ Thực, ông hẳn là so với mấy người chúng tôi hiểu cậu ấy hơn cả chứ.”

Cảnh Viễn Phàm quẳng điện thoại đi, mặc cho vị khói thuốc dày đặc quanh quẩn bên thân, trong gạt tàn đã muốn tích đầy đầu thuốc lá, nếu người nọ ở đấy, hẳn là lại làm một bài thuyết giáo. Tiếu Tần đa phần lãnh tĩnh, chỉ có đối với mình mới hóa thần thành bảo mẫu lắm lời. Nếu như chính mình cẩn thận tỉ mỉ sớm phát hiện một chút thì đâu cần phải đợi đến thời điểm này mới bừng tỉnh ngộ.

Tiếu Tần là cái dạng người gì? Cảnh Viễn Phàm ôm đầu, đột nhiên không hiểu vì sao đầu đau nhức không chịu được. Người như Tiếu Tần thì ra đoạn thời gian này, hành vi và lời nói của mình đã làm cậu ấy TMD(2) hoàn toàn tổn thương.

Đêm nay Lí Cẩm Khang cũng không yên ổn mà ngủ. Người ta là ông chủ Cảnh còn bị người yêu mến làm cho buồn phiền, quả nhiên là đẳng cấp khác nhau. Lại nghĩ vẩn vơ về khả năng đi hết con đường tương lai hỗn độn phía trước, quý ngài lạc quan Lí Cẩm Khang ngáp một cái thật to, nếu Thư Thích thật sự kiếm việc ở vùng khác, chỉ cần người kia không cự tuyệt hắn rõ ràng, đồng chí Đao Tước Diện tiếp theo nên làm sao? DÙ sao công việc của hắn cũng không cần quan tâm đến thành phố nào, nhà ở Bắc Kinh bán đi, đến nơi khác đăng ký hộ khẩu thường trú chắc cũng không đến nỗi túng quẫn đi?

Lí Cẩm Khang giờ khắc này vẫn là nên cảm kích lão ba giàu có của hắn, tuy rằng trong nhờ trợ cấp cho không quá nhiều nhưng ít ra cũng giúp Lí Cẩm Khang có của cải riêng để tự do đổi thành phố.

14.

(1)RP : 人品(ren2pin3) nhân phẩm.

(2)TMD : 他马的(ta1ma1de) như kiểu chửi “cmn” nhà mình ý.