Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 14



"Mẹ đã kể cho con bao nhiêu lần rồi còn gì, Charlie. Trời đầy sương mù. Ba con mệt mỏi lái xe chệch khỏi đường và lao xuống hầm đá sâu một trăm mét."

"Tại sao mình không có hình của ba? Không có lấy một tấm nào."

Một thoáng tối sầm lướt qua gương mặt mẹ.

"Có chứ. Nhưng một hôm, khi mẹ đi vắng, thì tất cả hình biến mất. Ngay cả bức nhỏ xíu mẹ lồng trong mặt đá hình trái tim cũng biến luôn."

Charlie chưa bao giờ nghe chuyện này.

"Sao lại thế?" Nó hỏi.

Cuối cùng mẹ đành kể cho nó nghe sự thật về nhà Yewbeam - họ đã hoảng hốt ra sao khi Lyell yêu Amy Jones, một cô gái bình thường, chẳng có tài năng gì xuất chúng. Tóm lại là không có phép thuật.

Nhà Yewbeam cấm hai người lấy nhau. Luật lệ nhà Yewbeam cổ xưa và nghiêm ngặt. Phụ nữ có thể cưới người họ chọn, nhưng đàn ông nhà Yewbeam chỉ được cưới một cô gái có phép lạ nào đó. Lyell đã phá luật. Anh và Amy Jones chạy chốn qua Mexico cưới nhau.

Mẹ Charlie thở dài, nói tiếp:

"Ba mẹ có một kỳ trăng mật tuyệt vời. Nhưng khi về đến nhà, mẹ biết rằng ba con rất lo lắng. Rốt cuộc ba không thể thoát khỏi họ. Ba luôn phải ngoái nhìn lại sau lưng, trốn chạy những cái bóng theo đuổi. Rồi một đêm mù sương, khi con được hai tuổi, ba con nhận được một cú điện thoại. Một trát triệu hồi, đúng vậy. Nội Bone bệnh, ba con phải về ngay. Cho nên ba lái xe hơi đi và... lao xuống hầm đá."

Mẹ Charlie nhìn trân trân vô khoảng không mất một lúc, lẩm bẩm:

"Hôm đó ba con lạ lắm, không phải là ba nữa. Có một cái gì đó đã xảy ra. Cứ như ba bị ếm bùa vậy."

Rồi cô quệt một giọt nước mắt:

"Mẹ không nghĩ trong nội Bone có lấy một gờ-ram tình yêu nào. Đối với những người trong nhà Yewbeam, việc Lyell chết chỉ là kết thúc một giai đoạn xui xẻo. Nhưng họ lại quan tâm đến con, Charlie. Biết đâu con lại có phép thì sao? Họ nhận ra phải chăm sóc con cho đến khi biết con có phép không. Cho nên họ cho mẹ một căn nhà, cho ngoại Maisie sống chung. Sau đó nội Bone đến. Để canh chừng chúng ta mà. Rồi tới ông cậu Paton, bởi vì... à ... mẹ nghĩ chắc tại ông ấy không có chỗ nào khác để ở. Mẹ biết ơn tất cả mọi thứ, cho đến khi tất cả đám hình biến mất. Đó là điều mẹ không thể hiểu nổi. Dĩ nhiên nội Bone nói là nội không hề động đến chúng."

Charlie lắng nghe câu chuyện của mẹ rồi lắp ráp các sự kiện lại với nhau. Nó lầm bầm: