Chất Tử Vu Li

Chương 43



CHƯƠNG 43



Hách Liên Quyết bế Vũ Văn Anh vượt qua tên gia nhân đang quỳ gối mà rời đi, Vũ Văn Anh lập tức giãy giụa:

– Thả ta xuống, ngươi định đi đâu? Ta không về phòng đâu, ca ca ta gọi ta đi dùng bữa……

– Chờ thoa dược xong rồi đi cũng không muộn! – Hách Liên Quyết bất đắc dĩ nhìn người đang không an phận trong ***g ngực mình, rồi ghé sát tai y thì thầm. – Nếu ngươi còn lộn xộn, ta sẽ mặc kệ tên gia nhân kia, đánh mông ngươi đó! – Y như dự đoán, người kia lập tức không động đậy, im lặng vùi mặt vào ngực hắn.

Tuy rằng lúc nãy suýt bị vó ngựa đạp phải, nhưng cả ngày y bị ngã ngựa lên xuống mấy chục lần, hơn nữa cũng chẳng phải ngã nhẹ, Hách Liên Quyết bôi dược lên những chỗ thâm tím trên người y, rồi đấm bóp cho y. Nhìn Vũ Văn Anh cắn răng im lặng chịu đau, lực tay hắn cũng nhẹ xuống.

– Cởi quần áo ra.

– Cái gì? – Vũ Văn Anh nhất thời nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.

Hách Liên Quyết đi đến trước mặt y, cười gian nói:

– Không cởi quần áo, làm sao ta biết những chỗ khác có bị thương hay không?

– Không cần! – Vũ Văn Anh lập tức sầm mặt, vội vàng sửa sang quần áo đi ra ngoài.

Hách Liên Quyết cũng không cản y, chỉ lắc đầu cười khổ. Nếu hắn nhất quyết bắt Vũ Văn Anh cởi hết quần áo ra, thì chính hắn cũng không chắc mình có thể kiềm chế được không, hắn không muốn làm tổn thương Vũ Văn Anh thêm một lần nào nữa.

Xung quanh chuồng ngựa vô cùng im ắng, đã là giờ Tuất (19h-21h), thỉnh thoảng vang lên tiếng ngựa phì phò, nhưng cũng không ồn ào lắm. Lúc này, một thân ảnh lén lút chui vào trong chuồng, tay cầm tấm chăn đến bên một con ngựa.

Con ngựa nhìn thấy y, liền bất an, muốn đứng lên nhưng không thành công. Vũ Văn Anh nhìn thấy phản ứng chán ghét của nó, mặc kệ nó nghe có hiểu hay không, vội vàng nói:

– Ta không có ác ý, mày không cần sợ hãi.

Con ngựa cuối cùng cũng từ bỏ ý định đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn thập phần cảnh giác, không muốn bất cứ ai động vào.

Ghé cằm lên cửa chuồng, Vũ Văn Anh tiếp tục nói chuyện một mình:

– Chắc mày cũng đau lắm hả? Nhất định là rất đau, hắn rất khỏe mà…… – Vũ Văn Anh nói đến đây, khẽ nhíu mày.

– …… Thế nhưng mày cũng làm ta đau, chúng ta huề nhé. Vì vậy, mày cũng đừng trách hắn nữa…… Mọi người nói khi đau mà có người nói chuyện cùng thì sẽ không đau nữa, vừa nãy khi nói chuyện với đại ca, ta thật sự không thấy đau, cho nên mới đến đây nói chuyện với mày……

Con ngựa dường như thấy y không có ác ý thật, cũng buông dần cảnh giác, thỉnh thoảng thở phì phò, xem chừng hiểu được những lời vu vơ của Vũ Văn Anh. Dưới bầu trời đêm tĩnh mịch, không chỉ có một ngựa, mà còn có một người cũng yên lặng nghe Vũ Văn Anh tâm sự. Bởi vì bóng tối mà không nhìn rõ mặt hắn, nhưng vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén như đao kiếm.

Có lẽ do ban ngày hoạt động nhiều, Vũ Văn Anh nói nói một hồi, thanh âm nhỏ dần, cả người dựa vào cửa chuồng ngựa, mơ mơ màng màng thiếp ngủ. Con ngựa tựa hồ cũng không muốn đánh thức y, chỉ lẳng lặng nhìn y chìm vào cõi mộng. Lúc này, chuồng ngựa lại chìm vào yên ắng, chỉ còn tiếng gió thu xào xạc ngoài đồng cỏ.

Ngay cả mặt trăng dường như cũng không muốn đánh thức con người đang an giấc kia, thế nhưng tiết trời đầu đông vẫn có những cơn gió đầu mùa lạnh lẽo. Vũ Văn Anh run run, cuộn mình lại, Hách Liên Quyết nhẹ chân đi tới, nhưng hơi thở trên người khó giấu nổi khứu giác nhạy bén của ngựa hoang. Con ngựa định hí lên, Hách Liên Quyết liền lạnh lùng liếc nhìn nó, có lẽ do Hách Liên Quyết đã để lại cho nó một vết thương khó quên, vì vậy con ngựa lập tức không lên tiếng, đứng một góc dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn hắn. Hách Liên Quyết đi đến trước mặt Vũ Văn Anh, cởi áo lông phủ lên người y, sau đó cẩn thận bế y lên.

Lúc ôm Vũ Văn Anh trở về phủ tướng quân, một trận gió lạnh nổi lên, Hách Liên Quyết liền kéo chặt lớp áo lông trên người y lại, thấy vật nhỏ đang ngủ có hơi cau mày, liền hôn lên ấn đường để xoa dịu y. Dường như cảm thấy dễ chịu, hai bên mày của Vũ Văn Anh liền giãn ra, cả người còn làm nũng cọ cọ vào ngực Hách Liên Quyết. Còn ánh mắt Hách Liên Quyết bây giờ tràn ngập sự ôn nhu.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng Vũ Văn Anh ra, Hách Liên Quyết đặt y lên giường, hình như do chăn lạnh, nên Vũ Văn Anh hơi nhíu mày, bám chặt lấy hắn, quyết không rời. Tính tình thích dựa dẫm đã quen của y khiến một Hách Liên Quyết bấy lâu nay luôn lãnh khốc cũng phải mềm lòng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ tay cởi áo khoác của hai người ra, rồi ôm y chui vào trong chăn. Nhìn đôi mắt mơ màng như trẻ con cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của y, Hách Liên Quyết lại nghĩ đến phản ứng của Vũ Văn Anh ngày mai, khi y tỉnh dậy và thấy hai người cùng chung một giường thế này, nghĩ một lúc rồi tự mỉm cười.

Y như hắn đã tính, sáng hôm sau, Vũ Văn Anh nhìn thấy hắn cũng không tỏ ra giật mình như hai lần trước nữa, thế nhưng cũng không khỏi đỏ mặt nói với hắn rằng chuyện này không hợp phép tắc rồi linh tinh. Nhìn khuôn mặt đẹp tựa búp bê nói ra những lời này, Hách Liên Quyết không nhịn được cười. Vũ Văn Anh thấy lời nói của mình với hắn như đàn gảy tai trâu, liền dỗi cả buổi sáng, không thèm liếc nhìn hắn.

Được Hách Liên Quyết tặng một cú quật ngã không thương tiếc, bảo mã của Vũ Văn Anh bị gãy xương, không thể đứng lên được, khiến Vũ Văn Anh đau lòng, suốt cả ngày chỉ quanh quẩn bên chuồng ngựa chăm sóc nó. Quả nhiên ‘hoạn nạn gặp chân tình’, con ngựa kia cũng không né tránh y nữa, ngược lại ngày càng thân thiết với y hơn. Thấy nó mở lòng với mình, Vũ Văn Anh sung sướng đến mức tay chân loạn xạ, thường dắt ngựa ra đồng cỏ đi dạo. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hách Liên Quyết, Sơ Ngữ (tên con ngựa của Vũ Văn Anh) lại bắt đầu cảm thấy bất an, lùi lại về sau. Vũ Văn Anh thấy nó sợ hãi, vội vàng xoa đầu an ủi.

Hách Liên Quyết thấy cảnh tượng một người một ngựa vui vẻ hòa thuận cũng đành bó tay, tuy rằng kết quả thuần phục ngựa lần này không như hắn tính toán, nhưng cũng có thể coi là thành công đi.

Rút kinh nghiệm mấy lần trước, mỗi tối trước khi đi ngủ, Vũ Văn Anh đều khóa chặt cửa sổ, cửa ra vào lại, nhưng sáng hôm sau mở mắt ra vẫn thấy Hách Liên Quyết đang ngồi trước mặt mình cười sáng lạn, nhìn sang cửa nẻo lại chẳng thấy dấu vết cậy phá nào. Vũ Văn Anh rốt cuộc cũng đầu hàng, nếu Hách Liên Quyết không làm điều gì quá đáng, thì hắn muốn ngủ ở đâu thì ngủ.