Chặt Đứt Đường Đào Hoa

Chương 8



“Cái này được không?”

“Không được. Chúng ta ăn thịt bò bít tết, anh mua mỳ Ý làm gì?”

“Mỳ Ý cũng có thể ăn cùng thịt bò bít tết mà!”

“Không thể.”

“Sao đâu chứ? Còn cái này.”

“Đó là bánh pút – đing!”

“Ăn xong có thể ăn điểm tâm ngọt a!”

Sau khi Đông Lôi đi vào siêu thị, giống như cậu bé thích mua đồ, thấy liền muốn mua, cũng không quan tâm rốt cuộc có cần hay không.

“Không được, đồ ngọt trong tủ lạnh anh đều không ăn, cho vào cũng quá hạn, như vậy rất lãng phí.” Khả Na cau mày.

Anh đột nhiên ôm cổ cô, in xuống nụ hôn nóng rực, hôn cô ý loạn tình mê, cho đến khi cả người cô mềm nhũn trong ngực anh, anh mới lưu luyến rời khỏi.

“Anh có thể mua bánh pút – đing không?” Anh làm nũng nói.

Người đàn ông đáng chết. Cư nhiên dùng chiêu Mỹ Nam Kế này!

Khả Na không nhịn được thở dài, đầu hàng nói: “Mua rồi nhất định phải ăn.”

Xem ra càng ngày cô càng không thể kháng cự gương mặt đẹp trai của anh rồi.

“Tuân lệnh, nữ vương.” Anh vui vẻ hôn môi cô, sau đó nghiêm túc chọn loại bánh pút – đing muốn ăn.

“Anh chọn xong rồi đi tìm em, em đi ra chỗ bán rượu bên này.”

“Ừ.”

Khi Khả Na quẹo qua đi đến khu bán rượu thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt người đàn ông nói rõ anh vừa thấy cảnh Đông Lôi hôn cô.

“Chào! Tiểu Na.”

“Anh… đã về rồi?” Mặc dù Khả Na hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để ý nhiều, bởi vì lúc trước cũng nghe tin đồn nói học trưởng muốn về nước.

“Ra ngoài mua đồ sao?” Học trưởng tưởng rằng mình sẽ không động lòng với người phụ nữ trước mặt này nữa, khi gặp lại, mới biết không phải như thế.

“Đúng vậy!” Đến siêu thị nếu không mua đồ chẳng lẽ là ăn cướp sao? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Vừa nghĩ trong lòng cô có suy nghĩ này, chẳng lẽ đã bị người đàn ông hư hỏng kia ảnh hưởng sao?

“Anh cũng vậy, anh…”

Học trưởng còn chưa nói hết, đã thấy một người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp đi tới, khoác lấy cánh tay chồng mình.

“Ông xã, sao vậy?” Người phụ nữ ngoại quốc nhìn chằm chằm Khả Na, giọng điệu cố tỏ vẻ sảng khoái hỏi, “Vị tiểu thư này là người đó?”

Đây rõ ràng là lòng tham muốn giữ lấy, nói với tất cả phụ nữ rằng đừng hành động thiếu suy nghĩ, người đàn ông này là của cô.

Khả Na cảm thấy hành động của cô ta rất thú vị, thật ra căn bản hành động của cô ta là dư thừa. Cô không có suy nghĩ muốn cướp người đàn ông trước mắt này, chứ đừng nói bây giờ anh đã là của người khác rồi.

“Cô ấy là học muội của anh, tên là Diêu Khả Na. Đây là vợ anh, Ngả Duy Nhi.”

“Thì ra là chị dâu, chào chị.” Khả Na thật lòng nói, nhưng dễ nhận thấy đối phương không quá cảm kích.

Mặc dù bà xã ở bên cạnh, nhưng học trưởng vẫn suy nghĩ muốn lấy dũng khí hẹn Khả Na ra ngoài, bởi vì anh có thật nhiều thắc mắc muốn hỏi cô.

“Tiểu Na, có thể cho anh số điện thoại của em không? Anh muốn cùng em nói chuyện.”

Lúc này cô nên phản ứng thế nào đây? Đồng ý không? Cô có thể trở thành ngòi nổ khiến đôi vợ chồng trước mắt này cãi nhau, nhưng không đồng ý, không phải cô lại tổn thương anh lần nữa sao?

Lúc Khả Na đang do dự, cả người cô đột nhiên bị ôm lấy, sau đó bị kéo ra sau lưng Đông Lôi.

“Đông Lôi?”

“Anh lại muốn giành Khả Na với tôi sao?”

Nghe được câu này, Khả Na không nhịn được thở dài.

Tốt rồi, sự tình này không còn cách giải quyết rồi, đánh chết cô cũng không biết giải thích như thế nào.

“Tư Mã Đông Lôi?” Ánh mắt học trưởng bi thống nhìn Khả Na, “Không phải em nói em cự tuyệt anh không liên quan đến cậu ta sao?” Mà anh còn ngây ngốc tin tưởng.

“Học trưởng, đây không phải là lúc nói chuyện này.” Khả Na tốt bụng nhắc nhở.

Đây là tình huống rất khó khăn, ít nhất không phải trong thời gian ngắn mà có thể giải thích rõ ràng, huống chi cô biết có người muốn giết cô.

Nêu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ cô đã bị róc xương lọc thịt, vứt xuống biển làm mồi cho cá rồi.

“Này! Anh cũng đã đi nước ngoài, chứng minh đã bị từ chối, tại sao lại dây dưa với Na Na?” Đông Lôi mất hứng nói.

“Tư Mã Đông Lôi, cậu…”

“Tôi làm sao? Bây giờ Na Na là của tôi…”

“Học trưởng, em có việc gấp, em đi trước.” Nói xong, cô nắm tay Đông Lôi xoay người muốn rời khỏi.

Nhưng học trưởng chưa từ bỏ ý định, lập tức vọt tới trước mặt cô bắt lấy cánh tay còn lại của cô.

“Tiểu Na, ít nhất em phải cho anh số điện thoại, anh muốn gặp lại em.”

“Này! Học trưởng bánh mì trắng, không phải bây giờ anh gặp rồi sao?” Đông Lôi tức giận nắm lấy bàn tay quấy rối của anh (học trưởng) hất ra. Anh tuyệt đối không cho phép người đàn ông khác chạm vào Na Na của anh.

“Cậu nói ai là bánh mì trắng?”

“Là anh đó, bởi vì anh so sánh với tôi đây một cái bánh ngọt tiêu chuẩn đắt giá, căn bản là một cái bánh mì trắng không có vị gì.”

“Tư Mã Đông Lôi, đừng tưởng cậu có mấy đồng tiền dơ bẩn, dáng dấp cậu khá hơn người bình thường một chút liền tự cho là giỏi.” Học trưởng phẫn nộ nói.

“Tôi như vậy đấy, anh có thể làm gì? Không phục anh có thể đi! Chỉ sợ người đàn ông đẹp như tôi, sợ rằng không có mấy bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ có thể tạo ra được.” Đông Lôi đắc ý nói.

“Đông Lôi, anh nói ít vài câu.” Khả Na không thích anh công kích học trưởng như vậy.

Khẳng định Đông Lôi không biết học trưởng để ý nhất, cũng không tự tin nhất là bề ngoài của anh.

Nhưng trên thế giới có mấy người đàn ông đứng trước người đẹp trai như Đông Lôi tự tại tiêu sái, phớt lờ, chỉ sợ có rất ít.

Nhất là khi người đàn ông này trở thành tình địch của mình thì tự ái phái nam còn chôn giấu trong tâm hồn.

“Tiểu Na, em gạt anh.”

Thân thể Khả Na chấn động một chút, vậy mà cô chỉ có thể cúi đầu khống phản bác, trên thực tế không cần phản bán nữa.

Khi đầu cô ghé vào ngực Đông Lôi cũng đã rất hối hận, không phải thẹn thiếu (thẹn thùng + thiếu nợ) với học trưởng, mà là đối với lời thề ban đầu của mình không thể làm được cảm thấy rất xấu hổ.

Đông Lôi nghe được câu này, không khỏi híp mắt, sau đó mặt không hiểu nhìn về Khả Na phía sau lưng, “Em lừa anh ta cái gì?”

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn cô.

Cô không cách nào thẳng thắn nói ra lời nói trong nội tâm mình, ít nhất không phải nơi công cộng người đến người đi như vậy, nếu cô có thể, không bằng cô trực tiếp đi đến quầy phục vụ dùng microphone truyền thanh cho nhanh.

“Em nói đi! Em lừa anh ta cái gì?” Đông Lôi đưa tay bắt lấy cổ tay cô, như người tình ghen tuông ép hỏi.

“Nếu như không phải bởi vì cậu, hiện tại tôi đã cưới Tiểu Na.” Học trưởng xông lên muốn kéo Đông Lôi, lại bị anh đẩy ra.

Khả Na cũng hít một cái thật mạnh, nhưng người hít không khí rất dễ dành nhận thấy không chỉ có mình cô, cô thấy ánh mắt bi thương của người phụ nữ kia, trong lúc nhất thời cảm thấy không đành lòng.

“Anh muốn lấy Na Na, kiếp sau đi!”

Đông Lôi cắn răng nghiến lợi nói.

“Hừ! Nếu như không phải cậu cố ý phá hư, sinh bệnh gì đó, khi sinh nhật Tiểu Na, tôi đã sớm cầu hôn cô ấy, hơn nữa tôi tin tưởng Tiểu Na sẽ đồng ý.” Tất cả tại tên Trình Giảo Kim này. Học trưởng phẫn hận nhìn Đông Lôi.

“Có tôi ở đây, đời này anh đừng mơ tưởng.” Đông Lôi nhìn chằm chằm anh.

“Học trưởng, quá khứ đã qua, anh nên quý trọng người bên cạnh.” Vừa nói xong, cô liền xoay người rời đi.

Lần này cô bỏ mặc Đông Lôi, anh muốn đi hay không tuỳ anh.

“Tiểu Na!”

Không nhìn học trưởng sau lưng lớn tiếng la, Khả Na nhanh bước chạy trốn, cái gì cũng không cầm, liền lao ra khỏi cửa, cho tới khi vọt tới bên xe, cô mới phát hiện mình không có chìa khoá xe.

Khi cô xoay người lại thì bị một bàn tay giam cầm giữa xe và anh, không thể động đậy.

“Nói.”

Trưng ra khuôn mặt xanh mét thật là gần, hơi thở nóng bỏng tỏ rõ lửa giận của anh, khiến cô vô lực chạy trốn, chỉ có thể cố gắng giả ngu.

“Nói gì?”

“Em còn yêu anh ta sao?”

Như vậy sao? Anh cho là cô yêu học trưởng? Khi nào cô làm anh nghĩ cô yêu người đàn ông khác, mà không phải anh?

Không được tin tưởng làm cô cảm thấy bi thương.

Cô mở to mắt, cảm thấy mình cũng không cần giải thích, không cần phải như vậy.

“Không có.”

Chỉ như vậy? Anh trợn to hai mắt, cảm thấy lúc này cô nên sợ anh hiểu lầm, nên vội vàng giải thích, nhưng cô không có.

Anh thật muốn bóp cổ cô, sau đó lay cô như bọt nước trong hồng trà, xem xem cô có thể bình thường một chút không.

“Em không được quên quan hệ bây giờ của chúng ta.” Giọng điệu của anh trở nên nguy hiểm.

“Quan hệ của chúng ta thế nào?” Biết rõ không nên hỏi, như vậy càng đổ thêm dầu vào lửa, nhổ lông ngoài miệng cọp.

Nhưng thật sự cô không nhịn được, nên phản bác lại.

“Em!” Quả nhiên, con cọp nổi giận.

“Nếu như chỉ vì lên giường, mà có thể coi đối phương là tài sản của mình, tuỳ ý can thiệp, như vậy thật sự là quá buồn cười.” Cô giễu cợt. Càng tàn nhẫn, càng có thể giảm bớt một chút cảm giác bi thương.

Anh đột nhiên giữ lấy cằm cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhưng anh tuyệt đối không cảm thấy buồn cười gì cả.”

Cô nhìn chăm chú anh, “Ghen gì chứ? Anh hơn người khác rất nhiều.”

“Có lẽ còn chưa đủ nhiều.”

“Anh muốn cái gì?”

“Tình yêu của em.”

Khá lắm lòng tham của đàn ông, có thân thể cô còn chưa đủ, còn muốn có tình yêu của cô? Kế tiếp là muốn linh hồn của cô hả?

“Anh dùng cái gì trao đổi?”

“Anh…” Anh ngây ngẩn cả người.

“Không nghĩ được sao?”

“Tất cả anh đều cho em, chỉ cần em cho anh tình yêu của em.”

Cô muốn tin tưởng, nhưng lý trí vẫn còn ngăn trở cô.

“Vậy sao?” Cô khẽ thở dài, “Vậy sợ rằng anh sẽ bị lòng tham của em hù doạ.”

“Anh không biết.” Anh kiên quyết như chàng kỵ sĩ dũng cảm, đối mặt với rồng lửa cũng không sợ, dù đó là một nàng công chúa có lòng tham muốn có được tình yêu của vương tử.

“Vậy em biết nên làm gì rồi.” Mặc dù như vậy lại tổn thương học trưởng một lần nữa.

**********

Khả Na vừa về tới nhà, còn chưa mở đèn, cả người liền bị một đôi tay cứng như sắt thép trong bóng tối ôm chặt lấy.

Cô giật mình, nhưng rất nhanh cũng biết là người nào.

Chỉ có anh mới ôm cô mãnh liệt như vậy.

Khả Na không nói gì, chỉ lẳng lặng để anh ôm, bởi vì cô biết anh tức giận.

Mỗi lần anh giận thì hơi thở anh cũng tản ra vẻ tức giận, giống như con rồng muốn phun lửa.

“Tại sao không nói lời nào?” Đông Lôi buồn bực cả tối, vì sao không muốn chờ đợi sự trầm mặc của cô, vì anh sợ trước sự trầm mặc của cô phải… cam chịu.

“Em không có lời nào để nói.”

Anh phát điên, quay thân thể kiều nhỏ của cô lại, mặt mũi thống khổ biểu hiện toàn bộ bi thương của anh.

“Em biết rõ anh ta đã phản bội em, ở nước ngoài anh ta đã lấy vợ, bây giờ anh ta đã là chồng người khác, anh ta đã lựa chọn, tại sao em còn liên lạc với anh ta?”

“Em không có.” Cô ngửi thấy mùi rượu, tên ngu ngốc này lại uống rượu.

Vì sao mỗi lần gặp chuyện, anh đều phải uống rượu giải sầu? Trước đây cô đã từng hỏi anh, anh trả lời là vì trên tivi đều diễn như vậy.

Thật là phim trên tivi đều lừa trẻ con, nhưng cũng làm đau lòng người ta.

Cô chính là quá mức thương tiếc anh, mới không tự kiềm chế được đẩy mình đến vực sâu.

“Vậy em nói, tối nay em đi đâu?”

“Đi gặp học trưởng.” Nhưng không phải như anh nghĩ.

“Tại sao còn muốn đi gặp anh ta?”

“Em có lời muốn nói với anh ấy.”

“Chỉ nói thôi sao?”

Sắc mặt cô hơi tái. Nhưng vẫn cưỡng bách mình dũng cảm đối mắt với anh, “Anh nói cái gì?”

“Còn muốn anh nói rõ hơn sao?”

Không cần, cô không phải ngu ngốc, nghe được lời nói của anh, cũng hiểu ý tứ của anh.

Cô muốn đẩy anh ra, hành động này làm lửa giận cộng thêm lửa ghen trong lòng anh càng lớn.

“Thế nào? Sau khi đi gặp người yêu cũ, không muốn anh chạm vào sao?” Anh dùng lực bắt lấy cổ tay cô.

“Anh làm em đau.”

“Vậy sao? Anh làm em đau? Vậy còn anh ta? Anh ta sẽ không làm em đau sao?”

“Em không muốn cãi nhau với anh, em rất mệt, có gì ngày mai nói.” Cô hèn nhát muốn trốn tránh, không hy vọng trong tình huống này nói chuyện với anh, không hy vọng cãi vã sẽ làm tổn thương đối phương.

Nhưng anh không nguyện ý thả cô ra, “Em nói cho rõ ràng, nếu không anh sẽ không cho em ngủ.”

“Đông Lôi…” Cô muốn giãy giụa, thế nhưng anh lại càng thêm dùng sức cầm tay cô, lực lớn như vậy làm cô cảm thấy cổ tay mình sắp bị đứt.

Anh đột nhiên lôi cô đến trước mặt, ấn cô quỳ gối trước mặt mình, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, ép cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đối mặt với anh.

Hai người không nói gì nhìn nhau một lát, sau đó tay anh rời khỏi tóc cô, anh cởi dây lưng, bỏ thứ khổng lồ của mình ra ngoài.

Ánh mắt Khả Na thoáng một tia bất an, trên mặt cũng hiện lên đám mây hồng thẹn thùng.

“Hôn anh.”