Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 40



Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Kì An Tu mang Tiểu Bình An đi chạy bộ, Diêu Nhật Hiên miễn cưỡng dậy sớm, lấy que thử thai hôm trước, trốn trong toilet kiểm tra.

Hai vạch màu hồng hiện rõ trên que, là minh chứng chính xác cho sự tồn tại của cục cưng trong bụng, Diêu Nhật Hiên lắc lắc đầu, dù bất đắc dĩ cũng đành phải tiếp nhận sự thật này.

Một tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, cậu tặng cho cục cưng một nụ cười thật tươi, “Hoan nghênh con nga! Bé con! Nói cho ba ba, con là con trai hay gái đi nào?”

Cục cưng trong bụng đương nhiên sẽ không trả lời cậu, ngược lại bởi vì sáng sớm dạ dày chưa có gì bỏ vào mà tức giận kêu vang cảnh báo.

Diêu Nhật Hiên cảm thấy một trận ghê tởm, ôm lấy bồn cầu mà nôn khan một trận. Từ sáng vốn chẳng ăn gì nên chỉ nôn ra toàn dịch vị.

Đợi cảm giác ghê tởm đi qua, Diêu Nhật Hiên cũng chẳng còn chút sức lực nào. Lại một lần nữa gục trên giường tiếp tục mê man.

Khi Kì An Tu trở về, chỉ thấy cậu đang ngủ say.

Bức màn dày bên ngoài đã được kéo ra, ánh dương quang sáng lạn xuyên qua tấm màn mỏng màu trắng tà tà chiếu vào lên cần cổ trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng phá lệ điềm tĩnh, khiến cho tâm Kì An Tu đều nhuyễn ra.

Cũng không biết tại sao, hắn đột nhiên phát hiện Diêu Nhật Hiên hôm nay tựa hồ đặc biệt không giống với bình thương, hắn không nói lên được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy khi nhìn cậu thì hắn có cảm giác đặc biệt thân thiết, tựa như là một bộ phận không thể tách rời trên người hắn.

Kì An Tu chưa từng làm cha nên đương nhiên không có kinh nghiệm, nếu là hỏi lão Kì, ông nhất định sẽ dạy dỗ thằng con ngu ngốc của mình, khi trong bụng một người có mang giọt máu của mình, thì mình mới có thể cảm thấy người đó đặc biệt thân thiết, đây là huyết mạch tương liên.

Tuy rằng thực không đành lòng, nhưng Kì An Tu vẫn là tiến đến vỗ nhẹ lên mông Diêu Nhật Hiên, “Dậy đi nào! Heo con! Đến giờ đi làm rồi!”.

“Ngô…… Ngô……” Diêu Nhật Hiên mơ mơ màng màng đáp nhưng vẫn không mở mắt.

“Nếu không hôm nay em xin phép nghỉ đi!” Kì An Tu không đành lòng để cậu vất vả.

Diêu Nhật Hiên nghe thấy hai chữ “xin phép” , mới phục hồi tinh thần lại, vô cùng gian nan mở mắt ra.

Nói giỡn sao, nếu cậu còn xin phép nghỉ chỉ sợ sẽ bị công ty cho cuốn gói luôn!

Công ty tuy rằng là của Kì An Tu, nhưng mà đương nhiên là có chế độ điều lệ nghiêm túc. Diêu Nhật Hiên đi làm chưa được ba tháng, trước kia cũng vì con heo này không biết tiết chế, đã xin nghỉ khá nhiều, đem số định mức cả năm đều dùng hết. Tuy rằng khi đi làm chưa hề đi trễ, nhưng ngay Ngô tỷ rất tốt cũng phải nhắc nhở cậu, nếu còn xin phép, cũng chỉ có thể xin nghỉ bệnh, không thể tiếp tục xin nghỉ vì việc riêng nữa.

“Em….. em không nghỉ đâu.” Diêu Nhật Hiên dùng sức dụi dụi mắt, muốn cho mình tỉnh táo lại.

Kì An Tu bế cậu lên, “Không thì em cứ từ chức đi, anh cũng có thể nuôi sống cả hai mà.”

“Không cần!” Diêu Nhật Hiên đẩy hắn ra, ngã trái ngã phải đi vào toilet rửa mặt.

Cậu còn trẻ như thế, không cần phải làm chim trong ***g được người bao dưỡng!

Đương nhiên, trong lòng Diêu Nhật Hiên cũng rõ ràng, kỳ thật hiện tại có thể coi như là đang được bao dưỡng. Tất thảy chi tiêu trong nhà đều là Kì An Tu chi trả, tiền của Diêu Nhật Hiên đều do Tiểu Bình An quản lý, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng của Kì An Tu, tiền cậu sử dụng tất cả đều là của hắn.

Nhưng mà, dù sao mình cũng có đi làm a, kinh tế vẫn là có thể độc lập, so với không đi làm hoàn toàn dựa vào hắn, thì hoàn toàn không giống như vậy.

Diêu Nhật Hiên vẫn muốn giữ lại chút tự tôn nho nhỏ ấy.

Kì An Tu nhíu mày bắt đầu cân nhắc, Diêu Nhật Hiên quả thật cũng nên đi làm, nếu để cho cậu mỗi ngày ngây ngốc ở nhà, chỉ sợ lại sẽ miên man suy nghĩ nữa. Nhưng mỗi ngày nhìn thấy cảnh cậu thống khổ rời giương, cũng rất đau lòng, có biện pháp gì vẹn toàn đôi bên không đây?

Nếu mở một cửa hàng nhỏ cho cậu quản lý, nói thật, Kì An Tu biết đó là phương án tệ nhất. Không phải hắn đau lòng chút tiền nhỏ kia, mà là một khi thả cậu ra, không ở dưới sự che chở của mình, với cá tính mơ hồ của cậu ấy, thật sự khiến cho người ta khó có thể yên tâm.

Vậy trong công ty có công việc nào nhàn hạ để cho cậu ấy làm không? Đúng rồi, lão ba không phải muốn bồi dưỡng cậu làm người nối nghiệp sao? Nếu vậy, chỉ cần để cho cậu ấy kí hợp đồng làm cố vấn pháp luật cho công ty là được! Lại không cần đi làm mỗi ngày, có chuyện đến xử lý một chút liền ok.

Kì An Tu cảm thấy chủ ý này không sai, Diêu Nhật Hiên nghe xong lại lắc đầu,“Chỉ có luật sư hàng đầu mới có đủ bản lĩnh làm cố vấn pháp luật cho công ty, anh mời An Na đảm đương việc này thì đúng hơn, để cho em làm, chẳng phải là làm trò hề cho người khác sao?”

“Vậy anh mời em làm cố vấn pháp luật tư nhân cho anh nhé?”

“Vậy có khác gì anh nuôi em đâu? Vậy anh cứ đưa quách tiền cho em còn nhanh hơn!”

“Nhưng mà em hiện tại ở công ty, có khác gì anh đưa tiền cho em đâu?”

“Đương nhiên không giống rồi!” Diêu Nhật Hiên cảm thấy, lĩnh tiền lương từ công ty so với việc rút tiền từ tài khoản của Kì An Tu vẫn khác nhau rất lớn, “Anh yên tâm, em cam đoan sau này buổi sáng sẽ rời giường sớm, không muộn đâu!”

Cái cam đoan này Kì An Tu dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là độ đáng tin cậy chẳng cao chút nào!

Diêu Bình An quan tâm nhất là, “Khi nào thì chúng ta sẽ dọn qua nhà ông? Qua đó ba ba cũng không cần mỗi ngày nấu cơm vất vả như thế.”

“Cuối tuần được không?” Kì An Tu quyết định nhanh chóng.

Diêu Nhật Hiên có chút băn khoăn,“Thêm vài ngày đi, ở đây cách chỗ làm gần hơn một chút.” Cậu muốn tưởng chờ kết quả kiểm tra mới tính tiếp.

“Không phải có xe sao? Chỗ của lão ba cũng đâu xa mấy.” Kì An Tu bác bỏ kháng cáo, duy trì nguyên phán quyết,“Cuối tuần này đi, chỉ cần không có việc gì, chúng ta liền chuyển nhà luôn!”

“Ya!” Diêu Bình An hưng phấn ra dấu chiến thắng.

Kì An Tu khẳng định một câu,“Hai đối một, thông qua!”.

Diêu Nhật Hiên giương mắt nhìn, không có biện pháp.

Chuyện kiểm tra thật sự không thể bỏ qua, giữa trưa mười hai giờ, Diêu Nhật Hiên tranh thủ giờ nghỉ vội vàng đánh xe tới bệnh viện.

Ngưu Kiến Minh đã đợi sẵn ở văn phòng, thấy cậu còn cầm theo cà mèn, vội nói, “Em ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hẵng kiểm tra.”

“Ừm!” Diêu Nhật Hiên nhanh chóng giải quyết bữa trưa.

Ngưu Kiến Minh rót một ly nước, thêm một tờ khăn giấy cho cậu, “Đồ ăn của em như vậy là được rồi, đủ chất dinh dưỡng, bất quá lúc ăn nên chậm một chút, ăn nhanh như thế không tốt cho tiêu hóa, mà cục cưng cũng hấp thu không đủ.”

Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, tiếp nhận khăn lau miệng rồi mới nói,“Không có biện pháp, thời gian nghỉ trưa rất ngắn, lát nữa em còn phải chạy về công ty làm tiếp.”

Ngưu Kiên Minh không lãng phí thời gian nữa, dẫn cậu vào phòng giải phẫu.

Bệnh viện nhỏ này quả thật rất tiện, kỹ thuật của Ngưu Kiến Minh rất tốt, tương đương với bác sĩ của bệnh viện lớn, mà thiết bị ở đây cũng đầy đủ nên bọn họ có làm kiểm tra ở đây sẽ không gây sự chú ý.

Trước lấy một ít máu, lại dẫn cậu đi siêu âm, dung dịch lạnh lạnh được bôi lên bụng, rất nhanh, đã có thể nhìn thấy một sinh mệnh nho nhỏ hiển thị trên màn hình.

Trong một khoảnh khắc, Diêu Nhật Hiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại đầy tiếc nuối, nếu có con heo kia ở đây thì tốt rồi.

——————————-

Ta bị ảo giác hay sao mà dạo này thấy mỗi chương dài ra hẳn thì phại ?.?

Ps : Mợ longphivan kia, ngừi khác thì ta hem nói chớ mợ vô nhà ta mà hem com à>3<