Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 38: Chúng ta không hợp



Làm gì có ai như hắn cơ chứ, cắn hắn một cái mà bị ghi thù đến tận bây giờ.

"Tôi đâu có cố ý."

Hạ Chấp Ngộ nghiêm mặt hỏi, "Vậy tức là lần sau sẽ không như thế nữa đúng không?"

Hắn còn muốn có lần sau à?

Tống Tương Niệm thẳng thắn nói với hắn, "Tiểu Hạ tiên sinh, thật ra tôi. . . . . ."

"Đi làm việc đi."

Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng đuổi cô về làm việc, bản thân cũng đứng lên chuẩn bị vào phòng, Tống Tương Niệm bước nhanh chặn trước mặt hắn.

Hắn hiện tại vẫn còn bị tâm bệnh quấn lấy, mục đích tiếp cận đầu tiên của cô là để trị liệu. Cô biết rõ thời điểm này rất quan trọng, không thể để hắn chịu đả kích.

Nhưng có vài chuyện vẫn cần nói rõ ràng, "Tiểu Hạ tiên sinh, chúng ta không hợp đâu."

Cô còn nghĩ cho tâm trạng của hắn, đang tính xem phải an ủi hắn thế nào.

Ngộ nhỡ hắn chịu đả kích quá lớn, tâm bệnh càng nặng hơn thì phải làm sao?

Tống Tương Niệm hơi lùi về sau, Hạ Chấp Ngộ lại tiến lên một bước, giam cô giữa mình và bức tường.

Cái cảm giác quỷ quái này thật quen thuộc.

Tống Tương Niệm len lén nhìn hắn, thấy Hạ Chấp Ngộ đang cúi đầu nhìn cô, "Nói chi tiết hơn xem, chỗ nào không hợp?"

"Chỗ nào cũng không hợp."

"Không được, quá chung chung, năng lực lý giải của tôi không tốt." Hạ Chấp Ngộ chống một tay lên tường, "Ví dụ như ở phương diện nào?"

"Anh đã thấy được hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy." Càng là người có tiền, thì chắc chắn sẽ càng chú trọng đến chuyện môn đăng hộ đối.

Hạ Chấp Ngộ ngược lại không quá quan tâm, "Tôi có tiền, không cần em thêu hoa trên gấm.""Anh chẳng biết gì về tôi cả."

"Tương lai còn dài, có thể từ từ tìm hiểu."

Tống Tương Niệm rất nghiêm túc nhìn hắn, "Tiểu Hạ tiên sinh, tôi và anh không thể nào đâu, trước mắt tôi cũng không muốn yêu đương gì hết."

Lần rung động đầu đời của Hạ Chấp Ngộ, cứ như vậy bị người ta từ chối một cách tuyệt tình thế này đây.

"Được." Hắn cũng biết tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.

Tống Tương Niệm quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn biểu hiện bình thường mới hơi thả lỏng ------

"Em bị sa thải."

"Hả?" Tống Tương Niệm không kịp chuẩn bị, ngơ ra, "Vì sao chứ?"

Cô từ chối hắn thì bị sa thải sao?

Tống Tương Niệm không muốn làm mất bát cơm này, "Tôi bảo đảm trong công việc vẫn sẽ nghiêm túc chăm chỉ, tuyệt đối không để anh phải thất vọng."

"Tôi có thể tìm người khác."

Hạ Chấp Ngộ bỏ lại một câu này rồi bước về ngồi lại ghế sô pha, Tống Tương Niệm đứng ngốc ở đó, ý của Hạ Chấp Ngộ là bây giờ cô có thể đi rồi sao?

Hạ Chấp Ngộ không thể phủ nhận tâm trạng hiện tại của mình thật sự rất xuống dốc, còn có hơi tức giận, thế nhưng khi hắn ngước mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé ngây ngốc ở đó của cô. . . . . .

Phòng trọ cũ vừa mới bị thiêu sạch, vất vả lắm mới sắp xếp xong xuôi nơi ở mới, bây giờ lại vì bị hắn tỏ tình không thể đồng ý mà mất việc. . . . . .

Hạ Chấp Ngộ cảm thấy cô quá đáng thương rồi, ngộ nhỡ thật sự ép cô khóc nhè chạy mất thì phải làm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hắn vẫn phải chủ động dỗ dành.

"Đi làm việc đi."

Cô vốn đang chết lặng giống như được hồi sinh, ngẩng phắt đầu. "Được!"

"Khoan đã," Hạ Chấp Ngộ gọi cô lại, "Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ sa thải em đó biết chưa?"

Tống Tương Niệm dám không ngoan sao?

Chiều tối, cô dọn dẹp chuẩn bị về, lại thấy Hạ Chấp Ngộ từ xa đi tới.

"Cùng tôi đi ăn tối."

Tống Tương Niệm nghĩ tới quan hệ khó nói hiện tại của hai người, theo bản năng muốn từ chối, "Ba tôi ở nhà, tôi còn phải . . . . . ."

"Hửm?" Hạ Chấp Ngộ nhướng mày, mới đó cô đã quên nhanh như vậy sao?

Tống Tương Niệm mạnh mẽ nuốt mấy chữ 'về nấu cơm' xuống bụng, "Ý tôi là, ít nhất tôi cũng phải gọi điện báo cho ba một tiếng."

Thời thế bây giờ, muốn kiếm mấy đồng tiền đúng là không dễ dàng gì.

Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ ngồi đối diện nhau, hắn cầm thực đơn định đưa cho cô gọi, Tống Tương Niệm vội xua tay, "Tôi không kén ăn, gọi cái gì cũng được."

Cô vẫn rất thật lòng theo Hạ Chấp Ngộ ra ngoài, dù sao bóng ma tâm lý năm đó của Hạ Chấp Ngộ còn chưa dứt, bệnh của hắn cần được đi ra tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn.

Tuyên Tịnh vừa vào nhà hàng thì nhìn thấy Tống Tương Niệm.

Đến Tuyên Tịnh cũng không thể phủ nhận Tống Tương Niệm thật sự rất xinh đẹp, cô ta chuyển tầm mắt, thấy được Hạ Chấp Ngộ.

"Ơ, H nhà cậu đó mà?"

Người bạn thân đẩy đẩy cánh tay Tuyên Tịnh. "Cô gái kia là ai?"

"À, người giúp việc nhà anh ấy thôi."

"Người giúp việc mà cũng được ngồi chung bàn với chủ? Chắc phải thân thiết lắm ha?"

Tuyên Tịnh như bị hóc xương ở cổ, "Chẳng ra cái thể thống gì."

Hai người ngồi xuống bàn, Tuyên Tịnh gọi đồ ăn nhưng đầu óc đã ở trên mây.

Từ nhỏ đến lớn số lần cô ta thấy Hạ Chấp Ngộ ăn cơm ngoài thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay, trước đây cô ta quấn lấy hắn rủ đi chơi vô số lần không kể hết, hắn lại chỉ ngậm chặt miệng như hến. Thế nhưng hiện tại hắn ngồi đối diện Tống Tương Niệm, vẻ mặt bình thường, chân bắt chéo, cánh tay gác lên tay ghế, chết tiệt nhất là bộ dạng ung dung lười biếng này cũng thật quá quyến rũ chết người rồi.

Mắt cô ta như bị kim đâm, Tuyên Tịnh vẫn biết Hạ Chấp Ngộ đẹp, nhưng đến tận bây giờ mới được nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn.

Tống Tương Niệm nói chuyện với Hạ Chấp Ngộ, ánh mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười dịu dàng.

Người đàn ông chợt ngẩn ngơ nhìn cô, không chớp mắt lấy một cái. Tống Tương Niệm hơi khựng lại, ý cười trên môi chầm chậm thu về.

"Sao không cười nữa?" Hắn hỏi.

Tống Tương Niệm rũ mắt, gượng gạo đáp, "Đói quá cười không nổi."

Hạ Chấp Ngộ nhổm người về phía trước, tay bắt lấy cằm cô muốn nâng lên.

Tống Tương Niệm vội vàng lùi về sau, tránh khỏi tay hắn.

Ăn cơm thì cứ ăn cơm thôi, động tay động chân cái gì chứ?

Một màn này Tuyên Tịnh đều xem thấy cả, cô ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Cô ta cầm theo một cốc nước đứng dậy bước nhanh về phía đó, còn suýt nữa thì va phải một nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ vội vã lùi lại, "Xin lỗi quý khách."

Tuyên Tịnh nhìn thấy trên chiếc khay của người đó có một bát canh, bèn cầm lấy rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu thư muốn làm gì ạ? Đó là canh thừa. . . . . ." Nhân viên phục vụ đuổi theo, mắt thấy Tuyên Tịnh đã đi đến trước bàn Tống Tương Niệm.

Hạ Chấp Ngộ hơi nhấc mắt, nhìn thấy bát canh trong tay Tuyên Tịnh, hắn còn chưa kịp phản ứng gì, cô ta đã dốc ngược bát canh, toàn bộ đổ lên người Tống Tương Niệm.

Khi ấy cô chỉ thấy hơi nóng, theo bản năng đứng bật dậy tránh đi.

Hạ Chấp Ngộ tức giận bừng bừng, "Làm cái gì đấy!"