Chất Tử Vu Li

Chương 16



CHƯƠNG 16



Quay đi quẩn lại đã đến hoàng hôn, Diêu Tất Lăng cáo biệt Hách Liên Quyết rồi rời đi. Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn thần tình mệt mỏi của Vũ Văn Anh, rồi quay sang phân phó thị vệ mấy câu, lát sau, thị vệ liền dắt một con ngựa tới. Hách Liên Quyết xoay người nhảy lên lưng ngựa, mang theo cả Vũ Văn Anh lên, động tác linh hoạt, cẩn thận, sau đó thúc vào thân ngựa rồi bắt đầu đi, bọn thị vệ lập tức chạy chậm theo sau. Hách Liên Quyết điều khiển ngựa đi không nhanh không chậm, chú ngựa cũng đi đứng vững vàng, nên Vũ Văn Anh ở trên lưng ngựa vẫn yên yên ổn ổn ngủ.

Lúc gần về đến Vương phủ, Vũ Văn Anh mới tỉnh dậy, phát hiện thấy mình đang nằm trong lòng Hách Liên Quyết, chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng cũng có chút đau xót. Có lẽ, ngoại trừ mẫu phi cùng Tứ ca, thì Hách Liên Quyết chính là người đối xử với y tốt nhất, y cũng có thể quả quyết rằng y sẽ hi sinh tất cả vì Hách Liên Quyết. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn y, tựa hồ như có thần giao cách cảm, thế là y liền nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ. Hách Liên Quyết thấy vậy liền cúi đầu, hơi thở ấm nóng phả lên mặt Vũ Văn Anh.

– Anh nhi, giả bộ cũng vô ích thôi, ngươi không trốn tội được đâu. – Hách Liên Quyết thanh âm tràn ngập tà khí đầy mị hoặc.

Vũ Văn Anh mở to mắt vẻ ủy khuất, bĩu môi nói:

– Nhưng ta đâu có làm sai gì, tại sao lại phạt ta?

Hách Liên Quyết cúi đầu, vươn đầu lưỡi nóng hổi ra liếm liếm vành tai Vũ Văn Anh, vẻ khiêu khích, khiến Vũ Văn Anh nhất thời cảm giác được một cỗ nhiệt lan khắp toàn thân. Thấy phản ứng của y, Hách Liên Quyết sảng khoái cười lớn, cười đến nỗi mặt Vũ Văn Anh đỏ lựng lên, liền hung hăng nắm lấy vạt áo của hắn. Hách Liên Quyết không để ý tới hành động như mèo con của y, liền ôm y nhảy xuống ngựa.

Sau khi xuống ngựa, Vũ Văn Anh liền vùng vẫy nhảy ra, thấy Diệu Ngôn đang đi tới, cao hứng nhảy cẫng lên:

– Diệu Ngôn, ta đói rồi. Quyết gạt ta, nói là bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon lắm, nhưng đều chẳng bằng đồ ăn ngươi làm gì cả. – Nói xong còn làm vẻ khinh ghét mấy thứ kia, khiến Diệu Ngôn không khỏi bật cười.

Lúc này, Hách Liên Quyết cũng đi tới, mắng yêu:

– Xem ra Anh nhi cười nhạo bổn vương phẩm vị kém a.

Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên thấy Hách Liên Quyết, cau mày, nghĩ nghĩ rồi nói:

– Nếu Quyết không suốt ngày bắt ta ăn nhiều, ta liền thích ăn ngay.

Hách Liên Quyết trìu mến xoa đầu Vũ Văn Anh, nói:

– Nếu không bắt ngươi ăn, nhìn ngươi gầy tong teo như vậy, ngay cả ôm ngươi cũng không thể dùng sức, chứ đừng nói đến……

Vũ Văn Anh thấy Hách Liên Quyết không ngại sự có mặt của Diệu Ngôn mà nói năng như vậy, vội vàng kiễng chân lên bịt miệng hắn lại. Hách Liên Quyết tận dụng cơ hội liền ôm lấy y, ánh mắt nhìn y vẻ đen tối. Diệu Ngôn thấy vậy, che miệng cười:

– Ta đi chuẩn bị bữa tối cho Vương gia cùng công tử đây. – Nói xong liền cúi người lui xuống.

Hách Liên Quyết sau đó liền bắt lấy cổ tay Vũ Văn Anh:

– Anh nhi xem ra còn khẩn trương hơn cả ta a. Nếu vậy bổn vương sẽ không làm ngươi phật ý.

Nói xong liền cúi đầu hôn y. Lúc Vũ Văn Anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đôi môi của Hách Liên Quyết đã trượt xuống làn da non mịn trên cổ y, gặm nhấm từng chút từng chút một, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra liếm láp. Vũ Văn Anh chẳng mấy chốc liền sa vào sự công kích của Hách Liên Quyết, phát ra những tiếng thở dốc yếu ớt:

– Quyết, không nên ở trong này……

Hách Liên Quyết dường như chỉ chờ câu nói này của y, liền ôm Vũ Văn Anh lên, hướng về phía phòng ngủ. Hắn một cước đá văng cửa sang một bên, rồi đặt Vũ Văn Anh lên trên giường, rồi cúi đầu xuống hôn y, tay thì lột sạch quần áo của y, cẩn thận khiêu khích thần kinh của y. Lát sau, Vũ Văn Anh không nhịn được mà bắt đầu rên rỉ:

– Ân…… Không…… Khó chịu……

Bình thường Vũ Văn Anh nói chuyện rất ôn nhu, giờ lại mang theo hương vị dục vọng, khiến cho lửa dưới hạ thân Hách Liên Quyết càng bùng cháy. Hắn khuếch trương qua loa rồi bắt đầu tiến vào Vũ Văn Anh, khiến y nhất thời đau đến phát run, bất lực kêu lên:

– A…… Đau quá…… Đừng……

Hách Liên Quyết cúi đầu hôn lên khuôn mặt tái nhợt của y:

– Ngoan, chịu khó một chút Anh nhi…… – Nói xong hắn lại dùng sức đẩy mạnh, làm cho vật kia của hắn nằm trọn trong người Vũ Văn Anh.

– A……

Một lát sau, tiếng rên rỉ thống khổ nhỏ dần đi, thay vào đó là tiếng thở dốc của Hách Liên Quyết với Vũ Văn Anh. Một hồi sau, cả hai cùng đạt đến cực điểm.

Vũ Văn Anh gục lên khuôn ngực để trần của Hách Liên Quyết, hai mắt mơ màng, thở hổn hển. Hách Liên Quyết cầm một lọn tóc của Vũ Văn Anh đưa lên mũi ngửi, khóe miệng lộ ra ý cười mờ ám:

– Anh nhi, ngươi thật thơm a.

Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết răng sâu trên vai Hách Liên Quyết, nhất thời hoảng sợ. Đó là dấu vết lúc y lên đến cực điểm, lưu lại trên người hắn, giờ trong lòng có chút áy náy:

– Quyết, có đau không? – Nói xong giơ tay ra sờ sờ.

Hách Liên Quyết chộp lấy tay y, trở mình đặt y dưới thân mình, rồi lại hôn y một trận liên miên:

– Ngu ngốc, biết mình sợ máu mà còn nhìn.

Vũ Văn Anh giương ánh mắt trong sáng mà cũng đầy diễm lệ lên nhìn, vô thức nói:

– Ta cũng thấy quái lạ, nhìn thấy máu người khác thì sẽ rất sợ hãi, nhưng nhìn máu ngươi lại không thấy sợ nữa.

Y vốn mang bộ dáng khiến người ta muốn trêu chọc, giờ lại càng giống một chú mèo con, không khỏi làm Hách Liên Quyết hít một hơi sâu, cảm giác phần hạ thân lại cương cứng. Một lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm khiến người ta có những suy nghĩ không trong sáng.