Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 20: Tôi có thể đi cùng anh không?



Cô ngủ rất say, mái tóc rối kê lên cánh tay của chính mình, làn da trắng trẻo trơn nhẵn, non mềm đến mức khiến người ta muốn nhéo một cái.

Hạ Chấp Ngộ thật sự đưa tay muốn chọc má cô, xem thử có phải cũng mềm như chú thỏ kia không.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Tống Tương Niệm đã thình lình mở mắt.

Mà phản ứng của cô cũng rất khác thường, ngay trong tức khắc đã chắn cánh tay trước mặt, giống như đang phòng thủ.

Cứ như thể sợ một giây sau Hạ Chấp Ngộ sẽ đánh cô.

Hắn nhanh chóng thu tay, Tống Tương Niêm lúc này mới nhìn rõ người đối diện không phải là Tống Toàn An. Cô bối rối ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là khung cảnh phố xá phồn hoa, Tống Tương Niệm hơi tỉnh táo, đây không phải 'khu dân nghèo' nơi cô ở.

"Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ."

Tống Tương Niệm xoa mặt, "Tôi về đây."

"Ừ."

"Tiểu Hạ tiên sinh đừng thức đêm nữa, ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe."

"Ừ."

Tống Tương Niệm ra khỏi Ngự Hồ Loan, muộn thế này rồi không biết còn kịp bắt chuyến xe cuối không nữa.

Cô hít vào một hơi, vừa định co chân chạy thì đằng sau truyền tới tiếng còi ô tô.

Xe dừng bên cạnh cô, cửa kính hạ xuống, tài xế của Hạ Chấp Ngộ thò đầu ra gọi, "Tống tiểu thư, tôi đưa cô về nhà."

"Không cần đâu ạ, tôi đi xe buýt là được."

"Hạ tiên sinh thấy muộn rồi nên lo cho cô lắm, mau lên xe đi."

Tài xế đã cương quyết như vậy, Tống Tương Niệm cũng đành nói cảm ơn rồi mở cửa ngồi vào.

"Cô sống ở đâu?"

Tống Tương Niệm đọc địa chỉ, tài xế không nghĩ ra đó là nơi nào, bèn mở chỉ đường.

Ngõ đi vào nhà cô rất nhỏ, Tống Tương Niệm vội bảo tài xế dừng xe, "Nhà của tôi ngay đây rồi ạ, anh dừng ở đây đi."

"Vậy cô chú ý an toàn."

"Vâng."

Đầu ngõ có một người đàn ông thô kệch say rượu lần mò tìm đường, bỗng nhiên ông ta kéo khóa quần rồi quay mặt vào tường đi một bãi.

Tống Tương Niệm chầm chậm đi vào trong, tài xế khe khẽ lắc đầu, một cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể sống ở một nơi thế này được chứ?

Hạ Chấp Ngộ tắm xong nằm phịch xuống giường, cả người bắt đầu cảm giác được mệt mỏi rã rời, thế nhưng lại chợt nhớ ra mình quên mất gì đó.

Hắn chống tay ngồi dậy, đi vào phòng thay đồ, tùy tiện túm một chồng quần áo Tống Tương Niệm đã gấp gọn tung ra.

Lúc đầu đúng là hắn chỉ nghĩ muốn đuổi cô đi, giở mọi thủ đoạn khiến cô nhụt chí, nhưng bây giờ. . . . . .

Chỉ cần nhà hắn cứ mãi lung tung beng thì Tống Tương Niệm sẽ không đi được đúng không?

Phải nói Hạ Chấp Ngộ là một kẻ kỳ quái thực thụ, hai tháng sau đó hắn ở lì trong nhà, cửa lớn cũng không bước ra nửa bước.

Không chỉ có thế, ngoại trừ Tống Tương Niệm không có ai được bước vào căn nhà này.

Càng gần ngày cuộc thi diễn ra, Tống Tương Niệm càng cảm nhận được rõ ràng sự căng thẳng của Hạ Chấp Ngộ.

Cô giúp hắn sắp xếp hành lý, Hạ Chấp Ngộ đứng ngoài cửa, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Hắn muốn đưa Tống Tương Niệm theo, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

"Tiểu Hạ tiên sinh, tôi chuẩn bị hai bộ đồ ngủ cho anh nhé?"

Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm bóng lưng cô không lên tiếng.

"Trong khách sạn cũng có áo choàng tắm, nhưng tôi nghĩ anh không mặc đâu."

Tống Tương Niệm quay lại, nhìn thấy Hạ Chấp Ngộ tựa lưng lên cửa, bị cô nhìn lại thì bối rối dời tầm mắt, "Lúc trước cô nói có phải trong công việc còn bao gồm cả giúp khách hàng phối đồ?"

"Đúng nha."

Hạ Chấp Ngộ phát phiền với chính mình, chỉ hận không thể nhét luôn Tống Tương Niệm vào vali, dứt khoát đóng gói cô mang đi cùng.

Hắn phải mở miệng thế nào bây giờ?

Tống Tương Niệm ngậm cười bước tới, "Tiểu Hạ tiên sinh, tôi có thể xin anh một việc không?"

"Việc gì?"

"Anh đưa tôi đi cùng nhé?"

Trái tim Hạ Chấp Ngộ đánh thịch một cái, trong lòng đã nhảy tưng bừng, "Đưa cô đi cùng thì có tác dụng gì?"

"Tôi có thể giúp anh phối quần áo nè, để lúc anh xuất hiện trên sân khấu lập tức khiến toàn trường phải ồ lên."

"Tôi không cần."

Tống Tương Niệm thấp vọng cụp mắt, "Vậy thì thôi."

Không phải, ý của hắn không phải vậy!

Đầu lưỡi hắn đã líu lại một chỗ, Hạ Chấp Ngộ thật muốn vả cho mình một cái.

Mắt thấy Tống Tương Niệm sắp xoay người, hắn vội vàng nói, "Nếu cô muốn đi theo thì tôi cũng không có cách nào."

"Vậy tôi nhất định phải đi theo rồi."

Cuộc thi lần này vô cùng quan trọng, Hạ phu nhân cũng không yên tâm để Hạ Chấp Ngộ một mình đến tham dự.

Tống Tương Niệm lần đầu đến thị trấn nhỏ nơi tổ chức Tụng Tú Bôi, tường trắng ngói đen, song cửa ghép gỗ, mỗi bước là mỗi cảnh riêng biệt.

Tô Châu là một trong tứ đại phường thêu của Trung Quốc, lần này Hạ Chấp Ngộ đại diện cho Tô Châu đến tham dự cuộc thi.

Tống Tương Niệm lấy mặt nạ ra đưa cho hắn, "Hôm nay là ngày đầu tiên, tiểu Hạ tiên sinh cố lên nhé!"

Chiếc mặt nạ tinh xảo ôm vừa khít khuôn mặt hắn, đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, Tống Tương Niệm nhìn những vết thương chi chít trên ngón tay Hạ Chấp Ngộ.

"Không cần nghĩ nhiều vậy, cũng đừng nghĩ chuyện thắng thua."

Nơi diễn ra cuộc thi có một hồ nước nhỏ, đối diện là sân khấu Côn khúc, có cây cầu nhỏ có nước chảy róc rách, còn có một đoạn nhạc được chậm rãi tấu lên du dương trầm bổng.

Lúc Hạ Chấp Ngộ tiến vào nghe thấy không ít tiếng xì xầm bàn tán, "Nhìn đi, đó chính là H."

"Không thấy rõ mặt, nhưng có vẻ vẫn còn trẻ nhỉ?"

"Cao thật đấy, chắc phải mét chín."

Tống Tương Niệm vào sau, nơi này có khu dành cho khán giả. Ghế ngồi của Tống Tương Niệm khá gần Hạ Chấp Ngộ, thuận tiện cho cô quan sát hắn.

Tấm màn sân khấu được kéo xuống, tấm biển Tụng Tú Bôi hiện ra, phía dưới phóng viên nhà báo đứng đầy, MC đi lên giới thiệu quy trình của cuộc thi.

Màn hình lớn bắt đầu chiếu các tác phẩm đoạt giải quán quân trước đây. Hạ Chấp Ngộ dửng dưng không để ý, mãi cho đến khi người đó đọc đến một cái tên.

Tống Tương Niệm thấy hắn ngẩng đầu, bởi vì đeo mặt nạ nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy được một đôi mắt chăm chú đến xuất thần.

Năm đó Hạ tiên sinh quả nhiên tỏa sáng lóa mắt người.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, Tống Tương Niệm tranh thủ đứng dậy đi vệ sinh.

Cô vừa đóng cửa thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

"Tôi nói cho cậu biết, lần này Cố Lập Hàng thắng chắc rồi."

"Không nhất định, nghe bảo H kia cũng rất lợi hại, truyền nhân phường thêu Tô Châu, cũng đã đoạt được rất nhiều giải thưởng lớn."

Cô gái kia mở vòi nước, tiếng trò chuyện lẫn với tiếng nước chảy truyền vào tai Tống Tương Niệm.

"Cậu xem bài đăng kia chưa? Hóa ra H là con trai của Hạ Thiệu Nguyên, thảo nào lợi hại như vậy. Chẳng qua. . . . . ."

"Chẳng qua cái gì?"

"Tụi này đã tìm được nhược điểm của anh ta, đảm bảo lần này anh ta không thể thắng được."

"Nhược điểm gì?"

Tống Tương Niệm giật mình, cô gái kia thần bí nhún vai, "Bí mật, cậu cứ chờ xem đi."

Phía sau bỗng rầm một tiếng, cô ta quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đối phương thế nào, Tống Tương Niệm đã như một làn gió chạy vụt đi.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh chạy về nơi tổ chức cuộc thi, đúng lúc thấy được một hàng dài các cô gái mặc sườn xám đang đưa khung thêu lên.

"Cuộc thi lần này sẽ có thay đổi nhỏ để đáp ứng sự đa dạng, hi vọng các vị tới tham gia cuộc thi từ những bộ trang phục thành phẩm hoàn thành tác phẩm của mình, thời hạn là ba ngày. . . . . ."

Áo sơ mi trắng mở ra, tay áo thả xuống hai bên khung thêu, Tống Tương Niệm nhìn được rõ ràng thân hình Hạ Chấp Ngộ khựng lại.

Hắn nhìn chằm chằm thứ trước mặt mình, Tống Tương Niệm sững người, có lẽ ai cũng không ngờ được ngay đầu cuộc thi đã xảy ra một màn này.

Hạ Chấp Ngộ ngẩng đầu ném khung thêu đi, hắn hoảng hốt đứng dậy, giữa sự kinh ngạc của mọi người bước nhanh đi."Tiểu Hạ tiên sinh!"