Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 2: Cứu người, người trả oán (2)



Rất nhanh xe cứu thương tôi gọi đã đi đến. Mấy nhân viên y tế cầm theo cáng cứu thương khiêng người đàn ông lên xe cứu thương.

Giúp người thì giúp cho trót, tôi không thể mặc kệ người gặp nạn mà bỏ đi như thế được. Trong khi đợi xe cứu thương đến, tôi đành vội vàng khóa xe cẩn thận, vừa chờ vừa trông chừng anh ta.

Đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật tôi mở điện thoại lên xem có tin nhắn mới nào không, bỗng một giọng nói mềm mại như bông gòn vang lên bên tai tôi:

"Cô là người nhà của bệnh nhân à?"

Nhìn cô y tá đang cầm một hồ sơ bệnh án trên tay, tôi lắc đầu.

"Dạ không phải ạ. Em chỉ là người qua đường thấy người gặp nạn nên giúp đỡ thôi ạ."

"Vậy thì cô theo tôi ra quầy làm thủ tục và đóng viện phí."

"Vâng ạ."

Tôi đi theo chị y tá. Mới đó mà đã đến 6 giờ chiều rồi, không biết Huyền Anh đã về nhà chưa. Tôi lo lắng cho con bé quá.

Đúng lúc này điện thoại trong túi xách đổ chuông, rung liên hồi. Đó là điện thoại của người đàn ông kia. Một cuộc, hai cuộc, rồi lại đến cuộc gọi thứ 3... chắc người ở đầu dây bên kia phải có việc gấp lắm nên mới gọi nhiều như vậy.

Tôi cắn môi, đắn đo mãi mới chịu nhấc máy.

"Alo!"

"Cô là ai? Sao cô lại cầm điện thoại của Lâm lão đại?"

Một giọng nói bén nhọn như muốn cứa thủng màng nhĩ của tôi.

"Xin lỗi anh! Chủ nhân của điện thoại này bị trúng đạn đang phẫu thuật... "

Tôi đang nói giữa chừng thì người bên kia mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.

Lần này, thái độ của anh ta hòa hoãn đi rất nhiều. Ngữ điệu cũng nhẹ nhàng và êm tai hơn trước.

"Được rồi, hãy nói cho tôi biết bệnh viện đó ở đâu?"

Tôi vội nói ra tên bệnh viện, ngay sau đó người nọ không nói nhiều ngắt điện thoại.

Khoảng 15 phút sau...

Một người đàn ông kéo theo vài người mặc áo đen hùng hổ đi vào bệnh viện. Vừa nhác thấy bóng dáng tôi, một người trong số họ không nói không rằng xông đến xô tôi ngã đập lưng vào tường.

Chưa để tôi đứng vững, người đó thô lỗ siết một lực rất mạnh lên cổ tôi.

"Nói! Lâm lão đại đang ở đâu?"

Không đâu bị đối xử thô bạo, tôi vùng vẫy đập tay lia lịa vào cánh tay đang siết cổ mình.

Làm ơn đấy cha nội! Anh siết cổ mạnh thế làm sao mà tôi nói được hả?!

"Khải! Đây là bệnh viện, đừng có làm càn!"

Chính là giọng nói tôi vừa nghe ở trong cuộc gọi lúc trước đây mà!

Lúc này cánh tay to lớn đó chịu buông tha cho tôi. Được tự do, tôi ngồi sụp xuống đất ôm cổ ho khù khụ.

"Cảm ơn cô đã giúp đỡ lão đại của chúng tôi. Khi đưa vào đây, lão đại của chúng tôi bị thương thế nào vậy?" Khác với người thô lỗ vừa rồi, anh ta nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy. Thậm chí còn chủ động xoa nhẹ lưng giúp tôi hít thở dễ hơn. "Em trai tôi có chút thô lỗ, cô không sao chứ?"

Bị người đàn ông lạ động chạm vào người, tôi giật mình theo phản xạ và tránh thoát sự ân cần ấy. Dẫu biết anh ta có ý tốt... nhưng con gái mà, cẩn thận giữ khoảng cách vẫn hơn.

Dù rất sợ sệt tôi vẫn cố hít một hơi. Lấy lại sự bình tĩnh vốn có, tôi nhìn trực diện vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông và nói thật rành rọt. "Tôi ổn, lúc kiểm tra sơ qua lão đại các anh bị ba đầu đạn ghim vào người. Nhưng không sao, đạn không trúng vào những chỗ nguy hiểm. Bác sĩ gắp đạn sẽ xong ngay thôi."

"Cảm ơn cô đã gọi cứu thương. Nghe cô nói hình như là... cô cũng là người trong nghề thì phải?"

"Vâng, tôi là một điều dưỡng." Tôi thành thật trả lời.

Thấy người nhà của người đàn ông kia đã đến, tôi bèn lấy lý do nhà có việc gấp cần phải về ngay.

Anh ta gật đầu đồng ý, nhưng người tên Khải không chịu buông tha cho tôi, cứ nhất quyết giữ tôi lại.

"Không được! Cô phải ở đây cho đến khi nào lão đạo tỉnh lại thì mới được đi."

"Này, anh đừng có vô lý như thế! Tôi thực sự có việc, không thể ở lại đây lâu được. Anh là xã hội đen à? Thô lỗ thế không biết."

"Ừ đúng, chúng tôi là xã hội đen thật mà. Cô có thấy dân thường nào bị trúng đạn bao giờ chưa?"

Cáu tiết thật đấy! Nếu biết trước mình gặp một đống rắc rối như thế này, lúc đó tôi thà mặc xác tên đàn ông đó cho nhàn thân.

Trái ngược với người em ngang ngược, người anh nghiêm khắc nói: "Bớt bớt lại đi Khải. Chúng ta ở đây rồi đừng làm phiền người ta nữa. Ai cũng có cuộc sống riêng, cứ mãi quấy nhiễu là không nên."

Người tên Khải lại không cho là vậy, mấy lời khuyên ngăn đó anh ta không những không lọt tai mà còn nói rất khó nghe.

"Ai biết cô ta có phải là gián điệp hay kẻ thù của chúng ta, thả người đi khác nào thả hổ về rừng. Em thấy tốt nhất chúng ta trói cô ta lại, dùng hình tra khảo là xong!"
Chuyện khó như thế anh ta cũng nghĩ ra được?

Mặt tôi tái mét ngay sau khi nghe đến đoạn "dùng hình tra khảo".

Ôi làng nước ơi! Chẳng lẽ cứu người là một việc làm sai ư?