Chất Tử Vu Li

Chương 27



CHƯƠNG 27



Ngày hôm đó, bởi vì không phải lâm triều, Hách Liên Mặc vô cùng nhàn rỗi, lại quá bộ đến Vũ Thân vương phủ. Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh, hạ nhân bẩm báo Vương gia còn chưa rời giường, Hách Liên Mặc có chút buồn bực. Cửu đệ từ trước tới nay đâu có thích ngủ nướng? Sau đó lại thấy bọn hạ nhân có vẻ ấp úng, hắn nhất thời hiểu được phần nào, không khỏi thở dài. Cửu đệ ngày trước dù cho có sủng ái phi tử nào đi nữa cũng không đến nỗi không biết chừng mức thế này! Sau đó, hắn liền lệnh cho hạ nhân đi gọi Hách Liên Quyết dậy.

Lúc Hách Liên Quyết xuất hiện trước mặt Hách Liên Mặc, mặt hắn như thể đang hưng trí tự dưng bị chặn ngang vậy, chỉ hành lễ qua loa, rồi hỏi thẳng:

– Hoàng thượng đến đây có việc gì?

Hách Liên Mặc thầm cảm thấy kỳ lạ, là ai có thể mê hoặc Hách Liên Quyết thành thế này:

– Sao? Trẫm không có việc gì thì không thể đến thăm Hoàng đệ của mình được sao? – Nói xong, uống một ngụm trà. – Cửu đệ, mấy ngày này cứ hạ triều là không thấy bóng dáng ngươi đâu, lâu rồi không đánh cờ cùng ngươi, trẫm rất nhớ a.

– Hoàng thượng, các vương công đại thần trong triều đều là những cao thủ đánh cờ, cớ gì mà phải đi xa như vậy để đánh cờ cùng ta? – Hắn bất mãn nhìn Hách Liên Mặc. Hách Liên Mặc lập tức cười lớn.

– Nhưng trẫm chỉ muốn chơi cờ cùng Cửu đệ thôi a.

Hách Liên Quyết thở dài, đành lôi bàn cờ ra. Hách Liên Mặc cũng thu lại vẻ vui cười vừa nãy, chăm chú nhìn thế trận trên bàn cờ. Kỹ thuật đánh cờ của Hách Liên Quyết từ trước tới nay là vô song, không ai thắng nổi. Nước cờ của hắn thận trọng, nhưng cũng rất nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút liền sập bẫy ngay. Cho dù Hách Liên Mặc từ nhỏ đã đánh cờ với hắn, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị hắn giết không kịp trở tay.

Qua một hồi lâu, Hách Liên Mặc thở dài:

– Trẫm lại thua rồi, kỳ nghệ của Cửu đệ vẫn cao thâm như vậy. Trẫm thực sự muốn biết xem có ai có thể đánh thắng ngươi không. – Hách Liên Mặc cười nói.

Vẻ mệt mỏi của Hách Liên Quyết vừa nãy nhất thời dịu xuống thành nhu hòa, khóe mắt nheo lại, mỉm cười:

– Sao lại không có.

– Nga? – Hách Liên Mặc lập tức tỉnh cả người. – Thật là có một người sao? Rốt cuộc là người nào mà có thể khiến Cửu đệ chịu khuất phục vậy? Trẫm thực sự muốn gặp cao nhân đó a.

– Cao nhân? – Hách Liên Quyết vẻ mặt có chút kỳ quái, bất đắc dĩ cười cười. – Ân, đúng thật là cao nhân.

Hách Liên Mặc thấy vẻ mặt hắn như vậy nên càng tò mò:

– Rốt cuộc là người phương nào vậy?

Lúc này một thị nữ đi đến:

– Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia.

– Ân, công tử dậy chưa?

– Bẩm, công tử hỏi Vương gia có muốn dùng bữa cùng nhau không.

– Hảo. – Hách Liên Quyết đứng lên, nhìn Hách Liên Mặc nói. – Hoàng thượng chẳng phải muốn gặp ‘cao nhân’ kia sao? Cùng nhau dùng bữa đi.

– Anh nhi, đừng chỉ ăn cơm không thôi, gắp thêm thức ăn vào.

Hách Liên Quyết nhìn người kia vẫn cắm cúi vào bát cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát y. Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, chỉ nhồi nhét thức ăn vào miệng. Vừa rồi khi y nhìn thấy Hoàng thượng, cả người bỗng nhiên cứng đờ lại. Giờ đây, y ngồi cạnh hắn, Hách Liên Quyết vẫn cảm thấy được nỗi bất an của y? Nhưng y rốt cuộc bất an vì điều gì?

Hách Liên Mặc chốc chốc lại liếc nhìn, trên mặt dần hiện vẻ nghi hoặc. Hách Liên Quyết biết Hách Liên Mặc hoài nghi vị ‘cao nhân’ kia chính là Vũ Văn Anh, không khỏi cười thầm, xoa đầu Vũ Văn Anh:

– Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.

Vừa nói xong, Vũ Văn Anh liền bị nghẹn.

– Khụ khụ……

Hách Liên Quyết biến sắc, vội vàng giúp y thuận khí. Diệu Ngôn thấy thế, vội vàng dâng một chén nước lên, Hách Liên Quyết nhận chén nước, rồi cho y uống, nhíu nhíu mày nói:

– Uống từ từ thôi……

Hách Liên Mặc chưa bao giờ thấy Hách Liên Quyết lại có sắc mặt luống cuống như vậy, không khỏi ngẩn ngơ. Từ khi Hách Liên Mặc với hắn tận mắt thấy mẫu phi bị hại chết, hắn đã không biểu lộ chút cảm xúc nào, tính tình dần dần âm thầm có một sự thay đổi lớn, u ám mà khát máu, ngoại trừ Nhị ca hắn ra thì chẳng ai dám thân cận với một Vương gia âm tình bất định thế này.

– Quyết…… Ta thấy khó chịu……

Vất vả mới hết nghẹn, Vũ Văn Anh giương đôi mắt đáng thương nhìn Hách Liên Quyết, bởi vì bị nghẹn, hai mắt y rưng rưng, đỏ ửng lên, làm cho người khác không nhịn được, chỉ muốn cắn một phát. Hách Liên Quyết tim đập lỡ một nhịp, nếu không phải vì Hách Liên Mặc vẫn còn ở đây, hắn nhất định đã ôm Vũ Văn Anh vào lòng rồi tranh thủ ăn đậu hũ một phen. Bộ dáng lúc động tình của mèo con của hắn, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy, cho dù là Hách Liên Mặc.

– Đúng là tiểu ngốc tử. – Hách Liên Quyết nhẹ nhàng xoa đầu y, tuy trên mặt hiện vẻ trách cứ, nhưng trong mắt lại hiện vẻ đau lòng. – Đã bảo ngươi ăn từ từ thôi mà.

Hách Liên Mặc đột nhiên cười nói:

– Thập tam hoàng tử tính cách thực giống tiểu hài tử, bất quá ta đang tò mò, nghe nói kỳ nghệ của Thập tam hoàng tử rất cao siêu, ngay cả Cửu đệ ta cũng không sánh bằng…… Không biết trẫm có cơ hội cùng luận bàn kỳ nghệ cùng Thập tam hoàng tử hay không?

Vũ Văn anh cắn cắn đầu đũa, vừa nghe xong, mặt đầu tiên là đỏ hồng lên, sau đó nhìn Hách Liên Quyết vẻ cầu cứu, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:

– Ta… ta không biết chơi cờ……

– Không biết chơi cờ?

Hách Liên Mặc ngẩn người, nhìn sang Hách Liên Quyết đang trưng ra vẻ mặt thập phần bỡn cợt. Hách Liên Quyết đầu tiên nhìn bộ dáng cúi đầu nhu thuận của Vũ Văn Anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó mới vất vả quay sang nhìn Hoàng huynh của mình, nói:

– Hoàng huynh, trên đời này chỉ có Thập tam hoàng tử là có thể đánh bại đệ, và cũng chỉ có đệ mới có thể đánh bại y.

Hách Liên Mặc nghe nói cũng chẳng hiểu gì, nhưng thấy Hách Liên Quyết cùng Vũ Văn Anh chơi cờ, hắn mới hiểu được ẩn ý của câu nói đó. Lúc hắn mới đến, vì sự xuất hiện của hắn mà Vũ Văn Anh mới quy quy củ củ. Thế nhưng vừa mới bắt đầu chơi cờ, tuy nhìn qua cũng biết là người mới học chơi cờ, nhưng Vũ Văn Anh đã đắm chìm vào bàn cờ, quên mất sự tồn tại của Hách Liên Mặc.

– A, sao ở đây lại có quân đen thế này? Ta muốn đi lại. – Sau đó không thèm chờ sự đồng ý của Hách Liên Quyết, liền lui quân về.

– Sao quân trắng của ta lại ít thế này? Không công bằng, ngươi cũng bỏ bớt mấy quân đi. – Sau đó lại nhấc mấy quân đen ở vị trí mấu chốt bỏ ra ngoài.

– Không được, không được, ngươi đi nước đó thì ta đi sao được.

Vũ Văn Anh liền tự động rời quân đen của Hách Liên Quyết ra xa. Hắn rốt cuộc không nhịn được mà mỉm cười, ôm Vũ Văn Anh vào lòng, hôn lên trán y:

– Ngươi a……

Hách Liên Mặc ngồi một bên chỉ biết cười khổ. Nếu là người khác chơi cờ với Vũ Văn Anh, sợ là mặt đã sớm tái xanh, chứ chẳng ai còn có thể ung dung cười vui vẻ như Hách Liên Quyết cả.

– Cửu đệ, Thập tam hoàng tử kia sau này nhất định sẽ trở thành Tây Đoan vương. Đệ sẽ không nảy sinh tình cảm với y chứ? – Hách Liên Mặc lo lắng hỏi.

– Việc đó có gì không tốt?

Hách Liên Mặc lắc đầu:

– Làm Tây Đoan vương, tính tình cũng sẽ thay đổi đi nhiều. Đừng tưởng hiện tại y đối với đệ răm rắp nghe lời mà mừng, không chừng sau này người quay lưng lại với đệ rồi đâm đệ một nhát chí mạng cũng sẽ là y. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, đối với y vẫn nên có chút cảnh giác.

Hách Liên Quyết đưa mắt nhìn cảnh mặt trời khuất dần qua khung cửa sổ, ấn đường dần dần giãn ra.

– Điều đó không quan trọng.