Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 27



An Hòa rất bực bộikKhi nghe những lời trò chuyện vuivẻ, anh trai giả bộ khiêm tốn và có vẻ rất hăng say nhưng trên thực tế vừa hẹphòi lại vừa là trẻ con, nghe thấy An Vũ dùng giọng điệu tiếc nuối nói ra:“Thật không ngờ tới anh lại có thể thích em gái của tôi…” khi nghe những lờinày, rốt cuộc An cô nương cũng không thể bình tĩnh được nữa, phóng chiếc đũanhắm trúng vào bát canh xườn củ sen bên trái trên bàn, gây nên một trận bạođộng.

Hình Mỹ Lâm ngồi cạnh đó mỉm cười tao nhã, ung dungthản nhiên lùi về phía sau, tránh cho mĩ vị trong bát tranh “hôn”vào bộ quần áomới xinh đẹp của mình.

Ngồi bên kia An Vũ căn bản không phát hiện ra ngườinào đó đang phát tiết. Đưa li rượu nước thứ hai (hàm lượng còn khoảng 60, 70%)qua trên bàn cho Hạ Viêm “Nào, đây chính là loại rượu nổi danh của trung Quốc,ở nơi này thường không có đây!”

Đêm nay An Hòa nhìn anh trai chẳng vừa mắt chút nào,lúc này xen miệng vào: “Danh rượu Trung Quốc không phải là rượu Mao Đài sao?Anh ức hiếp Hạ Viêm chưa bao giờ uống qua rượu Trung Quốc hả, anh chuẩn bịrượu nước thứ hai đến lừa gạt anh ấy hả!”

Hạ Viêm bưng li rượu nhỏ tận sức uống, cay độc cả yếthầu, anh không nhịn được khẽ nhíu màu, lên tiếng khen ngợi: “Rượu ngon!”

Mắt trợn tròn, vừa định mắng Hạ Viêm nịnh hót, nhưnglúc này lại vang lên tiếng gõ cửa lễ phép.

Giọng nói của Hình Mĩ Lâm vang lên: “Mời vào”

Đi vào phòng là bà chủ, kinh doanh cửa hàng này là mộtđôi vợ chồng Trung quốc, chừng 40 tuổi, thường ngày đều quan tâm đặc biệt tớinhững du học sinh Trung Quốc.

Bà chủ xinh đẹp bê tới một đĩa nem rán, đặt lên bàn,cười nói: “Cái này tặng mọi người”.

Nhìn thấy món ăn ngon, thức ăn ngon miễn phí, An Hòacũng không muốn so đo với hai người bọn họ nữa, hô lên một tiếng, cái miệng nhỏnhắn ngọt ngào cười tủm tỉm nói với bà chủ: “Chị gái thật xinh đẹp, tính tìnhlại tốt như thế, sau này chúng em sẽ thường xuyên tớiđây…”

Bà chủ hiển nhiên rất thoải mái, che miệng cười:“Được, lần sau đến sẽ bảo nhà tôi đích thân làm mấy món ngon cho mọi người.”

Chưa nói được mấy câu, bà chủ cũng biết điều tạm biệt,An Hòa cắm nem rán thơm phức, cảm thán nói: “Đồng hương thật là tốt nha…” nhữngngười khác đều bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười

Nếu anh trai biết rồi thì khẳng định không bao lâu nữaba mẹ cũng sẽ biết, chuyện này An Hòa cũng dự doán được, nhưng điều cô khôngnghĩ tới chính là hành động của ba mẹ lại cấp tốc như thế, cách 2 ngày sau khigặp mặt với anh trai, ba An mẹ An hung hổ chạy tới.

An Hòa đứng ở sảnh sân bay, không biết phải làmsao, thậm chí trên đầu mình đã vẽ hai vòng hắc tuyến.

Ngoài suy nghĩ thậc cẩn thận, cô vẫn là nên giảithích tâm tình trong lòng với ba mẹ, năm ngoái cô mất tích, hù dọacả nhà, sợ cô gặp phải chuyện bất trắc, mẹ dường như gần suy sụp. Thật vất vảcô mới trở về, cả nhà vui mừng mà khóc. Nhưng sau đó không lâu thì bọn họ pháthiện, sau khi trở về cô hoàn toàn thay đổi, mất đi tính hoạt bát ngày xưa, trởnên trầm tĩnh ít nói hơn, hỏi cô cái gì cũng đều trả lời không có gì, bọn họdần dần nghĩ do sợ hãi biến thành lo âu.

Quay lại nhìn người đàn ông yên lặng đứng bên cạnh mộtchút, không khỏi nở nụ cười, ba mẹ, nếu hai người biết, lúc đó con bị anh ấybắt cóc, chắc hai người sẽ phát điên mất nhỉ? Nhưng mà, cũng là do anh ấy đưacon về bên cạnh mọi người, người này còn cho con một tình yên độc nhất vô nhị.

Hôm nay Hạ Viêm vẫn rất thành thực mà đứng bên cạnhAn Hòa, không giống như lúc trước luôn động tay động chân ôm ấp An Hòa. Hôm naychiếc sơ mi anh mặc trên người vẫn là chiếc áo ngày hôm kia, tối hôm kia saukhi trở về An giặt cho anh, vì là quần áo mới, An Hòa luôn theo thói quen đemgiặt rồi mới mặc.

Nhưng mà đến xế chiều lại nhận được điện thoại của mẹ,nói bọn họ sắp qua đây, đặc biệt còn dặn dò bảo cô đưa bạn trai đến đón. Saukhi Hạ Viêm nghe lại, liền phản đối mặc đồ hôm qua, lý do anh đưa ra là tao nhãđiềm đạm một chút, đẹp trai hào nhoáng một chút, ba mẹ vợ sẽ càng thích anhhơn.

Lúc chọn áo khoác, anh vẫn đặc biệt chạy đến cửa nhàđối diện, chọn lựa trong tủ quần áo của Thiệu Tử Bác, chọn áo khoác nỉ màu càphê, trên mũ áo còn có một vòng lông màu đồng, bộ quần áo này nhìn anh càng dịudàng hơn rất nhiều, có vài phần ấm áp như ngọc.

Ngọc thụ đứng trước nắng gió đẹp trai dịu dàng như Hạtiên sinh từ lúc đi vào sân bay tần xuất quay đầu chính xác trăm phần trăm.Nhưng người nào đó căn bản đều khinh thường đối với mọi ánh mắt trầm trồ. Tronglòng An Hòa thầm ghen tị, nghĩ An Hòa cô sống gần 20 năm rồi, đi ở trên đường,từ thanh niên 16 đến ông già 60 cũng chưa từng có một người quay đầu lại nhìncô, nếu có quay đầu lại, thì cũng nhất định là nhìn đến Trình Liệt ở bên cạnhcô. Mà người này, đối với việc vô tình trở thành tiêu điểm vạn người mê tập mãicũng thành thói quen, trực tiếp bỏ qua luôn.

Thực ra An tiểu thư ơi, cô làm sao hiểu được tâm tìnhhiện tại của Hạ công tử đây!

Sắp nhìn thấy người mà tương lai phải gọi là ba mẹ,đã bao nhiêu năm anh chưa giao tiếp với người lớn rồi, trong lòng lúc này đãrất bất ổn rồi, sợ thói quen không tốt những năm qua sẽ khiến cho ba mẹ vợ phảncảm.

Cho nên trên thực tế người nào đó không một chút phảnứng với mọi việc xung quanh vốn là do bây giờ đang rất khẩn trương, thế cho nêncơ thể mới trở nên cứng ngắc, thậm chí ngay cả cầm tay An Hòa cũng không dám,bởi vì nghe nói thế hệ trước ở Trung Quốc rất truyền thống, đối với loại chuyệnôm hôn trên đường rất là không thích.

Hiển nhiên là Hạ Viêm đã đánh giá thấp độ cởi mởcủa ba An mẹ An rồi.

Sau khi chuyến bay từ thành phố A tới, An Hòa đi tớitrong đám hành khách thì nhanh chóng tìm được ba mẹ.

“Ba mẹ, đây là Hạ Viêm!” An Hòa đơn giản giới thiệuvới ba mẹ một chút.

Thái độ của Hạ Viêm rất kính cẩn đưa tay tay về phíaAn Cảnh Dương, lễ phép nói: “Cháu chào chú!” rồi lại quay đầu nhìn Diệp HiểuNhu “Cháu chào dì!”

Do dù trong lòng Hạ Viêm có khẩn trương một chút,nhưng nhiều năm giáp ranh giữa sống chết mà luyện được khả năng bình tĩnh nhưthế, nay có thể nhìn ra ánh mắt tán dương từ trong mắt của ba An.

Ánh mắt Diệp Hiểu Nhu vẫn đánh giá chàng trai trẻtuối tuấn tú mà cao to trước mắt, ý cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn, khôngngừng nói tốt tốt tốt….

Hạ Viêm rất tích cực tiếp nhận hành lý của Ba an và mẹAn, quan tâm hỏi ngồi máy bay có mệt không, có đói bụng không, còn nói đã chuẩnbị nhà hàng rồi, trước tiên đưa bọn họa qua đó ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi,buổi tối lại đưa họ đi đổi gió….

An Hòa kéo cánh tay của mẹ cùng nhau đi ra ngoài sânbay, trong lòng ấm áp, thực ra chính cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay,cô cho rằng, cho dù hai người bọn họ có gặp lại nhau lần nữa, khẳng định cuốicùng vẫn là một kết thúc bi thảm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy,anh cùng ba đi phía trước nói chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên quay đầu lại cười dịudàng với cô.

Trong cuộc tình này, ngoại trừ một chút dũng cảm củacô, thì cái gì cũng chưa từng làm, toàn bộ đều là người đàn ông này, vẫn mãi cốgắng, kiên trì trong im lặng, lặng lẽ thay đổi chính mình.

“Nghe Tiểu Vũ nói, Tiểu Hạ vốn là quân nhân?”Sau khi mẹ An ngồi trên chiếc xe việt dã, thân mật hỏi anh chàng lái xe.

Hạ Viêm cung kính lễ phép đáp: “Dạ, đúng thế ạ, dì à,trước kia từng ở trong bộ đội, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi ạ, đang chuẩn bịmở công ty.”

Ngồi ở bên cạnh mẹ, An Hòa nhìn rõ ánh mắt của anhtrong gương rồi làm mặt quỷ, nếu anh là quân nhân, vậy toàn bộ quân đội đều trởthành bi kịch rồi.

Lúc này ba An lên tiếng: “Không đi cửa hàng rượu nữanhé? Đưa ba mẹ đi tới nơi ở của các con, phòng khách chắc là khá nhỏ?”

An Hòa đỏ mặt, lái xe Hạ Viêm cũng có chút xấu hổ màho khụ khụ…ba An đúng là một đồng chí lão làng nha, ngay cả An Vũ cũng khôngbiết hai người họ ở chung, ba An chỉ quan sát trong chốc lát thì liền nhìn rõnhư lòng bàn tay.

Mẹ an kinh ngạc kêu lên: “Hả.. Bé, hai bọn con ởchung rồi hả? A ha ha… thật lãng mạng nhỉ…”

Này này… mẹ già à! Mẹ nên quan tâm đến trinh tiết củacon mới đúng? Mẹ chỉ toàn một bụng nghĩ xấu, chỉ biết yên tâm trước cái tên giảbộ đáng thương ở trước mặt kia sao? Nếu anh ta bội tình bạc nghĩa với con thìphải làm sao đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngọt ngào như thếcàng viết càng dài, với những tình tiết phía sau đều chồng chất….

Nhưng mà mọi người thích là tốt rồi.