Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 9



Liên tiếp ba bốn ngày, Hạ Viêm đều không trở về.Thân thể An Hòa khá hơn một chút nhưng trái tim lại ngày càng lạnhnhư băng, rốt cuộc anh cũng chán rồi sao, trước kia cho dù anh ra ngoàicũng sẽ nói với cô một tiếng, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại chocô, tuy phần lớn anh đều nói những chuyện không đứng đắn nhưng cô lạicảm thấy ấm áp.

Ra khỏi biệt thự một lần nữa là khi Hạ Viêmđã đi được bốn ngày, trong tủ lạnh đã không còn thức ăn nữa, cô gọisố điện thoại mà Hạ Viêm đã đưa cho, kêu họ giao thức ăn đến, ngồitrên ghế salon lại cảm thấy buốn chán, cô đứng dậy kéo cửa chính đira ngoài sân.

Trong sân có rất nhiều loại hoa, một lần cô nóithích hoa nên ngày hôm sau Hạ Viêm phái người đưa đến rất nhiều loạihoa quý. Rốt cuộc anh suy nghĩ thế nào An Hòa không thể đoán ra, rõràng ngay cả tình nhân bọn họ cũng không phải nhưng có đôi khi anhdường như rất quan tâm đến cô… An Hòa lắc đầu thật mạnh, không muốntiếp tục suy nghĩ nữa, cầm bình tưới bắt đầu tưới hoa.

Vài phút sau, An Hòa không thấy người đưa thứcăn tới mà lại thấy Selina cao ngạo xinh đẹp lạnh lùng tới.

Khóe miệng Selina không che giấu nụ cười tràophúng, “Những ngày an nhàn của mày đã chấm dứt, thủ lĩnh ra lệnhcho tao đưa mày về lại Vân lâu.”

Thân thể An Hòa cứng đờ, bình tưới rơi xuốngmặt đất, nước bắn vào ống quần, mát rượi. Selina trông thấy dáng vẻnày của cô lại càng đắc ý hơn, giọng điệu cũng càng ác độc hơn:“Tao đã nói rồi mà, thủ lĩnh chỉ chơi đùa thôi, chơi đủ rồi sẽ đểcho mày trở về nơi mày nên đến. Hừ, mày thật sự cho là mày có thểbay lên đầu cành trở thành phượng hoàng sao? Còn không mau đi theo tao?”

Đầu óc An Hòa trống rỗng, nỗi tuyệt vọng cựcđại dâng lên, rõ ràng anh đã hứa sẽ để cô về nhà, vì sao anh lạikhông giữ lời như vậy chứ?!

***

Vân lâu là cái tên mang theo hương vị của TrungQuốc cổ đại, nhưng thật ra nó lại là một khách sạn hiện đại. Vânlâu có sáu tầng, mỗi tầng có 20 phòng, toàn bộ đều là những cô gáibị bắt tới đây.

An Hòa được sắp xếp ở trong một căn phòng phíađông lầu ba. Đi theo sau Selina vừa mới bước ra khỏi thang máy đã nhìnthấy trước mặt có vài gã đàn ông cao lớn, một đen một trắng, hai tênkia đều quay mặt vào vách tường, ngồi tựa vào bọn họ còn có một côgái.

An Hòa mở to mắt lướt qua bọn họ, nhìn khôngchớp mắt về phía trước, nghe thấy giọng nói kiều mị của cô gái kia,“A, anh thật xấu…đang ở bên ngoài mà a…”

Đột nhiên An Hòa dừng bước quay lại nhìn, Kha Vân!Đúng là Kha Vân! Lúc này quần áo của Kha Vân mất trật tự, áo ngủbằng tơ che khuất thân hình xinh đẹp của cô ta.

Thoáng cái nước mắt An Hòa chảy xuống,“Tiểu…Vân…”

Kha Vân đang say mê bỗng nghe thấy giọng nói quenthuộc, quay đầu lại, hơi giật mình, “Là cậu?”

An Hòa không kìm được chạy tới, vươn tay đẩyngười đàn ông đang nằm trên người Kha Vân xuống, nhưng hai gã đàn ôngkia đều là sát thủ hàng đầu của căn cứ, làm sao có thể bị một ngườiphụ nữ tập kích thành công chứ, một người đàn ông thoải mái cầmlấy cánh tay nhỏ bé của An Hòa, giọng điệu thô bạo: “Tiểu mĩ nhân ởđâu đến đây? Natasha, em quen cô ta sao?”

Kha Vân ngẩng đầu lên cười khinh miệt: “Đúng…bạntốt của em…”

Gã đàn ông khác lại mỉm cười nham hiểm, “À.Bạn tốt của em so với em…thế nào?”

Lúc này, Selina chậm rãi bước tới, ghé vào taimột gã đàn ông kiều mị nói: “Hai người thử xem chẳng phải sẽ biếtsao?”

Hai gã đàn ông nghe vậy thì cười ha ha, đồngloạt gật đầu. Ngay ngày đầu tiên An Hòa đã bị đưa đến chỗ Hạ Viêm,sau đó ngoại trừ Hạ Viêm và Thiệu Tử Bác thì chưa từng gặp bất kểngười đàn ông nào khác, cho nên những người này tất nhiên cũng khôngbiết cô, chỉ cho rằng là một người phụ nữ chưa từng gặp trong Vânlâu.

...

Thiệu Tử Bác vốn đi tìm Hạ Viêm nhưng lúc nàyvăn phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại, là Hạ Viêm gọi tớidặn dò anh ta chăm sóc cho An Hòa, Thiệu Tử Bác do dự một lát rồigọi các loại nguyên liệu nấu cơm, đi vào chỗ ở của Hạ Viêm. Đầu tiênlà lịch sự gõ cửa nhưng thật lâu sau cũng không có ai ra mở. Anh tacảm thấy hơi khó hiểu, trước kia An Hòa đều ở bên ngoài chờ anh ta,hôm nay lại khác thường như vậy. Thử đẩy cửa vào, ngoài ý định, cửalại mở ra, Thiệu Tử Bác đứng trước cửa ra vào, kêu vài tiếng, vẫnkhông có người trả lời.

Anh ta khẽ nhíu mày, đi vào. Nhưng mỗi ngõngách trong tòa biệt thự đều tìm qua cũng không thấy bóng dáng AnHòa đâu. Thiệu Tử Bác thầm than không xong rồi, chạy thật nhanh rangoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy có người đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy thái độ trầm trọng hiếm thấy củaThiệc Tử Bác, Hạ Viêm lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không thấy An tiểu thư đâu cả.”

Thái độ của Hạ Viêm lạnh như băng, ánh mắt thâmthúy dần dần dâng lên một cơn cuồng phong đen kịt.

Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ,hai gã đàn ông ngồi một trước một sau, chính giữa hai gã là một côgái phương đông nhỏ nhắn. Lúc này hai chân cô gái đang bị bốn bàn tayto lớn giữ lấy, thân hình nhu nhược mảnh khảnh không ngừng giãy giụa,không nghĩ tới động tác kia lại càng thêm kích thích thú tính củađàn ông.

“Đừng mà…thả tôi ra! Cứu mạng! Cứu mạng!”

Trên đàn ông da trắng tóc vàng thấy cô không hợptác nên bàn tay thô dày tát mạnh lên khuôn mặt non mềm của An Hòa mộtcái, vừa mới tát xuống thì khóe miệng của An Hòa đã tràn ra mộtdòng máu.

Lúc này cuống họng An Hòa đã khóc nghẹn, toànthân run rẩy chỉ có thể khóc một cách yên lặng, nước mắt không ngừngtuôn rơi nơi khóe mắt, làm ướt cả ga giường. Thấy cô đã yên lặng hơnnên hai gã đàn ông bắt đầu cởi quần áo của cô ra.

Trên ghế salon cách đó không xa là hai cô gáixinh đẹp, một người là nữ lang châu Âu, toàn thân tản ra một loại hơithở thành thục vũ mị gợi cảm, một người là phụ nữ phương đông xinhđẹp động lòng người, mặc áo voan mỏng, dáng người mảnh khảnh ẩnhiện. Lúc này, hai người phụ nữ nhàn nhã ngồi đấy, ánh mắt cùngánh lên một vẻ ác độc.

Selina liếc nhìn An Hòa, ánh mắt mang theo mộtvẻ đùa cợt, cô ta biết rõ làm như vậy sẽ khiến cho Hạ Viêm tứcgiận, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con nữ nô lệ bị bắt tới đây,hơn nữa trước đó cũng đã nhiều lần như vậy, cô ta không thích nhìnthấy phụ nữ quyến rũ Hạ Viêm nên gây phiền phức cho bọn họ, Hạ Viêmcũng chỉ cảnh cáo cô ta phải đúng mực, không làm gì cô ta cả, cho nênhôm nay cô ta mới dám vi phạm mệnh lệnh của Hạ Viêm mà bắt cô gáinày tới đây.

Lúc này An Hòa như một tượng người đã mất đilinh hồn, một bên gò má đã sưng lên, cô mở thật to hai mắt, không hềnháy mắt nhìn lên trần nhà. Hạ Viêm, dù cho anh dùng mọi cách cướpđoạt tôi nhưng mà tôi vẫn ôm một tia hy vọng, tôi cho là quan hệ giữachúng ta không phải như vậy, nhưng mà, vào lúc tôi tin tưởng anh nhất,sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ?

Lúc này, gã đàn ông da đen trên người An Hòađột nhiên co lại hất mặt An Hòa qua, khuôn mặt ngăm đen khổng lồ tiếntối bên miệng An Hòa, muốn hôn cô. An Hòa không chịu, quay đầu nétránh, gã đàn ông kia không kiên nhẫn tay bắt đầu dùng sức bắt lấycằm của cô, nhưng lúc này không biết cô lấy sức ở đâu, mặc cho đốiphương có dùng sức thế nào cũng không chịu hé miệng ra.

Kha Vân nhìn tình cảnh trên giường, cảm thấysảng khoái từ đầu đến chân, cũng bởi vì An Hòa mà mình mới bị bắttới đây, biến thành cái dạng này, cô ta đã hủy hoại cuộc đời mình!Nhưng mà tên đầu sỏ gân nên chuyện từ ngày đầu tiên đã được thủ lĩnhsủng ái, hơn nữa cuộc sống cũng không cần phải hầu hạ người đàn ôngkhác. Mỗi ngày trôi qua nỗi oán hận trong lòng cô ta lại dâng lên, côta thề phải bắt cô phải hối hận, cô ta muốn cho cô phải sống dở chếtdở.

Gã đàn ông da trắng đang vuốt ve An Hòa thấyđồng bọn của mình không thực hiện được, cười hắc hắc: “Mày bóp cằmbắt nó mở miệng ra là được rồi!”

Gã đàn ông da đen cười, tán thành: “Sao tao lạikhông nghĩ ra nhỉ…” vừa nói xong thì bàn tay đen đúa nắm lấy cằm AnHòa.

Trong ánh mắt, trong lòng An Hòa chỉ còn mộtmảnh mờ mịt, tai cũng không còn nghe thấy âm thanh nào khác.

Hai gã đàn ông đang muốn dùng sức thì trongnháy mắt cửa gian phòng phát ra một tiếng bang kinh thiên động địa.Ngoài trừ An Hòa thì tất cả mọi người đều khiếp sợ quay đầu lại,cánh cửa gỗ nặng trịch bị đạp một cái vỡ thành năm bảy mảnh, vôcùng thê thảm nằm trên mặt đất, người đàn ông cao lớn tuấn lãng đạpcửa phòng ra đang đứng trước cửa, toàn thân như bao phủ một màu đenđặc, như một ác ma Satan đang trong cơn thịnh nộ. Ánh mắt anh như mộtcon thú khát máu, đôi môi mỏng phun ra một câu phù chú như đòi mạng,“Ai…dám!!!”

Trong phòng ngoại trừ An Hòa cùng Kha Vân, ba ngườicòn lại đều kinh hãi, lần trước khi Hạ Viêm biểu hiện thái độ nàylà khi có người không cẩn thận làm hỏng vườn hoa của mẹ anh khi cònsống, sau khi người đó chịu đựng ba ngày tra tấn, Hạ Viêm đã némngười đó xuống nước làm mồi cho cá mập. Mà lúc này, cơn giận củaanh còn mãnh liệt gấp bội lần đầu tiên.

Hiện giờ Hạ Viêm rất muốn tra tấn những tên đãlàm tổn thương đến cô, nhưng mà cô đang nằm đó, đôi mắt không còn thầnthái giống như một con búp bê vải, trong nháy mắt lòng anh như bị lăngtrì xẻ thịt.

“Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!” Anh không thểchịu đựng được tên kẻ kia liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái.

Hai gã đàn ông hiểu được đã xảy ra chuyện lớnnên nhanh chóng lăn xuống giường tìm quần áo, còn chưa kịp mặc vàođã vội vàng chạy biến ra ngoài. Selina cũng luống cuống, vội vàngchạy trối chết. Chỉ còn có Kha Vân, cô ta chưa từng gặp Hạ Viêm chonên cũng không biết người đàn ông trước mặt là thủ lĩnh căn cứ, cô tachỉ ngơ ngác đứng một chỗ, sững sờ nhìn người đàn ông tuấn mĩtrước mặt.

Ánh mắt của Hạ Viêm ném đến trên người Kha Vân,Kha Vân không tự chủ được rùng mình một cái, tay chân như nhũn ra, thânthể run rẩy té xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, cô ta tuyệt đốitin tưởng chỉ muộn một bước, người đàn ông này sẽ khiến cho cô tachết không có chỗ chôn.