Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 42: Hắn biến thái (H)



"Em mau đứng dậy cho tôi."

Bị quát thẳng vào đầu, tôi ớn lạnh sởn tóc gáy, thân thể bất giác co rụt lại và cuộn tròn hơn trước giống như con cuốn chiếu bị người ta chạm nhẹ vào là cuộn tròn.

Hắn đen mặt, thô lỗ kéo tôi ngồi dậy và lôi tôi đi xuống.

Tôi sợ hãi vỗ lia lịa và cánh tay rắn chắc đang siết chặt cổ tay tôi.

"Anh làm tôi đau rồi đấy, có gì từ từ nói đừng hở một tí động tay động chân như thế."

Biểu cảm trên mặt hắn đang từ tối đen như mực chuyển sang xầm xì như trời tối nổi cơn giông lốc mạnh gặp vật nào cản trở là thổi bay vật đó ra xa...

Châu Mặc Lâm bóp chặt cằm tôi, gằn giọng. "Có gì từ từ nói? Mai Huyền Trân! Đừng cho rằng mấy hôm nay tôi sủng em, em liền có thể không coi lời nói của tôi ra gì."

Biết mình là người khơi mào trước, tôi chủ động nhận lỗi sai về mình. "Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi mà."

"Em sai ở đâu?"

"Tôi không nên từ chối anh."

Hắn hài lòng thả tay ra. "Vậy, vẫn câu hỏi cũ: Em có đồng ý ở bên cạnh tôi vĩnh viễn không?"

"Tôi đồng ý." Tôi trả lời nhỏ rí như tiếng muỗi vo ve bên tai.

"Tôi muốn nghe lời thật lòng, nói to lên xem nào."

"Tôi đồng ý được chưa ạ?" Tôi bực mình quát thẳng vào mặt cái con người khó ưa này.

"Nói nhẹ nhàng tình cảm vào."

Mẹ nó! Ức hiếp người quá đáng!

"Tôi đồng ý ở bên cạnh anh cả đời." Tôi cắn môi nói từng chữ mà cứ như rít từng kẽ răng.

"Như vậy nghe còn được."

Châu Mặc Lâm vừa ý, vui vẻ hôn lên môi tôi một cái hôn mạnh bạo.

Chưa hết, hắn cầm tay tôi kéo về phòng ngủ riêng...

"Khoan đã. Tôi có phòng riêng của mình mà, sao tôi lại ở đây?"

Hắn bá đạo tuyên bố. "Từ giờ em sẽ ở cùng tôi trong căn phòng này."

"Như vậy sao được? Tôi là đầy tớ, không được phép ngủ cùng giường với ông chủ của mình."

"Tôi nói được là được."

Không một tia kiêng dè, hắn cúi đầu say đắm hôn lên miệng tôi một nụ hôn thật sâu, thật cuồng nhiệt.

Trước thế tiến công mạnh mẽ ấy, tôi chỉ có thể cúi đầu hùa theo nụ hôn trằn chọc mang theo tiếng nước bọt mập mờ.

Không bao lâu sau, tôi bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, cơ thể cũng tự giác mềm oặt, không giãy giụa chống đối như mọi lần.

Nhiệt độ căn phòng rất nhanh đã tăng lên... Chúng tôi vừa hôn vừa cởi đồ của nhau một cách hoang dại...

Tôi, đã bị hắn lột trần truồng, và hắn cũng vậy. Cơ thể hoàn mỹ và cường tráng chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ đang phơi bày trước mắt tôi.

Châu Mặc Lâm không để tôi có cơ hội chiêm ngưỡng cơ thể nhìn vào là muốn phun máu mũi của hắn, hắn đè tôi xuống giường, tiếp tục tận tình trao đổi nước bọt.

Đến khi tôi hoàn toàn chìm sâu vào sự đê mê đến tê dại đầu óc, hắn cười xấu xa cầm tay tôi sờ từ cơ ngực vạm vỡ rồi đi thẳng xuống cơ bụng sáu múi, rồi lại đi xuống vùng sâu hơn.

Ơ chờ chút... Đi xuống dưới chẳng phải là...

Tay trần vừa tiếp xúc với một vật tỏa ra hơi nóng, tôi mặt tái mét liền rụt tay lại.

Hắn thích chí bật cười ha hả, bắt được tay tôi rồi... rồi...

Mặt tôi sắp nhỏ ra máu tới nơi rồi!

Cái thứ đấy nóng hầm hập ấy đang không ngừng to ra và co giật liên hồi trong lòng bàn tay tôi...

Hắn cười tà tứ, vừa thầm thì vừa phả hơi thở nam tính và nóng bỏng lên vành tai tôi. "Thằng nhỏ của tôi... nó đang chào hỏi em đấy."

Lần đầu tận mắt nhìn thấy biểu tượng của đàn ông lại còn ở trong tay mình, tôi hốt hoảng nhảy dựng lên, muốn bỏ của chạy lấy người.

"Muốn chạy? Không đời nào tôi cho phép em chạy thoát!"

Hắn giữ lấy bờ vai nhỏ gầy, ép tôi sờ soạng vuốt ve vật nam tính dưới thân hắn. Trong khi đó, ánh mắt hắn đầy ý tứ nhìn tôi, giống như nhìn một con mồi nhỏ bé đang tìm cách phản kháng lại mình, đầy tính xâm lược và chiếm đoạt.

Nếu không phải tôi cầm vuốt cái của hắn, thì có lẽ hắn đã đè nghiến tôi xuống giường và tận tình đong đưa nhấp nhô trên người tôi rồi.

"Em đeo bao giúp tôi." Châu Mặc Lâm nín cười đặt một bcs vào trong lòng bàn tay không ngừng run rẩy của tôi...

Tôi ước mặt đất tách thành khe hở thật lớn và tôi... sẽ nhảy bổ xuống khe hở đó vì quá xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu cho hết ngượng ngùng.

"Đeo vào đi. Không là tôi sẽ chơi trần đấy." Hắn ái muội đe dọa.

Tôi tự trấn an, có gì đáng ghê gớm đâu, cứ coi nó là một củ khoai lang vừa nướng xong đi. Nghĩ vậy, tôi mắt nhắm mắt mở đeo vào giúp hắn... Nhưng do quá lóng ngóng, tôi không làm được bèn nổi khùng với hắn.

"Anh có tay thì tự đi mà làm! Tôi không làm giúp anh đâu!"

"Được rồi, không chọc em nữa."

Châu Mặc Lâm đẩy tôi xuống giường, nhìn tôi một cách say đắm. Trong chốc lát, cơ thể tôi như bị điểm huyệt, cứ ngây ngốc nhìn hắn vuốt ve, mơn trớn từng tấc da thịt trần trụi của mình.

Và rồi, lại thêm một đêm chúng tôi đến với nhau theo tiếng gọi của bản năng...

... Tình yêu à? Làm sao giữa chúng tôi có thể tồn tại thứ đó chứ?