Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 5



Thành tích thi tốt nghiệp trung học của An Hòakhá tốt, An Cảnh Dương cho cô một tấm thẻ vàng để chúc mừng. Vốn cômuốn cùng chúc mừng với bạn trai nhưng mà nghỉ hè Trình Liệt phảisang nhà dì ở nước ngoài, vì vậy cô đành phải gọi điện cho bạn thânKha Vân, rũ cô ấy cùng đi dạo phố.

Đi dạo suốt một ngày, đến tối sau khi kêu láixe ra về, hai cô gái vẫn còn khá nhiệt huyết, màn đêm buông xuống, haingười hưng phấn vụng trộm chạy vào vũ trường.

Những thức uống tiếng nước ngoài thật dài làmcho hai người hoa mắt, cuối cùng không thèm xem nữa, chọn thẳng hai lynước chanh. Tuy hai người ham chơi nhưng vẫn là những cô bé biết nghelời, chỉ vì hiếu kì mới vào đây chơi, cũng không thật sự muốn uốngrượu.

Không khí trong vũ trường rất sôi động, dưới ánhđèn sống động những nam nữ đô thị trẻ tuổi đang nhiệt tình giải tỏahết những áp lực sau một ngày dài trên sàn nhảy. Hai cô bé lòngtràn đầy hiếu kì, hai cặp mắt to tròn ngắm trái ngắm phải, nhìnthấy trai xinh gái đẹp đang cùng nhau xì xào bàn tán. Trong lúc ấycũng có vài chàng trai trẻ tuổi mời hai người nhảy nhưng hai ngườiđều nhẹ nhàng từ chối.

“Tiểu Vân, thời gian không còn sớm nữa, chúng tavề nhà thôi.” An Hòa nhìn đồng hồ, ba mẹ còn đang đợi cô ở nhà mởtiệc chúc mừng.

Kha Vân gật đầu, đứng lên: “Mình vào nhà vệsinh một chút đã…”

“Chúng ta đi chung…”

Thế là hai người thu dọn túi xách, nắm tay nhaubước ra khỏi sản nhảy. Ánh đèn hành lang bên ngoài sàn nhảy mờ ảo,vài đôi tình nhân đang đứng trong bóng tối xì xào bàn tán, hai ngườicậu nhìn mình mình nhìn cậu, nghịch ngợm cười cười, chạy thật nhanhvào toilet.

Một lát sau, An Hòa rửa tay đi ra, đứng ở cửara vào chơi điện thoại chờ bạn ra, hồn nhiên không biết lúc này nguyhiểm đang tới gần mình.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn ghìm chặt cổ AnHòa, tiếp theo có một chiếc khăn ướt bịt mịt cô lại, vẫn chưa kịpphản ứng gì thì An Hòa đã hôn mê bất tỉnh.

Nhìn cô gái nhỏ đang hôn mê trong ngực, tên đànông trung niên có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi sờ soạng trên mặt cô vàicái rồi mới giao cô cho một tên đàn ông khác còn mình tự lẩn vàomột góc tối, chờ đợi cô gái thứ hai bước ra khỏi toilet.

Khi tỉnh lại, An Hòa phát hiện ra mình đang ởtrong một không gian tăm tối, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, cô cốgắng nghe thử mới phát hiện ra rất có thể mình đang ở trong mộtchiếc xe tải. Tay chân đều bị trói, An Hòa nhìn nhìn sang bốn phía,trong xe tối như mực, mười mấy cô gái trẻ hoặc nằm hoặc ngồi cũngđều bị trói, trong không gian kín mít chỉ có tiếng khóc trầm thấpcủa những cô gái. An Hòa ý thức được mình đã bị bắt cóc! Vẫn chưakịp sợ hãi, An Hòa rướn cổ ra nhìn bốn phía xung quanh mình, hy vọngKha Vân không có ở trên xe.

Nhưng mà cô lại phát hiện ra bạn mình đang nằmbất tỉnh trong một góc cách đó không xa, cô bất chấp mọi thứ dùngcả tay và chân bò về phía Kha Vân, vừa bò lên chưa được một met thìxe đột nhiên phanh lại, An Hòa mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả đâmthẳng vào một cô gái bên cạnh.

Cô gái có đôi mắt đỏ bừng kia dùng tay đỡ lấyAn Hòa, nói nhỏ: “Đừng khóc, chúng ta sẽ chạy trốn.”

An Hòa gật đầu, nâng hai cánh tay bị trói lên,lau nước mắt cho cô ấy, an ủi cô: “Cô nói đúng, cô cũng đừng khócnữa.”

Đúng lúc này, cửa thùng xe bị mở ra, ánh nắngchiếu vào khiến cho An Hòa không mở mắt ra được, cô hé mắt thích ứngtrong vài giây, thấy rõ người đàn ông dáng vẻ lưu manh đang đứng trướccửa.

Nhìn lên trên thì thấy một gã đàn ông trung niênlưu manh đang đứng trước cửa xe, cúi đầu khom lưng với một người nướcngoài mặc vest thẳng tắp. Người đàn ông không nhìn hắn ta, móc mộttờ chi phiếu từ trong túi quần ra rồi bảo hắn biến.

Tiếp theo bảy tám gã đàn ông mặc đồ đen lụcđục xuất hiện, trong đó có vài người bước lên xe, cởi bỏ dây thừngra cho các cô rồi áp giải các cô ra khỏi xe.

Lúc này Kha Vân đã tỉnh lại, An Hòa dẫn theo côgái vừa mới quen bước đến gần cô ấy, ba người dựa vào nhau khẽ runrẩy.

Cách xe tải không xa có một chiếc máy bay chởhành khách đang đậu sẵn, An Hòa không biết mình sẽ bị mang đi đâu,chỉ có một loại cảm giác tuyệt vọng vì mình sẽ không còn được gặpba mẹ và anh trai nữa.

Trong khoang máy bay vô cùng xa hoa nhưng không aicó tâm tình mà thưởng thức. Gã đàn ông trông coi bọn họ đứng cáchđó không xa cười xấu xa. Tiếng anh của An Hòa không tốt, cũng ngheđược một chút, các cô bị những tên lưu manh kia bán cho người này.Bọn họ muốn đưa các cô đến một chỗ chuyên để cho đàn ông giải phóngdục vọng, bởi vì cô nghe thấy bọn họ nói muốn mến thử hương vị củacô gái áo hồng kia, cô gái áo hồng theo lời bọn họ nói chính là côgái trẻ tuổi tên Ryan đã an ủi cô.

An Hòa nhìn về phía cô bé kia, lúc này đôi môicô ấy khẽ nhếch lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, xem ra cô ấy đãhiểu lời bọn họ nói.

***

Hơn hai tiếng sau, máy bay đáp xuống một hònđảo nhỏ xinh đẹp, cô nghe thấy bọn họ nói hòn đảo này tên là đảoPhong. A, tên đẹp thật, An Hòa chua xót trong lòng nghĩ, nhưng mà mộtnơi xinh đẹp thế này lại trở thành địa ngục của các cô.

Các cô bị dẫn vào một căn hộ xây giống như mộtkhách sạn, trong đại sảnh khách sạn có một cô gái mặc đồ da màu đengợi cảm đang ngồi trên ghế solon, nhìn thấy các cô đến thì mỉm cườinói: “Từ nay về sau các cô sẽ ở đây, mỗi người một phòng, phạm vihoạt động giới hạn trong khu C.”

Hòn đảo nhỏ này chia làm ba khu, căn cứ chínhlà khu A, bãi huấn luyện là khu B, quán bar, vũ trường cùng chỗ ởcủa các cô gọi là khu giải trí – khu C.

Ánh mắt hoảng sợ của các cô gái khiến cho côả kia phát ra một nụ cười tàn nhẫn: “Có biết các cô đến đây làm gìkhông? Ở đây tối thiểu có hơn 200 gã đàn ông…”

Cuối cùng tất cả các cô gái đều nghẹn ngàokhóc lớn lên.

An Hòa cũng rất sợ hãi, nhưng mà Kha Vân đangtựa vào ngực cô, cả người đều run rẩy, cô ép mình phải nén xuốngtiếng gào khóc. Ánh mắt vũ mị của Selina đảo qua một vòng, pháthiện ra An Hòa là cô gái duy nhất không bị dọa cho khóc òa lên, thúvị nhìn cô: “Cô không sợ sao?”

“Sợ thì sẽ thay đổi được kết cục sao?” An Hòabình tĩnh hỏi.

“Không!” Selina trả lời nhẹ nhàng mà như đinhchém sặt, a, còn giả vờ tỉnh táo nữa, các khớp xương ngón tay nắmchặt đến trắng bệch cả ra rồi. Cô ta vừa muốn mở miệng cười nhạothì ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa lớn.

Thái độ của người đàn ông kia rất lạnh nhạt,giọng nói bình thản không cảm xúc, “Tìm một người sạch sẽ đưa qua.”

Selina gật đầu, đứng lên đi một vòng xung quanhcác cô đang đang bị vây lấy, hỏi: “Trong các cô ai là xử nữ?”

Không ai trả lời, tất cả các cô gái đều lùivề phía sau.

Selina cũng không gấp, sâu kín nói: “Tôi có cầnphải cho người đến kiểm tra không nhỉ? Tôi nghĩ, mấy gã đàn ông ngoàikia rất cam tâm tình nguyện làm chuyện này đấy.”

Sau một lúc yên lặng, Kha Vân vốn đang tựa vàoAn Hòa bỗng nhiên quát to một tiếng: “Cô ấy! Cô ấy là xử nữ!”

An Hòa khiếp sợ nhìn bạn tốt của mình, khôngthể tin được, ngón tay Kha Vân chỉ về hướng mình, đúng là mình.

Kha Vân khóc lớn kêu lên: “Nếu cậu không rủ tôiđi dạo phố thì sao tôi lại bị bắt tới đây chứ, đều tại cậu làmhại, đều tại cậu!”

An Hòa yên lặng cúi đầu, đúng vậy, thật sựrất xin lỗi cậu ấy…

“Sao cô có thể bán đứng bạn của mình như vậychứ? Cô thật đáng ghê tởm!!!!” An Hòa ngẩng đầu lên, cô gái áo hồngmang vẻ mặt phẫn hận căm tức nhìn Kha Vân, trong lòng cô có hơi cảmđộng, vươn tay ra kéo cánh tay cô gái kia lại.

“Cảm ơn cô, thật ra cậu ấy nói đúng, tôi đãhại cậu ấy…”

Đôi mắt rưng rưng của cô gái áo hồng vô cùngđộng lòng người, “Mình sẽ là bạn của cậu, gọi mình là Đổng HâmNgôn đi.”

“Mình tên là An Hòa.” An Hòa thấy hơi buồncười, đã đi đến bước đường này mà cô vẫn còn tâm trạng để quen bạnmới.