Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 49: Hẹn hò



Hạ Chấp Ngộ nhìn thời gian, "Ra ngoài thôi."

"Đi đâu?"

"Mua sắm."

Tống Tương Niệm đứng trong phòng khách không động, cô biết hai chữ mua sắm này của Hạ Chấp Ngộ chỉ là để thay cho hai từ hẹn hò.

"Tôi còn nhiều việc lắm."

"Trong công việc của em còn có giúp khách hàng lựa chọn quần áo phù hợp đúng không?"

Tống Tương Niệm còn muốn từ chối, nhưng đã bị Hạ Chấp Ngộ kéo đi rồi.

Hai người đi vào trung tâm thương mại, Hạ Chấp Ngộ rời đi trước mua vé xem phim, Tống Tương Niệm nhìn thấy bên cạnh có quán trà sữa, biết hắn thích uống.

Cô gia nhập vào đội ngũ xếp hàng, đến lượt mình cô mới nhớ ra bản thân còn chưa biết Hạ Chấp Ngộ thích vị gì.

Cô bèn theo khẩu vị của bản thân gọi hai cốc, thanh toán xong thì đứng sang bên cạnh chờ.

Hạ Chấp Ngộ mua vé xong quay lại, nhìn thấy Tống Tương Niệm đứng cạnh quầy thanh toán thì bước nhanh qua, "Để tôi thanh toán."

"Tôi thanh toán rồi."

Tống Tương Niệm nhận cốc trà sữa từ tay nhân viên pha chế, "Anh thích vị gì? Có trà sữa trân châu vị dừa và dương chi cam lộ."

Hạ Chấp Ngộ ngây ra, đưa con gái đi hẹn hò sao có thể tiêu tiền của cô ấy chứ?

"Tôi sao cũng được."

Hai vị này Tống Tương Niệm đều chưa uống bao giờ, cô đưa một vị trong đó cho Hạ Chấp Ngộ.

"Mấy giờ chiếu phim?"

"Còn một tiếng nữa." Hạ Chấp Ngộ uống một hớp, nhìn Tống Tương Niệm bưng cốc trà sữa bằng hai tay, chậm rãi uống một hớp nhỏ.

Vừa ấm vừa ngọt, cốc trà sữa hai mươi tệ đúng là ngon hơn nhiều so với cốc trà sữa sáu tệ bên đường đơn giản thô bạo pha ra.

Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm cốc trà sữa trong tay cô, "Em uống vị gì thế?"

"Nước cốt dừa, ngọt ngọt, có cả mấy viên trân châu."

Hạ Chấp Ngộ cúi đầu, "Nhìn có vẻ ngon hơn của tôi, cho tôi thử chút."

Tống Tương Niệm vô thức ngậm chặt ống hút, "Để tôi mua cho anh một cốc khác nhé?"

"Vậy thì lãng phí quá, ngộ nhỡ tôi không thích thì sao?"

Hạ Chấp Ngộ bĩu môi, "Nhỏ mọn."

"Không phải, tôi uống rồi mà."

Hạ Chấp Ngộ rút ống hút của mình ra, "Tôi dùng cái của mình là được."

Tống Tương Niệm thật sự là lần đầu nghe thấy kiểu yêu cầu thế này, còn từ chối nữa khéo cô lại thành người nhỏ mọn thật mất.

Hạ Chấp Ngộ chọc ống hút của mình vào, dáng vẻ nóng lòng như thể đang thật sự tò mò mùi vị trong cốc trà sữa này của cô lắm.

Tống Tương Niệm như cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, trơ mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Hạ Chấp Ngộ càng ngày càng đến gần.

Hắn hơi hé cánh môi mỏng, Tống Tương Niệm còn nhìn thấy cả đầu lưỡi của hắn. Hạ Chấp Ngộ ngậm chiếc ống hút, uống một hớp.

Hai chiếc ống hút đặt rất gần nhau, môi của Hạ Chấp Ngộ đã chạm phải ống hút của Tống Tương Niệm.

Trà sữa vào đến miệng mới biết là nóng, Hạ Chấp Ngộ đứt bật dậy, phẩy phẩy tay trước miệng."Em vừa uống mà không thấy nóng à?"

Tống Tương Niệm lắc đầu, Hạ Chấp Ngộ rút ống hút về, cắm vào cốc của mình nhấp thử một ngụm.

"Bình thường quá." Hạ Chấp Ngộ nói xong, đưa cốc của mình đến trước mặt Tống Tương Niệm, "Trả em một hớp."

"Không cần." Tống Tương Niệm vội đẩy ra.

Cô nhìn xuống chiếc ống hút vừa bị Hạ Chấp Ngộ đụng trúng, người đàn ông xoay người đi về phía trước, Tống Tương Niệm cầm cốc trà sữa chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa tay lau lau ống hút của mình.

Hạ Chấp Ngộ đúng lúc này quay đầu, đều nhìn thấy hết.

Hắn phanh lại, cướp cốc trà sữa trong tay của cô, Tống Tương Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu, cánh môi lại động phải một cái ống hút.

"Há miệng."

Cô mím môi, chất giọng quyến rũ của Hạ Chấp Ngộ lại như đang thôi miên cô, "Uống."

Tống Tương Niệm há miệng uống một hớp, phát hiện vị này không phải.

Người đàn ông phì cười, "Ngại quá, đưa nhầm rồi."

Hắn cầm một cốc trà sữa khác nhét vào tay cô. "Cốc này mới là của em nè."

"Anh. . . . . ."

Hạ Chấp Ngộ vui vẻ quay đi, Tống Tương Niệm đuổi theo sau, rút khăn giấy từ trong túi xách đưa cho hắn, nhưng người đàn ông không để ý tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Chấp Ngộ uống thêm một ngụm dương chi cam lộ, quả nhiên là ngọt như tên của nó vậy.

Ngoài cửa rạp chiếu phim đặt một hàng máy chơi game, có người chơi rút hộp mù, cũng có người chơi gắp gấu bông.

Tống Tương Niệm nhìn thấy còn một nơi không có ai đứng, cô hiếu kỳ nhìn một cái, hóa ra là chỗ chụp ảnh đầu to lấy ngay.

Hạ Chấp Ngộ vén màn lên, "Bên trong không có ai đâu, thử xem."

Hắn kéo tay Tống Tương Niệm đi vào, trò chơi này đã có từ rất lâu rồi, cô nhớ hồi ở trường bạn học xung quanh còn rủ nhau đi chụp cái này.

Nhưng khi đó không có mặt cô.

Hạ Chấp Ngộ ấn phím thao tác trên máy, khung ảnh hiện ra thật sự rất quê mùa, viền hoa hình tròn, không một chút ăn nhập với xu hướng hiện tại.

Hạ Chấp Ngộ kéo Tống Tương Niệm đến cạnh mình, "Lúc chụp ảnh nhớ cười."

Thế nhưng hai người sau đó đều cứng đờ không cười nổi, đứng nghiêm trang như chụp ảnh thẻ, màn hình đang đếm ngược thời gian, đến 2 thì bên tai Tống Tương Niệm chợt nóng lên.

Cô nhìn hình ảnh trên màn hình, thấy Hạ Chấp Ngộ hạ thấp đầu, khuôn mặt gần như sát bên mặt cô, nhìn không ra chút khoảng cách nào.

Trong máy rất nhanh đưa ảnh ra, Tống Tương Niệm muốn cầm, lại bị Hạ Chấp Ngộ giành trước.

Hắn đưa tới trước mặt xem thử, xấu quá đi mất!

Chắc chắn là tại cái máy ngu ngốc này, kỹ thuật chỉnh ảnh kém cỏi, phá hỏng hết những điểm hấp dẫn của hắn. Hạ Chấp Ngộ thật sự không dám nhìn thẳng một bản thân xấu xí như vậy.

Tống Tương Niệm nhón chân muốn xem, "Cho tôi xem với."

"Không cho xem, xấu lắm."

"Tôi xem một cái thôi."

Hạ Chấp Ngộ đưa tay lên cao, cô nhảy mấy cái, đến cổ tay hắn cũng không bắt được, "Tôi giận rồi đó!"

Hắn rõ ràng là bắt nạt cô thấp!

Hạ Chấp Ngộ đi ra ngoài, Tống Tương Niệm kéo áo hắn, muốn đoạt lấy tấm ảnh.

Người đàn ông bật cười thành tiếng, cố tình giơ cao hơn nữa. Tống Tương Niệm nhìn hắn nhếch miệng tỏ ra thích thú với việc bắt nạt cô thì đứng khựng lại.

"Giận thật hả? Cho em xem là được chứ gì."

Hạ Chấp Ngộ đưa tấm ảnh qua, Tống Tương Niệm quay lưng bước đi, hắn cũng không ngờ cô gái này có thể trở mặt nhanh hơn lật sách như thế.

Hắn chỉ thấy quá xấu mới không dám cho cô xem thôi mà.

Hạ Chấp Ngộ bối rối theo sau, ngộ nhỡ dỗ dành không xong làm cô giận hết buổi hẹn hò hôm nay thì xong đời.

Hắn còn đang vò đầu bứt tóc, Tống Tương Niệm thình lình xoay người, giật lấy tấm ảnh trên tay hắn.

Cô cúi đầu xem, lập tức ôm bụng cười không dừng được, "Ha ha ha, tiểu Hạ tiên sinh, người trong này chẳng giống anh chút nào cả."

Cô cũng không thể nói thẳng ra là dáng vẻ hắn trong này như một ông cụ non, ngay cả Hạ Chấp Ngộ điểm giá trị nhan sắc đạt 100 mà còn bị dìm thành thế này được.

Hạ Chấp Ngộ đoạt tấm ảnh về, nhét bừa vào một túi quần, "Về nhà nhất định tôi sẽ cắt nó thành trăm mảnh."

Đến giờ chiếu phim, hai người xếp hàng đi vào trong, vị trí của Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ ở dãy cuối, còn là ghế đôi.

Tống Tương Niệm hỏi hắn, "Anh tự chọn chỗ sao?"

Tất nhiên rồi, thậm chí hắn còn phải nghiên cứu rất lâu trên mạng mới tìm được thứ thú vị này."Lúc tôi vào mua chỉ còn hai ghế trống này thôi."

Tống Tương Niệm ngồi xuống, nhìn thấy ghế lẻ còn trống rất nhiều, hắn có thể tìm một lý do dễ tin hơn không?

Đến tận lúc phim bắt đầu chiếu Tống Tương Niệm vẫn thấy còn rất nhiều chỗ trống.

Chợt có một người đàn ông trẻ quay lại nhìn Hạ Chấp Ngộ, vẻ mặt rất khó diễn tả, sau đó nhanh chóng ôm bạn gái ngồi cạnh thủ thỉ gì đó với cô ấy.

Tống Tương Niệm nhìn thấy hai người đó cùng nhau quay đầu nhìn họ, cứ như thể. . . . . .

Cô và Hạ Chấp Ngộ làm cái gì sai trái lắm.

Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm màn hình lớn, thế nhưng không xem được cái gì vào đầu.

Cặp yêu nhau ngồi trước kia cũng không phải thật sự đến để xem phim, chốc chốc lại ghé đầu vào nhau rủ rỉ nói chuyện, có lẽ là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nghiệt. Mặc kệ trong rạp chiếu phim chỉ có chút ánh sáng lờ mờ, hai người họ vẫn có thể nhìn nhau một cách nồng cháy.

Cô gái tựa đầu vào vai bạn trai, thi thoảng ghé sát khuôn mặt anh ta.

Bởi vì ngồi trong góc nên mới tự tin không có ai để ý đến.

Tống Tương Niệm đột nhiên hiểu ra vị trí này của cô mang ý nghĩa gì.

Cô lén lút quay đầu nhìn Hạ Chấp Ngộ, phát hiện hắn vậy mà cũng không xem phim, ánh mắt của hai người chạm nhau, bộ phim cùng lúc chuyển cảnh, ánh sáng chiếu tới càng rõ hơn.

Hai người họ đều nhìn thấy trong mắt đối phương là thứ cảm xúc gì.

Tống Tương Niệm né tránh ánh mắt của hắn, tầm mắt lại đụng phải cặp đôi kia đã quấn lấy một chỗ trao cho nhau một cái hôn thắm thiết.

Mặt cô như một quả trứng luộc, cô kéo cổ áo lên đến tận mũi, không muốn tiếp tục nhìn khung cảnh nóng bỏng đó thêm nữa.

Cô tự biến mình thành con rùa rụt cổ, mặc kệ tất cả chỉ muốn trốn cho kỹ.

Sau đó Tống Tương Niệm mười phần nghiêm túc ngoan ngoãn xem phim, tuyệt nhiên không dám lại nhìn lung tung, thế nhưng hô hấp lại càng ngày càng nóng.

Hạ Chấp Ngộ nhìn cô phòng hắn như lang sói, không nhịn được hỏi.

"Em không nóng à?"

Điều hòa trong rạp chiếu phim mở vừa đủ, hắn nhìn thấy bên trán Tống Tương Niệm đã lấm tấm mồ hôi.

"Không nóng, tôi lạnh." Tống Tương Niệm nói xong, lại kéo cổ áo lên thêm chút nữa.

Hạ Chấp Ngộ cảm thấy khuôn mặt nhỏ này của cô sắp bị luộc chín rồi.

Cô nhấp nhổm như ngồi trên đống than, nhưng bộ phim này rất dài, phải tới hai tiếng mới hết.

Hạ Chấp Ngộ quay đầu sang nhìn cô. "Lạnh hả?"

Tống Tương Niệm gật đầu lia lịa, hắn kéo tay cô, nắm trong tay.

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, sờ một cái là biết nói dối.

Tống Tương Niệm mấy lần muốn rút về, nhưng đều bị Hạ Chấp Ngộ nắm chặt không thể động đậy, "Không phải lạnh à? Tôi giúp em ủ ấm."

"Bây giờ đã đỡ nhiều rồi."

Hạ Chấp Ngộ ghé mặt xem, sờ cái trán cô, "Toàn là mồ hôi."

Hai người nắm tay đến tận lúc bộ phim kết thúc cũng không thấy Hạ Chấp Ngộ có ý định thả ra.Những người ngồi đằng trước đã lục tục đứng lên ra ngoài, Tống Tương Niệm cũng muốn đứng lên, nhưng lại bị Hạ Chấp Ngộ kéo về.

Tóc cô đã ướt đẫm mồ hôi, Hạ Chấp Ngộ thấy cô vẫn mặc chiếc áo lông kia thì khẽ thở dài, đưa tay muốn giúp cô cởi.

Tiếng của Tống Tương Niệm từ trong cổ áo truyền ra, "Tôi thật sự không nóng, ra đến ngoài là ổn rồi."

"Em sợ tôi làm gì em à? Cũng không sợ ủ cho mình ngốc luôn?"

Trái tim Tống Tương Niệm nóng rực, cơ thể thì không ngừng toát mồ hôi, "Tôi thật sự không nóng, lạnh lắm, lạnh muốn chết."

Bộ dạng cứng mồm cứng miệng hiện tại của cô Hạ Chấp Ngộ lại không thấy đáng yêu chút nào.Hắn kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt, "Lạnh thế thì để tôi giúp em ủ ấm."

Tống Tương Niệm giãy dụa muốn thoát ra, mồ hôi càng chảy nhiều hơn.

"Mau đi thôi, mọi người đi hết rồi."

"Đừng động, cho tôi ôm em."

Tống Tương Niệm nhìn thấy dì dọn vệ sinh đi vào, nhìn thấy hai người cũng không có biểu cảm gì lớn, giống như đã tập mãi thành quen.

Tống Tương Niệm dừng lại mất mấy giây, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Được chưa?"

Dì dọn vệ sinh bỏ mấy cốc trà sữa vào thùng rác, sau đó đi về phía này. "Muốn ôm thì ra ngoài ôm tiếp, suất phim tiếp theo sắp chiếu rồi."

Tống Tương Niệm vội nhéo mấy cái lên eo Hạ Chấp Ngộ, đi thôi đi thôi!