Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 41



"Này, Charlie," ông nghiêm nghị nói. "Mày sẽ thấy rằng đó chỉ là vấn đề điều khiển đám đồ vật thôi. Nếu mày giữ kín được tài cán của mày, thì mọi chuyện sẽ ổn. Như người ta hay nói ấy, 'giữ trong nhà dùng thôi'. Và đừng bao giờ dùng nó vì những lý do ngông cuồng và ngớ ngẩn."

"Benjamin có biết chuyện con nghe được những giọng nói," Charlie thú nhận. "Nhưng nó sẽ không nói cho ai đâu."

"Ta cũng tin nó sẽ không nói với ai," Ông cậu Paton nói và bước tiếp. "Thằng đó là một đứa bé hơi lạ. Với tất cả những gì chúng ta biết được, thì rất có thể, nó là một người con của Vua Đỏ."

"Vua Đỏ?" Charlie sững sờ.

Ông cậu Paton phóng lên mấy bậc tam cấp nhà số 9.

"Để lần khác ta sẽ kể cho mày nghe về Vua Đỏ," ông nói. "Mà này, nếu ta là mày, ta sẽ không hé một lời nào về người bán sách với nội Bone đâu."

Nhưng trước khi Charlie kịp hỏi tại sao thì Ông cậu Paton đã mở được cửa.

Phía sau cánh cửa, nội Bone đứng sẵn, nét mặt như nổi sầm.

"Hai người vừa ở đâu vậy?" Nội Bone hỏi gặng.

"Không phải chuyện của chị, Grizelda," Ông cậu Paton vừa nói vừa sải chân vụt qua mặt bà.

"Còn mày sẽ nói cho tao biết chứ?" Bà hỏi Charlie.

"Để thằng bé yên," Ông cậu vừa nói vừa đùng đùng lên cầu thang. Chỉ tích tắc sau đó, cửa phòng Ông cậu đóng lại đánh sầm.

Charlie lách lẹ vô bếp trước khi nội Bone có thể hỏi nó lần nữa. Mẹ nó đang ngồi một mình, đọc báo.

"Con đi với Ông cậu Paton," Charlie nói với mẹ, "đi dạo thôi."

"Ô," trông mẹ Charlie có vẻ lo âu. "Mẹ nghĩ là con biết... biết việc Ông cậu làm?"

"Dạ. Cũng hay mà, mẹ. Con thấy chuyện đó không có gì để lo hết. Thực tình, biết được trong nhà có người khác cũng làm được... ừm... mấy việc kỳ quái thì cũng nhẹ cả người."

Charlie không kìm nổi cơn ngáp. Hôm nay, nó đã đi bộ một đoạn đường xa nhất từ trước tới nay, mà lại đi lẹ nữa chớ.

"Con đi ngủ đây," nó uể oải nói.