Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 19



“Anh…anh nói cái gì? Giáo phụ mới của tổ chứcMafia là tình địch của anh sao?” David nhảy dựng lên từ trên ghế salon,kinh ngạc không nhỏ tẹo nào.

Hạ Sí trầm mặc gật gật đầu, nhìn phản ứngcủa anh trai thì đại khái là như vậy rồi. Khó trách bí mật đượcgiữ nghiêm ngặt như vậy mà đối phương vẫn có thể dễ dàng tìm ra AnHòa; khó trách Hạ Viêm lại không gấp gáp như vậy, bởi vì biết rõTrình Liệt sẽ không làm tổn thương An Hòa.

Hạ Sí dựa vào sofa, có chút lo lắng nhìn lêngian phòng trên lầu, sợ nhất không phải là thân thể An Hòa bị thương,mà là…

Lúc này sợ là lòng anh hai đã nóng như lửađốt rồi.

Đúng vậy, 28 năm qua chưa bao giờ Hạ Viêm lại lolắng sợ hãi như lúc này. Nhưng mà anh lại không thể làm gì, việc duynhất có thể làm là chờ đợi.

Chờ cái gì đây? Chờ đến khi Trình Liệt gọiđiện thoại. Nhưng chờ lâu thêm một giây thì lòng của anh lại càngchìm xuống. Anh biết Trình Liệt muốn trả thù anh, để cho anh phảichờ đợi trong giày vò, nếm thử tâm trạng của Trình Liệt khi An Hòamất tích, nhưng mà khi đó An Hòa không có tin tức gì Trình Liệt vẫncó thể tự lừa mình dối người ôm một tia hy vọng, mà hiện giờ HạViêm chỉ có thể càng lúc càng tuyệt vọng.

Trình Liệt, nếu như cậu dám can đảm động đếncô ấy…

***

Italy, Sicilia (Sicilia là một vùng tự trị códiện tích lớn nhất của Ý)

Chỉ có trong những cuốn truyện cổ tích mới cónhững tòa thành cổ kính như vậy, bên trong có một hoa viên xinh đẹp,trong hoa viên có một cô gái trẻ mặc đồ trắng tóc đen thoạt nhìn rấtyên lặng đang ngồi ngẩn người dưới ánh mặt trời, bóng lưng gầy yếumà cô độc. Cô hầu nữ cung kính đứng bên cạnh, mang chén trà đã nguộitrước mặt cô gái đi, thay một ấm hồng trà vừa mới pha còn nóng bốckhói. Mà ánh mắt của cô gái kia vẫn không hề dao động.

“Hòa Hòa, sao lại không uống? Trước kia khôngphải em rất thích uống hồng trà sao?” Chàng trai trẻ anh tuấn, không,lúc này hẳn phải gọi là người đàn ông, đi đến ngồi xuống chiếc ghếdựa bên cạnh An Hòa, giọng nói dịu dàng hỏi.

Cô gái quay đầu lại, né tránh ánh mắt nóngbỏng kia, không nói một lời nào.

Ngón tay Trình Liệt dần dần dùng sức, nướctrà nóng hổi bắn tung tóe lên mu bàn tay anh ta nhưng anh ta lại khônghay biết, đột nhiên hất tay về phía bên cạnh, chén sứ tinh sảo trongnháy mắt vỡ thành năm bảy mảnh, nữ hầu đứng một bên sợ hãi cúiđầu. Đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ thô bạo An Hòa chưa bao giờ nhìnthấy, nhưng cô gái nào đó đang nhìn chằm chằm vào bãi cỏ lại khôngchú ý tới.

Nắm tay siết chặt lại, thật lâu sau, rốt cuộctrên khuôn mặt của chàng trai trẻ cũng lộ ra vẻ thất bại rất hợpvới độ tuổi của cậu, không biết phải làm sao trước mặt cô gái kia,“Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Nghe vậy, rốt cuộc An Hòa cũng có phản ứng,bộng nhiên quay đầu lại nhìn thấy thái độ đau lòng trên khuôn mặtngười mình đã từng yêu, vốn muốn định chất vấn một câu “Là anh muốnthế nào mới phải?” cũng nén trở lại. Nói cho cùng, cô đã phụ anh.

“A Liệt, anh tốt như vậy, đáng có được một côgái tốt hơn.”

Trình Liệt cười khổ, “Trong mắt anh, chỉ có emlà tốt nhất, nhưng em lại không quan tâm đến anh.”

“…”

Trình Liệt khẽ mím môi, bình tĩnh nhìn ngườicon gái đã chiếm cứ cả một thời niên thiếu của mình, anh rất muốnnói cho cô biết, ở bên cạnh cô đến già đã từng là ước mơ cả đờicủa anh. Nhưng với anh mà nói, mục tiêu quan trọng như vậy lại bịngười khác cướp đi một cách dễ dàng, lại còn là người đàn ông tổnthương cô sâu sắc nhất, không đáng được yêu nhất. Anh không cam lòng, saocó thể cam tâm được.

“Anh sẽ không từ bỏ em.” Giọng nói của TrìnhLiệt không còn dịu dàng như trước, mang một vẻ lạnh lẽo An Hòa chưatừng biết, “Anh cũng sẽ không bỏ qua cho Hạ Viêm! Giết hắn thì quátiện nghi cho hắn!” Nói xong không hề liếc nhìn An Hòa bỏ đi.

“Ngài Hạ, mấy ngày nay có khá không?” Giọngnói của Trình Liệt rõ ràng mang theo vẻ đắc ý cùng mỉa mai.

Hạ Viêm nắm chặt tay, khớp xương dùng quá sứctrở nên trắng bệch, giọng nói lại vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước,“Đúng là không khá lắm, nhưng mà ngài Trình đây chắc là dạo nàycũng không khá hơn là mấy đâu nhỉ?”

Hòa Hòa của anh tuy yếu ớt nhưng lại rất kiêungạo và chấp nhất, đã xác định là anh thì sắc mặt làm sao có thểtươi tắn với người đàn ông khác được.

Trình Liệt cố nén giọng xuống, “Hạ Viêm, trước12h trưa mai hãy đến Sicilia, một mình!”

Hạ Viêm nhìn biển đêm ngoài cửa sổ, chỉ đápmột chữ: “Được.”

Không ai đồng ý cho Hạ Viêm đi một mình, Hạ Sícũng vậy, “Anh hai, em hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà tối thiểu cũngphải mang theo J chứ? Anh ấy là cận vệ của anh mà.”

Hạ Viêm ngồi trên ghế salon làm công tác chuẩnbị cuối cùng, trên mặt bàn là các loại vũ khí và dao ngắn, đã lâurồi anh không cầm súng, nhưng kĩ thuật điều chỉnh vũ khí vẫn gọngàng như cũ, xúc cảm chính là một thói quen, súng và tay của anhluôn phù hợp như vậy. Càng ngày anh càng không thích cảm giác này.

“Không! Đi một mình!” Chuẩn bị xong mọi thứ,ánh mắt lướt qua đám cấp dưới chung quanh, giọng nói trầm thấp hàmchứa một lời cảnh cáo, “Không cho phép ai đi theo!” Đây là chuyện củaba người bọn họ, không cần người ngoài nhúng tay vào, nếu như TrìnhLiệt muốn dùng một ít thủ đoạn để chơi vậy thì xem cậu ta như đốithủ đã là đánh giá cao cậu ta.

Hạ Sí bất đắc dĩ lắc đầu, cao giọng hỏi: “Vậy anhcó lời cuối nào muốn dặn dò không?”

Hạ Viêm đi tới cửa rồi dừng lại, bóng lưng caongất trầm ổn như núi, “Anh sẽ không chết!” Anh vừa mới vượt ngàn dặmmới chiếm được quyền hạnh phúc, làm sao có thể chết nhanh như vậyđược, “Nhưng mà Hạ Sí, em thật sự đã nghĩ kĩ rồi?”

Hạ Sí lười biếng ngồi trên ghế salon, ngón tayvô thức vuốt ve bả vai, giọng điệu vẫn bất cần như trước, “Ờ…nghĩkĩ rồi.”

Hạ Viêm gật gật đầu, “Tốt lắm, từ nay về ởđây sau giao cho em.”

***

“A Liệt, xảy ra chuyện gì vậy?” Vừa mới đi vàophòng khách định làm như không nhìn thấy ai nhưng không khí lại trànngập mùi máu tươi, cô nhịn không được chạy qua.

Trình Liệt ôm bụng chậm rãi ngồi xuống ghếsofa, ngửa mặt nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô bé kia không thể chegiấu được vẻ ân cần. Ngoại hình của cô cũng không phải quá xinh đẹp,chỉ phảng phất có một vẻ thật thà phúc hậu, lại có chút bướngbỉnh, cá tính lương thiện đáng yêu, là một cô gái tốt. Có thể trênđời này còn có rất nhiều cô gái như vậy, nhưng sao chỉ có cô mới cóthể đi vào lòng mình.

Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô màlại hỏi: “Hòa Hòa…em ởbên cạnh anh ta có vui vẻ không?”

An Hòa nhận lấy chiếc kéo người hầu bên cạnhđưa, cắt bỏ áo của Trình Liệt mới phát hiện ra bụng của anh bị mộtthứ vũ khí sắc bén đâm, cô nhẹ nhàng đặt băng gạt ẩm lên miệng vếtthương, khử trùng cho anh, “A Liệt, em cũng đã từng nghĩ rằng cả đờinày mình chỉ ở bên cạnh anh, nhưng anh đã từng nghe câu này chưa? Trênđời này, thật sự có một loại gặp gỡ gọi lài định mệnh.”

“Anh làm cho em vui vẻ hơn Hạ Viêm, săn sóc em hơnHạ Viêm, dịu dàng lương thiện hơn Hạ Viêm…Nhưng chỉ có anh ấy mới cóthể khiến cho em đau khổ, có thể khiến cho lòng em rạn vỡ.” Trong đầucô bỗng xuất hiện hình ảnh người đàn ông kia đứng trước bia mộ củaba mẹ mình, dáng vẻ ngây ngốc khi thổ lộ với mình, An Hòa cười khẽ,“A Liệt, em rất yêu anh ấy…”

Trình Liệt ngửa đầu tựa vào lưng ghế salon, đểcho An Hòa cẩn thận tỉ mỉ sát trùng bôi thuốc cho mình, ánh mắt chuaxót, không biết vì vết thương đau đớn hay là vì mấy câu nói kia củacô.

Có tiếng gõ cửa phá vỡ không khí im lặng trongphòng, Trình Liệt mở mắt ra, trầm giọng nói: “Vào đi!”

Một thuộc hạ cực kì có uy của lão Denaro,Andree – một trong những thầy giáo của Trình Liệt, cung kính hành lễvới người đàn ông ngồi trên ghế salon, nói: “Đã chuẩn bị xong trựcthăng.”

Trình Liệt trầm mặc, như là đang hạ quyết tâmmột lần cuối, ánh mắt nhìn An Hòa cực kì đa tình nóng bỏng. An Hòakhông biết vì sao anh lại như vậy, cũng bình tĩnh nhìn anh.

“Thật sự em…sẽ không yêu anh nữa sao?” Anh hỏirõ ràng từng chữ một.

Ánh mắt An Hòa tràn ngập vẻ áy náy, giọngđiệu lại rất kiên định, “Ừm!”

Trình Liệt đứng lên, nói với năm người đàn ôngđang đứng cung kính trước cửa: “Không cần chờ hắn nữa, trước tiênđưa…” Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên sau lưng Andree vang lên tiếngbước chân dồn dập.

Nhìn thấy Trình Liệt, đối phương cũng hành lễnhư Andree, dùng tiếng Ý nói: “Nhìn thấy Hạ Viêm rồi.”

Trong nháy mắt Trình Liệt thoáng hiện lên mộtvẻ hàm xúc khó hiểu, trầm mặc quay đầu về phía An Hòa đang nghihoặc nói: “Hắn đến rồi.”

An Hòa biết “hắn” anh nói đến là ai, trong nháymắt ánh mắt cũng trở nên vui sướng, cô cẩn thận dè dặt hỏi: “ALiệt, anh sẽ không đối phó với anh ấy, có phải không?”

Ánh mắt Trình Liệt có chút ảm đạm, quay đầunói với thuộc hạ một câu gì đó, sau đó dắt tay An Hòa, nói: “Đithôi”

Đoàn người ra khỏi phòng, cũng không ra khỏibiệt thự mà đi quanh quẩn trong tòa nhà to lớn, cuối cùng mới rangoài theo một cửa ngầm. An Hòa sợ hãi phát hiện ngoài cửa lại làmột rừng cây hoa anh túc nhỏ.

An Hòa ở đây một tuần vậy mà không biết tòathành cổ này lại có một con đường bí mật, hơn nữa thậm chí phía saucòn có một cánh rừng xinh đẹp. Đi lòng vòng theo Trình Liệt ra khỏicánh rừng, cô không biết bị dẫn đi đâu, nhưng mơ hồ cảm thấy cóchuyện gì đó đang xảy ra, bởi vì trên đường đi số lượng vệ sĩ bêncạnh Trình Liệt không ngừng tăng lên, cô cũng không biết bọn họ xuấthiện từ đâu.

Cánhrừng không lớn, đi không bao lâu thì đoàn người đã đến bìa rừng, bỗngnhiên Trình Liệt dừng bước, An Hòa vốn bị kéo đi, Trình Liệt dừnglại như vậy nên An Hòa đâm sầm vào đầu vai anh, bụm đầu nhe răng trợnmắt ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp đặt câu hỏi thì phía trước đã xuấthiện một ngạc nhiên vui mừng cực kì lớn, Hạ Viêm!