Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 35



Chạy trốn

Không khí rất tốt, ngủ cũng ngon, chẳng có mộng mị gì cả, đúng là hiếm có khi nào ngủ ngon như thế này a.

Nhưng sao cả người cứ khó chịu thế nhỉ, giống như mình là đường ray bị tàuchạy qua cán cho một cái từ đầu tới chân, còn có cảm giác nhơm nhớp dinh dính của mồ hôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu

Nhưng vẫn lười dậy, thật sự là quá mệt rồi, ngay cả mắt cũng không thèm mởra, tôi xoay người, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ, ấy? Đây làcảm giác gì vậy?

Thứ trước ngực mình có cảm giác rất khác lạ, mắt vẫn nhắm, tôi đưa tay lênsờ sờ, đàn hồi, rắn chắc, nóng nóng, sờ vào trơn nhẵn…

Cảm giác này…cảm giác này, da đầu tôi tê dại lên như bị gió lạnh thổi qua…

Mở ti hí hai mắt ra, một gương mặt phóng đại đập ngay vào mắt tôi.

Mũi rất cao, da rất đẹp, môi rất mỏng, khóe mắt hơi xếch lên.

Tống Tống Tống Tống Tống Tống Tống Tống…Tống Tử Ngôn?!

Miệng tôi giật giật không ngừng, cảm giác được da thịt trần trụi đang tiếpxúc với nhau, trên eo còn có một bàn tay to đang đặt lên, sợ quá, khôngphải là…

Tôi run run xốc chăn lên, rồi len lén đưa mắt nhìn vào bên trong một cái.

Nhất thời khóc không còn ra nước mắt, chỉ biết câm nín cắn nắm tay, hai hàmrăng cứ cầm cập đánh vào nhau, bị bị bị bị bị bị ăn rồi…Bố, mẹ, con xinlỗi bố mẹ, con gái hai người ra đi là người trong trắng, trở về đã không còn như xưa rồi, thế còn tạm chấp nhận được, nhưng người ăn con gái bốmẹ là người đã định trước sẽ không thể làm rể nhà mình, con đã làm bố mẹ lỗ vốn mất rồi!!

Tôi muốn khóc, tôi đau khổ quá, tôi thật đáng thương!

Đương lúc tôi muốn khóc òa lên trong nỗi đau thương bi thảm vô cùng, con sóiđói độc ác tối hôm qua mở mắt ra, mặt tôi chuyển sang tư thái căm thùnhìn lại, căng cứng.

Hắn nhìn tôi, chào: “Chào buổi sáng.”

Tôi vô thức giơ tay lên, vẫy vẫy ngón tay như máy, khóe miệng giật giật: “Chào buổi sáng.”

Trời ơi, chết cái miệng của tôi mất, giờ là giờ nào rồi còn mở mồm ra nóicâu chào buổi sáng khách khí thế hả, đáng ra tôi phải túm lấy áo hắn (dù giờ này hắn không mặc quần áo), hung hăng quát vào mặt hắn: đồ khốn nạn độc ác, thừa lúc bà đây uống say mà nổi thú tính, đồ khốn, đồ khốn, đồkhốn, đồ khốn!

Nhìn tâm trạng hắn rất vui vẻ (khụ khụ, theo điều tra, động vật giống đựcsau khi thỏa mãn được thú tính của mình thì tâm trạng sẽ rất tốt.), ngồi dậy còn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một nụ hôn chào buổi sáng, rồi cầmlấy cái áo ngủ đặt cạnh giường vừa khoác vừa đi vào phòng tắm.

Anh anh anh anh anh anh anh anh làm sao có thể tự nhiên mà phô hết sạchtrước mặt một thiếu nữ còn thuần khiết cho tới ngày hôm qua như tôi!! Lễ nghĩa ngày nay còn ra cái thể thống gì nữa hả!! Mặt tôi đỏ bừng, vộivàng bưng hai tay lên bịt mắt, rồi len lén nhìn theo qua khe ngón tay,nước miếng bắt đầu chảy ra, đúng là tinh tráng quá trời!! Hắn hình nhưcảm giác được, tới trước cửa phòng tắm thì ngừng lại, quay đầu lại nhướn mày nói: “Có muốn vào tắm cùng không?”

Tôi cuống quýt chui vào trong chăn, chỉ nghe tiếng hắn cười cười, tiếng cửa phòng tắm đóng lại, rồi tiếng nước chảy ào ào.

Tôi ló đầu ra khỏi chăn, nhìn ánh nắng xuyên vào phòng, suy nghĩ lại lần nữa.

Hắn là sếp tổng, tôi là nhân viên, hơn nữa chả có cái quỷ gì gọi là tâm đầu ý hợp, tự nguyện tự nghiếc ở đây cả, nói ngắn gọn rõ ràng hơn thì là,tôi bị bẫy rồi, bị bẫy một cách triệt để là đằng khác.

Tôi – một nhân viên nhỏ không quyền không thế, chỉ sống được bằng cách nhìn nét mặt người khác, đã bị cái tên đại boss Tống Tử Ngôn đen tối, nguyhiểm, vô tâm vô phế kia cho vào tròng rồi!!

Xã hội này đúng là quá xấu xa hắc ám rồi!! Thế giới này đúng là quá dơbẩn, nguy hiểm rồi!! Tên Kim Quy này đúng là quá vô sỉ, hạ lưu rồi.

Nhưng mà…sao trong trí nhớ của tôi thì tôi mới là đứa nhào vào người ta đầu tiên, là người cởi áo người ta ra trước nhỉ?



Nhìn cái áo sơ mi đen vứt một đống trên sàn, toàn bộ màn diễn tối qua nhưcuốn phim quay chậm hiện lên trước mắt tôi, tôi vội vàng kéo chăn lênche kín gương mặt đỏ bừng bừng của mình, lần đầu tiên coi cảnh H nam nữ, mình lại là diễn viên…

Nhưng chuyện tôi trong lúc say xỉn nhào qua đè tên lang sói này chắc chắn làsự thực, chuyện đã qua không thể nào cứu lại, tôi còn mặt mũi nào gặpngười khác đây, bây giờ phải thừa dịp thần không biết, quỷ không hay,quyết định luôn, chạy trốn!!

Tôi hạ quyết tâm, ngồi dậy mặc lại áo quần, lục ví tiền trong túi quần hắn lấy ra mấy tờ màu đỏ đỏ, chạy vội đi.

Tôi ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe đã la lên với tài xế: “Nhanh lên, tới nhà ga!”

Có lẽ lúc ấy mặt mũi tôi hùng hổ quá, gã tài xế taxi bị dọa cho hoảng lên, nhấn chân ga chạy vèo vèo, thẳng tiến nhà ga, đúng là rất hợp ý tôi,chỉ mười phút thôi đã tới ga, tôi mua vé, chạy thẳng lên tàu, lén lútnhư bị người truy sát, nằm co tròn trên chiếc giường bọc da chật hẹp tối om tiếp tục cảm thán về trinh tiết đã bị cướp của mình.

Giường trên có hai cô gái, vừa cắn hạt dưa vừa vứt vỏ xuống phía dưới, tôi dịch người nép sát vào bên trong.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.

Một người hỏi: “Nửa năm nay mày sao rồi?”

Người kia đáp: “Cũng tàm tạm, cứ như cũ thôi, mày sao?”

“Ài, đừng nói nữa, lần trước gặp được lão già người HongKong, cứ tưởng lãosộp lắm, ai dè theo lão được một tháng mới cho tao được có năm ngàn tệ.”

“Giờ đang khủng hoảng tài chính toàn thế giới, HongKong, Mỹ, Nhật đều dínhcả, vẫn là người đại lục bọn mình mới tốt, mày không chịu đọc sách báonhiều đi, đừng nói là được bao, chỉ làm tiếp viên bình thường thôi cũngkiếm được gần một vạn mỗi tháng rồi.”

…Hóa ra là gái bao.

…Hóa ra là làm gái bao cũng như đầu tư cổ phiếu, cũng phải để ý tới tình hình tài chính toàn thế giới.

Nếu là trước đây, tôi nhất định thầm khinh bỉ, nhưng qua một đêm ở Thanh Đảo…tôi rúc sâu vào trong giường hơn…

Hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Lần trước có một thằng bệnh hoạn, cho tao nhiều tiền cực, nhưng chả làm gìsất, chỉ bảo tao đi giày cao gót, cầm roi đánh nó. Sau tao còn thấythằng đó xuất hiện trên TV nữa cơ, mà còn là người có tiếng có miếngphết, chức vị lại béo bở nữa. Lúc đó tao cứ nghĩ, mấy thằng thế này cầnquái gì phải tặng tiền tặng quà làm gì cho khó ra, cứ cầm roi đánh nómột trận, có khi nó nhận mình làm tổ tông nhà nó không chừng.”

“Không tốn sức lại còn kiếm được tiền, người khác sao nghĩ ra được như thếchứ. Tao thì thảm đủ mày ạ, lần trước ở quán rượu có ba thằng khốn tớidụ tao đi trọn gói, vốn dĩ tao không định đi, nhưng chúng nó bảo một lần ba trăm, tao phải đi. Rốt cục mỗi thằng một lần, cuối cùng mới cho cónăm trăm.”

Một lần ba trăm…tôi im lặng mở ví tiền ra đếm lại, tính cả tiền vé, tiềntaxi ban nãy thì vừa tròn tám trăm tệ, sặc! Tự nhiên còn lỗ mất mộttrăm!! (Hoa: hóa ra một đêm của em Khanh tới ba lần cơ à…Ngôn nó khỏenhể *gật gù*)

Nước mắt tôi tuôn như thác Hoàng Quả Thụ… [1]

Đương lúc lệ tuôn dạt dào, di động bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình là bachữ Tống Kim Quy cứ nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy, tim tôi nhảy lêntheo từng nhịp bài Sứ Thanh Hoa, tôi như cầm phải cục than nóng, vộivàng nhét di động xuống dưới gối, tự kỷ ám thị, mình không nghe thấy gìhết, không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết…

Tiếng chuông di động vang lên một lát rồi cũng ngừng, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì khúc nhạc Sứ Thanh Hoa lại vang lên lần nữa…

Sau nửa tiếng, màn hình di động vẫn kiên trì sáng lên không hề ngừng nghỉ,tôi với tay tắt luôn máy, nhưng mà…tại sao lúc bấm nút tắt máy, cả người lại run lên thế này…

Lúc tàu tới ga là đã hơn chín giờ tối, gió đêm hơi lành lạnh, tôi nhìnthành phố mới đi xa có một ngày, có cảm giác lạ lẫm như bị ngăn bởi mộtlớp thủy tinh vô hình mà rõ ràng. Giờ đang là ngày nghỉ, mấy đứa trongký túc xá, đứa có người yêu thì theo người yêu, đứa đi làm thì đi làm,đứa đi du lịch thì du lịch, căn bản là chẳng có đứa nào rảnh rỗi cả, thế nên tôi đành mở máy gọi cho Tóc Vàng tới đón mình.