Chất Tử Vu Li

Chương 47



CHƯƠNG 47



Sau khi mang Vũ Văn Anh về phòng, Hách Liên Quyết nghĩ chắc hôm nay không thể ôm y đi ngủ được rồi, liền đóng cửa lại, quay người lại thì thấy Vũ Văn Hàm đứng chờ ở ngoài từ khi nào.

– Cửu Vương gia, chúng ta nói chuyện được chứ? – Sắc mặt Vũ Văn Hàm rất khó coi, giọng điệu có điểm tức giận khó giấu.

Đình viện rộng lớn, không có tiếng người, chỉ thi thoảng vang tiếng soàn soạt của cây cối. Tiếng giày nhẹ nhàng giẫm lên cỏ mà đi, sương sớm thấm đẫm xung quanh giày, ánh nắng chiếu rọi hai thân ảnh cao lớn.

– Tứ điện hạ có điều gì muốn nói?

Vũ Văn Hàm đối lưng với Hách Liên Quyết, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:

– Cửu Vương gia, Thập tam đệ đệ của ta tâm tính thuần khiết lương thiện, chưa từng làm ai tổn thương, cả quãng thời gian làm chất tử nơi quý quốc, theo ta được biết, y cũng chưa từng đắc tội với bất cứ ai. Vậy không hiểu tại sao Cửu Vương gia lại liên tục gây khó dễ cho y?

Hách Liên Quyết nghe vậy liền nói:

– Tứ điện hạ chẳng phải luôn miệng nói lệnh đệ đã chết rồi sao? Sao giờ lại nói khác đi vậy?

Vũ Văn Hàm xoay người, nhìn thẳng Hách Liên Quyết:

– Cửu Vương gia chẳng phải đã sớm biết rồi sao? Vương gia thông minh như vậy, ta nghĩ không cần phải giấu giếm nữa. Thế nhưng, tại sao Vương gia vẫn không buông tha hoàng đệ, sống chết của y đâu còn uy hiếp được ngài.

Hách Liên Quyết cao hơn hẳn Vũ Văn Hàm, liếc mắt xuống nhìn hắn, vẻ mặt thờ ơ, thanh âm lạnh như băng:

– Không liên quan tới ngài. – Nói xong liền xoay người, trước khi đi còn nói thêm. – Nếu Tứ điện hạ đã nói xong, thứ lỗi cho bổn vương không tiễn.

– Đứng lại! – Vũ Văn Hàm đột nhiên lớn tiếng.

Hách Liên Quyết xoay người, khóe miệng hơi mỉm cười nhưng lại khiến người ta phát lạnh:

– Chưa ai dám dùng giọng đó nói chuyện với bổn vương.

Vũ Văn Hàm coi như không nghe hắn nói, lên tiếng:

– Nếu ngươi muốn làm nhục Anh nhi, thì ngươi đã thành công rồi đấy. Khiến cho y nghiễm tưởng mình được ngươi quan tâm, sau đó phủi tay đoạn tuyệt với y, Hách Liên Quyết, ngươi giỏi lắm!

– Câm miệng! – Giọng Hách Liên Quyết rất khẽ, nhưng vẫn thập phần uy nghiêm, ngay cả Vũ Văn Hàm cũng thấy hơi kinh sợ.

– …… Vì sao lại phải câm miệng? Chẳng lẽ sự thật không phải vậy? Cửu Vương gia không dám chấp nhận sự thật sao?

Hách Liên Quyết nhíu mày:

– Trên đời này lại có chuyện ta không dám làm sao?

– Thật chứ? – Vũ Văn Hàm cười lạnh. – Người ta đồn Vũ Thân vương ở Đông Ly lãnh khốc tàn nhẫn, chỉ thực sự thân thiết với ca ca cùng một mẹ, còn đối với những người khác đều là rác rưởi. Thế nhưng, thái độ của Cửu Vương gia đối với Thập tam đệ đệ lại mập mờ, nếu muốn giết, chỉ sợ mười mạng của hoàng đệ cũng không đủ; nếu không muốn giết, vì sao phải vượt ngàn dặm tới gặp? Cửu Vương gia, y vẫn còn ngây thơ, cái gì cũng chưa biết, chỉ còn một cái mạng, ngài còn muốn gì ở y nữa?

– Cái gì cũng chưa…… – Hách Liên Quyết thì thầm, cái gì cũng chưa biết ư? Y vẫn có thể sống tiêu diêu tự tại, còn có thời gian để đi kỹ viện cơ mà! Nghĩ đến đây, Hách Liên Quyết lại cảm thấy bực bội.

– Chẳng lẽ Vương gia đã quên việc thông đồng với Nhị hoàng…… À không, tên cẩu tặc Vũ Văn Nhiên đó dám giương đao trước mặt Anh nhi, Anh nhi không chỉ bị mất một ngón tay, mà còn bị chặt đứt gân tay chân. Sau khi Anh nhi trở về Tây Đoan, y như một cái xác không hồn, luôn tự nhận mình là một phế nhân. Cho dù bây giờ có thể luyện võ cùng đám binh lính, nhưng thể chất của y luôn kém hơn người khác ba phần. Nếu cây cung y dùng là loại đặc biệt, thì giương cung cũng là điều không thể, làm sao có thể có bộ dáng hăng hái như Vương gia thấy được?

Hách Liên Quyết cau mày, thấy bộ dáng Anh nhi vẫn hoạt bát như trước, hắn gần như quên mất quãng thời gian kia, câu nói của Vũ Văn Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vẫn đủ để hắn cảm nhận được nỗi đau sống không bằng chết lúc đó của Anh nhi.

Vũ Văn Hàm thấy vẻ thống khổ của Hách Liên Quyết, khẽ nói:

– Thỉnh Cửu vương gia hạ thủ lưu tình, buông tha cho y đi.

Hách Liên Quyết ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Vũ Văn Hàm:

– Nếu ta nói…… không thể? – Hắn không thể rời xa Vũ Văn Anh, hắn muốn giam y bên cạnh mình suốt đời, bằng bất cứ giá nào.

Vũ Văn Hàm giận dữ:

– Vì sao?

Thấy Hách Liên Quyết cười không nói, hắn càng tức giận, tiến hai bước:

– Hách Liên Quyết, ta nhất định không để ngươi tổn thương y lần nữa.

– Ta sẽ chờ xem. – Hách Liên Quyết nhẹ nhàng nói, người đã rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Vũ Văn Anh tưởng Hách Liên Quyết trở lại, liền tức giận, lạnh lùng nói:

– Ngươi vào đây làm gì?

– Anh nhi…… – Một giọng nói nhân từ trìu mến vang lên từ phía sau, màn giường vừa vén lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

– Mẹ! Sao mẹ lại ở đây? – Vũ Văn Anh vừa mừng vừa sợ, ngồi hẳn dậy, ôm lấy cánh tay Mục phi. Gặp lại mẫu phi, mọi ủy khuất trong lòng đều trào dâng, hai mắt rưng rưng.

– Đứa con ngốc nghếch này, lớn đầu rồi, sao lại mít ướt giống trẻ con vậy. Lần trước con đến Lạc Linh thành vội vội vàng vàng, còn chẳng kịp đến thăm mẹ. Mẹ bảo Hàm nhi là muốn gặp con, nó liền đưa ta đến đây. – Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt Mục phi vẫn tràn ngập ôn nhu, nhẹ nhàng xoa đầu Vũ Văn Anh.

– Tứ ca cũng ở đây sao? – Vũ Văn Anh nhẹ giọng hỏi, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Mục phi để bà xoa đầu.

Sau đó bà khẽ thở dài:

– Ai da, cái thằng bé này, từ bé tính tình yếu đuối, bị người khác bắt nạt cũng không chịu mách mẹ. Như vậy cũng tốt, mẹ chỉ cần con sống hạnh phúc là vui rồi, cứ như Thái tử mải tranh quyền đoạt thế, cuối cùng lại chết không toàn thây. Ai da, chuyện đời ai biết được……

– Mẹ, con xin lỗi, đến giờ vẫn chưa báo hiệu được với mẹ. – Vũ Văn Anh nghe Mục phi nói xong, liền ôm lấy bà.

– Thôi, ta cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, cũng chẳng mong đợi điều gì, chỉ cầu ông trời cho ta được an ổn sống nốt quãng đời còn lại mà thôi. Thế nhưng còn con với Hàm nhi, hai đứa lại mang trên vai trọng trách với đất nước. Cũng không ngờ con lại gặp phúc, được Hàm nhi chăm nom bảo vệ từ nhỏ đến giờ. Đúng rồi, ta thấy con cũng lớn rồi, mấy ngày trước ta cũng nói với Hàm nhi chuyện cưới xin của con, nó cũng đồng ý, chỉ mong mã xa mau tới nơi để báo cho con tin vui này.

– Mẹ! – Vũ Văn Anh cả kinh, thế nhưng cũng không tìm được lý do chối từ, đành nói. – Hôn nhân là đại sự, không nên quyết định vội vàng.

– Sao lại nói ta quyết định vội vàng? – Nói đến chuyện vợ con, ánh mắt Mục phi liền sáng lên. – Hàm nhi mất mấy đêm liền chọn từ đám tranh vẽ nữ nhân, rồi mất bao công đi tìm hiểu tính nết phẩm hạnh các nàng, cuối cùng mới chọn con gái thứ ba nhà Hoàng thị lang. Ta đã gặp nàng ấy rồi, rất được……

– Mẹ…… – Vũ Văn Anh định nói gì, đột nhiên có tiếng người chen ngang.

– Y không thể cưới nàng ấy làm vợ!